Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 22

Cuối cùng, Bùi Tranh vẫn tắm chung một chỗ với Bạch Đào, nhưng thẳng thừng từ chối lời mời "Kỳ lưng cho nhau".

Bạch Đào vừa bước xuống nước liền thoải mái thở hắt ra một hơi, đúng là mùa này ngâm suối nước nóng sướng thật. Cậu vội vàng l*t s*ch quần áo, tr*n tr** chui tọt vào trong nước.

Ban đầu hai người mỗi người một bên, ai tắm nấy, không ai làm phiền ai.

Nhưng Đại Hắc cứ ở bên cạnh cào cào loạt soạt, làm Bạch Đào thấy hơi sợ, lặng lẽ dịch người sang phía Bùi Tranh.

Bùi Tranh đang trong nước c** q**n, thấy người sắp dịch sát sang chỗ mình, liền nhíu mày: "Lại muốn làm gì?"

Bạch Đào từ trong nước giơ tay run rẩy chỉ về phía trước: "Bùi đại ca, huynh nhìn hai cái cây đằng trước kia kìa, có phải... có phải giống như có hai người đang ngồi xổm đó không? Tay còn cầm lưỡi hái ấy... kiểu to to ấy."

Bùi Tranh ngẩng mắt: "Là cành cây."

Bạch Đào lại dịch sát hơn tí nữa: "Thế còn cái cây bên trái kìa, có phải có một con nữ quỷ tóc tai xõa xượi không?"

Bùi Tranh nhìn cành thông bị gió thổi đung đưa, im lặng mấy giây mới đáp: "Vẫn là cành cây."

"Thật không đó?"

Bạch Đào nheo mắt cố nhìn kỹ hơn, nhưng vừa ngẩng lên đã thấy có một bóng đen đang nhảy loáng thoáng trên cây, cậu lập tức hốt hoảng, nhào tới ôm chặt lấy tay Bùi Tranh.

"Aaaa! Nó đang nhúc nhích đó!"

Cậu ôm cứng lấy cánh tay Bùi Tranh, nửa người dán sát vào bên cạnh y.

Da chạm da khiến người ta cảm thấy kỳ lạ, không tự nhiên chút nào. Bùi Tranh mặt đen như than, lạnh lùng đẩy người ra.

Kết quả là Bạch Đào không phòng bị, bị đẩy cái "Bõm" ngã nhào vào nước.

Thấy cậu vùng vẫy trong nước mãi không ngoi lên, Bùi Tranh lại nhíu mày, đưa tay kéo người dậy.

Nỗi sợ từ cái ngày xuyên không vẫn còn vương trong đầu, khiến Bạch Đào bị rối loạn khi rơi xuống nước, vùng vẫy mãi cũng không thể đứng vững, ngụp lặn tới mấy lần mới trồi lên được.

Giờ thì hay rồi, ban đầu không định gội đầu, cuối cùng lại ướt cả tóc. May mà tóc cậu ngắn.

"Xin lỗi, Bùi đại ca, ta lúc đó sợ quá, không nghĩ nhiều như vậy..."

Bạch Đào nhớ ra Bùi Tranh không thích tiếp xúc thân thể, vội vàng cúi đầu xin lỗi.

Bùi Tranh không hiểu nổi, rõ ràng y vừa mới đẩy cậu xuống nước, mà cái người này lại là người đứng dậy trước, mở miệng xin lỗi trước?

Bùi Tranh dùng tay kia chạm nhẹ lên chỗ vừa bị Bạch Đào dán sát vào, nhớ lại cảm giác khi nãy, không khỏi thấy hơi... không thoải mái. "Đã sợ thế còn đòi ra ngoài làm gì?"

Bạch Đào cười khan: "Muốn tắm nước nóng một cái mà..."

Bùi Tranh không nói thêm lời nào, nhanh chóng tắm rửa xong rồi mặc quần áo lên. Bạch Đào sợ lại bị nhiễm lạnh như lần trước, liền dùng áo lót cũ quấn đầu lại, tính về nhà rồi lấy khăn khô lau sau.

Hai người về tới nhà thì cũng đã đầu giờ Tý.

Bạch Đào tiện tay ném đống quần áo bẩn vào chậu nước: "Bùi đại ca, đồ bẩn của huynh cứ quăng vào đây đi, mai ta giặt một thể."

Bùi Tranh nhìn cái áo lót và quần trong trên tay, sắc mặt bỗng chốc lại tối sầm, lạnh giọng nói: "Không cần."

Nói xong liền rầm một tiếng đóng sầm cổng viện lại, không ngoái đầu, đi thẳng vào phòng.

Bạch Đào bị tiếng đóng cửa dọa giật nảy mình—

Mình chọc giận người ta rồi à? Nhưng mà... mình đâu có làm gì to tát? Chỉ là lúc trong nước ôm lấy người ta tí thôi mà...

Cậu chột dạ nghĩ tới cánh tay của Bùi Tranh, giống như lần đầu gặp, vẫn là một cánh tay "Ngon lành", rắn chắc đầy sức mạnh, chạm vào cực kỳ đã tay.

Mà cái eo bị cậu áp vào lúc đó, căng, chắc, đàn hồi tốt, cảm giác da thịt còn... mịn nữa.

Trước khi đi ngủ, Bạch Đào lau khô tóc, không nhịn được liếc sang bên kia giường vài lần, thấy Bùi Tranh không nhúc nhích gì, cậu đành ngoan ngoãn leo lên giường nằm xuống.

Sáng hôm sau, Bạch Đào liền phát hiện ra sắc mặt Bùi Tranh nguyên một ngày đều rất... khó ở. Vốn dĩ đã mặt lạnh ít nói, hôm nay lại càng trầm như nước giếng, cả ngày gần như không mở miệng.

Bạch Đào trong lòng than thầm: Xong đời rồi, chắc chọc người ta giận nặng lắm...

Cả ngày hôm đó, cậu càng thêm sốt sắng lấy lòng. Dâng trà rót nước, gắp thêm đồ ăn, bổ sung cơm canh, lúc nào cũng cười tươi như hoa.

Đến mức Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An còn tranh thủ lúc Bùi Tranh không có mặt, lén hỏi: "Bạch Đào, ngươi chọc giận Tranh ca rồi à?"

Bạch Đào chớp chớp mắt, gật đầu đầy tội nghiệp.

Tống Dĩ An nhìn cậu với vẻ mặt "Lực bất tòng tâm", sau đó kéo Khâu Đại Ngưu bỏ đi.

Bạch Đào đứng đơ người, cậu cứ tưởng hai người kia tới là để hiến kế cứu mình, ai ngờ là tới hóng drama?!

——

Tối qua sau khi ngủ thiếp đi, Bùi Tranh mơ thấy mình đang tắm ở suối nước nóng thì có một con rắn trắng to đùng từ trên trời rơi xuống.

Y tốt bụng vớt nó lên, ai ngờ nó lại quấn lấy y không chịu buông. Cái cảm giác kia... quen thuộc đến đáng sợ.

Y bừng tỉnh giữa đêm, sắc mặt khó coi cực kỳ. Nhìn người bên cạnh ngủ ngon lành, thậm chí y còn nảy ra ý định... đá thẳng xuống giường.

Sau đó nằm mãi không ngủ được, đành dậy sớm ra ngoài. Nhưng không ngờ cả ngày hôm nay Bạch Đào cứ như cái bóng dính lấy y, đến cả lúc đào móng nhà cũng tranh việc với Khâu Đại Ngưu.

Bùi Tranh vốn muốn quên luôn giấc mơ dở hơi kia, ai ngờ "nguyên mẫu" cả ngày lượn qua lượn lại trước mắt, khiến y u sầu nguyên ngày trời.

Y âm thầm kết luận: Tối qua đi tắm với cậu ta là một sai lầm nghiêm trọng.

Tối nay, sau khi Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An ăn xong ra về, Bạch Đào len lén nhìn Bùi Tranh, rụt rè hỏi: "Bùi đại ca, huynh còn giận ta à?"

Tay đang múc nước của Bùi Tranh hơi khựng lại: "Không giận."

Bạch Đào lập tức giành lấy cái gáo, ân cần múc nước giúp: "Nếu hôm qua ta lỡ đụng phải huynh làm ngươi không vui, thì ta xin lỗi nhé. Đừng giận ta nữa mà."

"Không giận."

Bạch Đào chỉ vào khóe miệng Bùi Tranh đang kéo xuống thành hình chữ "Bát": "Nhưng nhìn huynh vẫn y như đang giận đó nha..."

Bùi Tranh bị cậu truy hỏi đến mức bó tay, đành thở dài: "Hôm qua mơ thấy ác mộng, không ngủ ngon."

Nghe vậy, Bạch Đào thở phào một hơi nhẹ nhõm. Thì ra không phải giận mình!

Nhưng lòng hiếu kỳ lại nổi lên: "Là giấc mơ gì thế? Kinh khủng lắm hả?"

"Ừ. Kinh khủng." Bùi Tranh không muốn nhắc lại, bê nước đi thẳng ra ngoài.

Bạch Đào đứng trong bếp, vừa múc nước vừa nghĩ: Giấc mơ gì mà dọa được cả Bùi đại ca? Không lẽ là về chiến trường? Hay là mấy vết thương cũ tái phát?

Nhưng may là đến sáng hôm sau, Bùi Tranh đã trở lại như bình thường.

Bạch Đào bắt đầu đặc biệt chú ý không để có tiếp xúc thân thể với Bùi Tranh, sợ lại chọc y giận.

Mấy ngày sau, trời cũng ủng hộ, nhiệt độ dần dần ấm lên, trời luôn trong xanh gió nhẹ, nên tiến độ sửa sang nhà cửa cũng nhanh hơn.

Nhà bếp vì diện tích không lớn, đã được dựng xong, giờ đang để một bên phơi khô, đợi sau này mới lên xà nhà. Lúc này Bùi Tranh và Trương Lộ Sinh đang ở trong đó xây bếp.

Còn nhà xí thì Bạch Đào xây ngay sau nhà, toàn bộ phần khung đều dùng tre làm, bên ngoài trát một lớp bùn, chỉ còn thiếu việc đào hố xí là có thể đưa vào sử dụng. Bạch Đào tính sau này có tiền sẽ xây một phòng tắm bằng đá bên cạnh nhà xí, lát nền bằng đá xanh, đặt thêm một cái bồn tắm lớn, nghĩ thôi mà đã thấy vui trong lòng.

Mái nhà lợp bằng cỏ tranh cũng đã được làm lại toàn bộ. Vì vậy mà cậu còn đến chỗ thợ mộc mua mấy cây xà ngang để thay thế mấy cái bị hỏng. Giường sưởi trong phòng bên làm rộng năm thước, tức là gần 1m7, một mình Bạch Đào ngủ rộng rãi thoải mái.

Bùi Tranh nói ngày mai là có thể sửa xong toàn bộ căn nhà, Bạch Đào bắt đầu chuẩn bị đi sắm đồ đạc.

Bùi Tranh gợi ý cậu nên đặt làm ở chỗ thợ mộc trong thôn, sẽ rẻ hơn mua sẵn.

Bạch Đào phát hiện người ở đây đựng quần áo đều dùng mấy cái rương gỗ to, thế là cậu mang theo "tác phẩm nghệ thuật" của mình, bản vẽ cái tủ quần áo xiêu vẹo méo mó, đến tìm lão thợ mộc trong thôn.

Sau một hồi giải thích chi tiết, cuối cùng lão thợ mộc cũng hiểu ra ý cậu.

"Tiểu huynh đệ muốn cái này thì phải mất kha khá thời gian đấy. Bàn ghế thì ta có sẵn, nếu ngươi thấy ưng, có thể tiết kiệm được không ít thời gian."

Làm đồ gỗ ở chỗ lão thợ mộc này, nếu tự mang vật liệu đến thì còn có thể tiết kiệm thêm ít tiền, nhưng cũng có người muốn tiện thì chấp nhận trả thêm vài đồng.

Bạch Đào chính là loại người chịu bỏ thêm vài đồng ấy, không còn cách nào khác, cậu không có nhiều sức, đường núi lại khó đi, nếu chỉ vì muốn tiết kiệm mà tự vác đồ rồi chẳng may té ngã, thì tiền thuốc còn tốn hơn.

Bạch Đào chọn một bộ bàn ghế màu nhạt, không có hoa văn chạm trổ.

"Bộ bàn ghế này của thúc cũng được đấy, bao nhiêu tiền?"

"Đây là gỗ thông thường thôi, nhẹ, bốn cái ghế dài với một cái bàn, tổng cộng 200 văn."

Bạch Đào còn đặt thêm một cái tủ bếp theo kích thước nhà bếp của mình, đợi lão thợ mộc tính xong giá thì đưa tiền luôn. Sau đó, cậu chạy hai chuyến để mang bàn và ghế dài về nhà.

Bình Luận (0)
Comment