Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 130

Nhát dao ấy Hàng Tư nhớ đến tận bây giờ.

Nếu không vì nhát dao ấy, có thể ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy Trần Lẫm, cô đã không lựa chọn đuổi theo mà sẽ quay đầu bỏ chạy. Kiều Uyên hay bất kỳ ai liên quan tới Kiều Uyên, cô đều chỉ muốn né tránh thật xa.

Trần Lẫm đứng yên ở đó, sau lưng là cả bầu trời đêm rộng lớn, hệt như màu sắc của anh ta và Kiều Uyên, mang lại cho người ta cảm giác nghẹt thở. Anh ta hờ hững lên tiếng: "Vì vậy kẻ đó, mới chỉ bị phạt nhẹ răn mạnh."

Hàng Tư xưa nay luôn là người biết kiềm chế cảm xúc, nhưng khi đối mặt với những người xung quanh Kiều Uyên hay những việc liên quan đến hắn, biên độ cảm xúc của cô thường rất lớn. Nghe xong những lời Trần Lẫm nói, ngọn lửa giận dữ trong cô bùng lên, cô nghiến răng: "Anh ấy đắc tội với anh sao? Anh làm tổn thương người vô tội à?"

"Vô tội?" Trần Lẫm không đồng tình: "Hắn quá gần gũi với Hàng tiểu thư, hơn nữa lại nảy sinh những suy nghĩ không nên có, đây không phải là việc anh Kiều muốn nhìn thấy."

"Kiều Uyên đang ở đâu?" Hàng Tư cuộn chặt tay lại thành nắm đấm.

"Cô Hàng cũng không cần sốt ruột. Anh Kiều ắt sẽ tự tới tìm cô." Trần Lẫm nói nhẹ tênh.

Một câu nói khiến sống lưng Hàng Tư lạnh toát.

Khi lên tiếng tiếp, giọng cô vừa ngập ngừng vừa mang theo chút run rẩy: "Ý của anh là... Kiều Uyên đang ở Trung Quốc?"

Trần Lẫm từ từ tiến lại gần cô.

Phản ứng đầu tiên của Hàng Tư là muốn quay đầu bỏ chạy nhưng hai chân như bị hút hết sinh lực, không thể nhúc nhích. Anh ta tiến sát lại gần, đôi mắt dưới chiếc mũ lưỡi trai màu đen dường như đã bị che kín bởi bóng đen do vành mũ tạo ra, đôi đồng tử như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, thâm trầm, lạnh lẽo, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào đó.

Cô lại cảm nhận được một sự áp lực quen thuộc.

Tuy rằng người đứng trước mặt không phải Kiều Uyên nhưng họ là đồng bọn, nơi nào có Trần Lẫm thì cũng có nghĩa nơi ấy có Kiều Uyên. Cảm giác áp lực này tới từ Kiều Uyên, người đàn ông mà cô có mất cả cuộc đời cũng không thể xóa bỏ hình bóng hắn trong ký ức.

"Anh là ai?"

Bỗng một tiếng quát vang lên, ngay sau đó có người lao tới.

Hàng Tư nhận ra giọng nói đó là của Niên Bách Tiêu, miễn cưỡng quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ riêng động tác quay đầu thôi đã khiến cô tốn rất nhiều sức lực.

Cô muốn ngăn cản Niên Bách Tiêu ra tay, đánh nhau với Trần Lẫm sẽ chỉ khiến anh ấy chịu thiệt thôi. Nhưng giọng cô cứ mắc nghẹn lại nơi cổ họng, tim cô đập rất dữ dội, cảm giác như sắp ngừng thở tới nơi, hai chân mềm nhũn ngã khuỵu xuống.

Niên Bách Tiêu cảm nhận được sự thù địch toát ra từ đối phương, thế nên khi lao tới cũng lập tức tóm lấy cổ áo Trần Lẫm. Sau cú tóm đó, anh ấy lập tức nhìn rõ vết sẹo trên gương mặt đối phương, và đột ngột nhớ ra điều gì.

Trần Lẫm!

Máu nóng bỗng chốc cuộn trào, đang ở độ tuổi hăng máu chiến đấu, nên anh ấy cũng mặc kệ, vung mạnh một nắm đấm về phía anh ta.

Thông thường, với tốc độ ra đòn này của Niên Bách Tiêu, người bình thường sẽ khó mà né được, ắt hẳn sẽ phải ăn trọn cả cú đấm. Nhưng Trần Lẫm là ai chứ, đó là vệ sỹ cấp cao luôn đi theo bên cạnh Kiều Uyên, sao có thể ăn đánh dễ dàng như vậy?

Anh ta nhanh lẹ né đi cú đấm của Niên Bách Tiêu, xoay ngược tay lại khống chế cánh tay anh ấy, sau đó nâng cao đùi huých thẳng vào bụng Niên Bách Tiêu. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Niên Bách Tiêu "hự" một tiếng rồi lăn ra đất.

Trần Lẫm không thích ẩu đả, nhanh chóng chuồn vào khu vực cầu thang bộ. Phương Sênh đúng lúc ấy giáp thẳng mặt với anh ta, sợ đến run cả người, khi sực tỉnh lại thì Trần Lẫm đã biến mất rồi.

Khi phóng tầm nhìn ra xung quanh, cô ấy chợt hoảng sợ.

"Tư Tư, có chuyện gì vậy?"

Niên Bách Tiêu nén đau đớn bò dậy, cũng đi tới bên cạnh Hàng Tư. Họ quả thực đã bị giật mình bởi những phản ứng của cô, sắc mặt cô thì tái nhợt, cắt không còn hột máu, trán lấm tấm mồ hôi, từng dòng mồ hôi chảy dần xuống, cả người run lên bần bật.

Niên Bách Tiêu không nói không rằng bế cô lên, nói với Phương Sênh: "Về xe đã."

***

Từ sau lần gặp lại Trần Lẫm trong nhà hàng, cuộc sống của Hàng Tư đã không còn bình yên.

Phản ứng hôm qua đó quá mãnh liệt, về sau khi nhớ lại tình hình ngày hôm đó, cảm nhận lớn nhất của cô chính là cô đã đi dạo một vòng địa ngục rồi quay trở về.

Dường như toàn bộ sự bình tĩnh và kiên cường của cô đã dùng hết để chống lại Trần Lẫm. Khi Trần Lẫm đi rồi, cô chỉ còn lại sự sợ hãi và hết hồn sâu sắc, như có một thế lực nào đó từ địa ngục xuất hiện rút cạn toàn bộ sức lực của cô đi vậy.

Sự tuyệt vọng và sợ hãi quen thuộc ấy khiến tinh thần Hàng Tư suy sụp.

Phương Sênh nói với cô rằng: Tư Tư, cậu không biết lúc ấy trông cậu đáng sợ thế nào đâu. Lần đầu tiên mình thấy gương mặt của một người có thể trắng bệch như một tờ giấy. Lúc trước mình cứ nghĩ người ta chỉ miêu tả thái quá lên thế thôi, nhưng nhìn thấy cậu, mình tin rồi.

Hôm đó Niên Bách Tiêu bế cô về ô tô, cô hoàn toàn rơi vào trạng thái tinh thần ngơ ngẩn. Phương Sênh mớm cho cô uống rất nhiều nước, rồi sợ cô có chuyện họ vội vã đánh xe tới phòng khám. Bác sỹ khám xong thì hỏi họ: Mọi người gặp chuyện gì nguy hiểm sao? Đã xảy ra chuyện gì? Phản ứng của cô gái này rõ ràng là sợ hãi quá độ.

Dịu đi một khoảng thời gian rất dài, Hàng Tư mới bình thường trở lại. Niên Bách Tiêu thì áy náy vô cùng, cảm thấy bản thân thật kém cỏi, đến một cô gái cũng không bảo vệ nên hồn.

Khi cất tiếng nói, giọng Hàng Tư vẫn còn khản đặc: "Trần Lẫm xuất thân là lính đánh thuê, còn rất tàn nhẫn, anh không đánh lại được anh ta cũng là chuyện thường thôi..."

Dù thế nào đi chăng nữa, Niên Bách Tiêu vẫn có cảm giác mình mắc nợ Hàng Tư. Lý do của anh ấy rất đơn giản, bữa tối đó do anh ấy chủ động sắp xếp, nhà hàng cũng do anh ấy chọn. Mọi điều kiện thiên thời, địa lợi, nhân hòa để Hàng Tư có thể bắt gặp Trần Lẫm đều do anh ấy tạo ra, thế nên chuyện này không trách anh ấy được sao?

Tuy chưa đến mức gây tội phải đền tội nhưng anh ấy đã làm đủ các công việc hỏi han, thăm nom, mang đủ các món ăn ngon, đồ dùng cần thiết... không thiếu thứ gì. Dần dà không ít người hiểu lầm, cứ nghĩ Niên Bách Tiêu đang theo đuổi Hàng Tư.

Ngay cả Phương Sênh cũng hỏi Hàng Tư: "Cậu thành thật khai báo đi, cậu có thích Niên Bách Tiêu không, cậu mà thích thì mình rút lui."

Hàng Tư nói với Phương Sênh bằng giọng ốm yếu: "Mình và anh ấy là anh em chí cốt, anh ấy với mình cũng vậy thôi, không tin cậu cứ hỏi anh ấy đi."

Phương Sênh chẳng thèm hỏi đâu, mất giá.

Ngày nào Hàng Tư cũng mê mệt ngủ như không thể tỉnh nổi, nguyên do là vì buổi tối cô ngủ không ngon giấc. Điểm này Phương Sênh biết rõ, trong giấc ngủ, cô ấy cứ nghe thấy Hàng Tư nói mơ gì đó, có lúc lại thảng thốt choàng tỉnh giấc.

Hôm nay cũng là một ngày như vậy, Hàng Tư tỉnh dậy sau nửa đêm, sau đó thì khỏi ngủ luôn. Phương Sênh cũng không ngủ được, bèn ngồi cùng cô đến khi trời sáng.

Từ lúc trời tối mịt đến khi có ánh sáng lóe lên ở chân trời, Hàng Tư không nói một câu, Phương Sênh cũng không hỏi gì. Cả hai chỉ yên lặng ngồi như thế. Phương Sênh thấy Hàng Tư cứ miết nhẹ một cây sáo ngắn, hình như chỉ có nó mới khiến cô bình tĩnh lại được.

Đến khi trời sáng hẳn, lúc Hàng Tư đi rửa mặt, Phương Sênh mới hỏi cô một câu: "Cậu rất thích sáo ngắn?"

Câu hỏi này còn có ẩn ý phía sau.

Nhưng Hàng Tư đọc được.

Cô ngẩng đầu lên, gương mặt trong gương bị nước lạnh tạt qua, hơi đỏ hồng lên. Cô không lau, để mặc cho những giọt nước nhỏ xuống dưới, thấm ướt đẫm cổ áo.

Rất lâu sau cô mới nói: "Thích sáo ngắn thì được, nhưng không được thích người tặng sáo."

Dứt lời, cô với lấy khăn mặt, dùng sức lau khô gương mặt, không skincare mà ra khỏi phòng tắm ngay. Phương Sênh đứng ngây ra mấy giây trong đó, lúc bước ra hỏi cô: "Cậu ta không biết chuyện của Kiều Uyên sao?"

"Biết." Hàng Tư nói.

"Cậu ta biết mà vẫn gần gũi với cậu, chứng tỏ cậu ta không sợ." Phương Sênh ngồi xuống bên cạnh cô.

Hàng Tư cầm cây lược trong tay, rất lâu sau mới nói: "Cũng không phải là quá gần gũi, không liên lạc gì như bây giờ là rất ổn. Anh ấy và Kiều Uyên là hai người thuộc về hai thế giới. Anh ấy giống như một ánh trắng sáng lấp lánh, rực rỡ, còn Kiều Uyên lại là ác ma sinh ra trong bóng tối. Kiều Uyên đã lôi mình xuống địa ngục rồi, mình không thể để ánh trăng sáng bị che mờ."

Phương Sênh tâm lý bất an, một lúc sau mới nói: "Bắt buộc phải thoát khỏi Kiều Uyên mới được, cậu đâu thể sống trong bóng ma của hắn cả đời."

Buổi tối từ bệnh viện trở về hôm ấy, Hàng Tư gần như thức trắng cả đêm, cô nắm chặt tay Phương Sênh và nói với cô ấy: Phải làm sao đây? Hắn vẫn còn sống, phải làm sao đây?

Phương Sênh không hỏi "hắn" mà cô nói là ai, nhưng hiểu quá rõ Hàng Tư muốn nói tới người nào. Đừng nói là Hàng Tư, ngay cả Phương Sênh khi nghe xong thông tin này cũng ngã ngồi xuống ghế. Cho dù là một người ngoài cuộc, Phương Sênh cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi khiến người ta khó thở ấy. Dù sao thì Hàng Tư đã biến mất tròn hai năm, lần sau thì sao? Có phải sẽ không gặp được cô cả đời không?

Hàng Tư không tiếp lời Phương Sênh, cô muốn thoát khỏi Kiều Uyên, nhưng không được. Ngày nào cô cũng như bước đi trên dây thép gai vậy, dường như dù cô có sống ở đâu cũng sống trong tầm mắt của Kiều Uyên.

Vị tài tử âm nhạc, Bạch Hào, đó đã khởi động kế hoạch theo đuổi điên cuồng, những bó hoa to tướng cứ liên tục được mang tới ký túc xá nữ, muốn rầm rộ bao nhiêu có bấy nhiêu.

Nhưng những bó hoa đó vẫn bị ném ra như lúc trước, không có ngoại lệ.

Hôm nay Niên Bách Tiêu mang đồ tới ký túc xá, từ xa đã nhìn thấy Bạch Hào ôm một bó hoa to gần bằng người anh ta, đứng đực dưới gốc cây ngân hạnh, cứ gọi là nồng nàn tình cảm.

Niên Bách Tiêu cũng đã nghe loáng thoáng chuyện tên này theo đuổi Hàng Tư. Anh ấy đi tới, giơ tay gạt bó hoa sang một bên, để gương mặt Bạch Hào lộ ra trước mặt.

"Lá trà, con gái nhà người ta không thích cậu, bám riết lấy không có ý nghĩa gì thì phải?"

"Anh gọi ai là lá trà?"

"Cậu đó."

"Tôi tên là Bạch Hào!"

"Bạch Hào không phải là lá trà à?"

"Cậu..."

"Gọi tôi Niên Bách Tiêu!"

Bạch Hào biết tên, lập tức cười khẩy: "À, hóa ra cậu là sinh viên trao đổi đang cưa cẩm Hàng Tư. Ha, huynh đài này, tôi thấy cậu cũng là hạng 'chó chê mèo lắm lông' thôi, chính cậu cũng đang kháng chiến chưa thành công như tôi mà."

Niên Bách Tiêu phải rất mất công mới nghe thủng được câu nói của anh ta, nghe xong còn mất công lý giải. Anh ấy chau mày: "Cái gì năm mươi bước, cái gì một trăm bước, lằng nhằng."

Anh ấy thẳng thừng đi tới dưới tòa nhà ký túc xá, gọi một cuộc điện thoại.

Chẳng bao lâu sau, Bạch Hào đã nhìn thấy Phương Sênh đi xuống, nhìn thấy Niên Bách Tiêu bèn tủm tỉm cười. Bạch Hào không phục, ôm cả bó hoa to hì hục chạy về phía trước.

Lúc tiến tới gần, anh ta nghe thấy Niên Bách Tiêu nói: "Tôi mua món Táo gai xào của Thiện Ngự Trai cho hai người đây."

Phương Sênh nhìn xuống chiếc túi. Trời, mua nhiều dữ vậy. Lúc cảm ơn anh ấy, cô lại bóp giọng điệu đà.

Qua vài ngày tiếp xúc, Niên Bách Tiêu đã có thể thoải mái đón nhận giọng nói có thể khiến người ta chết chìm ấy của Phương Sênh, anh ấy cười sảng khoải: "Hai người thích ăn cứ ăn cho thoải mái, còn muốn ăn gì cứ nói với tôi."

Phương Sênh gật đầu lia lịa, đôi mắt sáng lấp lánh. Sau khi quay đầu nhìn thấy Bạch Hào, cô ấy lại bày ra vẻ khó xử, đang định "giải thích bản tính" thì chợt nhớ ra Niên Bách Tiêu đứng bên cạnh, lại tiếp tục giả vờ thục nữ.

"Anh bạn này, Hàng Tư không nhận hoa của anh đâu, anh đi về đi."

Thấy Phương Sênh quay ngoắt đi, vào thẳng ký túc xá, Bạch Hào níu lấy cánh tay Niên Bách Tiêu: "Cậu theo đuổi con gái chỉ cần chút đồ ăn thôi sao? Chỉ cần một túi... táo gai xào?"

Niên Bách Tiêu nhíu mày: "Cậu quan tâm tôi dùng gì làm gì?"

Anh ấy hất tay anh ta ra, có lòng bổ sung thêm một câu: "Người anh em lá trà, tôi tốt bụng khuyên cậu một câu, dừng lại đi. Nếu người tặng là cậu, dù có mang tới đây cả một bàn ăn cung đình cũng không có hy vọng gì đâu."

Nhưng câu nói này hình như đã kích động gì đó trong Lá trà, ngay tối ấy anh ta bắt đầu thể hiện.

Lúc đó Hàng Tư đang tự học trên thư viện. Phương Sênh hỏa tốc tới tìm cô, nói rằng: Bạch Hào kiếm chuyện rồi, đi qua xem đi.

Bình Luận (0)
Comment