Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 183

Thế nên hiện tại, mấy người họ đều đang tụ tập trong ký túc xá của Lục Nam Thâm.

Bạch Hào tuy nói muốn ở lại giúp sức, nhưng thực tế là anh ta quả thực không giúp được quá nhiều điều, vì vậy Lục Nam Thâm đã đuổi anh ta về. Bạch Hào trông rất tội nghiệp, Niên Bách Tiêu thấy vậy cũng không đành lòng, bèn nói nhỏ với Lục Nam Thâm: "Bạn cùng ký túc xảy ra chuyện, chắc cậu ta cũng rất lo lắng, hay cứ để cậu ta ở lại đi?"

Một giây sau, anh ấy bị Lục Nam Thâm răn một bài: "Niên Bách Tiêu, đầu cậu vừa bị voi đá đấy à? Đang yên đang lành tôi giữ một tên tình địch ở bên cạnh để làm cái gì?"

Niên Bách Tiêu không giận mà bật cười: "Tình địch?"

Ha, anh ấy sắp quên mất chuyện Bạch Hào là tình địch của Lục Nam Thâm đấy.

"Bây giờ cậu ta chỉ là một cậu fan bé nhỏ của cậu thôi." Niên Bách Tiêu nhấn mạnh một câu.

"Không cần." Lục Nam Thâm bực dọc nói.

Niên Bách Tiêu thì nghĩ, tên nhóc này tự dưng lại bốc hỏa dữ vậy? Lúc xảy ra án mạng ở Tây An còn chưa thấy cậu ta nóng nảy đến mức này.

Nhưng khi quay đầu lại nhìn Hàng Tư, mọi chuyện đều trở nên rõ ràng.

Hàng Tư đúng là đã đến đây, nhưng rõ ràng chỉ qua đây để giúp. Tuy rằng trông cô chẳng có gì khác với thường ngày, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy cô có chút xa cách với Lục Nam Thâm.

Cả một người chậm hiểu như anh ấy mà cũng cảm nhận ra được, huống hồ là bản thân Lục Nam Thâm.

Nên khó trách cậu ta nói năng căng thẳng đến vậy.

Sau khi Bạch Hào bị đuổi đi, phía Lục Nam Thâm sẽ phải tập trung kiểm tra các thông tin trong đoạn ghi âm, quan trọng hơn là còn phải nhớ lại giai điệu của đoạn nhạc đã bị xóa tự động. Lục Nam Thâm cho rằng, có thể nó mới là phần quan trọng nhất.

Khoảng thời gian này, anh cần giữ liên lạc với Trần Diệp Châu thường xuyên.

Phương Sênh không hiểu: "Hung thủ chính là Mr. C mà anh nói đúng không?"

Lục Nam Thâm gật đầu.

"Làm sao Mr. C có thể chắc chắn anh sẽ nghe được bản nhạc đó chứ? Lỡ như anh không đến đây thì sao? Lỡ như anh đi nhưng lại nhằm đúng lúc bản nhạc đã bị xóa tự động rồi thì sao?" Đây là vấn đề mà Phương Sênh cảm thấy chưa được giải đáp.

Trước khi trả lời câu hỏi này, Lục Nam Thâm nhìn Phương Sênh, rồi lại quay sang Niên Bách Tiêu.

Với buổi tụ tập của bốn người họ ngày hôm nay, anh và Niên Bách Tiêu chẳng ai thoải mái hơn ai cả, phải không? Anh cảm nhận được sự thay đổi của Phương Sênh. Hình như bình thường cô ấy nói chuyện luôn yểu điệu, bây giờ thì thẳng thắn, dứt khoát, hơn nữa cô ấy và Niên Bách Tiêu cũng không tương tác với nhau nhiều.

Tuy rằng có mấy lần Niên Bách Tiêu muốn nói chuyện với Phương Sênh...

Lục Nam Thâm nói: "Không phải là Mr. C tính chuẩn được tôi sẽ tới, mà trong studio là những người như thế nào? Những người như Bạch Hào cũng đều học nhạc cả, bản nhạc phát đi phát lại như vậy, cho dù họ không muốn cố gắng nhớ thì cũng có ấn tượng. Đương nhiên, việc này bắt nguồn từ sự nghe lời của Bạch Hào, đã ở yên trong nhà không đi đâu. Nếu trong studio chỉ có mình Khương Dũ, tôi tin rằng Mr. C sẽ nghĩ ra một cách khác."

Anh cũng đã giao nhiệm vụ cho Bạch Hào, anh yêu cầu Bạch Hào nhớ lại thật kỹ bản nhạc nghe được lúc đó. Đây là một nhiệm vụ rất nặng, nên Bạch Hào mới lon ton chạy về nhà.

Lục Nam Thâm nghe đoạn ghi âm kia trước.

Trong công việc này, Phương Sênh và Niên Bách Tiêu chỉ có thính lực bình thường, thế nên thực chất không giúp đỡ được quá nhiều.

Người có thể giúp được Lục Nam Thâm nhất chỉ có Hàng Tư.

Cô có thể thông qua tần số chấn rung của âm thanh để phán đoán các thông tin tồn tại.

Khi bật đoạn ghi âm lên, cả bốn đều tuyệt đối im lặng.

Độ dài hai mươi phút, thứ mà người bình thường nghe thấy rõ ràng nhất chính là tiếng động cơ và tiếng bánh xe lăn xuống mặt đất.

Hàng Tư và Lục Nam Thâm độc lập phân tích, không ai quấy rầy ai.

Hai mươi phút sau, cả hai mang những thông tin mình nhận được ra đối chiếu.

Thế mà cũng tương đồng tương đối nhiều.

Mười phút đầu của đoạn ghi âm, thông qua tiếng bánh xe lăn trên nền đất có thể phán đoán ra chiếc xe đang đi trên một con đường cực kỳ bùn đất.

"Có tiếng miếng đất bùn bị bánh xe lăn qua bắn lên." Lục Nam Thâm phán đoán: "Có lẽ một ngày trước trời đổ mưa, nhiệt độ hai hôm nay tuy không quá thấp nhưng vẫn là mùa đông, đường bùn đất rất dễ gặp lạnh khô cứng lại thành mảng."

Hàng Tư tán đồng phán đoán của Lục Nam Thâm, nói: "Thế nên càng có thể chắc chắn hơn rằng vị trí mà Mr. C đang ở nằm ở ngoại ô, hơn nữa còn là ngoại ô xa. Ngoại ô gần tiếp nối với khu vực thành phố rất hiếm thấy loại đất bùn này."

Niên Bách Tiêu có thể theo kịp tiết tấu của họ: "Dễ thôi, xem xem trong vòng hai ngày vừa qua, khu ngoại ô nào đổ mưa."

Phương Sênh đặt ra nghi vấn: "Lẽ nào đối phương không thể đi xuyên thành phố?"

"Có thể." Lục Nam Thâm nói: "Muốn chắc chắn điểm này, phải đến tám, chín phần sẽ cần đến đoạn nhạc kia."

Phán đoán của anh là, Mr. C chia thông tin tuyến đường hoàn chỉnh thành hai phần, giấu trong bản nhạc và bản ghi âm, thiếu một đều không được.

Nhưng dù có ra khỏi thành phố này hay không thì thông tin quan trọng vẫn là trời mưa. Mùa này, trừ phương Nam hay có mưa, vùng phía Bắc rất ít mưa, thế nên việc điều tra không quá khó khăn, có thể nhanh chóng thu nhỏ phạm vi lại.

Có thể bị ảnh hưởng bởi Phương Sênh, Niên Bách Tiêu cũng bắt đầu băn khoăn vấn đề đi xuyên thành phố.

"Lỡ như trong đoạn nhạc có thông tin về máy bay thì sao? Biết đâu đoạn đường này Mr. C đang lái ra sân bay."

Hàng Tư ngước mắt nhìn anh ấy.

Niên Bách Tiêu nhướng mày: "Có phải cô thấy tôi lại vừa mở ra một hướng suy nghĩ mới không?"

"Có lá cây." Hàng Tư đáp nhẹ nhàng.

Niên Bách Tiêu chưa kịp phản ứng lại: "Hả?"

Lục Nam Thâm thở dài: "Lúc trước tôi từng nói chiếc xe đi ngang qua một khu rừng, dưới đất có một lớp lá rất dày."

Niên Bách Tiêu ngang bướng: "Phía Nam thì không có lá rơi à?"

Hàng Tư đáp: "Lá rơi ít."

"Thế..." Niên Bách Tiêu nhất thời không tìm ra được cớ nào để phản biện: "Chỉ phán đoán dựa vào lá cây?"

"Chỉ có thể nói đó là một trong số những căn cứ." Lục Nam Thâm nhẫn nại giải thích một cách bất ngờ, có lẽ vì đang cùng tần số với Hàng Tư nên tâm trạng của anh vui vẻ, vì vậy đối xử với Niên Bách Tiêu cũng ấm áp như gió xuân vậy. "Tuy trời đổ mưa, nhưng khi xe lăn bánh lên lớp lá cây lại phát ra những âm thanh rất giòn. Phía Nam khí hậu lạnh ẩm, hiện tượng này không thường gặp."

Niên Bách Tiêu nhớ lại khoảng thời gian ở Thượng Hải, đúng là như thế thật.

Lục Nam Thâm và Hàng Tư đạt được thống nhất rằng vị trí của Mr. C nằm ở mạn phía Bắc, nói chính xác là không xa thành phố này, hoặc là ngoại ô, hoặc ở ngay trong thành phố.

"Đi dần lên phía Bắc sẽ có tuyết đọng, khi đó bánh xe sẽ không lăn qua lớp lá cây rụng nữa." Lục Nam Thâm đưa ra phân tích.

Trong đoạn ghi âm, chiếc xe đi vào trong rừng sau mười phút.

Cả hai đều viết ra một từ mấu chốt: Bồ câu.

Tiếng bồ câu không khó phán đoán, Niên Bách Tiêu và Phương Sênh tĩnh lại cũng có thể nghe thấy loáng thoáng.

"Là một đàn bồ câu, có lẽ quanh đó có nhà nuôi bồ câu." Hàng Tư nói.

Lục Nam Thâm đồng ý điểm này.

Cả hai đối chiếu toàn bộ, bao gồm diện tích khu rừng, tình hình đường sá, về cơ bản đều khớp. Niên Bách Tiêu và Phương Sênh đón nhận thông tin mà sửng sốt vô cùng, Phương Sênh cảm thán: "Nghe âm thanh thôi mà cũng ra được nhiều thông tin vậy."

Cô ấy chỉ nghe được độc tiếng bánh xe lăn.

Nhưng sau khi ra khỏi rừng, cũng tức là vào một phút cuối cùng, giữa Hàng Tư và Lục Nam Thâm đã có khác biệt.

Có một âm thanh rất mảnh và khẽ. Lục Nam Thâm phán đoán là tiếng cối xay gió, ở cách đó rất xa. Nhưng Hàng Tư lại không nghĩ vậy, giống như tiếng gió thổi qua mái nhà, trên mái nhà có lẽ có một tấm ván sắt.

Khi ý kiến của họ bất đồng, Niên Bách Tiêu và Phương Sênh cũng chỉ có thể dòm nhau, không giúp được gì. Khi đoạn ghi âm được bật đi bật lại nhiều lần, dù họ có nghe kiểu gì cũng không nghe được bất kỳ âm thanh nào mà hai người ấy nói.

Chứ đừng nói tới việc phán đoán chuẩn xác xem là tiếng cối xay gió hay tiếng gió thổi qua miếng sắt...

Bình Luận (0)
Comment