Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 206

Ôm như vậy, Lục Nam Thâm mới chợt nhận ra cô gái trong vòng tay mình đang run lên cầm cập.

Anh sửng sốt.

Anh cúi xuống nhìn cô: "Em sao thế?"

Ban nãy vẫn còn rất ổn mà? Đã xảy ra chuyện gì rồi ư? Nhưng nếu có chuyện gì thật, lẽ nào anh lại không nghe thấy?

Hàng Tư ngước mắt nhìn anh, nhưng biểu cảm của cô rất khác lạ, cái nhìn này gần như là ánh nhìn chòng chọc, nhìn anh nhưng cũng như đang nhìn một người rất xa lạ vậy. Một lúc lâu sau, cô bất ngờ giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Lục Nam Thâm.

Lục Nam Thâm sững người.

Cũng may đang là đêm tuyết, cũng may ánh trăng trên trời không quá sáng tỏ. Anh cảm nhận được một luồng khí nóng hừng hực trào dâng lên từ tận đáy lòng, phả lên mặt, cũng bò lên tận vành tai.

"Em..."

"Anh đừng cử động." Hàng Tư ngắt ngang lời anh nói, nếu nghe kỹ còn loáng thoáng nhận ra chút run rẩy trong giọng nói của cô.

Cô đang quan sát anh, quan sát rất kỹ càng, kỹ tới mức Lục Nam Thâm cảm thấy rợn người. Thế này là ý gì? Nhân sinh chỉ như lần đầu gặp gỡ sao? Hay ngay vào khoảnh khắc vừa rồi cô đã bắt gặp một vũ trụ song song?

Cô phải quan sát đến hơn một phút. Lục Nam Thâm có một ảo giác rằng cô đã đếm được từng lỗ chân lông trên mặt mình rồi thì Hàng Tư cuối cùng mới dừng việc quan sát lại, một giây sau chân cô mềm nhũn ra.

Lục Nam Thâm kịp thời ôm chặt lấy cô lần này anh càng áp sát cô hơn nữa.

Sự mềm mại nơi vòng tay khiến nhịp thở của anh có phần gấp gáp hơn một chút.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Hàng Tư lắc đầu, nói một câu "Không sao". Cô không muốn nhắc đến cái tên Kiều Uyên trước mặt anh, sợ sẽ làm cả hai không vui vẻ. Bước ra khỏi cảm xúc sợ hãi, cô mới chợt nhận ra cả hai đang kề cận nhau quá sát, vành tai bèn nóng rẫy lên: "Anh... Anh thả tôi ra đi."

"Không sao thật chứ?" Lục Nam Thâm bỏ ngoài tai câu nói của cô. Ánh mắt anh rực cháy như một ngọn đuốc, cúi đầu đánh giá những thay đổi trên biểu cảm của cô.

Đứng quá sát, hai người họ lại sở hữu chênh lệch chiều cao hoàn hảo, thế nên khi anh mở lời, những âm thanh trầm thấp như mọc chân len lỏi vào trong đôi tai cô. Ngứa ngáy, lại rất nhộn nhạo, Hàng Tư cảm thấy có một giây phút chân cô lại mềm nhũn ra lần nữa.

Một lần nữa cô nhấn mạnh rằng mình không sao, chỉ có điều giọng cô thiếu hơi, cô đành chặn nhẹ nhàng lên ngực anh: "Mau mang nó về đi, hai người ở nhà gỗ chắc đói lắm rồi."

Trong núi không thiếu dây leo, tuy đang là thời kỳ rét đậm. Động tác của Lục Nam Thâm nhanh gọn, lấy dây leo làm dây thừng, lần lượt cột chắc từng phần của con trâu, sau đó kéo rộng ra, nối thành một chuỗi dài, dù có kéo dưới nền tuyết cũng không sợ bẩn. Một khu rừng nguyên thủy thế này, tuyết ở đây có thể cho thẳng vào miệng nhai.

Dọc đường trở về, Hàng Tư nói ít đi hẳn. Lục Nam Thâm thắt một đầu dây leo đeo lên vai, bước thấp bước cao tiến về phía trước, còn không quên hỏi cô có muốn ăn cá không. Nếu muốn, anh vẫn tiện kiếm thêm vài con mang về.

Thật ra Hàng Tư không đói, đặc biệt sau cú sốc vừa rồi cô càng không có bụng dạ ăn uống gì. "Quá nửa con trâu đại này đủ lắm rồi."

Nói là quá nửa con trâu, thật ra chẳng bỏ đi nhiều. Lục Nam Thâm sử dụng dao rất khéo, gần như róc sạch sẽ toàn bộ phần thịt, chỉ để lại một khung xương to tướng dưới hố tuyết. Chính vì như vậy, Hàng Tư mới nhìn rõ vị trí trúng tên của nó hóa ra sâu hơn rất nhiều so với tưởng tượng cô trước đó, cô không khỏi kinh ngạc về lực tay của Lục Nam Thâm.

Cho dù mầy mò nhạc cụ từ nhỏ, anh cũng không thể có một đôi tay khỏe đến mức đó.

Lục Nam Thâm sải rộng bước chân tiến về phía trước, Hàng Tư chậm rãi bước theo sau. Trong quá trình đó, anh dừng lại mấy lần, đợi cô tiến sát lại gần rồi mới đi tiếp. Sau đó anh thẳng thừng đưa tay về phía cô, Hàng Tư sững người.

Anh không nói năng gì, tiến lên một bước nắm lấy tay cô, cùng cô tiến bước.

Tuyết rơi lả tả sau lưng hai con người, sương tuyết dày đặc, quấn bện như một lớp lụa. Giọng Hàng Tư như nhòe đi trong màn mưa tuyết tĩnh mịch. "Lỡ như có nguy hiểm gì thì sao? Chúng ta nên đi một trước một sau chứ?"

Lục Nam Thâm cất giọng ôn hòa: "Lỡ như có nguy hiểm tôi có nghe thấy, yên tâm đi, cho dù có nguy hiểm, người lót phía sau cũng không nên là em."

***

Căn nhà gỗ nhỏ bé chẳng mấy chốc đã thơm phức mùi thịt.

Niên Bách Tiêu tự mình chuẩn bị.

Từ lúc Lục Nam Thâm và Hàng Tư còn chưa trở về, anh ấy đã ngồi vót sẵn những chiếc xiên dùng để xiên thịt, mảnh như tăm vậy. Đến khi Lục Nam Thâm lôi được tảng thịt to dính đầy tuyết trở về, Niên Bách Tiêu mới nhận ra mọi thứ mình chuẩn bị hơi nhỏ.

Làm lại.

Họ dứt khoát xuyên thịt qua những chạc cây thô rồi đặt thẳng lên lửa. Lớp mỡ thịt gặp lửa xèo xèo bốc cháy. Mùi thịt nướng nguyên thủy nhất tỏa đi bốn phía, quấn bện với thứ mùi chỉ có ở trong rừng núi.

Vừa nướng thịt Niên Bách Tiêu vừa chép miệng cảm thán: "Sao lại không mang muối chứ..."

Phương Sênh nhìn ra những thay đổi trong cảm xúc của Hàng Tư, bèn tranh thủ lúc Niên Bách Tiêu đang túm lấy Lục Nam Thâm hỏi Đông hỏi Tây, cô ấy ngồi sát lại bên cạnh Hàng Tư, tiện thể xé cho cô một miếng thịt bò đã chín.

"Cậu không sao chứ?" Phương Sênh hỏi nhỏ.

Hàng Tư lắc đầu.

Cô ngồi ở một vị trí cách đống lửa hơi xa một chút, ánh lửa hắt lên gương mặt cô trông cũng mông lung hơn phần nào. Cô dựa ở đó, giống như đang nhìn những ngọn lửa bùng lên trong lò đá, nhưng cũng lại giống như đang nhìn Lục Nam Thâm ở bên kia ngọn lửa.

Cô không vội ăn thịt bò mà đặt sang bên cạnh.

Lát sau Hàng Tư quay về, rút di động trong túi áo ra, lần sờ lớp viền bên cạnh điện thoại, tắt chuông điện thoại. Cô gõ một dòng chữ lên di động. Trong lúc ấy cô có ngước lên nhìn nhanh một cái, vẫn nhìn Lục Nam Thâm.

Lục Nam Thâm ngồi quay lưng về phía bên này. Niên Bách Tiêu đang rất tò mò về con trâu rừng này, trở thành "Mười vạn câu hỏi vì sao". Lục Nam Thâm bỗng dưng lại rất kiên nhẫn, vừa giúp họ nướng thịt vừa thỏa mãn mọi sự tò mò của anh ấy.

Phương Sênh ngồi kế bên cạnh Hàng Tư, liếc mắt sang là đọc được nội dung Hàng Tư gõ. Thế là Phương Sênh cũng rút di động ra, ngẫm nghĩ rồi gõ một dòng chữ.

Đây là cách trò chuyện mà gần đây họ mới nghĩ ra. Khi ở trước mặt Lục Nam Thâm, dù anh có cách xa đến mấy, họ vẫn phải đề phòng, đặc biệt khi đang bàn tán những chuyện có liên quan đến anh. Hiện tại không có mạng, họ chuyển từ nhắn wechat sang tự nói chuyện một mình. Tự gõ những dòng mình muốn nói lên di động của mình rồi đưa cho đối phương xem.

Lần này Hàng Tư tuy không nhắc đến Lục Nam Thâm nhưng lại nhắc đến Kiều Uyên.

Dòng chữ mà cô gõ lên điện thoại là: Cậu còn nhớ rõ tướng mạo của Kiều Uyên không?

Thế là Phương Sênh gõ lên di động của mình dòng chữ là: Đương nhiên, có hóa thành tro mình cũng nhận ra anh ta.

Hàng Tư quay đầu nhìn cô ấy, Phương Sênh gật đầu với cô, thái độ đầy chắc chắn. Hàng Tư lại tiếp tục cúi xuống nhìn di động, tiếp tục viết...

Cậu không cảm thấy có lúc Lục Nam Thâm hơi giống Kiều Uyên một chút sao?

Phương Sênh ngó đầu sang, hơi sửng sốt, suy nghĩ giây lát: Giống như cậu nói, tướng mạo rất giống, nhưng nếu hai người họ đứng cạnh nhau, rất dễ để phân biệt ai là ai.

Nhìn dòng chữ trên máy điện thoại của Phương Sênh, đôi mày của Hàng Tư như nặng thêm vài phần. Phương Sênh là người hiểu cô nhất, nhìn dáng vẻ này chắc mẩm là đã có chuyện gì rồi.

Lần này cô ấy không gõ nữa mà dùng khuỷu tay huých nhẹ vào Hàng Tư một cái, dùng động tác để hỏi cô xem đã có chuyện gì. Hàng Tư trầm mặc rất lâu, rồi hỏi cô ấy trên di động: Nếu lúc trước mình không nói trước cho cậu biết thì khi gặp Lục Nam Thâm lần đầu tiên, liệu cậu có nhầm tưởng anh ấy là Kiều Uyên không?

Phương Sênh đang định gõ dòng chữ "Đương nhiên sẽ không nghĩ vậy", nhưng mới gõ xong hai chữ "Đương nhiên", cô ấy cũng bắt đầu ngập ngừng.

Thật sự sẽ không nghĩ như vậy ư? Cô ấy thật sự có thể phân biệt rõ ràng anh không phải Kiều Uyên sao?

Cảnh tượng lúc đó Phương Sênh còn nhớ rất rõ, mới nhìn thấy Lục Nam Thâm lần đầu tiên, cô ấy đã thật sự đứng hình và giật mình. Không, không phải giật mình, phải là chết khiếp. Khoảnh khắc này Phương Sênh đã ngập ngừng, Hàng Tư nhìn biểu cảm ấy, trái tim cũng bắt đầu rớt dần xuống...

Như đang rơi thẳng xuống một vực sâu tăm tối, vô tận.

Khi gõ tiếp, ngón tay cô bắt đầu run rẩy: Phương Sênh, mình có một suy nghĩ rất đáng sợ, rất điên cuồng, cũng rất khó tin. Mình nghĩ rằng... anh ấy chính là Kiều Uyên!

Bình Luận (0)
Comment