Tu Tiên: Khi Ngươi Làm Một Việc Đến Cực Hạn (Dịch)

Chương 124 - Chương 124: Bất Cứ Thủ Đoạn Nào |

Chương 124: Bất Cứ Thủ Đoạn Nào | Chương 124: Bất Cứ Thủ Đoạn Nào |Chương 124: Bất Cứ Thủ Đoạn Nào |

 

 

"Trăm năm?"

 

 

"Mấy cái trắm năm?"

 

 

Lý Thế Dân bật cười: "Hứa Thanh Dương một thân võ công, không biết đến cảnh giới gì, lại được Trường Sinh quyết, Thiên Ma thư, xá lợi Tà Đế, Hòa Thị Ngọc Bích đủ loại kỳ thư chí bảo, hắn có thể sống bao nhiêu trăm năm? Sợ là mười tám đời con cháu của những kẻ ngu xuẩn kia đều lập mộ phần, Hứa Thanh Dương vần còn sống khỏe mạnh!"

 

 

"Chuyện như thế mà bọn họ cũng nghĩ ra được? "

 

 

"Lui một vạn bước nói, thật sự bị bọn họ đoán trúng thì thế nào? Với thủ đoạn của người này, mấy trăm năm sau, thiên hạ này trong tay hắn, sẽ biến thành bộ dáng gì?"

 

 

'Mấy trăm năm luật thép, đủ để cấu thành chế độ. Coi như có một ngày hăn thật sự tọa hóa, những người kia muốn làm mưa làm gió, cũng phải gánh chịu nguy hiểm lớn, áp lực lớn lao."

 

 

"Không đáng, không đáng!!!"

 

 

Lý Thế Dân lắc đầu, hai mắt đỏ bừng cuồi cùng khôi phục lý trí cùng thanh tỉnh. Hắn đứng dậy, yêu ớt nói: “Chúng ta cũng đi thôi!"

 

 

"hiện

 

 

Mặc dù trong lòng cũng có ý tưởng như vậy, nhưng nghe Lý Thể Dân. chính miệng nói ra, Lý Tú Ninh vân còn có chút mê mang luồng cuồng: "Bi đầu?"

 

 

"Chỗ nào cũng được, thiên hạ to lớn, ắt có chô dung thân cho chúng ta. Ta đánh không lại Hứa Thanh Dương, chăng lẽ còn không đánh lại lũ man di ngoại bang sao?"

 

 

Lý Thế Dân lắc đầu, đứng dậy, nhìn qua bên ngoài khoang thuyền của bảo thuyền cự hạm, thì thào nói: "Lui một bước, thiên địa rộng lớn. Phụ hoàng, xin thứ cho hài nhi bât hiểu, vì bảo toàn huyết mạch Lý Đường, kéo dài truyền thừa gia tộc, hài nhi không thể báo thù cho người!"

 

 

Bỏ qua những tâm tư khác nhau. Trong màn mưa bụi mịt mờ, một chiêc thuyền đơn độc phiêu đãng ra khơi.

 

 

Trên một chiếc thuyền cô độc, có một người áo trắng như tuyết, phiêu nhiên tựa tiên!

 

 

Thuyền của nàng tuy nhỏ, lại không sợ sóng lớn trên sông Đào, như Hổ Điệp Xuyên Hoa mà qua, đi tới phía dưới bảo thuyền cự hạm.

 

 

Ngay lập tức, nữ tử bước đạp lên sóng, thăng tới mây xanh, phiêu nhiên rơi xuống bảo thuyền. Trên bảo thuyền, đã có mấy người chờ đợi, người cầm đầu chính là Tô Bác Huyền.

 

 

Tô Bắc Huyền dẫn đầu mọi người tiến lên, nhìn Sư Phi Huyền khí chất thanh lãnh, thần sắc hờ hững, liền khom mình hành lễ: "Bái kiển Sư tiên tử. " Mọi người sau lưng cũng cùng nhau hành lễ: "Bái kiển Sư tiên tử!"

 

 

Nhìn những người khom mình hành lê, Sư Phi Huyền trầm mặc, cũng không biết phải làm sao.

 

 

Tô Bắc Huyền lại không thèm để ý, nói thắng: "Sư tôn đã đợi chờ đã lâu. " Nói đến đây, ánh mắt hắn rủ xuống, rơi vào thanh kiểm trong tay nàng. Sư Phi Huyên thoáng nhìn, nhẹ giọng hỏi: "Cần ta để lại kiếm?"

 

 

"Không cần."

 

 

Tô Bắc Huyền lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Chỉ là có một chuyện, chúng ta muốn nói rõ với Sư tiên tử. "

 

 

'Ữm?"

 

 

Sư Phi Huyên nhíu mày, nhìn qua Tô Bắc Huyền và mọi người sau hãn: "Chuyện gì?"

 

 

Tô Bắc Huyền cười một tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Sư tiên tử có biết ta là aie"

 

 

Sư Phi Huyền nhíu chặt mày, kinh nghỉ không hiểu, nhưng vân đáp: "Đệ tử đầu tiên của Võ Thiên Vương, đại đệ tử Bảo An đường, danh tiếng của công tử Bắc Huyền, thiên hạ ai không biết?" "Đảm đương không nổi hai tiếng công tử!"

 

 

Tô Bắc Huyền lắc đầu, bình tĩnh nói: "Sự tiên tử có lẽ không biết, ta trước kia không gọi là Tô Bắc Huyền, mà gọi là tiểu cầu tử, vốn là một kẻ ăn mày cô độc bên trong thành Từ Châu, không cha không mẹ, không nơi nương tựa."

 

 

Sư Phi Huyên rơi vào trầm mặc, như hiểu được điều hắn muốn nói.

 

 

Tô Bắc Huyền không để ý, tiếp tục nói: "Năm đó ta mới tám tuổi, bị mấy tên ăn mày đánh gãy tay chân, ném trên đường ăn xin lây tiền, nếu không phải gặp được sư tôn, ta đã không sống qua mùa đông năm ấy!"

 

 

"Sự tôn đã giết những tên ăn mày kia, mang ta về Bảo An đường, nối lại tay chân cho ta, thu ta làm đồ đệ, dạy ta biết chữ, học võ luyện công, ân cần dạy bảo, như thể mới có Tô Bắc Huyền hôm nay!"

 

 

Tô Bắc Huyền nhìn Sư Phi Huyên, thần sắc bình tĩnh tự thuật.

 

 

Nghe những điều này, Sư Phi Huyền chỉ có thể im lặng.

 

 

Tô Bắc Huyền cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Người giống như ta, còn có hàng ngàn vạn người!"

 

 

Sư Phi Huyên ánh mắt ngưng tụ, nhìn chăm chú vào hăn, vân không nói gì. "Sư tiên tửt"

 

 

Tô Bắc Huyền cũng nhìn qua nàng, bình tĩnh nói: "Sư tôn là người cực kỳ trọng tình nghĩa. Năm đó người có ân cứu mạng hẳn, hôm nay trong lòng của hắn tất có một vị trí cho ngươi, cho nên, ngươi là người duy nhất trên đời này có thể thương tới tâm cảnh của sư tôn, là sơ hở duy nhất, là nhược điểm duy nhất của sư tôn." Sư Phi Huyên không tự chủ nắm chặt bảo kiểm trong tay.

 

 

Tô Bắc Huyền thu hết động tác của nàng vào mắt, lắc đầu, bình tĩnh nói: "Không cần khẩn trương, không có mệnh lệnh của sư tôn, chúng ta sẽ không tùy tiện làm việc. Lần này, chỉ là muốn nói cho Sư tiên tử một việc. " Sư Phi Huyên trầm mặc, kinh nghỉ bất định nhìn qua hắn và mọi người sau lưng, rất lâu mới hỏi: "Chuyện gì?"

 

 

"Cuộc chiến hôm nay, nếu như có sai lầm..."

 

 

Tô Bắc Huyền nhìn qua nàng, bình tĩnh nói: "Những người như chúng ta, nhất định sẽ báo thù cho sư tôn!" Tô Bắc Huyền tiến lên một bước, mọi người sau lưng cũng cùng tiến lên, đổi diện với ánh mắt Sư Phi Huyên, nói ra từng chữ từng câu: "Không tiếc đại giới, bất luận được mất, dùng bất cứ thủ đoạn nào để — — báo thùI"
Bình Luận (0)
Comment