Tu Tiên: Khi Ngươi Làm Một Việc Đến Cực Hạn (Dịch)

Chương 557 - Chương 552: Đêm Tổi

Chương 552: Đêm Tổi Chương 552: Đêm TổiChương 552: Đêm Tổi

 

 

A Thanh rời khỏi tiệm thuốc, nhưng đầu óc vần miên man với lời nói của Mặc đại phu.

 

 

Linh ngư?

 

 

Ngư Vương?

 

 

Ăn một miếng có thể sống lâu trăm năm?

 

 

Loại bảo ngư này thực sự tổn tại ở Hồ Ngũ Trạch ư?

 

 

Sao nàng chưa từng nghe nói qua?

 

 

Cho dù có loại cá này, liệu nàng có thể bắt được nó?

 

 

Còn Phi Hổ bang nữa, nếu họ biết có người bắt được Linh Ngư Vương mà không nộp cho họ thì sao... ?

 

 

A Thanh rùng mình, bước đi nhanh hơn, vội vàng rời khỏi khu chợ cá. Đêm đó...

 

 

"A tỷ, ban đêm cũng muốn ra thuyền sao?"

 

 

Trên đầu thuyền ô bồng treo một ngọn đèn dấu, le lói trong màn đêm Hồ Ngũ Trạch bao la, chỉ soi sáng được một khoảng nhỏ. Gió bắc thổi qua từng đợt, lúc mạnh lúc yếu.

 

 

"Ngươi ở lại khoang thuyền, ban đêm gió lớn, cần thận bị quạt rơi xuống nước."

 

 

A Thanh khoác áo tơi, đứng ở đầu thuyền, vừa khua mái chèo, vừa nhìn chăm chấm xuống mặt nước.

 

 

Theo sách vở của Phi Hổ bang và lời nói của Mặc đại phu, một đặc điểm lớn của linh ngư là nó sẽ phát sáng. Bãt kỳ loại cá nào phát sáng đều là linh ngư, và càng sáng thì càng quý. "Nếu quả thật có linh ngư vương tổn tại, nó sẽ giống như một chiếc đèn lổng dưới nước."

 

 

"Đáng tiếc, Hồ Ngũ Trạch quá rộng và quá sâu. Cho dù Ngư Vương to báng chiếc đèn lồng, việc tìm kiểm nó cũng như mò kim đáy biển. "

 

 

"Ban ngày không thể nhìn thấy, chỉ có ban đêm mới có chút hy vọng."

 

 

“Nhưng ban đêm, ánh sáng này cũng bị khuếch tán bởi mặt nước, nhất định phải lặn xuống nước mới có thể tìm được. "

 

 

"Trời lạnh như thế này, nước lại lạnh như vậy, trong hổ còn có quái vật Hắc Dạ Xoa đáng sợ nữa. "

 

 

"Không được, không thể xuống nước, cha mẹ, con cầu xin hai người trên trời có linh, phù hộ con gặp được linh ngư để chữa bệnh cho đệ đệ. " Gió bắc gào thét, xé tan mọi suy nghĩ.

 

 

A Thanh rùng mình, lấy lại tỉnh thần, tiếp tục ngóng nhìn, mong tìm thấy một tỉa sáng lấp lánh huyền ảo.

 

 

Nhưng trước mắt chỉ là một vùng tăm tồi vô tận.

 

 

Xa xa chỉ có vài chiếc thuyền lớn đèn đuồc sáng rực, cùng với một số chiếc thuyền ô bổng nhỏ treo đèn lổng di chuyền qua lại.

 

 

Rõ ràng, không chỉ có mình nàng đi "tìm vận may".

 

 

"Không được, quá nhiều người, cho dù có gặp được cũng không giành nổi."

 

 

"Chỉ có thể đi đến những nơi ít người biết đến, có thể ở trung tâm hồ nơi Hắc Dạ Xoa hoạt động. " "Đúng rồi..."

 

 

Như chợt nghĩ ra điều gì, A Thanh đổi hướng thuyền, hướng đến một vùng nước khác.

 

 

Chiếc thuyền ô bổng nhỏ bé dần di chuyển, đèn đuổc xung quanh cũng thưa dân.

 

 

Đây là một vùng nước "cẳằn cỗi ", bên dưới có hệ thông mạch nước ngầm chập chờn, chỉ có thể vào mà không thể ra, nên cá ở đây rất ít và cũng Ít ngư dân đền đây.

 

 

Trước kia khi còn nhỏ, không đủ sức mạnh và sự hung hăng để tranh giành với những ngư dân khác, A Thanh chỉ có thể đến đây đánh cá, dân dân quen thuộc với nơi này.

 

 

Bây giờ tuy linh ngư đã xuất hiện, nhưng nơi đây vân không thay đổi, cá vẫn thưa thớt, ngư dân càng ít, đổi với A Thanh đơn độc, đây lại là một cơ hội.

 

 

"A tỷ, tỷ nhìn kìal"

 

 

Tiếng hô vang gọi A Thanh trở về thực tại.

 

 

"Sao vậy?"

 

 

A Thanh theo tiếng gọi nhìn lại, chỉ thầy đệ đệ áp mặt trên cửa số, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chấm chăm về phía trước.

 

 

A Thanh ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía trước có một chiêc thuyền ô bổng đang neo đậu trên mặt hổ, đầu thuyền cũng treo đèn, nhưng không giống với chiếc đèn soi cá bé xíu của nhà mình, chiếc đèn này to hơn và sáng hơn nhiều, như một vâng mặt trời.

 

 

"Đó là dầu Hắc Xoa Ngư làm đèn, chỉ có loại dầu này mới có thể đốt lên ngọn đèn sáng như vậy!" "Thuyền ô bồng, làm sao có thể dùng loại đèn này?"

 

 

"Chẳng lẽ..."

 

 

Tim A Thanh đập thình thịch, nheo mắt nhìn lại, chỉ thầy dưới ngọn đèn trên đầu thuyển ô bổng có một ông lão đang ngồi.

 

 

Ông lão khoác áo tơi, đội mũ rộng vành, tóc bạc trăng rồi bời, khuôn mặt hắn sâu vết thời gian, điểm xuyêt những đồm tàn nhang, là một lão ngư dân bình thường.

 

 

Nhưng chính lão ngư dân này...

 

 

Ông ta ngồi ở mũi thuyển, tay cầm một cây trúc nhỏ dài, đang câu cá.

 

 

Cây trúc này rất dài, phần đầu to vừa văn năm trong tay, nhưng phần đầu nhỏ ở phía trước lại có vẻ hơi mảnh, thậm chí còn nhỏ hơn ngón út của con gái ba phẩn. Cần câu dài tám thước, đầu sào tre lại mảnh như vậy, lại được làm từ tre, khiến người ta không khỏi nghỉ ngờ, liệu nó có thể chịu được lực khi cá cắn câu hay không?

 

 

Hơn nữa, ở đây, thả lưới cũng chẳng thu được bao nhiêu cá, hắn có thể câu được gì vào mùa đông khắc nghiệt này, nhất là trong đêm khuya gió bắc thổi rít này...
Bình Luận (0)
Comment