Tu Tiên: Khi Ngươi Làm Một Việc Đến Cực Hạn (Dịch)

Chương 465 - Chương 464: Tình Hình Khó Khăn

Chương 464: Tình Hình Khó Khăn Chương 464: Tình Hình Khó KhănChương 464: Tình Hình Khó Khăn

 

 

"Xong chưa, ta chịu không được!"

 

 

Tiêu Miểu cảm giác mình sắp phát điên.

 

 

Hắn là một người sống sờ sờ, lại bị nhốt vào trong túi Linh Thúi

 

 

Túi Linh Thú cũng chẳng phải động thiên phúc địa gì, bên trong chỉ có một không gian thu hẹp, linh thú ở đây căn bản không thể hoạt động, ngoại trừ ăn và ngủ cũng chỉ là ngủ, chăng khác nào ngổi tù.

 

 

Có thể tưởng tượng được cảnh quan bên trong như thể nào.

 

 

Nếu chỉ có một mình hắn thì còn đỡ, đăng này Thanh Ngọc tông có nhiều đệ tử như vậy, lấy đâu ra chô để môi người một túi Linh Thú?

 

 

Hơn nữa, hắn đang đóng vai đệ tử tạp dịch, cho nên vinh dự được chen chúc cùng mấy đệ tử tạp dịch cao lớn vạm vỡ trong một túi Linh Thú.

 

 

Cảm giác đó...

 

 

Tiêu Miếu nghiến răng, cố gắng không để ý đến mấy cái chân đầy lông lá đang đè lên người mình, nói với Trận lão trong đầu: "Xong chưa, ngài không phải đại tông sư trận đạo, Chân Quân Phản Hư, tán tu đệ nhất Bắc Vực sao, sao lại giải không được một pháp thuật Kim Đan?"

 

 

"Ngươi biết cái gì, Kim Đan? Hắn là Kim Đan bình thường sao? Lão quỷ này địa vị còn cao hơn ta, nói không chừng chính là Hư Linh Quân chuyển thể trọng tu, thủ đoạn của hắn dê phá như vậy sao?"

 

 

Trận lão trong đầu chửi mắng một tiếng, giọng điệu lại trở nên hưng phấn: "Ngươi xem kỹ đạo pháp thuật này, bên trong pháp chứa chú, bên trong chú quần pháp, Thiên Sơn . nghiền ép, quả thực khó phân thắng bại. Lão phu ngang dọc Bắc Vực bao nhiêu năm, chưa từng thầy qua pháp thuật này, cho ta thêm chút thời gian, nhất định sẽ nghĩ ra cách giải. "

 

 

Tiêu Miểu nghe vậy, cũng chỉ biết bất đắc dĩ: "Mau lên!"

 

 

"Tốt tốt tốt... "

 

 

Lời chưa dứt, hắn đã cảm thấy trời đât quay cuống, bị người hãt tung ra khỏi túi Linh Thú.

 

 

"an

 

 

Vừa ra khỏi túi Linh Thú, không khí mới mẻ tràn vào mũi, mầy cái chân đầy lông lá cũng rơi sang một bên. Mặc dù vân còn bị Thiên Sơn Trọng _ Ấp Pháp áp chê, nhưng Tiêu Miếu vẫn cảm giác như được tái sinh, không kiểm chế được mà hít một hơi thật sâu.

 

 

Ngay sau đó, một cái đùi to lớn, vạm vỡ và nhiều lông lá hơn nữa xuât hiện trước mặt hắn.

 

 

"Ta nói các ngươi, tay chân nhẹ một chút, nhẹ một chút, có nghe hiểu tiếng người hay không? Đây đều là đây tớ cuar lão gia, các ngươi nguyên một đám không nặng không nhẹ đụng hỏng làm sao bây giờ? Đất của lão gia ai đền cày, ruộng của lão gia ai đến trồng, mỏ lão gia ai đến đào?. Nguyên một đám sống không biết cái gọi là..."

 

 

Lão Lục chống một tay nạnh, một tay điểm danh, diệu võ dương oai dạy dõ đám tiểu đệ, y hệt như chó săn địa chủ ác bá.

 

 

Nhìn hai cái đùi to lớn đầy lông lá, Tiêu Miều lặng lẽ năm trên đât.

 

 

"Ngươi giả chết cái gì?"

 

 

Lại không ngờ Lão Lục quay đầu: "Đứng lên cho ta, đi qua đăng ký, lại còn dùng mánh lới trộm gian, đúng là tạp dịch đệ tử, không có chút cầu tiển nào."

 

 

Tiêu Miếu im lặng một hổi, chống người đứng dậy, đi đến về phía hàng người dài phía trước.

 

 

Trước mặt hắn là một hàng người dài, nhưng lại không hề ổn ào náo động, mọi người đếu im lặng không nói, chỉ có phía trước thỉnh thoảng vang lên tiêng:

 

 

"Ta là đệ tử Thanh Ngọc tông, há có thể chịu nhục bởi ngươi!"

 

 

"Sống là người Thanh Ngọc tông, chết là quỷ Thanh Ngọc tông!"

 

 

"Có bản lĩnh giải khai pháp thuật, công bằng chiến đâu một trận!"

 

 

"Âm!" "Nhóm thi thể này chất lượng không tệ, đưa đến Linh Dược viên làm phân bón."

 

 

"Bách Quỷ phiên này đầy rồi, đi lấy mười cây mới tới. "

 

 

"Còn có ai muốn làm quỷ, đến bên này xếp hàng, không cần lãng phí thời gian."

 

 

Sau một tiếng động vang dội, một thiểu nữ y phục rực rỡ bước đạp hư không đi đền, nhìn xuống mọi người nói:

 

 

"Thanh Ngọc tông đức hạnh không hợp, thủ tử hữu đạo, đám dư nghiệt các ngươi, vốn nên tuân táng. Bởi vì chủ công nhân thiện đạo đức, lòng dạ từ bi, mới lưu lại mạng sông cho các ngươi. Nếu các ngươi không biêt trân quý, vậy thì cùng nhau chết đi. "

 

 

Nói xong, thiếu nữ phẩy tay áo bỏ đi, căn bản không để ý đến phản ứng của mọi người.

 

 

Bên kia, Lão Lục cầm cây gậy lớn, nhe răng cười, tiếng cười thu hút ánh mắt mọi người: "Mọi người đều nghe thấy rổi chứ? Không muốn chết thì đến đăng ký. Lão gia nhà ta lòng dạ thiện lương, là tu sĩ đạo đức nhất trên đời này. Chỉ cần các ngươi thành thật, không dùng mánh lới trộm gian, ta cam đoan các ngươi có thể chuộc thân ra ngoài, thậm chí kiếm được một mớ linh thạch. Sau này, các ngươi sẽ cảm thấy vinh dự vì được cày ruộng trồng trọt cho lão gia nhà ta."

 

 

Nhìn hai người mặt đỏ mặt trắng trên đài, Tiêu Miểu im lặng, nhưng trong lòng âm thẩm hỏi: "Hắn đến cùng muốn làm gì? Còn muốn người ta trồng trọt cho hắn, không sợ hậu viện của tamtông đánh tới?"

 

 

"Ta làm sao biết?" Trận lão nghe vậy cũng bất đắc dĩ: "Hiện tại tình hình khó khăn, người này ngổi trong ngọn núi, bên ngoài lại có đại trận phong tỏa. Dù ta phá thuật pháp này cho ngươi, ngươi cũng không trồn thoát được. Vân là tạm thời nhân nại đi. Ài, sớm biết thì không đền tranh đoạt vũng nước đục này, hiện tại mất cả chì lần chài!"

 

 

Hai người đang nói chuyện, bỗng thây trên Thanh Ngọc sơn, trong động phủ linh mạch, xuất hiện một đóa lôi vân, bay thắng về phía bên ngoài ngọn núi.

 

 

"Đây là... "

 

 

Nhìn bóng người trên mây, Tiêu Miều không nén được sự kinh ngạc: "Hăn lại muốn đi đầu?"

 

 

"Ngươi quan tâm hắn đi đâu làm gì!"

 

 

Trận lão lại rất bình tĩnh: "Hiện tại chúng ta đều không chạy được, trước

 

 

tiên lo giải quyết chuyện trước mắt.

 

 

Việc khác, sau này hãy nói." "Chuyện này... Được rồi!"
Bình Luận (0)
Comment