"Niên Bách Tiêu, có phải từ nhỏ tới lớn anh thường xuyên bị anh trai đánh đòn không?" Tại trung tâm huấn luyện, Phương Sênh bám chặt theo Niên Bách Tiêu, chủ yếu là nếu không đi cùng anh, cô cũng không có việc gì để làm, sóng ở đây phải nói là cực kỳ bất ổn, muốn lướt vài video, nghịch điện thoại cũng không thể.
Đây là lần đầu tiên Phương Sênh được quan sát Niên Bách Tiêu huấn luyện, đối mặt với đủ các loại mô hình và thiết bị thực sự rất choáng ngợp, trong đó cũng có cả những bài huấn luyện kín mà Phương Sênh không được quan sát.
Hôm nay, Niên Bách Tiêu chủ yếu là tập luyện mô phỏng các kỹ thuật nhỏ trong đua xe, chẳng hạn như phanh gấp, vào cua, v.v... Phương Sênh còn được thử trải nghiệm một chút trong thời gian anh được nghỉ ngơi, khỏi phải nói, thành tích thảm hại.
Hiện tại, Niên Bách Tiêu đang tập luyện bài tập thể lực theo quy định chung, lúc này đang hít xà. Cơ bắp mượt mà bung ra đằng sau chiếc áo ba lỗ của trung tâm huấn luyện, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta ngất ngây.
Hôm nay theo Niên Bách Tiêu tới trung tâm huấn luyện, có thể nói Phương Sênh đã được rất nhiều người chú ý, Niên Bách Tiêu gào tướng lên, "Nhìn cái gì mà nhìn? Đi tập cả đi."
Sau đó anh quay sang giải thích với Phương Sênh, "Tay đua nữ khá ít, thế nên chỗ này hầu như không mấy khi xuất hiện các cô gái."
Phương Sênh hiểu.
Cô nghĩ bụng, đến đây sớm thì hay rồi, hormone nam giới biết đi ở khắp mọi nơi.
Trong số tất cả các thành viên trong đội, có thể nói Phương Sênh thân thiết với Cảnh Tử Nghiêu hơn một chút, nên Cảnh Tử Nghiêu cũng hay trêu chọc cô, "Xem Niên Bách Tiêu huấn luyện nhạt nhẽo chết đi được, đi nào, anh mời em đi uống cà phê."
Phương Sênh còn chưa kịp lên tiếng, Niên Bách Tiêu đã lườm Cảnh Tử Nghiên, "Cường độ luyện tập của anh hôm nay đủ rồi đấy à? Cần chạy thêm hai vòng không?"
Cảnh Tử Nghiêu không dám chủ động chọc ghẹo anh, bĩu môi bỏ đi.
Lại có mấy người đồng đội khác hiếu kỳ hỏi, "Bách Tiêu, đây là... gì của cậu đấy?"
Một câu hỏi đầy ẩn ý, không ít ánh mắt hướng về phía này cũng ẩn ý như vậy.
Phương Sênh hơi ngượng ngập, còn Niên Bách Tiêu thì hiểu mấy người này, bình thường ở chung trêu chọc, đùa giỡn với nhau quen rồi, cũng vì không có con gái nên nói năng không ý tứ bao giờ.
Thấy Phương Sênh xấu hổ, anh bèn đáp lại một câu: "Là Phương Sênh, người anh em tốt của tôi, không ai được phép ức hiếp cô ấy."
Những đồng đội khác ồ lên, "Anh em tốt á?"
"Phắn đi huấn luyện đi." Niên Bách Tiêu không để họ được thể.
Phương Sênh nhìn Niên Bách Tiêu, nghe được câu khẳng định quan hệ giữa họ chắc nịch của anh vừa rồi, ừm, anh em tốt, lại còn là tuyên bố dõng dạc trước mọi người.
Cô thật sự cảm thấy buồn và hụt hẫng trong lòng, nhưng anh cũng đã sớm nhận định một mối quan hệ như vậy rồi, không phải sao?
Trác Tiêu cũng tham gia huấn luyện, nhưng rõ ràng Niên Bách Tiêu không ưa gì anh ta, trong quá trình huấn luyện cũng không ít lần phớt lờ khiến anh ta tức đến độ sắp chửi thề.
Thế nên, tranh thủ lúc Niên Bách Tiêu đang hít xà, Phương Sênh chuyển ghế qua ngồi cạnh cửa sổ, vừa ngắm anh vừa hỏi han.
Niên Bách Tiêu là điển hình cho kiểu form người mặc đồ thì gầy, cởi đồ thì cơ bắp, trước kia không phải là chưa từng thấy, nhưng dáng vẻ khi huấn luyện của anh hoàn toàn khác biệt. Vừa nghiêm túc, chịu khó lại vừa cực kỳ kiên định, mồ hôi như khắc họa những đường cơ rắn chắc, vừa nam tính vừa quyến rũ tột độ.
Niên Bách Tiêu dù có luyện tập cũng vẫn có thể trò chuyện được. Anh nghĩ một chút, "Từng bị đánh đòn, nhưng không phải là thường xuyên."
Phương Sênh không quá bất ngờ về câu trả lời này, cô gật gù, đôi đồng tử chưa từng rời khỏi cơ thể anh, ngắm anh ở khoảng cách này thật sự là một sự hưởng thụ về mặt thị giác.
"Vì sao lại hỏi như vậy?" Niên Bách Tiêu tò mò.
Phương Sênh một tay chống cằm, "Thì em đang nghĩ, với tính cách của anh, chắc hẳn lần nào ăn đòn cũng là chuẩn."
Niên Bách Tiêu không hiểu.
Phương Sênh tận tình giải thích, "Thì anh đáng đánh quá đó, Trác Tiêu đâu có chủ động chọc ghẹo anh."
Niên Bách Tiêu buông tay, sau khi đã làm xong đủ số lần quy định. Anh giật lấy chiếc khăn lông trắng bên cạnh trùm lên đầu, tùy ý lau mồ hôi một chút, khi giật khăn xuống, mái đầu đã rối bù, anh mặc kệ, nói, "Anh chỉ thấy ghét cậu ta thôi."
Nhìn ra mà.
"Đã là đồng đội rồi, sau này vẫn phải toàn lực hợp tác mà?" Nhìn thấy sống lưng ướt đẫm mồ hôi của anh, trái tim Phương Sênh lại lâng lâng.
Chuyện anh em hay không phải anh em tạm gác qua một bên đã, với vóc dáng này, bờ hông này, lồng ng.ực này, để một cô gái khác chiếm hữu được, chắc cô sẽ ghen tỵ đến chết mất.
Niên Bách Tiêu không biết những suy nghĩ rực rỡ ở trong đầu cô, vung tay, ném chuẩn xác chiếc khăn vừa dùng vào một cái giỏ thu đồ giặt ở gần đó, rồi tiện tay cầm một chai nước lên, cười khẩy, "Ra khỏi một đội xe rồi vào một đội xe khác đâu phải chuyện đơn giản, cậu ta cần có bản lĩnh khiến mọi người tâm phục khẩu phục mới được."
Phương Sênh cũng hiểu điều này.
Đội xe toàn chính là một bầy sói con, muốn họ thật sự chấp nhận một người, thì đó chắc chắn phải là người có thực lực.
"Nhưng trước kia người ta cũng có thành tích mà."
Niên Bách Tiêu vặn nắp chai nước lại, tiện tay đưa nó cho Phương Sênh, "Trước kia không tính, vào một đội xe mới tức là bắt đầu lại từ đầu."
Phương Sênh không ngờ anh lại vặn chặt rồi đưa cho mình, cô hơi sững người rồi mới nhận lấy.
Niên Bách Tiêu còn một hạng mục rèn luyện cuối cùng, thuộc về các hạng mục rèn luyện kín, người ngoài không được vào xem. Niên Bách Tiêu dạng chân ngồi xuống ghế, đôi chân dài rộng mở sang hai bên một cách tùy ý, khỏi nói cũng biết gợi cảm cỡ nào.
Nhưng bản thân anh cũng không ý thức được điều này, anh cũng giống như Lục Nam Thâm, đều là kiểu không để ý tới vẻ đẹp trai của mình, thế nên chẳng giấu giếm gì ở trước mặt Phương Sênh, không thể biết rằng Phương Sênh đã muốn "cưỡng bức" anh ở trong lòng mấy lần rồi.
"Đợi anh thêm..." Anh quay đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tường, "Khoảng hai mươi phút nữa đi, được không? Sau đó anh sẽ đưa em đi ăn."
Phương Sênh phì cười, "Không đợi được thì em cũng đâu bỏ đi được, chỗ này quá khó bắt xe."
Thấy cô nói vậy, Niên Bách Tiêu cũng hơi ái ngại, anh gãi đầu, "Tóm lại... Em đừng sốt ruột, các cụ có câu, đằng nào cũng đã đến rồi..."
Mà trời cũng sắp tối rồi.
Phương Sênh, "Em không vội, anh mau vào huấn luyện đi."
Niên Bách Tiêu yên tâm, đứng lên, chỉ vào chai nước trong tay cô, "Còn uống nữa không?"
Không uống nổi nữa, ban nãy Phương Sênh có uống mấy ngụm mang tính tượng trưng. Cô lắc đầu, còn chưa kịp phản ứng thì Niên Bách Tiêu đã với lấy chai nước trong tay cô, mở nắp, không nói không rằng ngửa cổ uống ừng ực.
Phương Sênh sững người, "Cái đó em... vừa uống mà."
Một cảm giác khác lạ dâng lên trong lòng.
Lẩm bẩm xong thì hơn nửa chai nước đã bị Niên Bách Tiêu uống sạch chỉ trong vài phút. Anh bóp cái chai rỗng, những tiếng sột soạt vang lên, anh không nghe rõ Phương Sênh vừa nói gì, bèn hỏi, "Gì cơ?"
Phương Sênh xua tay, "Không có gì."
Niên Bách Tiêu tưởng là mình nghe nhầm, gật đầu, dặn dò cô, "Đừng đi lung tung, ở đây đợi anh."
Phương Sênh gật đầu.
Niên Bách Tiêu lại nhét chai nước vào tay cô. Ở trung tâm huấn luyện không có đồ ăn vặt, nước trở thành công cụ duy nhất để tiếp khách.
Sau khi đi về phía trước hơn nửa mét, Niên Bách Tiêu lại quay về. Phương Sênh nhìn anh vẻ không hiểu, bỗng cảm thấy hụt tay, chai nước đã lại bị anh rút mất.
Chỉ thấy anh nhanh lẹ, dứt khoát mở nắp chai rồi lại nhét nó vào tay cô, "Đợi anh."
Phương Sênh mơ hồ không hiểu một loạt các động tác ấy của anh, thế thì ban nãy anh mở luôn một chai mới để uống đi...
***
Một bồn tắm dùng mùi hương làm chủ đạo có điểm lợi là không cần ngâm mình quá lâu, chỉ khoảng mười phút là được.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Hàng Tư đã nghĩ, may mà không cần tắm quá lâu, nếu không thì sẽ rất ngượng ngập.
Lục Nam Thâm đeo chiếc tai nghe đặc biệt của mình ngồi trên máy tính, Hàng Tư cũng không rõ hiệu quả cách âm của nó ra sao, không tiến tới quấy rầy, chỉ lặng lẽ cầm thuốc bôi lên những vết mẩn đỏ ngoài da.
Khi cố gắng vòng tay ra sau gáy, lọ thuốc trong tay bất ngờ bị rút mất. Là Lục Nam Thâm đang đứng phía sau, định bôi giúp cô.
Trái tim Hàng Tư lại bắt đầu không an phận, khi lên tiếng, cổ họng cũng rất căng, "Anh đi lại không tiếng động à?"
Lục Nam Thâm cười khẽ, "Tại em quá tập trung đấu sức với nốt mụn đấy."
Rồi anh hỏi cô cảm thấy thế nào. Trong lúc hỏi, anh bóp một ít thuốc bôi lên ngón tay, kéo nhẹ cổ áo cô ra, một đoạn cổ trắng trẻo lộ ra.
Hàng Tư nói, "Cảm giác đỡ hơn nhiều rồi, tài năng của Tưởng Ly đúng là danh bất hư truyền."
Cảm nhận được ngón tay của người đàn ông đang từ từ xoa thuốc lên gáy, cô chợt run lên nhẹ nhàng.
Ngón tay Lục Nam Thâm rất khẽ, anh nghiêng đầu hỏi cô, "Đau à?"
"Không phải." Hàng Tư hắng giọng, cảm thấy ban nãy mình hơi thất thố, "Hơi ngứa một chút."
Cảm giác ngứa này khác với cơn ngứa bình thường.
Khi nói nửa câu sau, giọng Hàng Tư rất nhẹ, chỉ như một giọt nước rỏ khẽ xuống mặt hồ, Lục Nam Thâm hít thở khó khăn, bỗng dưng cũng cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Hàng Tư thấy câu nói này rất dễ gây hiểu lầm, nghĩ một chút, cô lên tiếng, "Anh có thể mạnh tay hơn một chút thì tôi sẽ không ngứa nữa."
Nói xong câu ấy... cô vẫn cứ cảm thấy sai sai nhỉ?
Lục Nam Thâm không trêu cô nữa, chỉ khẽ đáp một tiếng "Được". Hàng Tư thấy anh là lạ, cô rùng mình, quay đầu lại nhìn.
Ánh mắt họ nhìn thẳng vào nhau.
Qua ánh mắt cô, Lục Nam Thâm đọc được một sự lo lắng, anh lập tức cười nói, "Tôi là Nam Thâm."
"Tôi biết." Hàng Tư vẫn nhìn anh vẻ không hiểu, "Tại tôi cảm thấy hình như anh đang có nhiều tâm sự."
"Không có, em nhìn nhầm rồi. Quay lại đi, thuốc dính cả vào tóc rồi này." Lục Nam Thâm một tay bên trái, một tay bên phải xoay đầu cô lại.
Anh nghĩ bụng, không nhiều tâm sự được sao? Tôi đâu phải là một cậu nhóc, cô gái mình thích tắm ngay trước mặt mình sao tôi có thể hờ hững như không được.
Bôi xong phần cổ, vẫn còn phần lưng nhiều mẩn đỏ, cần phải cởi áo để bôi. Hàng Tư rất ngại, nhưng hiện tại không còn cách nào khác, nên cô cũng không lằng nhằng.
Lúc cởi dần từng chiếc cúc áo, cô vô thức liếc nhìn Lục Nam Thâm. Anh ngoảnh mặt sang bên cạnh, vẻ như đang tập trung xem di động, không hề lén lút nhìn cô cái nào một cách đàn ông.
Đợi đến khi nghe thấy Hàng Tư nói khẽ một câu "Xong rồi", anh mới quay mặt lại, thấy cô đã nằm sấp xuống giường, trong lòng ôm rịt chiếc chăn mỏng, che kín phần ngực.
Sống lưng mịn màng hoàn toàn lộ ra ngoài, làn da trắng trẻo không vết xước, chỉ có những nốt mẩn đỏ đang trải đều thành từng mảng.
Lục Nam Thâm chỉ cảm thấy như trước mặt là một miếng ngọc, khiến người ta muốn được chạm tay vu.ốt ve.
Cổ họng anh thít chặt lại, có một luồng sóng hừng hực như đang cuộn trào trong cơ thể, như muốn quét sạch lý trí của anh. Anh từ từ tiến tới từng bước, ngồi xuống cạnh giường, cầm thuốc lên tay, nhưng ánh mắt thì cứ quanh quẩn nhìn về phía làn da trắng như sứ ấy.
Anh tự mắng chính mình: Lục Nam Thâm, những điều mày được giáo dục từ nhỏ đâu?
"Trên lưng tôi vẫn còn rất nhiều phải không?" Hàng Tư chợt hỏi.
Lục Nam Thâm như một người bị treo ngược lên, lảo đảo, lắc lư, muốn tìm một bến bờ an toàn để hạ cánh cũng không phải chuyện dễ dàng.
"Vẫn ổn." Anh đáp qua quýt, kịp thời ghìm lại thứ cảm xúc như con ngựa sắp mất cương, ổn định và bình tĩnh lại.
Khi chắc chắn ngón tay không còn lạnh nữa, anh mới từ từ đưa ngón tay lên lưng cô.
Khoảnh khắc ngón tay người đàn ông chạm vào sống lưng mềm mại của người con gái, cả hai đều cùng lúc run lên một nhịp...