Bóng tối như thủy triều, lặng lẽ rút lui.
Hứa Dương khẽ run mắt, chưa kịp mở ra đã cảm thấy đầu đau như muồn vỡ. "Nơi này là..."
Mở mắt, đè lại đầu, Hứa Dương ngồi dậy, quan sát xung quanh, phát hiện mình đang ở trên sân thượng, xung quanh rải rác mấy bình rượu và một đống vết nôn mửa, mùi vị khiến người ta khó chịu.
Hứa Dương nhướng mày, dùng pháp môn Võ Kinh, vận khí theo bản năng, liền cảm thấy một cơn đói khát và yếu đuối chưa từng có, toàn thân như trống rỗng, ngũ tạng lục phủ đều vô lực. Đây là trạng thái của một thân thể thanh niên trong tình trạng thiếu sức khỏe nghiêm trọng!
Nếu là trung niên hay lão niên, với tình trạng thân thể này, chắc đã nằm trong quan tài từ lâu. Thực ra, Hứa Dương đã lâu không cảm nhận trạng thái thân thể như vậy, dù sao mầy lần mộng cảnh gần đây, đều không phải thể giới thần võ thì cũng là thể giới Đạo Pháp, môi nơi xuất phát điểm đều không thấp. Nhưng bây giờ...
"Càn Tiến?"
"Lô Tuyết Mai?"
"Đêm giáng sinh?"
"Hồng nguyệt?"
Hứa Dương chau mày, bắt đầu lục lọi trong trí nhớ còn sót lại của thân thể này.
Thân này tên là Càn Tiến, một cái tên nghe rất chí khí, nhưng lại có một cuộc đời không mây thành công. Sinh ra ở liên bang Lam Tỉnh, trong một gia đình trung lưu tại khu vực phía đông, cha mẹ qua đời vì tai nạn xe cộ khi hắn đang học cấp ba, để lại một phần di sản khá phong phú. Với hoàn cảnh này, tuy không phổ biến nhưng cũng không hiếm.
Tuy nhiên...
Sựra đi đột ngột của cha mẹ khiến Càn Tiến chịu đả kích lớn, thành tích học tập sa sút nghiêm trọng, cuối cùng hắn chọn tạm nghỉ học, tự phong bế mình, trốn tránh hiện thực. Chính trong thời gian đó, một tia sáng chiếu vào thế giới của hắn, Lô Tuyết Mai, một cô gái cùng lớp, chủ động tiếp cận, giúp hắn bổ túc bài vở, hô trợ hắn quay lại trường, thậm chí nâng cao thành tích học tập, cùng nhau thi đậu vào Đại học Long Hải. Nàng đã cứu hắn, giúp thế giới của hắn lấy lại sắc màu.
Sau khi vào đại học, hai người thuận theo lẽ tự nhiên mà thành đôi. Càn Tiến còn chủ động gánh vác học phí và chỉ tiêu sinh hoạt cho Lô Tuyết Mai, người có gia cảnh khó khănvìà cha mẹ ly hôn. Hãn thậm chí đã lên kể hoạch tốt nghiệp xong sẽ cùng nàng bước vào lễ đường.
Ấy vậy mà tối qua, đêm giáng sinh, hắn mang quà và hoa hồng đến dưới ký túc xá của Lô Tuyết Mai, định tạo bất ngờ cho người trong lòng, thì nàng lại cho hắn một cú sốc bất ngờ hủy diệt.
Lô Tuyết Mai tay trong tay với một nam sinh khác, một nam sinh rất nổi tiếng trong trường, cả hai vô cùng thân mật trở về ký túc xá.
Khoảnh khắc ấy, thế giới của Càn Tiến lại một lần nữa chìm trong đen trắng.
Bị đả kích nặng nề, hắn ném hoa hổng và quà vào thùng rác, rồi xách một thùng bia lên sân thượng, dùng rượu để tê liệt thần kinh, gột rửa nỗi đau.
Sau đó... Không còn sau đó nữa.
Hắn chết!
Chuyện gì đã xảy ra?
Hứa Dương cau mày, lục lọi ký ức, cuồi cùng chỉ nhớ lại một vệt đỏ rực, một vệt đỏ rực yêu dị đến mức khó tả. Đó là...
"Theo thông tin từ đài thiên văn, đêm Giáng sinh năm nay là đêm Giáng sinh đặc biệt nhât trong sáu trăm năm qua."
"Vào lúc nửa đêm, sẽ xuất hiện một hiện tượng thiên văn kỳ lạ chỉ xảy ra sáu trăm năm một lần - thời khắc trắng máu!"
"Thời khắc trăng máu sáu trăm năm mới xuất hiện, môi lần chỉ kéo dài một giờ, hãy nhanh chóng tìm người thương của bạn và cùng nhau chứng kiến khoảnh khắc tuyệt đẹp sáu trăm năm có một này nhé!"
Đoạn tin yêu đương, tin bát quái kia đã xâu chuôi tất cả.
Thế nhưng, Hứa Dương vẫn chưa thể giãn lông mày.
Thời khắc trăng máu?
Sáu trăm năm một lần?
Hứa Dương nhíu mày, cẩn thận hồi tưởng, cô găng nhớ lại cái gọi là cảnh trăng máu, và nguyên nhân cái chêt của mình.
Thế nhưng, hắn không thu hoạch được gì cả, ngoại trừ vệt đỏ yêu dị kia, hắn không tài nào nhớ nổi điều gì khác, càng không biết nguyên nhân cái chết của nguyên chủ.
Hứa Dương trầm mặc hồi lâu, cảm nhận thân thể. Ngoài cơn đau đầu do say rượu và sự suy nhược vì thiểu dinh dưỡng lâu ngày, hắn không cảm thây bãt kỳ điều gì bất thường, càng không phát hiện ra vết thương nào có thể gây tử vong.
Thân thể không hề tổn hại!
Vậy nguyên nhân cái chết...
Hồn phách!
Nguyên thần!
Ánh mắt Hứa Dương ngưng tụ, thật lâu không nói.
Nguyên chủ chết bởi tổn thương về hồn phách?
Là do trăng máu kia sao?
Trăng máu, trăng máu...
Hứa Dương nhớ lại một số ký ức không mây tôt đẹp. Hắn đã từng, ở hai thế giới, chứng kiến cảnh trăng máu.
Một là thế giới Hắc Thủy, hai là thế giới nguyên linh trước khi dung hợp với Đạo Pháp.
Hai thế giới, cảnh tượng trăng máu, nơi phát ra dường như đều giông nhau.
Thiên Vương Dục Giới, Tu La Huyết Hải.
Ba Tuần!
Ma Lai
Là hắn?
Hay chỉ là trùng hợp, có nguyên nhân khác?
Hứa Dương không thể xác định. Mặc dù không xác định nguyên nhân của trăng máu kia, nhưng có một điều hẵn có thể khăng định.
Đó là thế giới này... Không hề bình thường.