Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 42

Cuối cùng, Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An bị Bùi Tranh đuổi đến trước cổng nhà Bạch Đào.

Bùi Tranh hơi ngẩng đầu, ra hiệu cho hai người kia gõ cửa.

Khâu Đại Ngưu bỗng dưng có phản ứng chưa từng thấy trước giờ, giơ tay gõ cửa rồi nhanh chóng nói một câu: "Ta gõ cửa, An ca huynh mở miệng nói."

Tống Dĩ An biết rõ ý tưởng này của mình có hơi không biết xấu hổ, chỉ có thể nghẹn ra một tiếng: "......"

Bùi Tranh nghe thấy tiếng Bạch Đào trong sân vọng ra, lập tức nép vào một góc khuất trong sân.

Cửa mở, Bạch Đào thấy là Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An thì mời hai người vào ngồi.

Tống Dĩ An còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, Khâu Đại Ngưu đã lên tiếng trước.

"Đào ca, An ca nói muốn tìm huynh có chuyện, huynh ấy ngượng nên kéo ta đi theo."

Tống Dĩ An trừng mắt nhìn Khâu Đại Ngưu, khó tin nổi. hắn dám chắc trong thời gian gần đây Khâu Đại Ngưu thật sự học hư rồi, đến cả mấy tiểu tâm tư kiểu này cũng bày ra được.

Rốt cuộc là ai dạy hả?! Trả lại cho ta Khâu Đại Ngưu thật thà chất phác ngày xưa đi!

Bị Tống Dĩ An trừng đến co đầu rụt cổ, Khâu Đại Ngưu chỉ biết cười trừ.

Bạch Đào rót nước mời khách: "Có gì mà ngượng, chúng ta không phải bằng hữu sao?"

"À thì..." Tống Dĩ An gãi đầu, lúc này đúng là có chút ngượng khi phải nói ra chuyện mời người ta ăn cơm, đành thành thật kể lại kế hoạch.

"Chẳng phải mấy người bọn ta nấu ăn dở quá đó sao, nên định lên trấn mua ít món trước giờ chưa ăn bao giờ, rồi nhờ ngươi nấu hộ... tất nhiên là cùng nhau ăn."

Bạch Đào nghe xong còn tưởng chuyện gì lớn, liền nói: "Chỉ vậy thôi à? Được chứ, lúc mua đồ ta cũng có thể góp ít tiền, làm xong mọi người cùng ăn."

Trong mắt Bạch Đào, chuyện này chẳng khác nào tụ tập bạn bè mua đồ về nấu ăn ở nhà, vừa vui vừa náo nhiệt, còn giúp thắt chặt tình cảm mọi người.

Tống Dĩ An vừa nghe Bạch Đào nói muốn góp tiền, vội vàng xua tay: "Không cần ngươi bỏ tiền đâu, ngươi đã mời bọn ta ăn mấy bữa rồi, lần này đáng ra phải là bọn ta lo."

Bạch Đào nhìn Khâu Đại Ngưu ở bên cạnh đang ra sức gật đầu, đầu óc xoay chuyển một chút, chợt hiểu ra: "Các huynh có phải đang định mời ta ăn cơm không?" Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy tay nghề nấu nướng của cậu chưa chắc đủ tốt để ra oai.

Khâu Đại Ngưu không hiểu Bạch Đào làm sao mà đoán trúng được, ngẩn người đáp: "Ừ."

Bạch Đào dở khóc dở cười, xem ra quan hệ giữa cậu và đám bạn này vẫn còn cần thêm thời gian để phát triển: "Được, vậy các huynh đi mua nguyên liệu, ta làm đầu bếp, cả nhóm cùng nhau ăn, chỉ là nhà ta còn có hai đứa nhỏ, không ngại chứ?"

Tống Dĩ An vui mừng ra mặt: "Đương nhiên không ngại."

Bạch Đào ngồi xuống hỏi dò: "Vậy các huynh định khi nào đi mua đồ ăn? Muốn mua những gì? Ta xem thử có thể làm được món gì, cũng tiện để các huynh chuẩn bị gia vị từ trước."

Cậu thật lòng muốn trở thành bạn tốt với Bùi Tranh và mấy người kia, cho nên cũng chẳng khách sáo.

"Chúng ta định ngày mai lên trấn xem thử, muốn ăn mấy món chưa từng ăn qua, tốt nhất là làm một lần mà ăn được nhiều bữa."

Bạch Đào bắt đầu suy tính, mấy món chưa từng ăn thì dễ thôi, dù sao cậu cũng là người phương Nam, muốn làm vài món mà dân phương Bắc chưa ăn qua không khó.

Chỉ là làm sao để ăn được nhiều bữa thì hơi đau đầu, món ăn nếu để lâu, dù là hâm lại thì hương vị và mùi vị cũng sẽ thay đổi, ngay cả nước xốt cũng sẽ càng lúc càng khó coi, đến lúc đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cảm giác ngon miệng, ăn vào cũng ngán.

Bạch Đào chợt nhớ tới cái bếp nhỏ nhà Bùi Tranh, ánh mắt sáng rỡ lên: "Các huynh thấy ăn lẩu thế nào?"

Hai người kia mờ mịt: "Lẩu?"

Khâu Đại Ngưu lắc đầu: "Là món mới gì vậy? Chưa từng nghe qua."

Bạch Đào hưng phấn giải thích cho hai người: "Lẩu là món hợp nhất với mùa này, chính là nấu sẵn một nồi nước dùng đặc chế, dùng bếp lò đun sôi, vừa ăn vừa nấu, muốn bỏ nguyên liệu gì vào cũng được. Đến bữa sau chỉ cần hâm nóng lại đáy nồi là có thể tiếp tục ăn, vừa đơn giản đỡ mất công, lại còn ăn được mấy bữa."

Đứng ở sân ngoài kho chứa đồ của Bạch Đào, Bùi Tranh nghe cậu miêu tả, tưởng tượng một chút, cảm thấy cũng khá thú vị.

Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An cũng thấy hứng thú thật, quyết định mai sẽ thử xem sao. Bạch Đào liền nói luôn cậu cũng sẽ cùng lên trấn, xem thử có nguyên liệu nào hợp để ăn lẩu.

Tống Dĩ An bảo sáng mai bọn họ sẽ đến tìm Bạch Đào, lúc đó cùng đi luôn.

Sau khi mọi người rời đi, Bạch Đào bắt đầu suy nghĩ nên làm loại lẩu gì. Lẩu bò dầu chắc chắn không được, một là không có bò dầu, hai là cũng không có ớt cay.

Nghĩ đến đây, cậu lại đột nhiên cảm thấy thịt nướng hoặc BBQ cũng không tệ, nhưng nếu muốn làm thì lại phải tìm thợ rèn chế tạo công cụ lần nữa, mà đám người kia cũng đã nói muốn ăn lẩu rồi.

Cuối cùng, Bạch Đào quyết định làm món lẩu vỉa hè kiểu bình dân, lấy nguyên liệu chính là thịt khô và đậu mễ. Ngày mai lên trấn, cậu sẽ xem thử có mua được đậu mễ hay không, nếu không có thì sẽ thay bằng dưa chua nấu với thịt khô.

Loại lẩu này là cậu từng thấy hồi năm nhất đại học, ở khu phố ẩm thực gần ký túc xá. Nghe nói đó là món đặc sản của một tỉnh lân cận. Là một người mê ẩm thực, cậu sao có thể bỏ qua.

Thế là cậu rủ bạn cùng phòng đi ăn thử, đáy nồi hôm ấy chính là đậu mễ nấu với thịt khô, ăn vào thấy rất ngon. Quan trọng hơn là rau củ trong nồi rất phong phú, phần lớn còn miễn phí, lại toàn là loại rau non nhỏ nhỏ, ăn vào mềm và ngọt.

Sau đó, cậu đi ăn liên tục mấy lần, thử qua nhiều loại đáy nồi khác nhau như nước canh chua, đáy nồi chao, món nào cũng hợp khẩu vị cậu.

Cũng nhờ vậy mà cậu ăn được một loại rau trước kia chưa từng nếm qua, gọi là "dưa tiêm nhi". Nhân viên quán nói đó là ngọn của cây su su.

Bạch Đào rất thích ăn dưa tiêm nhi nấu trong canh chua, loại rau ngấm đầy nước canh đậm đà, ăn vào cảm giác cực kỳ tuyệt vời.

Về sau, cậu còn lên mạng tìm công thức, thử tự tay nấu và quay video lại. Chỉ nghĩ thôi mà đã ch** n**c miếng, thật sự muốn tự làm một vại to canh chua. Chỉ tiếc vẫn là vấn đề cũ, không có ớt cay, cũng không có cà chua.

Trong tình huống hiện tại, món lẩu đậu mễ là dễ thực hiện nhất, bởi vì trước đó Lan thẩm có cho cậu một ít đậu đũa phơi khô.

Bạch Đào nghĩ bụng nếu đã có đậu đũa thì chắc đậu cô-ve cũng có, đến lúc đó cậu sẽ trực tiếp đến tiệm bán hạt giống hỏi thử.

Chỉ là không biết loại đậu cô-ve đem làm đậu mễ có bị tẩm thuốc hay không, có thể nấu ăn được không nữa?

Sau khi ăn xong cơm trưa, Bạch Đào nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định ngày mai cậu cũng sẽ mua một cái bếp lò nhỏ và một cái chảo sắt nhỏ. Chờ lúc nào muốn ăn, có sẵn công cụ là có thể làm ngay, tiện thể xem thử có thể mua được một cái lưới sắt nhỏ không, đến lúc đặt lên bếp lò là thành cái bếp nướng mini.

Lâm Chân quan sát Bạch Đào nãy giờ, bỗng hỏi: "Đào thúc, có phải thúc đang đói bụng?"

Bạch Đào xoa đầu gối của Lâm Chân, cười: "Không có, sao lại hỏi vậy?"

Mặt mũi Lâm Chân mặt mũi ngây thơ: "Cháu thấy thúc cứ nuốt nước miếng mãi." Nhóc đói là cũng như vậy, cứ nghĩ đến đồ ăn là sẽ nuốt nước miếng.

Bạch Đào: "...... Thúc không phải đói, là thèm."

Lâm Chân tò mò món lẩu rốt cuộc là cái gì mà khiến người ta thèm đến vậy: "Cái kia, cái lẩu ăn ngon lắm sao?"

Bạch Đào gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên là ngon, mai ngươi ăn rồi sẽ biết."

Qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Lâm Tầm đã hiểu ngày mai thực ra là người khác mời Đào thúc ăn cơm, nhưng Đào thúc lại nói sẽ dẫn cả hai huynh đệ bọn họ theo.

Lúc ấy, cậu nhóc đã chăm chú quan sát sắc mặt của hai người kia, nếu họ có chút không vui hay miễn cưỡng nào, cậu nhóc sẽ lập tức mở miệng nói mình và đệ đệ không đi.

Kết quả, đối phương lại tỏ ra rất vui vẻ, còn thân thiện cười với hai huynh đệ.

Lâm Tầm nghĩ, quả nhiên bạn tốt của người tốt cũng là người tốt. Đây có phải là điều phu tử từng nói, vật họp theo loài?

"Cháu có thể giúp làm gì không?"

Lâm Chân nghe thấy ca ca mình nói thế, cũng giơ tay nhỏ lên: "Cháu cũng muốn giúp!"

Bạch Đào nhìn hai huynh đệ hiểu chuyện, cười xoa đầu từng đứa: "Các ngươi có thể giúp ta ăn."

Bình Luận (0)
Comment