Từ Trên Trời Rơi Xuống Một Tiểu Phu Lang Không Biết Xấu Hổ

Chương 60

Mấy cái màn thầu làm hôm trước chỉ còn lại hai cái cuối cùng, ăn nốt trưa nay là hết. Đúng lúc Bạch Đào cũng thấy ngán, định mấy ngày tới đổi món chính thành mì. Nào là mì cắt, mì dẹt, mì sợi... thay đổi qua lại cho đỡ chán, chỉ là làm mấy món này hơi tốn thời gian.

Bạch Đào vừa ăn một miếng cải luộc, vừa gặm màn thầu, trong đầu nghĩ tí nữa làm bánh bí đỏ.

Tên Tống Dĩ An vừa mới ăn hỏng bụng, đồ chiên rán với hắn không hợp, thôi làm cho hắn mấy cái bánh bao bí đỏ nhân đậu đỏ đi.

Hay là mấy ngày tới cứ ăn bánh bao bí đỏ với màn thầu bí đỏ luôn nhỉ?

Bạch Đào nghĩ vậy thấy cũng hay, liền gạt mấy món mì thơm phức khỏi đầu, thay vào đó là những chiếc bánh bí đỏ nóng hổi, vàng ươm.

Gặm xong cái màn thầu, Bạch Đào giơ hai tay chạy ra ngoài, tranh thủ ánh sáng kiểm tra kỹ tay mình, thấy mấy cái phồng nước đã đóng vảy, dính chút nước cũng không sao. Cậu dùng ngón tay chọc chọc, chỉ hơi đau một chút, thế là vui vẻ đi vào kho vác ra một quả bí già, ngồi dưới mái hiên cầm dao gọt.

Giờ này cậu hơi nhớ cái đồ bào vỏ hiện đại, một quả bí đỏ ba nhát năm đường là xong, đỡ tốn sức. Bí gọt xong bỏ hạt, rửa sạch rồi thái lát mỏng, cho lên nồi hấp. Mấy hạt bí đỏ Bạch Đào giữ lại, không nỡ vứt, hai quả bí đỏ duy nhất trong nhà đều do Bùi Tranh tặng, mấy hạt này để dành làm giống.

Nhân lúc hấp bí, Bạch Đào lấy đậu đỏ đã ngâm đem ninh trên cái bếp nhỏ. Đúng ra là phải lột vỏ, nhưng nghĩ đến khối lượng công việc là cậu bỏ luôn. Cậu định tí đậu ninh nhừ rồi dùng dao băm luôn, giữ lại chút hạt, như vậy vỏ đậu đỏ cũng không ảnh hưởng mấy đến vị.

Bí đỏ hấp chín để nguội rồi chia làm hai phần: một phần trộn với bột nếp, phần còn lại trộn với bột mì. Bạch Đào còn lén ăn một miếng bí đỏ vừa hấp xong, vừa ăn vừa gật gù, mềm dẻo, thơm ngọt, chắc chắn làm màn thầu sẽ ngon lắm.

Bí đỏ vốn đã ngọt sẵn, Bạch Đào dứt khoát chỉ trộn thêm đường phèn đã giã nhuyễn vào phần bột nếp. Màn thầu với bánh bao thì tận dụng luôn vị ngọt tự nhiên của bí đỏ, ăn sẽ vừa miệng hơn, cậu sợ nếu cho thêm đường nữa sẽ bị ngọt quá.

Đậu đỏ nấu chín được băm nhỏ, rồi đổ ngược lại vào nồi, thêm đường đen và một muỗng dầu đậu nành, đảo lửa nhỏ cho đến khi cạn nước, nhân bắt đầu kết dính lại thì có thể múc ra. Lúc này trong bếp thơm ngào ngạt mùi nhân đậu đỏ, khiến người ta nuốt nước miếng không ngừng.

Bột làm màn thầu và bánh bao cần để ủ men một lúc, Bạch Đào sợ bánh bí đỏ chiên xong để nguội mất ngon, nên định lát nữa làm luôn một lượt cùng với màn thầu và bánh bao.

Thấy ngoài trời nắng lên lờ mờ, có vẻ sẽ hửng, Bạch Đào vác cuốc ra làm cỏ hai mảnh đất bên cạnh. Vài năm không đụng đến, tay nghề cũng mai một, cào chỗ sâu chỗ nông mãi mới dần dần quen lại.

Lúc Đại Hắc phóng như bay tới, Bạch Đào đang gom đống cỏ dại thành một chỗ. Nhìn cái dáng hùng hổ đó, Bạch Đào biết ngay nó định làm gì, lập tức tóm lấy hai chân trước đang chuẩn bị bật nhảy của nó, rồi đứng dậy bắt nó phải đứng thẳng.

"Tiểu tử, ta biết ngay ngươi định nhảy lên người ta mà." Bạch Đào bóp bóp hai cái chân trước rắn chắc của Đại Hắc, "Giờ chạy tới làm gì? Là nhớ lời ta nói hôm qua có đồ ngon phải không?"

Bị nắm chân không lùi được, Đại Hắc cứ lùi lùi ra sau. Sợ nó khó chịu, Bạch Đào liền buông tay, vác cái cuốc để sang một bên, gọi nó lại chỗ đống cỏ: "Đi nào, về thôi. Lát nữa chiên xong bánh bí đỏ, cái đầu tiên chia đôi ta với ngươi ăn."

Bạch Đào rửa tay sạch rồi vào bếp, học theo cách Bùi Tranh từng chỉ mà điều khiển Đại Hắc, bắt nó ngoan ngoãn ngồi một bên, tránh gây rối.

Cậu lấy bột bí đỏ đã ủ nở, nhào đến khi mặt bột mịn bóng, sau đó chia thành từng phần vừa phải, vo tròn trên bàn đã rắc sẵn bột khô, rồi đặt lên xửng hấp. Chờ khi cả màn thầu và bánh bao nhân đậu ủ lên gấp đôi kích cỡ, là có thể khứa chữ thập lên màn thầu, nhóm lửa, bắt đầu hấp.

Bánh bí đỏ nhân đậu đỏ được nặn xong, Bạch Đào ấn dẹt, lăn qua một lớp mè, rồi để sang một bên chờ chiên. Cậu kê một chiếc ghế con ngồi trước bếp, cho bánh vào chảo dầu, dùng lửa nhỏ chiên định hình trước để bánh không dính vào nhau. Đợi bánh chín đều, tự động nổi lên mặt dầu, Bạch Đào mới vặn to lửa, bắt đầu trở đều tay.

Lúc này cậu thích vừa đảo vừa nhẹ tay ép xuống, để phần giữa bánh phồng lên, tạo thành lớp rỗng tròn căng, giống bánh mè cầu. Mùi thơm bay ra khiến Đại Hắc không còn ngồi yên được, nó đứng lên tiến lại gần bếp.

"Đại Hắc ngoan, còn chút nữa mới được ăn."

Sợ bánh để nguội sẽ bị xẹp, Bạch Đào chiên hơi già tay, đến khi lớp vỏ chuyển sang màu vàng sậm, gõ vào nghe cứng cứng mới vớt ra. Lúc lấy bánh, tiếng vỏ giòn va vào vá lưới phát ra những âm thanh lanh lảnh, chỉ nghe thôi cũng tưởng tượng được cảm giác giòn rụm khi cắn vào.

Nhân lúc chiên mẻ thứ hai, Bạch Đào lấy một cái bánh bí đỏ, cẩn thận xé ra. Hơi nóng lập tức bốc lên, kèm theo hương thơm ngọt ngào lan tỏa. Bên trong, những hạt đậu đỏ vẫn còn nguyên hình, cậu thổi nhẹ rồi theo đúng hứa hẹn, đưa một nửa cho Đại Hắc đang chờ không chớp mắt.

"Còn nóng đấy, ăn chậm thôi."

Nhưng Đại Hắc nào thèm quan tâm, quệt một cái là cuốn vào miệng, hai miếng là xong. Bạch Đào thì vẫn đang thổi phần bánh còn lại, nhìn con chó cứ nhìn chằm chằm miếng mình cầm, cậu không nói không rằng quay lưng lại, dứt khoát nhét luôn cả nửa cái bánh vào miệng, lầu bầu.

"Chúng ta đã nói rõ là mỗi người một nửa, ngươi đừng có nghĩ dễ thương là muốn ăn phần của ta cũng được."

Uy phong lẫm liệt như Đại Hắc, lúc này trong mắt Bạch Đào đã hóa thành chó con dễ thương muốn xỉu. Nhưng cuối cùng cậu vẫn không chống lại nổi ánh mắt đòi ăn thẳng thừng kia, lại đưa thêm cho nó hai cái bánh bí đỏ nữa.

"Ngươi không được ăn nữa đâu, ngọt lắm, ăn nhiều không tốt cho sức khỏe."

Lời này, không rõ là cậu nói với Đại Hắc, hay tự dặn mình nữa.

Khi bánh bí đỏ chiên xong, màn thầu và bánh bao trong nồi cũng vừa chín. Bạch Đào múc đầy hai bát lớn, đặt vào giỏ, đậy kín bằng khăn sạch. Nghĩ ngợi một lúc, lại lấy thêm một cái giỏ khác, cũng chất vào hai bát đầy rồi đậy lại.

Khóa cửa xong, cậu dắt Đại Hắc đi lên núi. Giờ này tuyết trên đỉnh Lang Nha đã tan sạch, nước suối cũng dâng cao rõ rệt. Khi đi ngang qua nhà Tống Dĩ An và Khâu Đại Ngưu, Bạch Đào không dừng lại, cậu định mang đồ ăn cho Bùi Tranh trước, tiện thể đưa Đại Hắc về luôn.

Cổng sân nhà Bùi Tranh khép hờ một cánh, Bạch Đào vốn định giơ tay lên gõ cửa cho phải phép. Ai ngờ Đại Hắc nhảy phốc một cái, hất luôn cánh còn lại ra. Sau đó, nó còn quay đầu lại, vẫy đuôi, như thể đang nói: Ngươi vào đi chứ còn chờ gì nữa!

Bạch Đào im lặng hạ tay xuống, bước vào sân nhà vẫn sạch sẽ như mọi khi.

Trong bếp, Bùi Tranh đang nấu cơm tối. Y nghe thấy động tĩnh cũng không quay đầu lại, chắc tưởng là Đại Hắc về. Mãi đến khi Bạch Đào đi hẳn vào trong, y mới quay lại.

"Bùi đại ca đang nấu món gì thơm thế?" Bạch Đào nhúc nhích cái mũi, rồi đặt hai cái giỏ đang xách trên tay phải lên bàn bếp.

Bùi Tranh đứng dậy khỏi bếp, phủi phủi lớp bụi tro dính trên tay, rồi mở nắp nồi gỗ nặng trịch ra cho cậu tự nhìn.

"Ồ, gà hầm nấm hả, thơm quá chừng! Bùi đại ca càng ngày càng giỏi nấu nướng nha."

Bùio Tranh vừa đậy nắp lại thì bỗng nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: "Đại Hắc bắt đấy."

Bạch Đào chớp chớp mắt, "Ý huynh là... con gà này là Đại Hắc bắt về à?"

Bùi Tranh gật đầu, ánh mắt ôn hoà: "Buổi trưa nó bắt được."

Lúc Đại Hắc tha con gà về thì nó đã chết rồi, Bùi Tranh liền làm thịt, lấy ít nấm khô đem ninh cùng.

Bạch Đào ngồi xổm xuống, cười tít mắt xoa má Đại Hắc: "Ngươi cũng được đấy, giỏi dữ ha. Tối nay chắc ngươi được ăn no luôn rồi, xương chắc nhiều lắm."

Bùi Tranh gật đầu: "Đại Hắc rất lợi hại."

Đến lúc này Bạch Đào mới thấy lạ. Theo tính cách thường ngày của Bùi Tranh, nếu cậu hỏi đang nấu món gì, y chắc chắn sẽ trả lời thẳng là "Gà hầm". Chứ không đời nào lại lấy tay còn chưa rửa để mở nắp nồi cho xem, lại càng không tự nhiên nhấn mạnh con gà là "Đại Hắc bắt".

Rõ ràng là Bùi Tranh đang cố tình khoe khoang, muốn cậu biết rằng Đại Hắc rất lợi hại, để rồi cậu khen nó vài câu.

Giờ phút này, Bạch Đào nhìn mà thấy trên mặt Bùi Tranh lộ rõ cái vẻ tự hào như kiểu "Con trai nhà ta trưởng thành rồi".

Bình Luận (0)
Comment