Tu Tiên: Vừa Bắt Đầu Lại Có Tu Vi Kim Đan

Chương 60 - Giao Lưu Hội (2)

Nghe đến đây, Tô Hạo mới kỳ quái hỏi: "Chả lẽ, ngươi đi lạc đến cấm địa của Đan Huyền Môn?"

Trương Kính nghe câu hỏi của Tô Hạo, hắn liền lắc đầu một cái, rồi bình tĩnh nói: "Không! Chỗ đó không phải cấm địa. Các ngươi hẳn là biết một môn phái thường có một nơi dùng để chăn nuôi yêu thú a?".

"Ý ngươi nói là, ngươi đi lạc đến chỗ chăn nuôi linh thú?" Tô Hạo kinh nghi hỏi.

"Đúng vậy! Không biết bằng cách nào ta lại đến gần nơi chăn nuôi yêu thú, hơn nữa còn đi lạc đến chỗ trưởng lão trông coi yêu thú.

Hơn nữa, lúc ta gặp vị trưởng lão đó, hắn còn nói ta rất phù hợp với nhất mạch của lão, nên đã thu ta làm đệ tử. Ở nơi đó ta bước vào Ngưng Khí tầng một và còn ký kết khế ước với một con yêu thú".

Vừa nói xong, Trương Kính liền vỗ nhẹ vào cái túi treo ở hông, cái túi này có màu tím, kiểu dáng khá giống túi trữ vật, ở giữa của chiếc túi này có thêu hình móng vuốt.

Vừa vỗ vào cái túi đấu xong thì đột nhiên. Một con khỉ xuất hiện ở dưới chân Trương Kính, con khỉ này có bộ lông màu vàng, có chiều cao bằng cánh tay của một người trưởng thành. Vừa được triệu hồi ra nó liền quay đầu nhìn mọi thứ xung quanh, bộ dáng như đang hiếu kỳ về thế giới này.

Thấy nó như thế, Tô Hạo và Lăng Vũ Dao liền cười nhẹ nhìn xem. Còn Trương Kính thì cười ha ha, vừa vẫy tay vừa nói: "Tiểu Tôn mau lên đây"

Nói xong hắn liền từ túi trữ vật lấy ra một quả chuối. Còn con khỉ kia nghe thanh âm của Trương Kính, theo bản năng nổ liền ngẩng đầu nhìn lên. Khi nó nhìn thấy quả chuối, hai mắt nó liền nổi lên một tia sáng.

Sau đó, nó liền bật nhảy lên đùi của Trương Kính, rồi nó đoạt lấy quả chuối trong tay hắn. Nó dùng hai tay của mình bóc vỏ quả chuối ra, rồi cứ thế gặm ăn, không quan tâm đến những gì xung quanh nữa.

Nhìn con khỉ đang ăn uống trong lòng mình, Trương Kính liền mỉm cười, rồi hướng về hai ngón Tô Hạo và Lăng Vũ Dao nói: "Trước tiên giới thiệu với hai ngươi" vừa nói hắn liền chỉ vào con khỉ đang gặm ăn kia, rồi nói: "Đây là Tôn Ngộ Không, là linh thú đồng bọn ta".

"Trương Kính đại ca, con khỉ này của ngươi trông thật đáng yêu" Lăng Vũ Dao mắt sáng rực nhìn con khỉ đang gặm ăn kia. Rồi nàng mong chờ hỏi: "Ta có thể ôm nó sao?".

Nghe nàng nói, và nhìn thấy gương mặt mong chờ của Lăng Vũ Dao. Trương Kính phất tay một cái rồi nói: "Cứ tự nhiên, Tôn Ngộ Không của ta rất là nghe lời".

Trương Kính vừa nói xong thì Lăng Vũ Dao đã lao lên, rồi ôm Tồn Ngộ Không vào trong lòng. Còn Tôn Ngộ Không tự nhiên bị ôm vẫn chưa phản ứng kịp, rồi khi nó phản ứng lại cố gắng vùng vẫy nhưng vô ích.

Còn Tô Hạo và Trương Kính ở một bên bắt đầu nói chuyện với nhau.

...

Sau khi chờ đợi một hồi, mọi người đều đã đến đông đủ. Trong gian tửu điếm rộng lớn, tràn nhập tiếng nói chuyện, tiếng cười đùa,..., tạo nên một bầu không khí náo nhiệt.

Các đệ tử đều mặc y phục ngoại môn của Đan Huyền Môn, họ vừa thưởng thức đồ ăn vừa tán gẫu với nhau về các chuyện trên trời dưới đất.

Trong số đó, cũng có các đệ tử nổi tiếng trong đám đệ tử nhập môn như: Trình Thiếu Văn, là tiểu công tử của Trình Gia, chính là cái tên mặc lục y đã trào phúng Lưu Cường lúc ở sơn môn, gian tửu điếm này là do nhà hắn mở. Liễu Mộng Li là liễu gia cửu tiểu thư, Âu Dương Húc dòng dõi của một trưởng lão nào đó ở Âu Dương Gia,...

Mọi người nói chuyện với nhau rất sôi động, còn ở góc phòng, Trương Kính đang ngồi nói chuyện say sưa với Tô Hạo, còn Lăng Vũ Dao thì chơi đùa với Tôn Ngộ Không.

Đang lúc bầu không khí đang vui vẻ thì đột nhiên, một thanh âm vang lên đánh vỡ bầu không khí đó: "Im Lặng!".

Thanh âm được phóng đại bởi linh lực, nên cho dù cho tửu điếm bây giờ rất náo nhiệt và ồn ào, nhưng mọi người vẫn có thể nghe rõ được.

Ngh thấy thanh âm này, cả đám người bao gồm cả đoàn người Tô Hạo đều hiếu kỳ quay về phía nơi thanh âm phát ra. Khi tầm mắt của bọn hắn nhìn thấy người nói ra lời kia, cả đám điều biết đấy là ai.

Người đó là thanh niên trẻ tuổi, thân mặc bạch y, ở bên hông có đeo một thanh trường kiếm, hắn có ánh mắt sắc bén và cương nghị. Người đó chính là Âu Dương Kiếm, khi mọi người nhận ra hắn thì không ai dám nói chuyện tiếp nữa, cả đám đều im lặng nhìn xem.

Lúc này, Âu Dương Kiếm đứng trên đài cao, khi hắn thấy mọi người đều im lặng lại, hắn hài lòng gật đầu một cái, sau đó hắn lại nhìn xuống phía dưới với ánh mắt lạnh lùng.

Hắn mở miệng, thanh âm vô cùng nghiêm khắc nói ra: "Các ngươi đều là đệ tử của Đan Huyền Môn là một môn phái tiên đạo, thì các ngươi cũng phải tác phong của người tu tiên.

Hôm nay, ta mời các ngươi đến đây không phải để các ngươi ăn uống, hay là tán chuyện mà là để thông báo một việc quan trọng."

Hắn nói xong, liền nhìn quanh một vòng, rồi tiếp tục: "Các ngươi có biết, trong vòng năm năm nữa sẽ xảy ra chuyện gì sao?"

Nghe hắn nói, đám người xung quang đều nhìn nhau, tựa hồ là đang hỏi năm năm nữa sẽ có chuyện gì xảy ra. Đang lúc cả đám không biết làm gì, thì một thanh âm từ đằng xa vang lên.

"Ta biết thưa sư huynh!" Người nói ra chính là một nhóc béo, có gương mặt tròn trịa, trên người hắn mặc y phục của đệ tử ngoại môn, lúc này hắn đang đứng ở một chỗ ngồi ở gần cửa, và tên nhóc này chính là Lưu Cường.

Sở dĩ tên nhóc này hôm nay không bám sát Tô Hạo nữa là vì, tên tiểu tử này đang theo đuổi một nữ đệ tử mới nhập môn như hắn. Nên ngày hôm nay từ sáng sớm hắn đã đi tìm nữ đệ tử kia rồi.

Còn Âu Dương Kiếm nghe lời Lưu Cường, giọng nói của hắn mang theo vài tia nghiền ngẫm hỏi ra: "Ồ! Ngươi biết cái gì nói ta nghe xem?"

"Dạ thưa sư huynh, năm năm nữa chính là ngày tổ chức Đại Hội Linh Kiếm, một cuộc thi đấu giữa các môn phái lớn nhỏ, để tranh đoạt danh vọng và nguồn lực" Lưu Cường trả lời.

Vừa nói xong, Lưu Cường liền quay đầu nhìn một vị nữ tử ngồi cùng bàn với mình, nhưng đáng tiếc nữ tử kia không thèm để ý đến Lưu Cường, mà nàng này nãy giờ vẫn chăm chú đến Trình Thiếu Văn ngồi đằng xa.

Thấy cảnh này, Lưu Cường trong lòng liền ảm đạm, hắn thầm nghĩ đến sự chênh lệnh của mình và Trình Thiếu Văn thì hắn càng buồn bực hơn.

Tuy nhiên, Âu Dương Kiếm sẽ không để ý đến cái này. Mà sau khi hắn nghe Lưu Cường nói, hắn liền hài lòng gật đầu một cái, rồi nói: "Lần này ta kêu các ngươi đến đây, đương nhiên không phải mời các ngươi tiệc tùng, mà là". Hắn nói đến đây, thấy mọi người đều chú ý nghe, liền nở nụ cười hài lòng, rồi nói tiếp.

"Ở trong lãnh thổ của Vũ Hóa Môn, được chia làm bốn khu vực lớn, mỗi khi đều được thống trị bởi một liên minh phụ thuộc Vũ Hóa Môn.

Cứ mỗi trăm năm, bốn liên minh đều sẽ tổ chức ra một đại hội có tên là Linh Kiếm Đại Hội, liên minh nào dành chiến thắng thì sẽ được miễn giảm phần tài nguyên phải nộp lên cho Vũ Hóa Môn trong 100 năm.

Mà mỗi lần tham gia thì đệ tử không được vượt quá hai mươi năm tuổi và phải là Ngưng Khí Kỳ. Ta nói đến đây chắc các ngươi cũng hiểu, lần này những đệ tử tham gia linh kiếm chính là lứa của các ngươi.

Chỉ cần các ngươi giúp liên minh dành chiến thắng, Thái Thượng Trưởng Lão sẽ làm chủ ban thưởng cho các ngươi mỗi người một viên trúc cơ đan".

...

Bình Luận (0)
Comment