Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 165

Đó là chuyện xảy ra sau khi Hàng Tư biết mình vô tội bỗng dưng bị liên lụy nhưng cũng lại không thể thoát khỏi đó.

Những gì từng xảy ra giống như vết sẹo của Hàng Tư, đặc biệt là trải nghiệm bị bắt cóc lúc nhỏ, nhưng khi đó không chỉ mình cô bị liên lụy. Câu chuyện quá khứ ấy đối với những đứa trẻ khác dĩ nhiên cũng là ung nhọt nơi đáy lòng, thế nên ban nãy khi hồi tưởng lại ký ức, Hàng Tư không nhắc cụ thể là đứa trẻ nào.

Cô biết tòa tháp đó.

Cô cũng từng hỏi người bắt cóc mình rằng đó là nơi như thế nào.

Người đó nói: Trong tháp có một đứa trẻ, một đứa trẻ rất quan trọng.

Tòa tháp đó có đáng sợ không?

Nhìn từ xa quả thực cũng tương đối đáng sợ, Hàng Tư cảm giác nó giống như một nơi giam giữ một con quái vật ở trong thì hơn, đen sì sì khiến người ta rợn tóc gáy.

Sau này, cô chịu trách nhiệm đi đưa cơm.

Đưa cơm tới tòa tháp ấy.

Ban đầu Hàng Tư rất sợ hãi, khi đi về phía tòa tháp, hai chân cô còn run lẩy bẩy. Cô không cần phải đưa cơm vào tận bên trong, trước cửa tòa tháp có người canh giữ, họ nhận lấy cơm là cô có thể ra về. Dần dần, sự hiếu kỳ đã thế chỗ cho tâm lý sợ hãi. Hàng Tư tò mò muốn biết rốt cuộc người bị nhốt bên trong đó trông như thế nào, liệu có phải là một con quái vật với tướng mạo cực kỳ đáng sợ không?

Cô chưa từng nhìn thấy quái vật. Khi đi học, đám bạn học của cô cũng chưa từng nhìn thấy quái vật. Nếu trong đó thật sự có quái vật, há chẳng phải cô sẽ là đứa trẻ đầu tiên nhìn thấy quái vật ư?

Cuối cùng cô đã có cơ hội.

Những kẻ canh chừng ngoài cửa dần quen mặt cô, một lần hắn ta đau bụng bèn nhờ cô mang cơm vào trong.

Bước vào trong tháp, Hàng Tư nhìn thấy một đứa trẻ, ngồi co ro trong một góc tối tăm. Sau khi đặt cơm xuống, cô cố gắng trò chuyện với đối phương, nhưng đứa trẻ chỉ ngồi thu lu một đống ở đó, rõ ràng rất sợ hãi, dù cô có cố gắng vỗ về thế nào cũng vô ích.

Sau đó cô có vào thêm một lần nữa, đứa bé vẫn ngồi co rụt ở đó, không tương tác với cô. Điều duy nhất cô nhìn ra được là đối phương là một cậu bé, tuổi và chiều cao cũng tương đương cô.

Lục Nam Thâm nhớ hai lần đó. Anh nghe được tiếng bước chân của bé gái, giọng cô cũng non nớt. Thật ra khi đó anh đã cố gắng thả lỏng rồi, nhưng vẫn chưa thể lấy hết dũng khí, bắt chuyện với cô bé.

"Nhưng không đúng..." Nói tới đây, Hàng Tư chợt nhớ ra một điểm quan trọng: "Trong tòa tháp đó đâu phải chỉ có mình anh?"

Nghe xong, Lục Nam Thâm lắc đầu, khẳng định chắc nịch: "Không, trong tháp chỉ có mình tôi, không còn đứa trẻ nào khác."

Khi đó anh nghe rất rõ ràng, bình thường nếu trong tháp tồn tại một đứa trẻ khác, chắc chắn anh sẽ nghe thấy.

"Có một cậu bé được tự do đi lại trong tháp, sau này các lần đưa cơm đều là cậu ấy cầm vào cho anh, anh... không biết chuyện này ư?" Hàng Tư hồ nghi hỏi.

Lục Nam Thâm bỗng run lên, cực kỳ rõ ràng, ngay cả Hàng Tư cũng nhìn thấy cơn run ấy.

Cô sửng sốt nhìn anh, hỏi anh có chuyện gì?

Cùng lúc ấy cô cũng tự lẩm bẩm trong lòng, không lẽ năm xưa thật sự không có sự tồn tại của cậu bé đó? Nếu cậu bé đó không tồn tại, vậy người mà cô nhìn thấy là gì?

Ai ngờ, Lục Nam Thâm khẽ lẩm bẩm: "Ý em muốn nói tới... Tư Niệm sao?"

Nghe được cái tên này, Hàng Tư như trút được tảng đá đè nặng trong lòng, nhưng nghi vấn vẫn còn nguyên đó: "Đúng vậy, chính là Tư Niệm, anh cũng từng gặp anh ấy phải không?"

Lục Nam Thâm gật đầu.

Hàng Tư âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng bình thường cậu ấy không ở trong tháp." Lục Nam Thâm nói.

Hàng Tư sững ra giây lát, xua tay: "Không đúng, chỉ khi đi vào trong tháp, tôi mới gặp anh ấy, và nói chuyện với anh ấy đôi câu. Bản thân anh ấy cũng nói anh ấy sống ở trong tháp, không dám đi ra ngoài, một khi đi ra ngoài là sẽ bị người ta đánh gãy chân."

Cô lại hỏi Lục Nam Thâm: "Anh ấy nói với anh là không sống trong tháp ư?"

Việc này thì không.

Lục Nam Thâm lắc đầu: "Mỗi lần cậu ấy đến tôi đều nghe thấy tiếng, cậu ấy đi là cả tòa tháp im phăng phắc không một tiếng động."

Hàng Tư cảm thấy rất khó hiểu.

Lẽ nào Tư Niệm nói dối cô? Nhưng đâu cần phải làm như vậy.

"Anh thân với anh ấy lắm à?" Hàng Tư hỏi.

Lục Nam Thâm khẽ gật đầu, rất lâu sau mới nói: "Cậu ấy là người bạn thân nhất của tôi trong khoảng thời gian đó, không có cậu ấy tôi không biết sẽ vượt qua những ngày tháng đó như thế nào nữa. Tư Niệm cũng rất thích âm nhạc, mỗi lần gặp nhau hai chúng tôi đều có thể nói chuyện rất lâu..."

Nhưng nói chuyện lâu đến mấy rồi cũng đến lúc phải chia tay, Tư Niệm luôn nói: "Tôi phải về đây, nếu không tôi sẽ bị phạt đấy?"

Lục Nam Thâm từng hỏi Tư Niệm: Ai phạt cậu vậy?

Tư Niệm nói: Người đang giam tôi. Anh ấy chỉ cho tôi một chút thời gian thôi, thế nên tôi không thể ở bên cạnh cậu mãi được.

Lâu nay Lục Nam Thâm vẫn nghĩ rằng Tư Niệm sống ở bên ngoài, giống như những đứa trẻ khác. Nhưng hôm nay nghe Hàng Tư nói như vậy, anh quả thực cũng không hiểu.

Qua những lời miêu tả của anh, Hàng Tư nhận ra được tình cảm của họ rất tốt đẹp, chắc là Tư Niệm quả thực chưa nói sự thật với cô. Đến tận bây giờ, cô vẫn còn nhớ rõ tình hình ở trong tháp. Nó rất rộng và cũng rất yên ắng. Với thính lực của Lục Nam Thâm khi đó, có thể nghe ra trong tháp có mấy người không phải chuyện khó khăn.

Cô khẽ thở dài: "Cũng chẳng biết bây giờ Tư Niệm ra sao rồi, mong là anh ấy vẫn luôn được bình an vô sự."

Cũng giống như Lục Nam Thâm vậy, khi ấy cô cũng coi Tư Niệm là bạn. Sau này vài lần mơ thấy anh ấy, thật ra cô cũng không còn nhớ quá rõ diện mạo cụ thể của Tư Niệm nữa, nhưng vẫn nhớ được đôi mắt của anh ấy.

Một đôi mắt rất lớn, lấp lánh lấp lánh, còn trong veo hơn nữa dòng suối nơi rừng núi.

"Em không biết gì ư?" Lục Nam Thâm bất thình lình hỏi cô.

Hàng Tư ngẩn ra, biết gì cơ?

Ánh sáng nơi đáy mắt Lục Nam Thâm dần dần tối đi, gương mặt lạnh hẳn như đọng sương. Nhìn thấy biểu cảm này của anh, Hàng Tư chợt giật mình: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Rất lâu sau, Lục Nam Thâm mới cất giọng khô khốc, trả lời: "Tư Niệm chết rồi."

"Cái gì!" Hàng Tư kinh hãi, thảng thốt: "Không thể nào, chính mắt tôi nhìn thấy anh ấy trốn thoát rồi mà."

Lục Nam Thâm ngẩng phắt đầu lên, hỏi với vẻ khó tin: "Năm xưa cậu ấy chạy thoát được là do em giúp đỡ?"

"Đúng vậy." Hàng Tư hoang mang, từng cơn lạnh buốt quét qua sống lưng: "Tôi đã dụ hết đám người canh chừng đi rồi, anh ấy cứ men theo đường núi là có thể chạy thoát ra ngoài..."

Vì năm xưa cô thuộc trường hợp đặc biệt, thế nên so với những người khác cô tự do hơn một chút. Cô từng lén lút men theo đường núi thăm dò địa hình. Con đường núi đó rất hẻo lánh, nhưng vẫn có thể đi ra ngoài.

Sở dĩ cô chưa bỏ đi là vì khi đó cô cũng lo lắng, rằng thật sự không còn ai cần mình nữa, thật ra là cô đang trốn tránh.

Đáy mắt Lục Nam Thâm dần trở nên bi thương và lạnh lẽo, rất lâu sau anh mới lên tiếng: "Tư Niệm chạy trốn ra ngoài bị đám người đó phát hiện và bắt trở về. Tôi không biết lai lịch của cậu ấy ra sao, cũng không hiểu vì sao người thân không tới cứu cậu ấy... Tôi nghe thấy đám người đó đánh cậu ấy, chính vì cậu ấy định chạy trốn nên bọn chúng đã đánh cậu ấy tới chết."

Anh vô thức cuộn chặt tay lại, hơi thở trở nên dồn dập: "Tôi nghe thấy cậu ấy đau khổ r.ên rỉ, cầu xin. Một đứa trẻ còn nhỏ như thế... đã bị chúng ngang nhiên đánh chết, cuối cùng chôn cất ở đâu còn không biết, có lẽ đã bị chôn dưới đất rồi chăng, hoặc cũng có thể là ném thẳng xuống biển..."

Hốc mắt Lục Nam Thâm đỏ rực, cổ họng nghẹn lại như bị một cục bông chặn đứng, mỗi một tiếng thở đều như mắc lại, đau muốn chết.

Hàng Tư thì như chết đứng.

Rất lâu sau cô mới loạng choạng ngã ngồi xuống sofa, ngón tay khẽ run lên một cách mất kiểm soát, khí lạnh như mọc chân lan đi khắp cơ thể. Cô lẩm bẩm: "Không thể nào... Sao cậu ấy có thể bị bắt chứ? Chỉ cần đi vào con đường núi, nơi đó rừng cây rậm rạp, bình thường sẽ khó mà tìm thấy được..."

Cô thất thanh, nhìn Lục Nam Thâm, biểu cảm cũng đau đớn như thế: "Tôi đã hại cậu ấy rồi, tại tôi bảo cậu ấy trốn đi. Bình thường cậu ấy ngoan như vậy, rất nghe lời... Chính vì nghe lời của tôi nên mới quyết định bỏ trốn."

Bình Luận (0)
Comment