Tu Tiên: Khi Ngươi Làm Một Việc Đến Cực Hạn (Dịch)

Chương 1501 - Chương 1496: Cố Nhân

Chương 1496: Cố Nhân Chương 1496: Cố NhânChương 1496: Cố Nhân

Cùng lúc đó.

"Ừm ~!"

Trong nội các, trên giường mây êm ái, một người nằm nghiêng, y phục xộc xệch, lộ nửa bờ vai, mái tóc đen ba búi xõa tung, nàng cũng chẳng màng, tay cảm bầu rượu bạch ngọc, uống trực tiếp từ bầu, sau lưng chín đuôi lay động, dưới làn váy, đôi chân thon dài, làn da trắng như tuyết đã ửng hồng...

"Không tệ không tệ, Túy Tiên Tửu này, coi như không tồi, quả không hổ danh là chiêu bài của Thực Tiên cư"

"Chỉ là hơi đắt một chút, 1000 tiên ngọc một bình, khác gì cướp đâu?"

"Lát nữa còn phải tiếp đãi đám người kia, không uống nhiều một chút thì ai chịu nổi?"

"G ~I"

Vừa lầm bẩm, vừa buồn bực ngán ngẩm, nàng chỉ đành lật người, đổi tư thế tiếp tục giải sầu bằng TƯỢU. Thế nhưng vừa xoay người, liền thấy một bóng người xa lạ, lặng lẽ xuất hiện trong phòng.

Nhìn thoáng qua, lập tức tỉnh táo, nữ tử ngồi bật dậy, không còn vẻ say mê, chỉ còn sát khí nghiêm nghị, hướng về người đến: "Ngươi là ai... !2"

Lời còn chưa dứt, đã bị cắt ngang, nữ tử đứng chôn chân tại chỗ, nhìn người trước mắt, nhất thời ngây ngốc.

Hai người đối diện, ánh mắt giao nhau, như vượt qua ngản năm vạn năm, cách trở của thời gian và năm tháng.

Sau đó...

“Đại vương!

Chỉ nghe một tiếng kêu kinh ngạc, bóng người bay ra, giữa đường đã trượt gối, bổ nhào vào trước mặt Hứa Dương, một tay ôm chặt lấy đùi phải hắn, không chút giữ kẽ, vừa mừng rõ vừa tủi thân: "Ta tìm ngươi vất vả lắm, hu hu hu!" Hứa Dương: "...

Sơn cùng thủy tận, tưởng chừng không còn đường? Gió lại thổi, đường lại mở, khiến lòng người kinh nøạc! truyenggg.com- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !

Hứa Dương trầm mặc, nhìn người trước mắt, nhất thời không biết nói øì.

Đối phương lại chẳng để ý, hai tay ôm chặt hắn, thậm chí tay chân cùng lúc, treo cả người lên đùi hắn. Dù xuân quang lồ lộ, sóng cả mãnh liệt, chịu đủ áp lực, nàng cũng không hề buông lỏng.

Ôm chặt đã đành, còn khóc lóc kể lể, không chút hình tượng, nước mắt như mưa.

"Hu hu hu, Loan Nhi (*) biết, đại vương nhất định sẽ đến, nhất định sẽ đến!" "Những năm qua, Loan Nhi bị người ta bắt nạt khắp nơi, sống khổ lắm, khổ lắm!" "Giờ thì tốt rồi, đại vương đến rồi, có người làm chủ rồi, Loan Nhi cũng ngắng mặt lên được!"

“Hu hu hu!"

Nhìn nàng khóc như mưa, Hứa Dương cũng không biết nói øì, một lúc lâu mới trấn tĩnh lại, đưa tay muốn đố nàng dậy, nhưng lại không biết đặt tay vào đâu, chỉ có thể động đậy chân: "Đứng dậy rồi nói. "Vâng!"

Đối phương nghe vậy, cũng dứt khoát, lập tức ngừng khóc, ôm đùi hắn bắt đầu leo lên, cứ thế bò vào lòng hắn, lộ ra nụ cười tươi như hoa nở, rực rõ mà kinh tâm động phách: "Đại vương, còn nhận ra Loan Nhi không?"

Hứa Dương lắc đầu, vỗ vào eo nàng, ra hiệu nàng buông tay, kết quả lại bị một đám lông tơ mềm mại ngan lại.

"Ưm ¬~'!" Nàng cũng không biết cố ý hay vô tình, khẽ rên một tiếng rồi ngã vào lòng hắn, mắt lúng liếng: "Chỗ đó, không được!"

Hứa Dương trầm mặc, nhìn chín cái đuôi cáo sau lưng nàng phe phẩy, cùng đôi tai cáo trắng muốt rung rung, thật không biết nên nói gì với nàng, chỉ đành đi về phía giường.

Thấy hắn như vậy, hồ ly nhất thời giật mình, tư thế có phần e dè, vừa bối rối vừa mong chờ: “Puy nói một ngày không øặp như cách ba thu, nhưng có phải hơi nhanh quá không, Loan Nhi, Loan Nhi chưa chuẩn bị sẵn sàng... AI"

Hứa Dương võ một bàn tay lớn vào chỗ hiểm, đẩy nàng ngã xuống.

Nàng cũng chẳng để ý, thuận thế nøã xuống Øiường, tạo thành một bức mỹ nhân đồ, chân trần câu lấy tay áo Hứa Dương, mắt quyến rũ nhìn hắn, không nói lời nào cũng đủ mê hoặc lòng người. "Đừng quậy nữa!"

Hứa Dương lắc đầu, ngồi xuống, nghiêm mặt nói. Thấy vậy, nàng mới thu liễm lại, cũng ngồi dậy, mang theo vẻ ủy khuất: "Bệ hạ vẫn lạnh lùng với Loan Nhi như vậy, nếu là nàng ấy chắc chắn sẽ được an ủi dịu dàng?"

Nghe vậy, Hứa Dương bất đắc dĩ, đành đưa tay vuốt nhẹ, rồi chậm rãi hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?" "Không phải Loan Nhi mới là người nên hỏi sao?" Được Hứa Dương vuốt ve, đôi tai cáo giữa mái tóc đen khẽ động, nàng lại thuận thế tiến gần hơn, mắt chớp chớp vẻ ngây thơ: "Chẳng phải bệ hạ đưa Loan Nhi đến thế giới này sao?”

Hứa Dương nghe vậy, cũng trầm mặc.

Luân hồi chuyển sinh, kỹ năng đặc biệt này, xuất hiện ở thế giới Đại Đường, khi Sư Phi Huyền thọ tận. Nhờ kỹ năng này, Sư Phi Huyền đã luân hồi chuyển sinh, trở thành Mộng Phạm Âm hiện tại.

Nhưng ở thế giới Đại Đường, hắn không chỉ luân hồi chuyển sinh cho mình Sư Phi Huyên.

Để thu thập dữ liệu, xác định hiệu quả của đặc tính này, hắn còn thực hiện nhiều thí nghiệm, đưa một số môn nhân đệ tử sắp hết thọ nguyên, không còn khả năng Phá Toái Hư Không, phi thăng thượng giới đi chuyển sinh.

Loan Loan là một trong số đó.

Tiểu yêu nữ Âm Quý phái này, tư chất tuy thuộc hàng nhất lưu, nhưng vẫn kém xa những kỳ tài như Tống Khuyết, Thạch Chỉ Hiên, cuối cùng dừng bước ở cánh cửa Bão Đan, không thể Phá Toái Hư Không, cũng không kịp sống đến ngàn tuổi như hắn, thọ tận mà chết ba trăm năm trước khi hắn vào Chiến Thần điện. Nàng tuy không có ân sư đồ với Hứa Dương như Tô Bắc Huyền và những người khác, cũng không có tỉnh cảm ràng buộc như Sư Phi Huyền, nhưng mấy trăm năm ở chung, quan hệ hai người cũng rất thân thiết. Hơn nữa nàng còn thường xuyên vào cung ca múa, góp vui cho cuộc sống của hắn, lâu dân hai người đã có cảm giác tri kỷ, tâm đầu ý hợp.

Vì vậy, Hứa Dương không đành lòng để nàng ra đi như vậy, đã dùng Luân Hồi Vãng Sïnh với nàng khi nàng không hay biết.
Bình Luận (0)
Comment