Tu Tiên: Khi Ngươi Làm Một Việc Đến Cực Hạn (Dịch)

Chương 1461 - Chương 1456: Đấu Giá (3)

Chương 1456: Đấu Giá (3) Chương 1456: Đấu Giá (3)Chương 1456: Đấu Giá (3)

 

 

Phượng Thanh Thanh liếc mắt nhìn, cũng gật đầu: "Linh vật cửu giai, Tỉnh Thần Thiêt Thượng Cổ, một phương có thể chia làm hai phần, coi như hai kiện Linh vật cửu giai, còn có người nào đấu giá?"

 

 

'Ừm! ạ"

 

 

Ánh mắt lão giả áo đen ngưng tụ, _ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người đấu giá đội mũ rộng vành che kín mặt, không lộ thân phận, khí cơ càng là thu liêm, không thầy nửa chút đầu mỗi.

 

 

Hành động như vậy... ..

 

 

"Đạo hữu, hảo thủ bút!"

 

 

Lão giả áo đen hừ lạnh một tiếng, trong lời nói có ý riêng.

 

 

Thế mà.....

 

 

"Vị khách nhân này, chú ý lời nói và việc làm!" Lão giả áo đen vừa dứt lời, liền nghe trên đài một tiếng lạnh lùng, ánh mắt Phượng Thanh Thanh sắc bén, lâm liệt hướng hắn phóng tới: "Học cung có phép tắc, Linh Bảo có quy củ, vô luận người nào, dám can đảm lây thể đè người, uy bức lợi dụ, hỏng phép tắc học cung, quy chế Linh Bảo ta, nhẹ thì đuổi ra khỏi cửa, nặng thì giải quyết tại chô!"

 

 

"HH Hj

 

 

"H H

 

 

" H

 

 

Lời này vừa nói ra, toàn trường đều im lặng.

 

 

Lão giả áo đen, không nói lời nào, trên mặt đầy mây đen, như muốn nổi giận lôi đình. Mọi người thây vậy, càng là sợ hãi, đếu làm chim rụt đấu, không dám nghị luận nửa câu. Học cung có phép tắc, Linh Bảo có quy củ, xác thực như thể.

 

 

Học cung lập đạo, đã ngàn năm, trước sau mười lần đại hội, còn có các loại tiểu hội, đều quán triệt một lý niệm này, không nói những kẻ to gan lớn mật, sau đó mở cướp cướp tu, mà ngay cả những tông môn tu sĩ có thói quen giở trò, đều bị dạy dô bằng máu, không biêt bao nhiêu người mât đầu dưới đao.

 

 

Nhưng...

 

 

Đây là một vị Kiếp Tiên, đây là một vị Kiếp Tiên al

 

 

Một vị Kiếp Tiên, lão tổ của thánh địa, chăng qua nói đôi ba lời, dâu lời có gai góc, có phần lẫy thê áp người, sao ngươi lại lớn tiếng quát tháo như thể?

 

 

Há chẳng phải như tát vào mặt lão phu trước bàn dân thiên hạ? Thử hỏi nỗi uất ức này, một bậc Kiếp Tiên đường hoàng, làm sao nuốt trôi? "Phượng đại quản sự hiểu lầm rồi. " Lão giả áo đen lắc đầu, mây đen trên mặt tan như nước thủy triều: "Lời lão phu vừa rối chỉ là cảm thán mà thôi, tuyệt không có ý khác, càng không có tâm tư lầy thể đè người!"

 

 

Dứt lời, lão ngồi ngay ngắn lại, một đạo kim quang bay lên đài: "Phù Tang Ô Kim Mộc, ba đoạn!"

 

 

"Chuyện này..."

 

 

Chứng kiến cảnh tượng ấy, ai nấy đều lộ vẻ mặt kỳ quái.

 

 

"Vậy mà nhịn được?"

 

 

"Chẳng phải người ta đồn, người của Đại Nhật tiên tông, tính tình đều nóng như lửa sao?" "Một vị Kiếp Tiên, lão tổ của thánh địa, trước mặt bao người, bị một nữ tử quát lớn như thể, vậy mà vẫn nhịn được, thậm chí còn tươi cười giảng hòa?"

 

 

"Chẳng lẽ... là sợ hãi vị Hiên Viên kiểm chủ kia?"

 

 

"Van Đạo học cung, đã có uy thế đến vậy sao?"

 

 

"Ngay cả Kiếp Tiên lão tổ cũng phải nuốt giận vào lòng?"

 

 

Có lẽ là lo lắng thiên kiếp, không dám gieo thêm nhân quả."

 

 

"Nếu đã cố ky thiên kiếp, phẩy tay áo bỏ đi là được, cần gì phải tươi cười niềm nở như thể?"

 

 

"Xem ra các đại thánh địa, thật sự kiêng dè người kial"

 

 

Mọi người nhìn nhau, không ai nói ra, nhưng ý tứ trong QUMEVố đã rõ mười mươi.

 

 

Bầu không khí ấy, những ánh mắt ấy, khiến lửa giận trong lòng lão giả áo đen càng thêm sục sôi, nhưng hắn không dám bộc phát, chỉ đành nén lại.

 

 

Nghìn năm trước, trận chiến Nam Hải, Lý Hiên Viên bày ra Ngũ Hành đại trận, không chỉ quét sạch các Đại Thừa trưởng lão của các đại thánh địa, mà còn khiên một đám Kiếp Tiên kinh hãi rút lui.

 

 

Lúc đó tu ví của hắn bất quá mới Đại Thừa.

 

 

Nay hắn đã bước vào Kiếp cảnh, chiến lực còn đáng sợ đến mức nào?

 

 

Bản thân lão cũng chỉ mới tu vi ba kiếp, làm sao có thể vì một phút nóng giận mà liều lĩnh khai chiên với hãn ngay tại sào huyệt của đổi phương? Lý Hiên Viên kia vốn là kẻ ngông cuồng, lại là tân Kiếp Tiên, không có nhiều cổ ky khi độ kiếp, liều mạng với hắn, thăng chăng được bao nhiêu, thua lại mất tất cả.

 

 

Kẻ trí tuệ không làm, kẻ trí tuệ không làm!

 

 

Nhẫn một chút sóng yên biển lặng, lùi một bước trời cao đât rộng.

 

 

Đại trượng phu, có thể co có thể duỗi! Vì thế, hắn nhịn.

 

 

Không thể không nhịn, thân nơi đất khách, động thủ chẳng chiếm được chút lợi lộc nào.

 

 

Nói đến phẩy tay áo bỏ đi, bỏ đi thì bỏ đi được, nhưng Tử Thanh song kiểm này thì sao? Lão giả áo đen hiểu rõ tình cảnh của chính mình, nều không có trọng bảo hộ thân, át hắn không thể vượt qua được tiên kiếp thứ tư, gần như chắc chắn sẽ hổn phi phách tán.

 

 

Cho nên, Tử Thanh song kiếm này, hắn không thể nào phầy tay áo bỏ đi, không thể vì chút sĩ diện mà đánh đổi tính mạng.

 

 

"Ba đoạn Phù Tang Ô Kim Mộc!" Thấy hắn nhún nhường, Phượng Thanh Thanh cũng không bức bách thêm, chỉ đưa mắt nhìn sang người thần bí kia.

 

 

Người kia thấy thế, cũng dứt khoát, lại một đạo tỉnh quang bay lên đài. "Tinh Thần Thiết Thượng Cổ - hai khối!"

 

 

"Hai khối Tỉnh Thần Thiết Thượng Cổ, có thể chê tạo bôn kiện linh vật cửu giai. "

 

 

Phượng Thanh Thanh cười, lại đưa ánh mắt về phía lão giả áo đen. LN
Bình Luận (0)
Comment