Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 194

Giờ Thìn ngày 18 tháng 5, gió xuân dịu dàng, là ngày lành tháng tốt.

Sáng sớm, Bùi Tranh nói với Bạch Đào rằng có chút việc cần tìm Lan thẩm, giờ này đang tay xách chiếc lồng nhốt chim nhạn, hơi căng thẳng đi theo sau Lan thẩm. Sau lưng y còn có Khâu Đại Ngưu, Tống Dĩ An và mấy người khác đang giúp khiêng rương.

Lan thẩm đặc biệt chọn bộ quần áo tươi tắn, thỉnh thoảng quay đầu lại dặn dò mấy người rằng một lát nữa vào cửa thì cần chú ý điều gì. Người trên đường trông thấy họ đều tò mò nhìn mấy cái rương lớn.

Một hán tử vác cuốc, ghé tai thì thầm với tức phụ đang xách giỏ: "Bùi Tranh định đi hỏi cưới nhà ai thế? Ta thấy y còn xách cả chim nhạn kìa."

"Chắc không phải đi hỏi cưới đâu, cũng đâu nghe nhà nào nhắc đến. Hơn nữa ai lại đi hỏi cưới mà mang theo mấy cái rương to thế kia, đâu phải là sính lễ của nhà gái."

Một hán tử đang làm đồng cũng bước lại góp chuyện: "Nhìn hướng đó có vẻ như đang về nhà, ta đoán là kiếm được tiền rồi, đem đồ về sắm sửa. Còn con chum nhạn kia chắc là của Khâu Đại Ngưu, chẳng phải mấy tháng nữa hắn sẽ cưới ca nhi nhà họ Trương sao?"

Trong khi đó, Bạch Đào chẳng hay biết gì, đang ăn sáng mà lòng mải nghĩ nên kiếm cớ gì để Bùi Tranh rời đi một lát. Dù sao cậu cũng đã xem hoàng lịch, biết hôm nay là ngày đẹp, thích hợp để tạo bất ngờ. Kết quả, còn chưa nghĩ ra lý do thì Bùi Tranh đã tự nói muốn đến nhà Lan thẩm có việc, Bạch Đào cũng chẳng hỏi han gì, chỉ vui vẻ vẫy tay tiễn y đi.

Đứng trong sân ngó đông ngó tây một hồi, chắc chắn đối phương không đột ngột quay lại, Bạch Đào mới chạy nhanh vào kho, lôi hai cái rương to giấu dưới gầm giường của Hổ Tử ra. Trong rương đều là các món đồ cần dùng cho ngày thành thân và những vật dụng sắm sửa cho ngôi nhà mới.

Cậu mở ra kiểm tra một lượt, xác nhận không thiếu thứ gì, lại quay về phòng lấy hai chăn bông mới mua từ trong tủ áo, cho vào chiếc rương gỗ lớn trước kia dùng đựng y phục. Hai chiếc chăn ấy, vỏ là do Bạch Đào tự may lúc Bùi Tranh ra ngoài săn thú. Một bộ là màu đỏ tươi rực rỡ, bộ kia là màu lam đậm dễ giặt giũ. Vải đều là vải bông, đắp lên vừa ấm áp vừa dễ chịu.

Vất vả lắm mới khiêng được mấy cái rương vào phòng chính, nhìn chúng đơn giản quá, Bạch Đào bèn quyết định học theo trong mấy bộ kịch truyền hình, trang trí lại cho đẹp mắt một chút.

Bạch Đào không có tay nghề để gói thành đóa hoa đỏ thắm như người ta vẫn làm, nhưng buộc nơ như gói hộp bánh thì vẫn làm được. Có điều, kiểu buộc này hơi hao vải. Tuy vải đỏ còn dư cũng chẳng dùng vào việc gì, nhưng dù gì cũng là tốn bạc mua về. Hơn nữa, nếu cắt vải quá hẹp, phủ lên rương trông sẽ kém sang, làm to một chút thì lại không đủ vải.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cậu quyết định chỉ buộc mặt trước và mặt sau rương, hai bên hông thì mặc kệ. Phần vải dư còn lại, cậu làm một cái nơ hai tầng, nhìn cũng ra dáng lắm. Sau khi trang trí xong hết mấy cái rương, Bạch Đào cẩn thận chỉnh lại từng chiếc nơ, cố gắng sao cho hoàn hảo nhất.

Ngay lúc ấy, Lan thẩm gõ cửa sân nhà cậu. Cửa vốn vẫn mở, mà Bùi Tranh nếu về cũng đâu có gõ cửa, nên vừa nghe thấy tiếng động, phản ứng đầu tiên của Bạch Đào là lập tức đóng sập cửa phòng chính lại. Nếu để người ta nhìn thấy mấy cái rương buộc vải đỏ kia, thì còn phải mất công giải thích.

Vừa đóng xong, ngẩng đầu lên đã thấy là người quen, cậu thở phào: "Lan thẩm? Hôm nay thẩm ăn mặc đẹp ghê, thẩm định đi ăn tiệc à?"

Bạch Đào đoán là thẩm lại rủ cậu đi ăn tiệc cưới ở đâu đó.

"Cũng có tiệc thật, nhưng phải mấy ngày nữa mới đến." Lan thẩm cười tủm tỉm, rồi mở cánh cổng còn lại, quay đầu vẫy tay, "Vào đi, vào đi."

Bùi Tranh tỏ vẻ điềm tĩnh, tay xách lồng chim nhạn bước vào sân quen thuộc, ánh mắt đối diện với Bạch Đào đang ngơ ngác.

"Đào ca!" Vài người đang khiêng rương theo sau cũng không quên chào một tiếng.

Bạch Đào nhìn Khâu Đại Ngưu và mấy người kia đang đặt mấy chiếc rương ngay ngắn trong sân, đầu óc liền xoay mòng mòng.

Chẳng lẽ... Bùi Tranh cũng nghĩ giống cậu sao?

Nhưng xem cái trận thế này... hình như còn lớn hơn của cậu nhiều lắm.

Từng bước một, Bùi Tranh tiến lại gần Bạch Đào, đến dưới mái hiên, chăm chú nhìn vào đôi mắt có thể khiến người ta chìm đắm kia, chậm rãi thốt ra những lời đã diễn tập trong đầu không biết bao nhiêu lần:

"Bạch Đào, tuy rằng hôn thư của chúng ta không thể có dấu của quan phủ, nhưng ta vẫn muốn thành thân với em, lấy trời đất làm chứng, sống chết không rời."

Thấy chiếc lồng được đưa đến trước mặt, Bạch Đào chớp chớp mắt, theo phản xạ mà đưa tay đón lấy. Thấy cậu nhận rồi, Bùi Tranh mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Dù hai người đã định ngày thành thân, nhưng lúc này y vẫn không khỏi hồi hộp.

Hai ánh mắt chạm nhau, nhìn nhau không nói lời nào, Trương Lộ Sinh liền cùng Khâu Đại Ngưu trêu chọc: "Chúc mừng Tranh ca! Chúc mừng Đào ca!"

An ca nhi cũng vỗ tay cười rộ lên: "Uống rượu mừng! Uống rượu mừng!"

Lan thẩm là trưởng bối duy nhất có mặt lúc này, cũng lên tiếng chúc phúc: "Đời người mà sống yên ấm bên nhau thì còn gì bằng. Mong hai đứa trăm năm hòa hợp, bạc đầu không rời."

Lan thẩm...... không những biết chuyện, mà còn chúc phúc?!

Vốn đã hơi mơ hồ, giờ Bạch Đào càng thêm mơ hồ.

Lúc này, Bùi Tranh lấy từ trong ngực áo ra giấy chứng nhận quyền sở hữu đất và nhà, cùng 10 lượng bạc còn lại, tất cả đều đưa cho Bạch Đào: "Đây là sính lễ của ta."

Sau đó, y chỉ mấy cái rương trong sân: "Còn kia là của hồi môn của ta."

Tuy mấy người trong sân đều biết trước chuyện này, nhưng tận tai nghe Bùi Tranh nói ra, ai nấy vẫn không nhịn được mà cười trộm. Lớn từng này rồi, họ đúng là lần đầu thấy có người đến cửa cầu thân mà vừa mang sính lễ, lại vừa mang cả của hồi môn như vậy.

Từ lúc Bùi Tranh bước vào cổng đến giờ, Bạch Đào vẫn chưa nói câu nào, giờ nghe y nói vậy thì bật cười, khóe mắt cũng hơi đỏ lên, cậu khẽ lay lay mấy tờ giấy trong tay: "Giờ thì huynh thật sự là người tay trắng rồi."

Bùi Tranh mỉm cười, cúi đầu chạm trán vào trán Bạch Đào: "Ta không sợ, vì là em."

Chỉ một câu ngắn ngủi, lại như mang theo sức mạnh lay động lòng người. Mắt Bạch Đào ánh lên tia nước, nhẹ nhàng cụng đầu vào Bùi Tranh, khẽ cười, thì thầm đáp lại.

"Ta, Bạch Đào, đời này nhất định không phụ huynh."

"Ừm, ta cũng vậy."

Trong sân, mọi người đều yên lặng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không ai lên tiếng quấy rầy hai người đang ôm nhau dưới mái hiên.

Tống Dĩ An cúi đầu nhìn mũi giày, trong lòng thở dài một tiếng, hình như trong sân này chỉ còn mỗi hắn là chưa có đối tượng. Ngay cả An ca nhi mới 17 tuổi cũng đã đính thân rồi. Có lẽ, hắn cũng nên nghiêm túc nghĩ tới chuyện cả đời?

Tâm tình ổn định hơn một chút, Bạch Đào lau nước mắt vào vai Bùi Tranh, sau đó thản nhiên trước mặt mọi người, đẩy cửa phòng chính ra.

Cậu cười, giới thiệu: "Đây là của ta, ừm... coi như là của hồi môn đi."

Nghĩ đến những thứ chứa trong mấy cái rương, Bạch Đào cuối cùng vẫn gọi đó là của hồi môn.

Bùi Tranh ngẩn người, y không ngờ Bạch Đào cũng chuẩn bị. Nhìn kích thước mấy cái rương, có vẻ số lượng không ít.

Bạch Đào nghiêng đầu chớp mắt: "Chuyện này coi như hai ta tâm ý tương thông nhỉ."

Trong suy nghĩ của cậu, chuyện như cầu hôn chỉ cần hai người là đủ, nên cậu cũng không gọi ai tới giúp đỡ như Bùi Tranh.

Mọi người trong sân cũng vô cùng kinh ngạc, lập tức ùa tới vây xem.

An ca nhi vừa lắc đầu vừa cảm khái: "Ôi chao, quả thật là người một nhà chẳng lọt ai, hai người đến cả chọn ngày cũng trùng nhau, giỏi thật đấy."

Khâu Đại Ngưu đi quanh rương một vòng rồi nói: "Đào ca chuẩn bị chu đáo ghê, còn buộc cả hoa. Có điều... hoa này trông cũng đặc biệt, không giống mấy cái chúng ta hay thấy."

Bạch Đào ho nhẹ một tiếng: "Cái này gọi là hoa bướm."

Lan thẩm cũng cười nói: "Cũng giống thật, hai bên có cánh."

Bùi Tranh nhìn mấy cái rương của mình trông trơ trụi liền giải thích: "Ta sợ gây chú ý nên không buộc hoa vào rương."

Bạch Đào móc tay cậu vào tay Bùi Tranh: "Ban đầu ta cũng không muốn rùm beng đâu, vậy là vừa hay. Bạn học Bùi làm rất tốt, thưởng cho một trái tim nho nhỏ."

Bùi Tranh dùng tay còn lại nhẹ nhàng nắm lấy trái tim mà Bạch Đào tạo thành bằng đầu ngón tay: "Bạn học là gì?"

Bạch Đào đáp: "Giống như đồng song, người học chung một lớp."

Bùi Tranh hơi siết tay lại: "Chúng ta không phải đồng song."

Bạch Đào bó tay: "... Được rồi, vậy huynh là phu quân của ta, đây là quà ta tặng huynh."

Cậu lấy từ trên một cái rương lớn xuống một chiếc hộp dài, trao cho Bùi Tranh: "Không biết về trọng lượng các thứ thì có vừa tay cậu không."

Bị hai chữ phu quân làm cho mềm lòng, Bùi Tranh không ngờ còn có cả quà, vui mừng bất ngờ nhận lấy: "Bây giờ ta mở được không?"

Bạch Đào gật đầu cười: "Tất nhiên rồi."

Chiếc hộp gỗ khá nặng tay, Bùi Tranh lắc nhẹ hai lần mà vẫn không đoán ra bên trong là gì. Đến khi mở ra, thấy từng mũi tên xếp ngay ngắn, ánh kim loại lóe lên, ánh mắt y lập tức sáng bừng.

Loại tên này trước giờ y vẫn không nỡ mua vì giá quá cao, dùng thì tiếc, mà tổn hao thì xót. Thường thì chỉ có đầu tên là bằng sắt, còn thân tên thì làm bằng gỗ cứng.

Bùi Tranh thật không ngờ Bạch Đào lại tặng mình món quà này.

Y không nhịn được nữa, liền kéo người kia vào lòng:"Cảm ơn em, ta rất thích."

Bạch Đào cũng ôm lấy vòng eo rắn chắc của Bùi Tranh: "Hehe, ta biết là huynh sẽ thích mà."

Tống Dĩ An rốt cuộc không nhìn nổi nữa, mở miệng chen vào: "Chậc chậc chậc, bên cạnh còn cả đống người đây này, hai người cũng đâu cần phớt lờ bọn ta đến vậy."

Bạch Đào mặt dày đáp lại: "Chúng ta thân thiết còn hơn người một nhà, làm gì có ai là người ngoài nữa."

Tống Dĩ An gật đầu cho qua: "Ừ, hôm nay là ngày tốt, ngươi nói gì cũng đúng."

Bình Luận (0)
Comment