Tu Tiên: Khi Ngươi Làm Một Việc Đến Cực Hạn (Dịch)

Chương 298 - Chương 298: Cố Hết Sức |

Chương 298: Cố Hết Sức | Chương 298: Cố Hết Sức |Chương 298: Cố Hết Sức |

 

 

Pháp khí mạnh hơn cũng chỉ là pháp khí, thuộc về nhị giai.

 

 

Tu sĩ là nhị giai, Bạch Hổ Canh Kim Quyết lại là pháp luyện thể mạnh mẽ, cường độ nhục thân và sắc bén của Canh Kim đã vượt qua phạm trù pháp khí, sánh ngang với linh khí phòng ngự và linh khí công kích hạ phẩm.

 

 

Va chạm như vậy, làm sao có thể không tổn hại?

 

 

Thấy đối thủ bị thương nặng, Chu Minh Vũ càng không nương tay, trực tiếp hóa thân thành Bạch Hồ do Canh Kim khí tạo thành, khí thể to lớn lao đền tân công.

 

 

Đây là cửa ải sinh tử.

 

 

Ngay lúc đó...

 

 

Hứa Dương thần sắc hờ hững, tung kiểm lên, lại lần nữa hợp hai làm một, ngưng tụ thành một đạo kiểm quang. Một đạo kiếm quang sáng chói chói mắt, giồng như kiêu dương kim hoàng.

 

 

Hiên Viên Thần Kiếm Quyết!

 

 

Kiếm quang bắn lên, tăng vọt mấy trượng, như Thiên Kiểm kinh nghiêng mà xuồng, chém thẳng vào Bạch Hổ Canh Kim.

 

 

"Âm ầm ầm!"

 

 

Cuối cùng, một tiếng vang thật lớn, sáng chói quang hoa đoạt đi mắt mọi người, vô biên nhói nhói bên trong chỉ có thể nhìn thấy một mảnh bạch mang.

 

 

Cứ như vậy, không biết bao lâu, cho đền khi hai mắt khôi phục tri giác, hai lô tai cũng đánh tan ong ong, tầm mắt mới dân dân khôi phục.

 

 

Nhói nhói, vặn vẹo, mông lung... Trong mê mang, chỉ thấy hai người, đứng đôi mặt nhau.

 

 

Một người râu tóc bạc trắng, uy thế nộ trương, tay phải gắt gao ẩn ở trước ngực, trong mắt là kinh, là giận, càng là không thể tin.

 

 

Một người đầu tóc rũ rượi, tóc dài tơi tả, vốn có hai mái tóc mai điểm bạc, nay đã trở nên khô héo, thậm chí gãy rụng, khuôn mặt vốn đầy đặn giờ trở nên hồc hác, như thể mất đi rất nhiều khí huyết tỉnh hoa.

 

 

Chu Minh VũI

 

 

Lý Kiếm Thần!

 

 

Hai người họ đứng đối diện nhau trong mắt mọi người.

 

 

Ai thắng ai thua?

 

 

Hiện tại không ai biết được. Chỉ thấy Chu Minh Vũ một tay ấn chặt vào ngực, dùng lực rât lớn, không để máu chảy ra, nhưng vần có vài giọt đỏ thâm chảy ra, hắn không quan tâm đến điều đó, hai mắt nhìn chòng chọc vào Hứa Dương, giọng khàn khàn nói: "kiểm quyết Kim Đan?"

 

 

"Chỉ là một thức tàn chiêu thôi!"

 

 

Hứa Dương, giờ đã trở thành lão già khô héo từ dáng vẻ trung niên, lắc đầu, năm chặt thanh kiêm đầy vẽt thương trong tay.

 

 

H "H

 

 

Chu Minh Vũ nhìn chòng chọc vào hắn, rât lâu sau mới lên tiếng: "Một khôi linh địa nhất giai, đáng để làm đến mức như vậy sao?"

 

 

Hứa Dương không thay đổi sắc mặt, nhàn nhạt nói: "Lý mồ phiêu bạt nửa đời, mới có một chỗ ẩn náu, lưu truyền cho hậu nhân, vì vậy cầm kiểm, thà gãy chứ không congl"

 

 

"Ngươi... !"

 

 

Chu Minh Vũ còn muốn nói, nhưng không ngờ lại động đền vết thương, thân thể run lên, miệng trào ra vị tanh nổng.

 

 

Hứa Dương không để ý tới, lạnh lùng nhìn hắn: "Còn muốn đấu tiếp?"

 

 

"Ngươi. .. Được lắm!!!"

 

 

Tư thế này khiến Chu Minh Vũ nghiền răng, lập tức phi thân lên, trực tiếp rơi vào trong pháp khí lâu thuyền của Chu gia.

 

 

"Bi"

 

 

Một tiếng hiệu lệnh, lâu thuyển hóa thành quang hoa, phá không mà đi.

 

 

"Phốc!II" Thân thể Hứa Dương cũng run lên, và trước mặt mọi người, hắn phun ra một ngụm máu tươi.

 

 

"Chuyện này..."

 

 

Mọi người nhìn nhau, không biết làm sao.

 

 

Nhưng Hứa Dương không quan tâm, đưa tay lau đi vết máu bên môi, quay người nhìn về phía Bạch Vân Tử trên đài Thanh Ngọc: "' Tiên sứ, như thê nào?"

 

 

H "H

 

 

Nhìn bộ dạng của hắn, Bạch Vân Tử cũng im lặng, rất lâu sau mới nói: "Lý đạo hữu, quả là đại trượng phu, không hổ kiểm tul"

 

 

Nói xong, hắn nhìn sang mọi người, trịnh trọng tuyên bô: "Trận thứ ba, Lý đạo hữu thắng, ba trận toàn thằng, linh địa Động Đình, từ nay về sau thuộc về Lý đạo hữu!"

 

 

H "

 

 

H "

 

 

lj "

 

 

Mọi người nghe vậy đều im lặng, sau đó môi người điều khiển pháp khí, từng đạo độn quang hướng ra ngoài bay đi.

 

 

M(linsil|!

 

 

Trước mặt mọi người, một đạo độn quang từ phía dưới bay tới, rơi xuống bên cạnh Hứa Dương, hiện ra thân hình một thanh niên áo trắng tuân tú.

 

 

Thanh niên đỡ lấy Hứa Dương, Hứa Dương nhìn về phía Bạch Vân Tử, _ chắp tay nói: "Đa tạ tiên sứ, có thể lên đảo một lần hay không."

 

 

"ml" Bạch Vân Tử gật đầu, thu hổi Thanh Ngọc chu, cùng hai người cùng nhau rơi xuồng trên đảo.

 

 

"Đây là khuyển tử, Lý Lưu Tiên!"

 

 

Rơi xuống trên đảo, Hứa Dương nuốt một viên đan dược, sau đó mới giới thiệu thanh niên áo trăng bên cạnh cho Bạch Vân Tử.

 

 

"Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.”

 

 

Bạch Vân Tử liếc nhìn đối phương, thấy chỉ là tu vi Luyện Khí hậu kỳ, liền không còn quan tâm, đưa ánh mắt quay lại nhìn Hứa Dương, cười khổ nói: "Đạo hữu cần gì phải vậy, một khôi linh địa nhẫt giai mà thôi, với thực lực của đạo hữu tương lai chưa hăn không có lựa chọn nào khác. "

 

 

Hứa Dương lắc đầu, thở dài nói: _. "Nhân sinh khổ đoản, chỉ có một hổi, sự tình tương lai ai có thể kết luận."

 

 

"Cũng phải."

 

 

Bạch Vân Tử nghe vậy, cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể làm theo phép tắc.

 

 

"Từ nay về sau, linh địa Động Đình này sẽ thuộc về đạo hữu, nhưng cách môi 5 năm, tông môn đều sẽ phái người đến đây điều tra linh địa, tính toán cấp bậc, cấp bậc càng cao, cần gánh chịu thuế phú cùng lao dịch càng nhiều, nếu như là không thể đóng thuế, linh địa sẽ bị thu hổi, còn hi vọng đạo hữu hiểu được."

 

 

"Tại hạ minh bạch. "

 

 

Hứa Dương gật đầu, lại lấy ra một cái túi đựng đổ: "Đây là cung phụng của hai mươi năm, sớm đã chuẩn bị tốt, bên trong là một thức tàn chiêu mà ta mới thi triển, không có gì bất ngờ xảy ra, hắn là đến từ một bộ kiếm quyết Kim Đan, tại hạ nguyện dâng cho thượng tông."

 

 

"Chuyện này..."

 

 

Nghe vậy, Bạch Vân Tử cũng giật mình: "Làm sao mà được? "

 

 

Hứa Dương cười, nói ra mục đích: "Ta biết rõ các phương linh địa đều có trách nhiệm thuế phú và lao dịch, chỉ là tại hạ không còn nhiều thời gian, chỉ muôn dành thời gian còn lại để dạy dồ con cháu, cho nên dâng lên kiểm quyềt này, mặc dù chỉ có một thức tàn chiêu, nhưng với thủ đoạn của tiên sứ, hắn là có thể miên cho tại hạ 20 năm lao dịch này chứ?"

 

 

"Chuyện này... "

 

 

Nhìn Hứa Dương với mái tóc mai bạc trăng, lại nhìn túi trữ vật phẩm giai không thấp trong tay, Bạch Vân Tử do dự một chút, cuối cùng vần lật tay nhận lầy: “Đạo hữu yên tâm, tại hạ nhãt định sẽ cô găng hêt sức!" "Đa tạ tiên sứ!"
Bình Luận (0)
Comment