Nếu thực lực đủ mạnh, không cần phải làm như vậy, trực tiếp trấn áp toàn cục là được.
Chỉ có cọp giấy mới phải thần thần bí bí, đây là biểu hiện của sự sợ hãi. Nếu Võ Cuồng Đồ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ thu hút cao thủ cường nhân, những cao thủ cường nhân thực sự.
Cho nên, Hứa Dương mới lôi ra "Thạch Kiên" - nhân vật bí ẩn này để hù dọa, tăng thêm uy hiếp cho mình, để có thêm thời gian phát triển mà không ảnh hưởng đến điều kiện trực tiếp.
Dù sao hắn hiện tại chỉ có tu vi cảnh giới thứ nhất, tuy có thể thông qua thiên lôi quán đỉnh, đạt được chiến lực có thể so với Kim Đan ba cảnh, nhưng thiên lôi quán đỉnh này chỉ có thể dùng một hai lần, không thể dùng mãi được. Bây giờ đưa ra thân phận Thạch Kiên, không chỉ lập uy bằng một trận chiến, hù dọa kẻ khác, có thêm thời gian phát triển, còn có thể nhân cơ . hội này, truyền bá Đạo Kinh, tăng tốc tu hành đạo pháp, có thể nói là một công đôi việc.
Không chỉ Thạch Kiên, nếu cần thiết, Hứa Dương sẽ còn đưa ra thêm vài nhân vật bí ẩn nữa, dù sao thê giới này nước quá sâu, một mình Thạch Kiên uy hiếp vân chưa đủ.
Cái gì, trước ống kính, làm sao phân thân?
Có Thái Nhất thì chuyện này không thành vấn để, tạo ra một hình ảnh giả lập là được.
Cứ như vậy, mấy ngày sau.
Trong Minh Tiêu quan, Hứa Dương khôi phục pháp lực mở mắt ra, từ trong tay áo lây ra một lá bùa phong ấn đàn âm.
Trong đàn có một đạo hổn phách, hồn phách của Hắc Liên giáo chủ. Đây cũng là chiến lợi phẩm duy nhất của chuyển này, ngoài ra không còn gì khác, ngay cả trên người Hắc Liên giáo chủ cũng không có gì, tất cả tài nguyên đềếu đã dâng cho Phật Mâu hóa thân kia.
Nhưng không sao, Hứa Dương cũng không thiểu chút lợi nhỏ này, có hổn phách của Hắc Liên giáo chủ là đủ rổi. Hắn muốn sưu hồn!
Hắn đã chịu đủ cuộc sống mù mờ, chuẩn bị vén bức màn bí ẩn, tìm hiểu tình hình và chân tướng của thể giới này.
Hắc Liên giáo chủ, chính là mục tiêu của hẳn, là giáo chủ của Hắc Liên giáo, hăn hăn là biêt không ít bí mật. Cho nên...
mAjm
Hứa Dương thúc giục pháp lực, thần - niệm như kim đâm vào hồn phách đổi phương, khiển hắn rú lên thảm thiết. Nhưng cũng chỉ là rú thảm, Hắc Liên giáo chủ này bất quá tu vi Trúc Cơ, bây giờ càng chỉ còn một đạo hồn phách không thịt không xương, làm. sao có thể chổng lại thủ đoạn sưu hổn của Hứa Dương?
Cứ như vậy, một lát sau.
Hứa Dương mở mắt ra, thần sắc biến ảo không ngừng.
"Thượng cổ, thần chiến, tự phong!" "Phúc địa, động thiên, Tiên cảnh!" "Hồng nguyệt, Dục giới, Ba Tuần!" "Thì ra là thế, thì ra là thết"
Hắc Liên giáo chủ này tuy chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ nhỏ bé, nhưng hiểu biết nhiều bí mật vượt quá cả dự kiển của Hứa Dương.
Mọi thứ, phải bắt đầu từ thời đại xa xưa không biết bao nhiêu năm trước, được gọi là " Thượng cổ ".
Thời thượng cổ, tiên phật đầy trời, Thần Ma cùng tổn tại!
Có tiên có phật, có thần có ma, nhưng Tiên Phật Thần Ma này khác với những thê giới mà Hứa Dương từng trải qua trước đây, bọn họ chia thành nhiều đại thần hệ, có tiên thịnh hành ở phương Đông, cũng có thần thống trị phương Tây.
Tiên Đình, Phật Thổ, Thần Quốc, Địa Ngục... Thời thượng cổ, các đại thần hệ cùng tồn tại, chia nhau cai trị một phương. Nhưng cục diện này hiển nhiên không thể kéo dài mãi mãi, vì tài nguyên, vì lợi ích, vì bước vào cảnh giới cao hơn, có được sức mạnh lớn hơn, chiến tranh không thể tránh khỏi đã bùng nổ.
Các đại thần hệ đại chiến, càng ngày càng nghiêm trọng, không chết không thôi, cuối cùng thậm chí cả những kẻ đứng đầu thần hệ như Thiên Đế, Phật Đà, Thần Vương, Minh Quân... cũng đích thân ra trận, đánh cho trời long đất lở, trăng sao rơi rụng.
Cuộc chiến như vậy, cuối cùng không ai thắng, các đại thần hệ thương vong thảm trọng, ngay cả những kẻ đứng đầu thần hệ cũng bị trọng thương nguyên bản, không thể không tự phong ấn mình, rơi vào giấc ngủ say dài đằng đẳng, để khôi phục lại sức mạnh.
Nhưng chỉ ngủ say thôi thì không thể khôi phục hoàn toàn, cho nên các đại thần trước khi tự phong ấn còn làm một việc, đó là bổ sung đầy đủ bản nguyên thiên địa cho nơi phong ấn, để phối hợp với giấc ngủ say đạt được hiệu quả khôi phục.
Cứ như vậy, dưới sức mạnh to lớn của Thiên Đế, Phật Đà, Thần Vương..., Tiên Đình, Phật Thổ, Thần Quốc tự phong ấn mình, độc lập với thế giới bên ngoài, nhưng vẫn hấp thu bản nguyên thiên địa, để khôi phục bản thân.
Cách làm như vậy, khiến bản nguyên thiên địa thiếu hụt trầm trọng, dần dần thế giới phầm tục trở thành nơi nguyên linh mỏng manh, khó tu hành.
Những Tiên Thần lớn nhỏ còn sót lại và những tu sĩ chưa thành Tiên Thần thấy thế, linh khí nhân gian dần cạn kiệt, tu hành ngày càng khó khăn, đừng nói tiến thêm một bước, có thể duy trì không bị suy yếu cũng đã là vạn phần khó khăn.
Cho nên, những Tiên Thần lớn nhỏ và tu sĩ phàm tục này cũng học theo, lợi dụng các loại phương pháp khóa chặt nguyên linh thiên địa, tạo ra từng động thiên phúc địa ngăn cách, cố gắng duy trì tu hành, tránh cho đạo đồ đoạn tuyệt.
Cuối cùng, dẫn đến cục diện như bây giờ.