Tu Tiên: Khi Ngươi Làm Một Việc Đến Cực Hạn (Dịch)

Chương 947 - Chương 947: Vạn Thọ Sơn

Chương 947: Vạn Thọ Sơn Chương 947: Vạn Thọ SơnChương 947: Vạn Thọ Sơn

 

 

Ba tháng sau, trong núi rừng hoang vu.

 

 

Hai vệt độn quang lao đến và hạ xuống trước núi. Khi độn quang tan đi, hiện ra hai bóng người.

 

 

Một người ăn mặc như tiểu phu, râu quai nón, vẻ ngoài thô kệch, khoác trên mình bộ quần áo vải thô đơn giản. Bên hông hắn ta đeo một thanh đao ngắn dùng để đốn củi. Nếu không nhìn kỹ, người ta sẽ nhầm hắn ta với một tiểu phu bình thường trong núi.

 

 

Người kia ăn mặc như một viên ngoại giàu có, râu tóc bạc trắng, mặt mũi hiển hòa. Ông ta mặc bộ trang phục lụa sang trọng, toát lên vẻ quý phái. Trên tay hắn ta chống một cây gậy dài, ẩn hiện phong thái của một vị tiên nhân.

 

 

Hai người cùng nhau đến, hạ xuống trước núi, không dám vội vàng tiến vào mà chỉ phóng tầm mắt quan sát.

 

 

Nhìn vào Kỳ Lân sơn, họ không còn thấy năm màu sương mù, yêu khí độc chướng và những hiểm nguy khác như trước đây. Thay vào đó, chỉ có thanh quang lấp lánh, cảnh vật thanh bình, mây mù Bàn Long uốn lượn, bao trùm từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, tất cả đều toát lên vẻ huyền bí của đạo pháp.

 

 

Cảnh tượng này hoàn toàn khác với Kỳ Lân sơn năm xưa, nơi bị yêu ma chiếm đóng, hung hiểm như ác thủy. Giờ đây, nó đã trở thành tiên cảnh, động thiên phúc địa.

 

 

Họ chỉ nhìn từ mép núi, nhưng tầm mắt có thể nhìn thấu sâu vào bên trong. Họ thấy những cây tùng xanh mướt, trúc mọc thẳng tắp, chim hạc trắng bay lượn giữa mây trời, khỉ vượn trên dưới hái quả, chim hót líu lo, tạo nên bản hòa tấu du dương không ngớt. Trên đỉnh núi, họ chợt thấy một tòa cung điện lộng lây, cao tầng, như một toà điện thờ.

 

 

Hai người vừa nhìn nhau, đều tỏ ra kinh ngạc.

 

 

"Chỉ trong ba tháng, yêu khí độc chướng đã được biên thành tiên linh khí, vị đạo hữu này quả thật tài bal"

 

 

"Lúc đầu tiếng gào thét của Kim Mao Hồng vang động trời đất, cách xa hàng vạn dặm cũng có thể nghe thây, nhưng cuổi cùng nó cũng không dám ló mặt ra. Xem ra nó đã gặp dữ nhiều hơn lành."

 

 

"Trước là trừ khử Kim Mao Hống, _ sau lại trong thời gian ngăn biên đổi yêu khí trong núi này, chăng lẽ là tu sĩ Đại Thừa?"

 

 

"Biến đổi yêu khí thành tiên linh, rõ ràng là muồn biển nơi đây thành đạo trường. Vậy hắn không sợ Phật môn trả thù sao? Nếu không phải Đại Thừa, sao có thể có khí thể như vậy?"

 

 

"Vậy có phải là còn muốn..."

 

 

"Đương nhiên là muốn. Người này thể thiên hành đạo, trừ khử Kim Mao Hồng, lại coi đây là đạo trường, ngày sau nều có đồng đạo đến đây, về tình về lý, chúng ta cũng nên đến bái kiến, xem xem hãn là thần thánh phương

 

 

à " nào.

 

 

"Vậy thì đi thôi!"

 

 

Hai người quyết định, lập tức bước vào núi, đi thăng về phía tòa cung điện kia.

 

 

Bước vào trong núi, họ gặp một dãy bậc thang đá xanh, bên cạnh dãy bậc thang có dựng một tầm bia, trên bia khắc ba chữ lớn: "Vạn Thọ sơn".

 

 

"Van Thọ sơn?"

 

 

"Chuyện này...!" Hai người nhìn nhau, đều tỏ vẻ kinh ngạc. Sau đó, họ bước lên dãy bậc thang, chuẩn bị bái yết.

 

 

Bước lên dãy bậc thang uốn lượn như rồng, họ nhìn thấy một ngôi miều thờ nguy nga tráng lệ, cao vút, ban công lơ lửng như đan hà rơi, toát lên vẻ uy nghiêm của đạo pháp, khiển người ta không khỏi thán phục. Quả là miếu thờ tiên gia, cõi phúc địa thanh bình.

 

 

Họ bước tiến lên, đi đến trước cửa cung điện, quan sát kỹ hơn. Hai bên cửa có treo hai câu đổi:

 

 

"Trường sinh bất lão thần tiên phủ!"

 

 

"Cùng thiên đồng thọ đạo nhân gial"

 

 

"Đây là... "

 

 

Nhìn thấy hai câu đối này, hai người đều tỏ ra kinh ngạc. Họ nhìn nhau, dù không nói lời nào nhưng trong lòng đều thầm nghĩ: "Khẩu khí thật lớn!"

 

 

"GP

 

 

Còn chưa kịp suy nghĩ gì, cửa cung điện tự động mở ra. Một người bước ra, vân với phong thái như trước đây: Âm Dương Thái Thanh Ngư Vĩ Quan, Nghê Hồng Hà Bào Phi Ngũ Hành, anh mi lãng mục nhan như ngọc, ngạo côt kiểm tư thể như tùng xanh, tơ vàng đai lưng ngọc quần Vân Long, Thất Tinh Bộ Lý Đạo Thiên Thê, trông như một vị tiên nhân.

 

 

"Khách quý đến nhà, bần đạo xin chào!"

 

 

"Người này... "

 

 

"Chỉ là cảnh giới Hợp Thể?"

 

 

Thấy đối phương có phong thái phi phàm nhưng chỉ có tu vi Hợp Thể, hai người không khỏi kinh ngạc. Tuy nhiên, họ nhanh chóng lây lại bình tĩnh và cùng nhau hành lễ: "Tại hạ Sở Sơn Quân - Lộc Thổ Công, gặp qua đạo hữu!"

 

 

Hiện nay, bầu không khí trong Địa Tiên giới để cao sức mạnh và coi trọng thực lực, nhưng vân còn lưu giữ truyền thống của tiên thần thượng cổ. Do đó, về mặt lễ nghi, Địa Tiên giới cũng không khác biệt nhiều so với thế giới Đạo Pháp: người có tu vỉ cao hơn được xưng là tiền bối, người ngang hàng được xưng là đạo hữu.

 

 

Hứa Dương cầm phất trần, nhẹ nhàng mỉm cười nói: "Bần đạo Trấn Nguyên Tử, vốn là người vân du. Khi đến đây, ta gặp yêu ma chiêm cứ nơi này nên đã ra tay trảm trừ nó. Sau đó, ta an thân lập mệnh, mở đạo thống Vạn Thọ sơn Ngũ Trang quan. Hai vị đạo hữu là những vị khách quý đầu tiên đến đây. "
Bình Luận (0)
Comment