Tu Tiên: Khi Ngươi Làm Một Việc Đến Cực Hạn (Dịch)

Chương 1047 - Chương 1042: Ôm Hy Vọng

Chương 1042: Ôm Hy Vọng Chương 1042: Ôm Hy VọngChương 1042: Ôm Hy Vọng

 

 

Bố cục Thiên Đình, chia làm tứ phụ, tương ứng với ngũ đại Đề Quân, Chân Tiên cửu kiếp.

 

 

Chính điện là Di La cung, Linh Tiêu điện.

 

 

Trước đây là nơi Thái Hoàng ở ẩn, tiên cung đệ nhất Thiên Đình.

 

 

Sau khi Ngọc Hoàng nắm quyền, trở thành bảo điện đệ nhất Thiên Đình. Ngoài ra, còn có Tứ Cực Thiên Cung, Tứ Phụ Đề Đình, do tứ đại Đề Quân đông tây nam bắc quản lý.

 

 

Bây giờ, ngay trong phụ đình Tây Cực này...

 

 

Một xưởng chế tạo, vạn đạo lưu quang, đầy trời sắc màu.

 

 

Nhìn ra xa, toàn là pháp khí, ngàn ngàn vạn vạn không đểm xuế.

 

 

Dưới dòng chảy cuồn cuộn, một lão giả áo trắng, tu vi Đại Thừa, thúc giục tiên lực đến cực hạn.

 

 

"Hợp!"

 

 

Một tiếng quát nhẹ, tiên lực đổ xuống, thúc đầy tạo pháp.

 

 

Nhất thời, ngàn vạn pháp khí, như _ dòng lũ cuốn cuộn, trăm sông đổ về biển, hội tụ giao hòa, xoay quanh một kiện tiên khí trung phẩm ở trung tâm, muôn tạo thành thân thể chiến giáp.

 

 

Nhưng không ngờ...

 

 

"Ẩm!!I"

 

 

Không biết sai sót ở chỗ nào, tiên linh chân động, vạn khí sụp đổ, nổ tung giữa không trung, hóa thành sóng khí thể mạnh mẽ phản xung. "Hừml?"

 

 

Lão giả áo trắng nhướng mày, tiên linh lực Đại Thừa phun trào, trấn áp lực lượng phản xung này.

 

 

Cuối cùng, tan thành mây khói, vạn pháp thành tro, trong hư không chỉ còn lại một kiện tiên khí trung phẩm lấp lánh ánh sáng.

 

 

"Lại thất bại!"

 

 

"Lần thứ mấy rồi?"

 

 

"Rốt cuộc sai ở đâu?"

 

 

"Dung hợp chư pháp, thống ngự vạn khí?"

 

 

"Ngũ hành tương sinh, âm dương tương khắc?"

 

 

"Chẳng lẽ pháp khí không chịu nổi tiên linh lực trung phẩm, nên dùng linh khí hoặc pháp bảo làm bộ phận chiến giáp?"

 

 

"Linh khí pháp bảo, linh tính mạnh hơn, uy năng lớn hơn, cũng càng khó thống ngự, Thiên Công tạo pháp của chúng ta mới chỉ ngũ giai, muốn chế tạo chiến giáp lục giai, quả là miễn cưỡng."

 

 

"Chớ nói lục giai, ngay cả ngũ giai cũng chưa hoàn thiện, còn nhiều lỗ hổng, cần phải rèn luyện thêm, không thể nóng vội. "

 

 

"Hừ, vạn năm kỳ hạn sắp đến, Yêu quốc Ma uyên chắc chắn sẽ lại gây chiến, Thiên Công tạo pháp này nếu không thể đẩy lên lục giai, thì căn bản không có tác dụng lớn, đến lúc đó, Tây Cực Thiên Cung ta làm sao có thể thắng nhờ bất ngờ?"

 

 

...

 

 

Ngoài lão giả áo trắng đang thi pháp ở trung tâm, còn có một đám người xung quanh, thấy ngàn vạn pháp khí sụp đổ, chiên giáp không thể hợp thành, đều nhíu mày, vẻ mặt u ám. Tứ Phụ Đế Quân, mỗi người một chức trách, Tây phương chủ sát phạt, Bạch Hổ sinh kim, Tây Cực phụ đình phụ trách việc binh chỉnh chiến đấu, vì vậy rất nóng lòng về các loại thuật đầu chiên.

 

 

Cho nên sau khi thấy Thiên Công tạo pháp này, bảy quân Tây Cực đều kinh ngạc như gặp thiên nhân, đầu tư đại lượng nhân lực vật lực vào nghiên cứu, hy vọng có thể tạo ra pháp lục giai thậm chí thất giai, để ứng phó với cuộc chiến tiên thần sắp tới. Nhưng pháp môn này quá mức nghịch thiên, dù có sức mạnh của Tây Cực, hao phí ngàn năm, cũng chỉ miễn cưỡng suy diễn đến ngũ giai, mà ngũ giai còn chưa hoàn thiện, lục giai không có cửa, thất giai càng là vô vọng.

 

 

Chỉ là pháp môn ngũ giai, tuy uy năng phi phàm, cũng khó ảnh hưởng đại cục.

 

 

Ngàn năm nghiên cứu, đầu tư vô số, chỉ được kết quả như vậy, quả thật khiển người ta nản lòng.

 

 

Lão giả áo trắng thấy vậy, không nói _ nhiều, chỉ lạnh lùng nói: "Lập tức chế tạo một lô pháp khí mới!"

 

 

"Chuyện này..."

 

 

Mọi người nhìn nhau, nhất thời kinh nghỉ bât định, thăm dò hỏi: "Tỉnh Chủ đã tìm ra manh mổi?"

 

 

"Cứ chế tạo đi, nhiều hơn một chút!" Lão giả áo trắng không nói thêm gì, bỏ lại một câu rổi quay người bỏ đi. Mọi người thấy vậy, cũng bất đắc dĩ, đành phải truyền lệnh xuống.

 

 

"Lập tức truyền lệnh các phường, trong vòng ba tháng, chề tạo 10 ức pháp khí (*), không được sai sót!" (*): 1 ức = 100 triệu, 10 ức = 1 tỉ "Vâng!"

 

 

“Trong vòng ba tháng, 10 ức pháp khí?"

 

 

"Xem ra lại thất bại. "

 

 

"Haizl"

 

 

"Lại phải bận rộn rồi. "

 

 

"hy"

 

 

Trong một Luyện Khí phường, trước lò Bát Quái, mọi người nghe lệnh, phản ứng khác nhau.

 

 

Một lão giả, im lặng không nói, thành thạo thúc giục pháp lực, rót vào lò Bát Quái để khơi dậy lửa trong lò. Lửa lò hừng hực, nguyên liệu được đưa vào, từng kiện pháp khí dân dân được luyện thành hình, nhưng trong mắt lão giả không có nửa điểm vui mừng, chỉ có một vẻ chán ghét mệt mỏi.

 

 

Bao nhiêu năm rồi, cuộc sống như vậy, đã qua bao nhiêu năm rồi?

 

 

Lâm Tĩnh cũng không biết, năm này qua năm khác, ngày này qua ngày _ khác lao dịch, đã khiển hắn quên mẫt năm tháng.

 

 

Không chỉ năm tháng, rất nhiều thứ trong ký ức cũng trở nên mơ hổ.

 

 

Học cung, sư trưởng, người thân bạn bè, trí kỷ đạo lữ...

 

 

Từng chuyện từng chuyện, từng việc từng việc, đều mơ hồ trong ký ức, trở nên xa vời không thể chạm tới.

 

 

Duy chỉ có rõ ràng, là tất cả trước mắt, hiện thực lạnh lùng tàn khôc. Khó trách, khó trách lúc trước nhiều người như vậy, thà răng liều chết, cũng không muốn sống tạm bợ như nô lệ.

 

 

Còn hắn, vì sao hắn không chết, chằng lẽ hắn tham sống đến vậy sao? Hay vẫn ôm trong lòng một tia hy vọng cuối cùng, không muốn từ bỏ điều không thể nào?

 

 

Lâm Tĩnh cũng không rõ, chỉ nhìn ngọn lửa trong lò trước mắt, trong ánh lửa nhảy múa, dường như hiện ra một bóng người, một thân ảnh quen thuộc mà xa lạ trong ký ức.
Bình Luận (0)
Comment