"Tu vi càng cao, ma tính càng nặng, theo lý lẽ thượng tầng đã bị yêu ma thống trị, dưới sự cai trị của chúng tuy còn có người sống sót, nhưng cũng nên bị giam cầm mới đúng, sao lại là hình thái quốc gia như vậy, chăng lẽ... "
Hứa Dương cau mày, trầm tư hổi lâu, vẫn không thể giải thích rõ ràng.
Tin tức không đủ, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, vần nên tiếp tục hành trình.
Hứa Dương bước vào khoang thuyền, lấy ra một thanh gươm dùng để mổ cá, bắt đầu xử lý con Hắc Ngư quái dị này.
Vảy Hắc Ngư như giáp sắt, vô cùng cứng rắn, chỉ bằng con dao gọt thông thường này, căn bản không thể nào cắt ra được, vì vậy Hứa Dương trực tiếp dùng tay Bào Đinh mổ cá, pháp lực gia tăng vào lưỡi dao, cắt vảy đen và da cá, lộ ra phần thịt cá trắng muốt bên trong.
Hứa Dương không ngại máu tanh, cắt một miềng cá mỏng, ném vào miệng nhai nuồt.
"Thịt cá thơm ngon, khí huyết dồi dào, còn có chút linh khí. "
"Ừm... Lượng ma khí so với hấp thu trực tiếp nguyên linh thiên địa ít hơn rất nhiều, đây là kết quả trung hòa và tiêu hóa của bản thân sinh linh?"
"Nói cách khác, việc ăn sinh linh để hấp thu ma khí và linh khí sẽ đạt đền một mức độ cân bằng giữa giảm và - tăng, giồng như luyện đan vậy, thuôc luyện thành đan, hiệu quả tích cực tăng lên, tác dụng tiêu cực giảm xuông."
"Sinh linh như thế, như vậy..."
Hứa Dương nhìn thịt cá trong tay, còn có Hắc Ngư bị mình tách rời, lắc đầu, bắt đầu đun nổi. Sương mù bếp lửa bốc lên cuổn cuộn, thoắt ẩn thoắt hiện như những dải lụa trắng phiêu dạt trong gió.
Dù trí nhớ còn mơ hổ, Hứa Dương vân nhận ra đây là thể giới của những ngư dân nghèo khổ, với hình ảnh đôi tỷ đệ trước đây và dụng cụ trên chiếc thuyền ô bồng.
Thiên nhiên nơi đây vốn dĩ sản vật phong phú, lẽ ra con người phải được no đủ sung túc. Nhưng thực tế, cuộc sống của họ lại đầy rẫy những bất công, đè nén bởi ma khí và cả thế lực của con người.
Hồ Ngũ Trạch, nơi có loài quái ngư hung hãn, là khu vực cấm ky mà ngư dân bình thường không dám bén mảng. Họ chỉ dám loay hoay kiếm sống ở ven hồ hoặc vùng nước nông, nơi tôm tép bé nhỏ cũng trở thành món tranh giành chật vật. Chưa kể, họ còn phải chịu sự áp bức bóc lột từ các bang phái ngư bá và quan phủ.
Như người xưa đã nói, "Ba nghề khổ nhất: chống thuyền, rèn sắt, bán đậu hũ"'. Nghề ngư còn nhọc nhẳn hơn cả nông dân, họ phải lênh đênh trên sóng nước, ngày đêm kiếm sống, bữa nay lo bữa mai.
Hứa Dương cũng từng chìm trong mê mịt, không ký ức, cho đến khi xuyên qua thể giới này. Sau khi trí nhớ dần hổi phục, giao diện thuộc tính mở ra, anh bắt đầu luyện tập kỹ năng để cải thiện cuộc sống.
Tuy nhiên, con đường phía trước vẫn còn nhiều gian nan. Thiếu thốn thời gian rèn luyện, cộng thêm đặc tính kỹ năng khó tập, Hứa Dương khó lòng đạt được thành công.
May ra, thời gian như thế đã đi qua.
Hắn hiện tại, dù là không có đặc tính kỹ năng, cũng có thể một bước một cái dấu chân đạp tới đỉnh phong. Nước canh sôi ùng ục, thịt cá trắng nõn nà nổi lên.
Trên thuyền Ô Bồng chẳng có gia vị gì, chỉ có một bình muổi thô nhỏ hôm qua mua từ người khác.
Nhưng điều này chẳng làm khó được Hứa Dương. Hẵn ta chỉ ngổi yên, phât tay một cái, pháp lực thúc đầy, mặt đất xung quanh nơi có vũng máu tươi bông lóe sáng, nhanh chóng ngưng tụ thành những tỉnh thể muối trăng rơi vào lòng bàn tay hăn.
Thuật tạo muối?
Đúng là có loại đạo pháp này, dù sao muối thời cổ vốn là vật tư quan trọng. Nhưng Hứa Dương hiện tại sử dụng
không phải là thuật tạo muổi, mà chính là pháp môn kiêu ngạo của Vạn Đạo học cung - Thiên Công Tạo Hóa Pháp. Thiên Công tạo hóa, vạn vật đều là tài liệu, chính là kết hợp bao hàm huyển diệu của trận, pháp, khí.
Sử dụng phương pháp này để phân tích vật liệu, quả thực vô cùng đơn giản.
Thậm chí không cần sử dụng pháp thuật, với trình độ luyện đan sư tam giai, luyện khí sư tứ giai của Hứa Dương, chỉ cần dùng một điểm pháp lực là có thể chiết xuất ra nguyên liệu mong muôn từ các loại vật chất.
Một thanh muối tinh được luyện từ máu, không hề có chút mùi tanh, thả vào nổi canh chỉ cảm thấy hương thơm lan tỏa.
Hứa Dương không đi tìm bát đũa, tiện tay bẻ hai cây cỏ lau, ngồi bên bếp nhỏ bắt đầu ăn.
Thịt cá trắng như tuyết, hương thơm ngào ngạt, không chỉ vô cùng thơm ngon mà khi chín tới còn mang vị ngon tuyệt hảo.
Nếu không bị ô nhiễm ma khí, đây chắc chắn là nguyên liệu nấu ăn thượng hạng.
Cho dù có bị ô nhiễm ma khí, nó cũng là nguyên liệu nấu ăn thượng hạng, bằng không sao lại có người tốn sức lực đánh bắt?