Tuy đã quyết định kết hợp ba thứ, dùng thân phận "Thạch Kiên” tu đạo luyện pháp trên núi, sai khiển âm quỷ, nhưng dưới núi còn có không ít việc cần xử lý, cũng không cần vội vàng trong một sớm một chiều.
Hứa Dương cởi bỏ ngụy trang, khôi phục diện mạo ban đầu, rời khỏi Tích Lôi sơn, trở về thành Quách Bắc.
"Bánh nướng, bánh nướng mới ra lò!"
"Lê giòn, lê giòn mới hái đây!"
"Tránh ra tránh ra, đừng cản đường!"
"Bán thuốc cao, thuốc cao tổ truyền, bảo đảm một ngày hết đau đầu nhức óc!"
Trong thành, trên đường chợ, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Xe ngựa như rồng, như nước chảy, khắp nơi đều toát lên vẻ phồn vinh và sức sông.
Đây chính là thành Quách Bắc, huyện thành Quách Bắc của giờ này ngày này.
Lúc này, một thanh niên ăn mặc theo phong cách thư sinh, từ ngoại thành du học trở về.
"Lý giải nguyên()?"
"Quả nhiên là Lý giải nguyên!"
"Kiếm Thần tiên sinh, ngươi trở về rồi?"
"Lý huynh, mấy ngày không gặp, đi đầu vậy?"
"Chẳng lẽ xuất ngoại du học, chuyện lớn như vậy, sao không rủ chúng ta một tiêng!"
( ): Khoa cử thời xưa gồm: thi hương thi hội thi đình. Thi hương đồ ba vòng đầu, đạt học vị: tú tài; đỗ 4 vòng: hương cống/cử nhân; đỗ thủ khoa: giải nguyên.
"Thì ra là Lý đại quan nhân, ta nói sao hôm nay mí mắt cứ giật, hóa ra là sắp gặp quý nhân!"
"Kiếm Thần tiên sinh, Đại Chu Võ Tổ Ký kia, còn có truyền thuyết Thiên Võ Đại Đường, bao lâu mới có bản mới?"
"Bị đi đi, chém chém giết giết, có gì đáng xem, vẫn là viết Hồng Lâu Mộng, Thất Tiên Nữ, Bạch Tố Trinh mới tốt, Lưu Tiên công tử, ngươi lại viết một bộ thoại bản như vậy đi, các tỷ muội chúng ta đều trông mong chờ đợi đấy."
"Lý giải nguyên Lý giải nguyên, ngươi vẽ cho ta một bức, không cần viết chữ cũng được, cô nương kia của ta không ăn không uống đã mấy ngày, nói không gặp được tranh của Lý công tử ngươi vẽ, nàng sẽ tuyệt thực mà chết... "
“Ngươi khôn thật, thiên hạ ai không biết, Lý giải nguyên thi họa song tuyệt, tài trí hơn người, một bộ tranh chữ đáng giá ngàn vàng, môi ngày không biết bao nhiêu ở ngoài cửa Lý phủ chờ nhờ viết thư pháp, ngươi có thân phận gì mà nâng bút cho ngươi?"
Hứa Dương trở về, trên đường đi, không ít người chào hỏi, tiếng chào hỏi không ngừng.
Hứa Dương chỉ gật đầu đáp lại, không để ý nhiều, đi thằng về nhà.
Nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, mọi người càng bàn tán xôn xao, thái độ không giồng nhau.
"Đây là Lý Kiếm Thần, Lý Lưu Tiên sao?"
"Chắc chắn là hắn rồi!"
"Hừ, kiêu ngạo tự mãn, còn chưa thi đồ trạng nguyên mà đã kênh kiệu."
"Kiêu ngạo cũng có vốn liếng, nghe nói người này thi đồng ba kỳ thi viện phủ huyện đều đạt kết quả cao, thi hương lại càng đoạt hạng nhãt, tên trúng thủ khoa. Các vị giám khảo thi hương, thậm chí Văn Uyên tiên sinh, đều khen ngợi văn chương của người này, nói hắn có tư chất trạng nguyên, thậm chí có hï vọng liên tiếp trúng tam nguyên, lưu danh sử sách!"
"Nếu như thiên hạ có một thạch, Lý Lưu Tiên hẵn độc chiếm tám đấu!" ()
(
): đơn vị đo thời xưa, 1 thạch bằng 10 đầu.
"Chưa hết, nghe nói người này còn vô cùng am hiểu về âm nhạc và thư pháp, không chỉ thi họa song tuyệt, mà còn là đại sư thư pháp, thậm chí am hiểu cả âm luật. Tài nghệ gảy đàn hồ cầm của hắn xuất thần nhập hóa, khuynh đảo chúng sinh. Vô số nữ tử giai nhân trong huyện Quách Bắc, Kim Hoa phủ, thậm chí cả thiên hạ Đại Trần, vì hắn mà mơ mộng ngày đêm, không thèm ăn uống!"
"Nghe nói hắn còn giỏi viết tiểu thuyết thoại bản, đã xuất bản nhiều sách. Có (Đại Chu Võ Tổ Ký) , (Đại Đường Thiên Võ Chí) nói về giang hổ võ lâm, gió tanh mưa máu, có (Thục Sơn Kiếm Hiệp Truyện) , (Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện) miêu tả thế giới tu chân, Kiếm Tiên tu pháp, lại có
(Hồng Lâu Mộng) , (Thất Tiên Nữ) , (Bạch Tố Trinh) về đám nam nữ si tình, ái hận dây dưa, khiến người đọc thổn thức, ngày đêm mong chờ hắn ra sách mới!"
"Dù là khuê nữ, hay ông lão nông dân, hoặc là người trong võ lâm giang hổ, hay là gật gù đắc ý, khổ đọc thi thư, đều mong chờ hẵn ra sách mới, mở sách mới, viết chương mới!"
"Lão tặc Kiếm Thần, còn chưa ra chương mới!"
Mọi người bàn tán xôn xao, phần lớn là thán phục kính nể.
Nhưng cũng có tiếng người không cam lòng.
" Hừ, tài cao là tài cao, nhưng lại không có khí khái của người đọc sách!"
' Đúng vậy, chúng ta là nho sinh, đọc đủ thứ sách thánh hiển, hiệu triệu cho quân vương, lo cho quốc gia, giúp đỡ lê dân bách tính, như thể mới không phụ một thân sở học. Người này lại say mê bàng môn tả đạo, coi như thật bất học vô thuật, phụ lòng thể gian!"
"Không sai, thi từ chỉ là trò trẻ con, bút pháp thần kỳ cũng chỉ là trò tiêu khiển lúc nhàn hạ, sao bì kịp được thi thư thánh hiền, tiền đồ tươi sáng. Người này say mê tạp học tiểu đạo, tất sẽ bị đại đạo vứt bỏ, tương lai khoa cử, mơ tưởng liên tiếp trúng tam nguyên."
"Chớ nói liên tiếp trúng tam nguyên, thi rớt cũng có thể. Dù sao tỉnh lực con người có hạn, hắn lại say mê tạp học, lại đắm chìm trong Dao Cầm âm luật, còn viết tiểu thuyết thoại bản gì đó. Hắn có mấy cái đầu mấy cái tay, hay là thần tiên, biết phân thân?"