Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 48

Vào sân rồi, mấy người vừa chuẩn bị đồ ăn vừa tán gẫu.

Bạch Đào vẫn giống như hôm qua, đứng ở sân cắt rau: "An ca vẫn chưa có ý định thành thân à?"

Tống Dĩ An lắc đầu, hiếm khi trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: "Cũng không hẳn là không có ý định, chỉ là chuyện bạn đời cả đời, vẫn muốn tìm một người hiểu rõ tính tình, mình thực sự thích."

Bạch Đào không ngờ Tống Dĩ An lại có suy nghĩ hiện đại như vậy, gật đầu tán đồng: "Ý nghĩ này rất hay, nếu tính cách không hợp, thành thân rồi sống cũng chẳng dễ chịu gì."

Tống Dĩ An nháy mắt trêu chọc: "Đừng chỉ nói ta, ngươi cũng chỉ nhỏ hơn ta mấy tháng, có ý định gì chưa?"

Bạch Đào không ngờ đột nhiên bị hỏi đến mình, chớp chớp mắt: "Ta bây giờ có thể có ý định gì chứ? Đợi lúc nào tích cóp được chút bạc hẵng tính."

Hiện tại cậu vẫn đang thu không đủ chi, ngày ngày ăn vào vốn liếng. Món lẩu xa xỉ thế này, nếu không phải ba người kia góp tiền, thì cậu tuyệt đối sẽ không ăn đâu.

Tống Dĩ An tò mò hỏi: "Vậy ngươi thích ca nhi hay nữ tử?"

Bạch Đào đáp dứt khoát: "Nữ tử."

Dù sao thì giới tính "ca nhi" này, cậu cũng mới biết sau khi tới thế giới này. Không phải kỳ thị, chỉ là cảm thấy hơi gượng.

Mấy hôm trước cùng Lan thẩm sang thôn bên xem chó con, trên đường đã gặp một ca nhi đang mang thai bụng to, đi đường lắc lư uốn éo, nói năng thì kêu giọng the thé, nhìn vào đúng là khó chịu hết sức.

Lúc đó cậu còn nghĩ, may mà An ca nhi nhà Lan thẩm không như vậy, chứ không thì chẳng biết phải chung đụng ra sao.

Chỉ là Bạch Đào không biết, ca nhi như vậy thật ra là trường hợp đặc biệt. Phần lớn ca nhi ở thế giới này đều không như thế. Đương nhiên, giống như An ca nhi, không coi mình là ca nhi, suốt ngày chạy nhảy mạnh mẽ, cũng là thiểu số.

——

Bùi Tranh từ đầu đến cuối đều không tham gia vào cuộc nói chuyện của mấy người, bữa trưa cũng chỉ ăn được mấy miếng, lúc rửa bát vẫn còn giữ bộ mặt lạnh như tiền.

Bạch Đào để ý thấy từ khi y trở về từ nhà An ca thì vẫn không nói gì, tinh thần cũng không cao lắm.

Mắt cậu đảo một vòng, sờ sờ cằm rồi lại lén lút ghé qua, hạ giọng hỏi: "Bùi đại ca, thấy huynh không vui, chẳng lẽ trong mấy người bà mối giới thiệu hôm nay có một người là người huynh thích?"

Bùi Tranh nhíu mày, mặt nghiêm lại: "Nói bậy gì đó?!"

Bạch Đào bị y làm cho giật mình: "Ta... ta nói gì đại nghịch bất đạo rồi sao?"

Sao tự nhiên lại dữ vậy?

Khâu Đại Ngưu và Tống Dĩ An bên cạnh cũng bị dọa giật mình, hai mặt nhìn nhau đầy mờ mịt — "Tranh ca làm sao thế?"

Bùi Tranh thấy mình khiến mọi người sợ hãi, trầm mặc một lúc mới mở miệng: "Không có gì, chỉ là ta không thích bị người khác đoán mò."

Bạch Đào ngừng tay lại, nghiêm túc xin lỗi: "Xin lỗi, ta không cố ý. Chỉ là thấy huynh từ nhà An ca về tới giờ cứ không vui."

Tay Bùi Tranh đang rửa bát khựng lại một chút, rồi mới tiếp tục: "Không có không vui."

Bạch Đào lặng lẽ bĩu môi, rõ ràng là không vui mà còn chối, đúng là miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo.

Khâu Đại Ngưu ghé sát Tống Dĩ An thì thầm: "Tranh ca làm sao vậy? Trước đây có nói huynh ấy hợp với cô nương hay ca nhi nhà ai, cũng đâu thấy nổi giận vậy đâu?"

Tống Dĩ An lắc đầu: "Không biết nữa."

Người họ Bùi ở trong thôn vốn không nhiều, từ sau khi Bùi Tranh đưa hai người họ về thôn, cũng chưa từng nhắc đến chuyện cha nương hay người thân.

Lúc trước Tống Dĩ An vẫn tưởng y giống Khâu Đại Ngưu, là không cha không nương, chỉ lớn lên ở trong thôn mà thôi.

Nhưng giờ xem ra... chắc không đơn giản vậy.

Người mà bà mối hôm nay nhắc đến – Bùi Vĩnh Quý, tám phần là có liên quan đến Tranh ca. Chỉ là quan hệ e là không tốt, nếu không thì sao lại chưa từng qua lại?

Phải biết rằng lúc ba người mới về thôn, chính Bùi Tranh từng nói với họ rằng nhà Lan thẩm là người tốt, đến mùa thu còn kéo hai người đi giúp thu hoạch. Cuối cùng tuy bị Lan thẩm ép đưa tiền công, nhưng y vẫn rất nhiệt tình.

Thời gian đó, trong thôn có ai, có quan hệ gì ra sao, Bùi Tranh đều nói cho hai người biết, duy chỉ có Bùi Vĩnh Quý, y chưa từng nhắc tới.

Xem ra... phải đi hỏi Lan thẩm một chút.

Buổi chiều, Tống Dĩ An lấy cớ nói có việc cần tìm lý chính, thật ra là đến thẳng nhà Lan thẩm.

Vừa hay Lan thẩm đang ở nhà, còn vui vẻ pha trà mời khách: "Sao nào, lại tới hỏi ta chuyện gì đây?"

Tống Dĩ An hơi ngạc nhiên: "Sao thẩm biết?"

Lan thẩm ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười mở lời: "Hôm nay ta giặt đồ ở bờ sông, nhìn thấy hai bà mối từ trên núi đi xuống, còn đang cãi nhau suốt dọc đường. Vô tình nghe được tên của cháu."

Bà vừa rồi mở cửa, thấy người đến là Tống Dĩ An, thì đoán ngay đối phương tám phần là đến hỏi chuyện về những người mà bà mối nhắc đến.

Tống Dĩ An liền thuận thế gật đầu, không nhắc gì đến Bùi Tranh: "Thực không giấu gì thẩm, đúng là có chút chuyện muốn hỏi. Dù sao thẩm cũng biết, cháu mới chuyển vào sống trong thôn, vẫn chưa hiểu rõ tình hình ở đây."

Lan thẩm lập tức hào hứng: "Ta sống ở thôn này mấy chục năm rồi, phần lớn các gia đình đều biết rõ. Cháu cứ nói xem, để thẩm coi có giúp góp được ý gì không."

Tống Dĩ An cảm kích: "Bà mối Trương có nhắc đến tiểu nữ nhi nhà Bùi Vĩnh Quý trong thôn, không biết Lan thẩm có biết rõ không?"

Vừa nghe đến cái tên "Bùi Vĩnh Quý", sắc mặt thím Lan lập tức thay đổi, mà nghe là "tiểu nữ nhi" thì lại càng lộ vẻ phức tạp.

Tống Dĩ An nghi hoặc: "Sao thẩm lại có vẻ mặt này?"

"Ta cũng không giấu gì cháu, con bé đó thì đúng là đứa bé ngoan, hiểu chuyện lại chăm chỉ." Lan thẩm thở dài, ánh mắt đầy suy tư, "Chỉ là, nhà Bùi Vĩnh Quý... nếu cháu thành thân với họ, e là không thể tiếp tục làm huynh đệ với Tranh Tử nữa rồi."

Tống Dĩ An không ngờ Lan thẩm lại trực tiếp nói trúng ngay trọng tâm mà mình định hỏi, lập tức tiếp lời: "Vậy còn xin thẩm nói rõ thêm giúp cháu."

"Ôi, toàn là chuyện cũ năm xưa rồi..."

Hai khắc sau, Lan thẩm tiễn người ra cửa, quay đầu liếc mắt lườm An ca nhi đang giúp dọn tách trà trong sân.

Lúc mới thân quen với Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu, bà còn định bụng giới thiệu An ca nhi nhà mình cho Tống Dĩ An. Đối phương vừa có học vấn lại lễ độ, đúng là không tệ.

Kết quả An ca nhi lại buông ra một câu: "Người ta nhìn thư sinh quá, lỡ sau này cãi nhau thì co  cũng ngại ra tay."

Nghe thử xem, đây có phải lời mà một ca nhi nên nói không?!

Bà chống nạnh hỏi tiếp: "Thế còn Tranh Tử thì sao? Tay đánh cũng không nương, hẳn là hợp chứ, tại sao lại không ưng?"

An ca nhi hùng hồn: "Bùi đại ca là người từ nhỏ con đã coi như ca ca, không có suy nghĩ gì khác."

Lan thẩm suýt tức chết vì đứa con nhà mình: "Từ nhỏ lớn lên bên nhau, hiểu tính hiểu nết, tình cảm thấu đáo thì có gì không tốt? Nhất định phải đi tìm kiểu gì cũng không biết thì mới thấy vui lòng à?"

An ca nhi rụt cổ, lí nhí: "Con mới 16, nương gấp gì chứ..."

Mắt Lan thẩm trợn tròn: "16 rồi còn không gấp?! Thế định chờ đến 60 mới bắt đầu sốt ruột à?"

An ca nhi: "..."

Câu này sao nghe kiểu như, nương cảm thấy mình có khi 60 cũng chưa gả được vậy trời?

Bình Luận (0)
Comment