Bùi Tranh đi được một đoạn khá xa mới phát hiện Bạch Đào không theo kịp, quay đầu lại thì thấy Bạch Đào đang đứng tại chỗ, có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, y đành lên tiếng gọi người: "Bạch Đào."
"A, tới đây!" Bạch Đào như vừa phát hiện ra lục địa mới, vui vẻ xách túi thịt đuổi theo.
Sau khi đuổi kịp bước chân của Bùi Tranh, cậu lại bảo người dẫn mình tới cửa tiệm gạo. Đã biết giá gạo không đắt như tưởng tượng, vậy thì có thể mua ít về ăn thử. Kết quả lại bị chất lượng của loại gạo hạ cấp làm cho giật mình, không chỉ ngả vàng, mà toàn là gạo vỡ vụn. Gạo trắng tinh thì đúng là đẹp mắt, hạt đầy đặn, nhưng lại tận 30 văn một cân.
Bạch Đào nghĩ tới việc Bùi Tranh đã cứu mình, còn chăm sóc mình lúc bệnh, đã định mời người ta ăn cơm thì tất nhiên phải mua loại ngon một chút. Cuối cùng cắn răng mua hai cân gạo trắng, năm cân bột mì loại tốt và ba cân bột nếp.
Nghĩ tới lúc đến đây, Lan thẩm có bảo ngày mai đi lên núi đào măng, nên cậu mua thêm hai cái vại muối dưa, không to không nhỏ. Sau đó lại chạy đi mua một đống gia vị, đến tiệm thuốc bốc ít tiêu rừng, rồi ghé lấy một vò rượu.
Để tránh gây chú ý, Bạch Đào nhét hết những thứ có thể cho vào vại thì cho vào đó. Dù không phải bỏ tiền của mình ra, Bùi Tranh cũng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn thấy Bạch Đào tiêu xài có phần hoang phí. Theo cái đà này, 35 lượng bạc chắc tiêu cái vèo là hết.
Y không biết, mấy thứ mà nhìn qua tưởng không cần thiết ấy, thực ra đều là Bạch Đào chuẩn bị để đãi y.
Vì mua quá nhiều đồ, trên đường về, Bùi Tranh cũng phải giúp cậu xách không ít, nếu không thì một mình Bạch Đào không thể mang hết được.
Lúc đến tay không, cảm thấy hơn một tiếng đồng hồ đi bộ chẳng là gì. Đến khi về ôm cái vại nặng trĩu, mới đi được nửa đường mà Bạch Đào đã bắt đầu đổ mồ hôi, tay cũng mỏi nhừ.
Thấy Bạch Đào đi càng lúc càng chậm, Lan thẩm bèn đề nghị nghỉ chân giữa đường một lát, còn đưa tay giúp cậu đặt cái vại xuống đất. Bản thân thẩm cũng mua không ít đồ, lúc này bắt đầu hơi hối hận vì lúc nãy tức giận mà nhảy khỏi xe bò. Nếu phải xuống xe thì cũng nên là Trương Huệ xuống mới phải.
Hai bên đường phủ đầy tuyết, nhìn ra xa chẳng thấy được gì rõ ràng, ba người đứng nghỉ khoảng nửa khắc rồi tiếp tục lên đường. Nhà Lan thẩm ở dưới chân núi, gần hơn một chút, đến nơi thì mời hai người vào nhà uống nước, nghỉ ngơi một lát. Bạch Đào nghĩ mình còn có chuyện phải nhờ thẩm, nên gật đầu đồng ý.
Vừa vào nhà thì đúng lúc An ca nhi ở nhà, liền rót cho mấy người mỗi người một bát trà nóng. Trà nhà Lan thẩm đều là tự lên núi hái rồi mang về sao, không cầu kỳ gì mấy, chỉ cần có vị, giải khát là được.
"Cảm ơn An ca nhi." Bạch Đào cầm bát trà, sưởi cho đôi tay đã hơi tê cóng vì để ngoài trời suốt dọc đường.
An ca nhi xua tay ra hiệu không có gì, vừa ngẩng lên thì vô tình liếc thấy tai của Bạch Đào: "Ơ? Nốt ruồi của huynh đâu rồi?"
"Ta lấy cục bột mì dính tí bùn, đắp lên d** tai đấy." Chuyện này kể ra hơi kỳ, Bạch Đào cũng thấy hơi ngượng.
Lan thẩm từ lúc biết Bạch Đào là hán tử thì không còn để ý đến d** tai của cậu nữa, giờ nghe ca nhi nhà mình nhắc mới nhìn kỹ lại.
Bà ghé sát nhìn kỹ, đúng là có đắp gì đó lên thật: "Cách này cũng hay, không dễ phát hiện lắm."
Bạch Đào chỉ dán một lớp mỏng, trộn bột với bùn sao cho gần màu da là được, che lớp mỏng là đủ giấu cái nốt ruồi.
Bùi Tranh nhớ lại sáng nay lúc Bạch Đào vừa đắp xong, cứ dí sát mặt lại hỏi y: "Có nhìn ra không?" Cái đầu thì dí sát, d** tai suýt nữa chạm vào mặt y. Y vừa muốn né ra sau thì đã bị người ta chộp lấy, không trốn được. Bị ép nhìn kỹ đến mức cả lớp lông tơ trên tai đối phương cũng thấy rõ mồn một. Miệng thì nói là không nhận ra, nhưng trong lòng chỉ thấy người này thật chẳng biết giữ khoảng cách.
Bạch Đào thì cảm thấy mình rất thông minh: "Hehe, ta sợ lên trấn người ta sẽ hiểu nhầm ta là ca nhi, nên mới nghĩ ra cách này."
An ca nhi mắt đảo một vòng: "Cách này hay đấy, để ta cũng thử xem!"
Lan thẩm lập tức đánh cho một cái: "Con vốn đã là ca nhi rồi, che cái gì mà che?"
Vốn đã chẳng giống ca nhi gì mấy, giờ còn muốn che cái nốt ruồi bẩm sinh kia nữa, đúng là chọc bà tức chết mà.
An ca nhi xoa vai, nhăn mặt la lên: "Nương, nhẹ tay chút, đau!"
"Ta dùng bao nhiêu sức ta còn không biết à? Đừng có giả vờ nữa, tránh ra, nhìn mà nhức cả đầu." Lan thẩm hất tay tỏ vẻ chán ngán.
Bạch Đào nhìn hai mẹ con họ cãi qua cãi lại, thân thiết vô cùng, khuôn mặt bất giác nở nụ cười, trong lòng cũng thấy có chút ghen tị. Nếu mẹ của cậu còn sống, không biết có thể cùng mình sống những ngày ấm áp thế này không.
"Lan thẩm, cháu muốn nhờ thẩm may giúp vài bộ quần áo." Bạch Đào đặt mấy xấp vải và đống bông lên bàn.
Lan thẩm vui vẻ gật đầu: "Chuyện nhỏ! Dạo này cũng rảnh, cháu muốn may kiểu gì?"
"Chỉ cần áo bông với quần bông bình thường là được rồi, vải thô thôi, để mặc đi làm."
Lan thẩm nhìn đống bông hai lượt: "Bông này đủ làm hai bộ, còn vải thì dư một ít, có thể may thêm được một bộ đơn, để dành mặc mùa hè."
"Cảm ơn Lan thẩm. Vậy tổng cộng hết bao nhiêu tiền? Cháu trả trước luôn." Bạch Đào vừa nói vừa móc túi tiền nhỏ mang theo bên người.
"Lấy gì mà lấy tiền? Cháu chạy nạn đến đây đâu dễ dàng gì, chỉ là mấy bộ quần áo, chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Dạo này rảnh rỗi, coi như giết thời gian thôi." Lan thẩm vừa nói vừa đi lấy thước dây ra đo người cho Bạch Đào.
Bạch Đào đã đoán trước được thẩm sẽ nói vậy, liền giở trò cù nhây: "Vậy thì không được, nếu thẩm không lấy tiền, cháu không làm nữa. Cháu cứ mặc nguyên bộ này cho tới khi nó rách rưới, bốc mùi, vá chằng vá đụp, gió thổi lùa qua, hè đến vẫn cứ mặc như vậy."
"Phì!" An ca nhi bên cạnh không nhịn được cười bật ra tiếng.
Bùi Tranh thì nghe mà cau mày. Phải bẩn đến mức nào mới thành ra như thế?
Lan thẩm cầm thước dây, bị Bạch Đào làm cho nghẹn lời một lúc, hồi thần lại thì vừa tức vừa buồn cười: "Mặc tới mùa hè thì không thối mới lạ. Thôi được, lấy của cháu tiền, tổng cộng 60 văn."
Bạch Đào đặt may tổng cộng sáu bộ, tính ra Lan thẩm chỉ lấy có 10 văn một bộ.
"May đồ bông vất vả mà, cháu đưa thẩm 100 văn." Bạch Đào không cần tính toán cũng biết Lan thẩm chỉ lấy gọi là cho có.
Lan thẩm thấy nhiều quá, vội xua tay: "Không cần nhiều thế đâu. Vải với bông là của cháu hết rồi, ta chỉ góp công thôi, vài ngày là xong."
Bạch Đào làm ra vẻ chợt hiểu, rồi lại lục túi: "Thẩm nói vậy mới nhớ ra, cháu còn chưa có kim chỉ gì cả, mấy thứ này chắc thẩm phải bỏ tiền ra mua. Cháu bù thêm 50 văn."
Lan thẩm suýt nữa làm rơi cả thước dây: "Kim chỉ thì đáng bao nhiêu tiền chứ!"
"Vậy thì cháu không khách sáo với thẩm Lan nữa, tổng cộng 120 văn, lấy con số may mắn vậy." Bạch Đào đặt tiền lên bàn xong, liền ôm vại lên rồi chuồn lẹ.
Lan thẩm nhìn bóng người thoắt cái đã biến mất, sững người, trợn tròn mắt.
Bùi Tranh vẫn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lan thẩm kéo lại, bà chỉ vào mớ tiền đồng trên bàn, nghiến răng hỏi: "Có phải là cháu dạy không đấy?"
Bùi Tranh: "... ..."
Cuối cùng, Lan thẩm muốn Bùi Tranh đưa lại cho Bạch Đào một nửa số tiền, nhưng y lắc đầu, nói tiền không phải của mình thì không thể động vào. Rồi cũng ôm cái vại còn lại lẳng lặng rời đi.
An ca nhi dọn hai cái bát trà đã uống cạn, vừa làm vừa hỏi: "Nương, nương có thấy hai người họ có lúc rất giống nhau không?"
Lan thẩm nghĩ đến chuyện cả hai đều mồ côi từ nhỏ, không khỏi thở dài: "Giống chứ, đều là những đứa trẻ ngoan cả."