Tu Tiên: Khi Ngươi Làm Một Việc Đến Cực Hạn

Chương 35 - Cơ Nghiệp

"Hừm!!!"

Lương Tam Giang co rụt mắt, theo bản năng né tránh mũi tên đoạt mệnh.

Là một trong những thủ lĩnh đứng đầu 63 tỉnh, 5 lộ nam bắc, hùng cứ Bách Đoạn sơn, thực lực của Lương Tam Giang không phải tầm thường. Hắn đã tu thành chân khí hơn mười năm trước, nổi danh 13 tỉnh nam bắc với thanh Quỷ Thủ Kim Đao, ngang hàng với chưởng môn các phái và các vị danh túc võ lâm, đều là cao thủ cấp bậc Tông Sư.

Dù có thực lực cao cường, Lương Tam Giang vẫn không khỏi kinh hãi trước mũi tên bất ngờ xuất hiện. Chân khí tự động vận hành,theo bản năng né tránh mũi tên nguy hiểm.

Nhưng...

Mũi tên thứ hai tiếp theo xuất hiện, như đã dự đoán từ trước, nhắm thẳng vào điểm yếu trong đường né tránh của Lương Tam Giang. Hắn không thể né, không thể lùi, thậm chí không kịp phản ứng.

"Phốc!!!"

Mũi tên xuyên qua vai, tiếng vang trầm đục. Tuy chỉ là phần vai, không phải noiw yếu hại chí mạng, nhưng Lương Tam Giang vẫn bị đau đớn, ngã nhào ra ghế vàng.

Ngay lúc đó...

"Sưu! Sưu! Sưu!"

Ba mũi tên như tia chớp, liên tiếp bắn ra. Mọi người không kịp phản ứng, chỉ thấy máu bắn tung tóe, chói mắt.

"A!!!"

Lương Tam Giang rú lên thảm thiết, ngã ngồi trên ghế. Tứ chi của hắn đều bị kình tiễn xuyên qua, ghim chặt vào ghế. Đau đớn tột cùng khiến hai mắt hắn trợn trừng, muốn rách cả mí mắt.

"Đại ca!"

"Chuyện gì thế...?"

Trước biến cố bất ngờ, các vị thủ lĩnh nhìn Lương Tam Giang đang rú thảm, không biết phải làm gì. Bỗng nhiên...

"Sưu!!!"

"Phốc!!!"

Tiếng xé gió và tiếng đâm vào thịt vang lên liên tục. Mọi người tròng mắt co rụt lại, sợ hãi đến tột cùng trước những tia máu bắn tung tóe.

Lương Tam Giang xụi lơ trên ghế, tứ chi bị kình tiễn xuyên qua, một mũi tên khác đâm vào miệng, xuyên qua não, kết liễu sinh mạng của hắn.

"Đại ca!!!"

Mọi người bừng tỉnh, kinh hãi đứng bật dậy, nhìn ra ngoài.

Ánh mắt họ hướng đến cửa phòng, nơi một nam nhân đang bước vào với khí thế oai hùng như núi, sát khí ngút trời.

"Ngươi...!"

Mọi người hoảng sợ, nghẹn lời.

Kẻ đến không hề quan tâm, rút Cửu Hoàn Đao sau lưng ra. Lưỡi đao sáng loáng phản chiếu ánh sáng, khiến mọi người càng thêm kinh hãi.

"Cùng lên đi!"

Lời nói vừa dứt, tiếng chém giết trong Tụ Nghĩa đường bỗng chốc im bặt, chỉ còn lại ánh đao kiếm lấp lánh và mùi tanh nồng nặc của máu.

...

Sau một lúc, tiếng gào thét trong sảnh dần lắng xuống. Bên ngoài phòng, khói lửa bốc lên từ bốn phía, bao trùm toàn bộ sơn trại trong hỗn loạn.

"Phốc!"

Trong Tụ Nghĩa đường, một nhát đao cuối cùng lóe lên hàn quang sắc lẹm, máu tươi nhuộm đỏ sàn nhà, thân đầu tách rời rải rác khắp nơi.

Hứa Dương đơn độc cầm đao nặng, đứng giữa sảnh, nhìn xung quanh. Xác chết nằm la liệt khắp nơi, chi gãy, tay cụt vương vãi.

Là người sống sót duy nhất trong sảnh, nhìn Hứa Dương với thanh đao không dính máu nhưng toát lên vẻ hung hãn, văn sĩ trung niên hai chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, cúi đầu run giọng nói: "Tiểu nhân bái kiến Lý đại đương gia, chúc mừng đại đương gia đoạt được cơ nghiệp Bách Đoạn sơn..."

"Ha ha..."

Hứa Dương cười lớn, thu đao vào vỏ, nhìn người quỳ dưới đất: "Ngươi còn thức thời."

"Đa tạ đại đương gia khen ngợi!"

Cảm nhận được đối phương không có sát ý, văn sĩ trung niên an tâm hơn một chút, cố gắng trấn tĩnh nói: "Lương Tam Giang ếch ngồi đáy giếng, cố chấp bảo thủ, lại muốn làm địch với đại đương gia, quả thực là tự tìm đường chết..."

"Tốt, bớt nói nhảm!"

Hứa Dương không muốn nghe đối phương nịnh hót, hỏi thẳng: "Khố phòng ở đâu?"

Văn sĩ trung niên không dám lề mề, vội vàng đứng dậy, sợ hãi nói: "Khố phòng sơn trại chứa nhiều vật dụng quý giá. Lương Tam Giang vì tư lợi cá nhân, cướp đoạt kỳ trân dị bảo đều cất giữ trong kho riêng của hắn, còn giấu không ít thần binh lợi khí, võ công bí tịch. Đại đương gia xin mời đi theo ta..."

Hắn không hỏi vì sao Hứa Dương không giữ lời hứa, rõ ràng đã nói ba ngày sau mới khởi hành, nhưng hôm nay đã đến, còn vô sỉ dùng cung tên đánh lén, bắn chết Lương Tam Giang không kịp trở tay.

Bởi vì đây chính là giang hồ, kẻ thắng làm vua, nói gì khác cũng vô nghĩa.

Bách Đoạn sơn, Thiên Vương phong, từ nay đổi chủ!

Kế hoạch của Hứa Dương đã bước vào bước ngoặt quan trọng.

Từ khi chiếm giữ Thanh Phong trại, có được thực lực nhất định và cơ sở vững chắc, Hứa Dương bắt đầu thể hiện ưu thế của người xuyên việt. Nhờ vào kỹ thuật sản xuất muối tinh, xà phòng, lưu ly, hắn thu hoạch được lượng tài phú khổng lồ.

Hắn không giữ lại tài phú mà liên tục chuyển hóa thành thực lực. Một mặt, hắn dùng tiền mua bí kíp võ công của các danh gia, môn phái lớn trong thiên hạ, bồi dưỡng nền tảng võ học cho bản thân. Mặt khác, hắn thu mua lương thảo, thịt, đao binh, thiết giáp để bồi dưỡng thủ hạ, củng cố sơn trại.

Trong thế giới võ hiệp thấp kém này, nơi không có sức mạnh siêu phàm, thì sức mạnh của tiền vô cùng to lớn. Hứa Dương không tiếc tiền đầu tư, hiệu quả thu được không thể xem thường. Võ công của bản thân hắn tiến bộ nhanh chóng, đồng thời thực lực của sơn trại cũng tăng lên phi mã.

Đáng tiếc, tiền tài không phải là vạn năng. Rất nhanh, Hứa Dương gặp phải bình cảnh trong tu luyện võ công và sự phát triển sơn trại.

Bình Luận (0)
Comment