Ba ngày sau.
Hồ Bạch Longl
Hồ này cũng nằm trong lãnh thổ Lương quốc, diện tích rộng lớn hơn cả hổ Động Đình, được mệnh danh là "Ngàn dặm Bạch Long", từ cổ chí kim đã có biết bao nhiêu văn nhân nhã sĩ lưu luyễn quên về, để lại những bài thơ nổi tiếng lưu truyền thiên cổ. Tương truyền rằng giữa hổ có cảnh Long Tiên huyền ảo, thường có tiên nhân xuât hiện, kiêm quanglướt - ngang, nhưng lại biển mãt không dâu vết, khiên cho nhiều người tầm tiên vần đạo ôm môi hận không cam lòng, muốn vào mà không được.
"Đây là... Phạm vi trận pháp?"
"Chỉ là huyễn trận bình thường, ngăn cách hai giới tiên phàm, không cho người phàm đi vào mà thôi. " "Tuy diện tích rộng lớn, nhưng có linh khí, trận pháp này gần như không tiêu hao gì, có thể ngăn cách ngoại giới, không cho phàm nhân tiến vào hấp thụ linh khí thiên địa, tính ra cũng có lời. "
"Không đúng, huyễn trận này chỉ là biểu tượng, bên trong hẳn còn có một trận pháp tụ tập linh khí... "
Hứa Dương đã đọc hiểu và tiêu hóa "Trận đạo sơ giải", chỉ liếc mắt đã nhận ra sự khác biệt của phường thị Hồ Bạch Long này.
Điều này càng khiến hắn mong chờ hơn, lúc này hắn bơi vào phạm vi trận pháp.
Có thể rõ ràng cảm nhận được, trong phạm vi trận pháp này, nguyên khí thiên địa tinh thuần hơn không ít, tuy còn kém Hắc Thủy hà, càng không sánh được cấm khu Hắc Thủy, nhưng hơn xa so với nhân gian.
Hứa Dương ở trong nước, như rồng bơi, lại vùng vẫy hơn mười dặm, cuối cùng phát hiện ra một hòn đảo phía trước.
Đó là một hòn đảo có diện tích cực lớn, từ xa Hứa Dương đã có thể cảm nhận được linh khí dổi dào trên đảo, xung quanh hòn đảo còn có mây khói phun trào, như đai lưng ngọc, lại như Giao Long, bao quanh hòn đảo, vĩnh viễn không thấy tiêu tan.
Đây chính là hiện tượng kỳ cảnh đặc biệt hình thành sau khi nồng độ linh khí thiên địa đạt đến một mức độ nhất định.
Nổng độ linh khí của Đảo Bạch Long này đã vượt qua Khu Thâm Thủy của Hắc Thủy hà, không trách được có thể nuôi dưỡng tu sĩ Trúc Cơ.
Hứa Dương ánh mắt ngưng tụ, nhảy ra khỏi nước, vận công sấy khô quần áo trên người, lại đạp trên mặt hồ tiến lên, đi về phía linh đảo kia.
Đảo có cửa chính, là cửa vào duy nhất, hai bên có bổn tên đệ tử Đảo Bạch Long mặc áo bào trăng đeo kiểm canh gác.
"Phí vào đảo, một linh thạch!"
Nhìn Hứa Dương hai tay trống không, tu vi bình thường, đệ tử giữ cửa Đảo Bạch Long không có biểu hiện gì đặc biệt, chỉ làm việc thu lầy linh thạch. Hứa Dương cũng không nói nhiều, đưa một khối linh thạch, nhận lây một cái mộc bài, rồi bước vào trong đảo.
Tu chân giả đoạt tỉnh hoa thiên địa, xâm phạm huyền cơ nhật nguyệt, dựa vào linh khí để tu hành.
Linh khí là quân lương, là lực lượng, là hy vọng và tương lai. Vì vậy, tu chân giả rất ít khi lưu trú lâu dài ở nhân gian, bởi vì nhân gian không có linh khí, không có chút trợ giúp nào cho việc tu hành, ở lâu thậm chí sẽ khiến tu vi lùi lại, giống như người không ăn cơm, dinh dưỡng không đầy đủ.
Tài nguyên quan trong như vậy, tất nhiên phải được kiểm soát. Những nơi có linh khí dồi dào đã sớm bị các thế lực lớn chiếm giữ, tán tu muốn vào phải nộp linh thạch, nếu không sẽ bị xua đuổi, thậm chí bị g-iết ngay tại chô.
Như Đảo Bạch Long này, vào đảo một lần phải nộp một khối linh thạch, được lưu trú một ngày. Sau một ngày, nếu không tìm được chỗ ở, phải chủ rời đi, nếu không sẽ gặp phải đội chấp pháp xua đuổi.
Vì vậy, trong phường thị, các ngành nghề "cho thuê động phủ", "bán động phủ" luôn rất náo nhiệt. "Tụ giới lớn, sống không dễ dàng!" "Nhưng không liên quan đến ta." Hứa Dương cười một tiếng, bước vào phường thị.
Nói là tu chân giả, nhưng thực tế chăng khác gì phàm nhân.
Phường thị náo nhiệt, tiếng rao hàng vang lên liên tục, đủ loại nghề nghiệp, quầy hàng khiển người ta hoa cả mắt.
Hứa Dương tuy mới bước vào tu tiên giới, nhưng biết rõ lòng dạ con người hiểm ác, nên đã sớm dùng "Dịch dung liêm tức” để ngụy trang, đồng thời dùng thần ý cương nguyên mô phỏng khí tức pháp lực của tu chân giả, hiện tại là một tu tiên giả "Luyện Khí trung kỳ".
Không cao không thấp, vừa vặn để câu cá.
"Vị khách quan này, muốn dẫn đường không?"
"Khách quan, ta am hiểu Đảo Bạch Long này nhãt."
"Tám đời tổ tiên của ta đều là người Đảo Bạch Long, nhất định có thể dân đường cho khách quan."
"Tiền bối, tại hạ chỉ cần một khối linh thạch. "
"Ta chỉ cần nửa khối... "
Ngay cửa phường thị, có vài người đứng đó, thầy bộ dạng ung dung của Hứa Dương liền vây quanh chào mời. Hứa Dương cười một tiếng, tùy tiện chọn một người: "Đi thôi. "
"Đa tạ khách quanl"
HÀi,.." Mọi người thở dài, cũng không tranh giành.
Bọn họ đều là phàm nhân, do tổ tiên xuất thân là tu tiên giả nên được nhập vào tu tiên giới, nhưng không có linh căn nên không thể tu hành, chỉ có thể làm những việc như dẫn đường du lịch để kiểm linh thạch, cống hiến cho gia tộc.
Linh căn, chỉ một cái linh căn thôi, lại quyết định vận mệnh của con người.