Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 263

Phương Sênh rất được mọi người trong đội xe chào đón, đặc biệt là Trác Tiêu, anh ta tỏ ra rất niềm nở với cô ấy.

Ngày Tết Dương lịch trùng hợp thay lại là cuộc thi khảo sát trước kỳ thi đấu giữa Niên Bách Tiêu và Trác Tiêu, đương nhiên nói vậy chỉ là để cho dễ nghe, thực chất đây là cuộc tỷ thí đã hẹn sẵn từ trước đó.

Những con người ở độ tuổi khí thế ngút trời, chuyện gì cũng phải tranh giành nhau từng chút một.

Buổi sáng họp xong xuôi, buổi chiều Lục Nam Thâm và Hàng Tư lập tức tới khu huấn luyện tập hợp cùng Phương Sênh và Niên Bách Tiêu, kết quả liền nhìn thấy Trác Tiêu đang nói nói cười cười với Phương Sênh, ánh mắt còn dịu dàng trông thấy.

Khi quay qua Niên Bách Tiêu, anh ấy đang cùng các thành viên trong đội công trình ngồi lại, kiểm tra xe lần cuối cùng. Anh ấy cũng đã nhìn thấy cảnh này, sắc mặt không thoải mái cho lắm.

Hàng Tư hoảng hốt, quay đầu nhìn về phía Lục Nam Thâm, ánh mắt rõ ràng muốn nói "Chuyện gì thế này?".

Hai người chọn một vị trí có nắng ấm hắt xuống để ngồi, đôi chân dài của Lục Nam Thâm lười biếng gác lên bậc thềm trước mặt, anh cười nói, "Xem ra có người muốn giành giật rồi đây."

Nghe xong, Hàng Tư ngẫm nghĩ, rồi ghé sát về phía anh, "Ấy, ý anh là..."

Lục Nam Thâm rất vui khi cô chủ động sát lại gần, cứ nghĩ tới chuyện sáng hôm nay cô không giận không hờn dù anh nói rõ với rất nhiều người cô là bạn gái của anh là anh lại cảm thấy trái tim ngứa ngáy.

Cánh tay anh theo đà đặt lên lưng cô, tạo thành một tư thế ôm hờ hững đầy mờ ám. "Hm?"

"Trác Tiêu đó..." Hàng Tư hất hàm về phía sân huấn luyện, "Anh cảm thấy anh ta liệu có chân thành không?"

Có lẽ cảm thấy câu hỏi của mình hơi nhỏ mọn, cô bèn bổ sung thêm, "Phải, tôi thừa nhận tôi khá nhỏ mọn. Cái chết của Báo Săn khiến danh tiếng của đội xe AG tụt dốc không phanh, nhưng các thành viên trong đội xe của họ ngoài Trác Tiêu ra không một ai tới với G4, vì sao chứ?"

Lục Nam Thâm suy nghĩ đôi chút, "Họ mang bóng ma tâm lý đối với G4, cảm thấy cái chết của Báo Săn chắc chắn phải có liên quan tới G4."

Hàng Tư gật đầu ngay, "Chính xác, thế nên Trác Tiêu không sợ ư?"

"Hoặc là anh ta sốt ruột muốn kiếm tiền." Tư duy của Lục Nam Thâm rất kín kẽ, sau đó anh lại sát cô thêm một chút, "Hoặc là anh ta muốn tiếp cận sâu hơn để điều tra cái chết của bạn mình, muốn lấy lại chính nghĩa cho bạn mình."

Hàng Tư ngước mắt lên nhìn anh, "Nếu anh ta có mục đích thứ hai, chỉ e anh ta dùng sai cách rồi."

"Đây cũng chỉ là suy đoán của hai chúng ta." Lục Nam Thâm cười nói. "Thêm nữa, đừng tưởng Niên Bách Tiêu thường ngày bày ra cái vẻ chẳng hề quan tâm chuyện gì, thực ra cậu ấy rất để ý tới chuyện của đội xe. Có cậu ấy ở đây, tay Trác Tiêu kia không làm nổi sóng gió gì lớn được đâu."

Hàng Tư trầm tư rất lâu, "Tôi cảm thấy tay Trác Tiêu này đầy mưu mô."

Khi gần tới giờ thi đấu, Niên Bách Tiêu tiến lên, vươn tay giật lấy chai nước khoáng Trác Tiêu đưa tới, nhanh gọn thẳng thừng vặn mở nắp chai rồi đưa cho Phương Sênh, quay đầu nói với Trác Tiêu, "Cậu định để tôi đợi cậu à?"

Bấy giờ Trác Tiêu mới bật cười, bỏ đi.

Niên Bách Tiêu nhìn chằm chằm theo bóng lưng Trác Tiêu, đôi mắt như sắp bốc lửa tới nơi. Anh ấy ngoảnh đầu lại, nói với Phương Sênh, "Tránh xa cậu ta một chút, cậu ta không tử tế gì đâu."

Phương Sênh uống một ngụm nước, nhìn anh ấy, cười nửa đùa nửa thật, "Em phát hiện ra mỗi khi chửi ai đó, anh lại nói rất chuẩn ngữ pháp."

Niên Bách Tiêu nhíu mày: "Anh không chửi cậu ta, anh chỉ đang trần thuật sự thật, em phải tránh xa cậu ta một chút."

Phương Sênh một tay chống cằm, "Học trưởng Bách Tiêu à, tới giờ kiểm tra rồi. Nếu anh cảm thấy anh ấy không phải là loại người tử tế thì chiến thắng đi."

Niên Bách Tiêu cười hờ hờ hai tiếng, "Chuyện này có gì khó đâu?" Nói rồi, anh ấy giơ tay búng lên trán Phương Sênh một cái, "Đợi tin thuận lợi của anh."

Phương Sênh phì một tiếng, giơ tay ôm trán.

Trên sân huấn luyện, hai chiếc xe đua đã vào vị trí.

Chỉ có một cuộc thi đấu giữa Niên Bách Tiêu và Trác Tiêu.

Tất cả các thành viên đều ngồi xung quanh đường bao nghển cổ chờ đợi. Phương Sênh đi tới ngồi chung với Hàng Tư. Hàng Tư hỏi trúng tim đen, "Tay tên Trác Tiêu đó định theo đuổi cậu phải không?"

"Chưa nói." Trong tay Phương Sênh vẫn cầm chai nước khoáng lúc trước, "Mình đâu thể mở lời hỏi người ta có đang muốn theo đuổi mình không?"

"Chuyện đã quá rõ ràng." Hàng Tư đánh mắt nhìn cô ấy, "Cậu định từ bỏ cây đại thụ Niên Bách Tiêu sao?"

Phương Sênh nhìn về phía chiếc xe đua màu đỏ trên đường đua, đó là xe của Niên Bách Tiêu, cũng nổi bật và nghênh ngang hệt như con người anh ấy vậy, nhìn một cái là thấy ngay. Cô ấy nói, "Mình muốn từ bỏ sao? Là người ta vốn không coi mình là một cô gái."

Tiếng rú ga ầm ầm trên đường đua ngắt ngang cuộc hội thoại giữa hai người họ.

Sau một mệnh lệnh của huấn luyện viên, hai chiếc xe lao vút ra ngoài.

Toàn bộ đường bao sôi sục lên trong khoảnh khắc.

Tuy bất mãn với Niên Bách Tiêu nhưng giây phút tiếng động cơ vang lên, Phương Sênh vẫn cảm thấy máu nóng trong người sôi sùng sục. Hàng Tư cảm thán, "Đây thực sự là lần đầu tiên mình được xem đua xe trực tiếp đấy."

Quả thực là rất chấn động.

Đây còn không chỉ là một bài kiểm tra đối với hai người họ.

Trong thể thức đua xe sắp tới, nghĩ cũng đủ biết khung cảnh sẽ điên cuồng cỡ nào. Quả nhiên, trong một cuộc đua rất dễ đánh bóng một thần tượng, chỉ cần là người chiến thắng, đứng trên đỉnh vinh quang, ví dụ như Niên Bách Tiêu, hay như Lục Nam Thâm.

Trên đường đua, những chiếc xe trôi qua trong chớp mắt.

Rất nhanh, hai chiếc xe đua đã chạy xong vòng kiểm tra.

Xe đỏ lao qua vạch đích như một ngọn lửa hừng hực, bám sát rất gắt gao là chiếc xe đen của Trác Tiêu.

Ở trong mắt những kẻ ngoại đạo như Phương Sênh, cả hai chiếc xe gần như về cùng một lúc, trước sau chỉ kém nhau nửa thân xe. Nhưng ở trong mắt một tay đua chuyên nghiệp, đó đã là khoảng cách ngàn dặm.

Các đồng đội trên đường bao hò hét, có người hét to, "Chiến thắng nhẹ tênh!"

Phương Sênh không nhịn được, đứng hẳn dậy, hai mắt như phát sáng.

Hàng Tư mỉm cười nhìn Phương Sênh, nghĩ bụng: Chết thôi, có một chút kỹ năng như vậy mà Niên Bách Tiêu đã khiến cậu si mê rồi.

Thành tích được thống kê ngay tại đó, Trác Tiêu về sau Niên Bách Tiêu hai giây.

Hai giây chẳng là gì với một con người, nhưng ở trên đường đua đã là thua kém rất nhiều thành tích. Sau khi hai người họ bước từ trên xe xuống, Cảnh Tử Nghiêu vòng tay khoác vai Niên Bách Tiêu, "Được lắm, lần này kiểm tra lại phá kỷ lục rồi, có phải vì có bạn gái ở đây nên hưng phấn hơn hẳn không hả?"

Trác Tiêu tháo chiếc mũ xuống, hoàn toàn không cảm thấy chuyện thua cuộc có gì đó ghê gớm, ngược lại anh ta hỏi Niên Bách Tiêu một câu, "Phương Sênh là bạn gái của cậu ư?"

Niên Bách Tiêu cực kỳ phiền anh ta, bực dọc hỏi lại, "Liên quan gì tới cậu?"

Cảnh Tử Nghiêu đỡ lời cho Niên Bách Tiêu, "Trác Tiêu, cậu còn tâm trạng quan tâm tới đời sống tình cảm của người khác à? Sao không nghĩ cho mình đi? Hôm nay thua khá thảm đấy."

Trác Tiêu từ tốn trả lời, "Thua thì tôi phục, sao, không được hả? Vả lại, chỉ riêng với thành tích vừa rồi của tôi cũng đã vượt trên anh rồi thì phải."

Cảnh Tử Nghiêu giận đỏ mặt.

Huấn luyện viên đi tới, hét to một tiếng, cuộc tranh cãi của mọi người mới coi như dịu bớt.

Bài kiểm tra này quả thực ảnh hưởng tới thứ tự trong đội, Cảnh Tử Nghiêu không phục cũng đúng thôi, bởi vì tới thời điểm hiện tại, thành tích của anh ấy và Trác Tiêu chỉ kém nhau 0,3 giây, biến số 0,3 cũng là rất lớn ở trên đường đua.

Gần tới xế chiều, cả nhóm ba người trở về biệt thự. Cả ngày hôm nay Khương Dũ chỉ ở trong nhà luyện tập diễn tấu, cực kỳ quên mình. Đến lúc mở cửa ra, anh ta phải đứng ngây người đến hơn một phút mới hỏi một câu, "Lục Nam Thâm đâu?"

Lục Nam Thâm không trở về cùng họ, nói là phải đi gặp một người.

Anh không nói phải gặp ai, nhưng từ nét mặt đầy nghiêm nghị của anh, Hàng Tư có linh cảm là có liên quan tới vụ bắn nỏ. Chuyện nguy hiểm lần trước gặp tại trại trẻ mồ côi, Hàng Tư đều đã kể từ đầu tới cuối cho ba người họ nghe. Dĩ nhiên phải có cả Khương Dũ, mọi người đều đã là một chỉnh thể, ai cũng có quyền biết tình hình thực sự.

Nghe nói đến chuyện đối phương là người dùng nỏ thành thạo, mắt Phương Sênh tái dại đi, cô ấy hỏi cô, "Cây nỏ thật trông như thế nào?"

Hàng Tư: ...

Niên Bách Tiêu không nói không rằng, lấy giấy bút ra vẽ hình một cây nỏ cho Phương Sênh xem.

Hàng Tư: ...

Thật ra nếu chưa trải qua chuyện lần này, Hàng Tư còn không biết hóa ra trên đời thật sự có người dùng nỏ, tình tiết này há chẳng phải chỉ có trong phim truyền hình thôi sao. Nhưng trên thực tế, đến tận khi người của Lục Nam Thâm bắt được đối phương, Hàng Tư vẫn chưa được nhìn thấy cây nỏ của hắn.

Lúc trưa, cô nhận được điện thoại của mẹ Từ.

Bà đã quá hoảng sợ, nói với cô, "Là do cậu chủ đó sắp xếp sao? Cả một buổi sáng nay chỉ thấy chuyển nhạc cụ vào trại trẻ, chỉ riêng cây đàn piano thôi đã lớn lắm rồi, ba góc, còn cử người thu dọn kho đồ, họ nói rồi sẽ chuyển nhạc cụ tới dần dần."

Hàng Tư cảm thán vì Lục Nam Thâm hành động quá nhanh, bèn thừa nhận với mẹ Từ, bảo bà đừng quá kinh hãi. Mẹ Từ đâu phải là kinh hãi? Bà khiếp đảm mới đúng! Bà hỏi Hàng Tư, "Mẹ thấy nhạc cụ được chuyển đến không phải dạng bình thường đâu, tốn kém bao nhiêu tiền? Tiểu Tư à, cho dù hai đứa đang tìm hiểu, chúng ta cũng không thể chịu ơn lớn đến như vậy."

Hàng Tư chưa kể cho mẹ Từ chuyện cô gia nhập dàn nhạc, bởi vì một khi nói ra, có thể sẽ dính dáng tới rất nhiều chuyện khác, bao gồm cả nguy hiểm mà họ sẽ gặp phải. Có lúc biết ít thôi lại an toàn, cô muốn mẹ Từ được yên lòng, bèn nói mình đã có tính toán.

Mẹ Từ thở dài, "Cậu thanh niên đó quả thực khác biệt với Kiều Uyên, nhưng gương mặt ấy chung quy vẫn khiến mẹ kiêng dè, con phải tự biết tính toán đấy."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hàng Tư đã nghĩ, với trường hợp của Lục Nam Thâm, dù là ai cũng khó mà tin được.

Khi hoàng hôn dần buông, có một người tới biệt thự.

Nói chính xác là một vị khách lớn tuổi.

Mái tóc bù xù, bạc trắng, đeo một chiếc kính chống rơi, còn mặc một chiếc quần yếm, trên quần toàn là túi. Ông ta đeo một chiếc túi vải, còn là đeo chéo.

Ông ta nói với họ, "Tôi tìm Lục Nam Thâm, tôi tới đưa đồ."

***

Năm phút sau, ông ta được cung kính, lịch sự mời vào biệt thự.

Niên Bách Tiêu đích thân mời, hai mắt cứ sáng rực lên vẻ tò mò. Phương Sênh và Hàng Tư đi theo sau, biểu cảm khó nói. Khương Dũ thì không quá bất ngờ, ở trong mắt anh ta, đối phương chỉ là một ông già bình thường, chẳng có gì đáng phải há hốc miệng cả.

Nếu phải tìm ra điểm kỳ lạ thì chỉ là anh ta cảm thấy Lục Nam Thâm có một người bạn ở tầm tuổi này thực sự là quá đỉnh.

Anh ta không ngồi chung mà vào phòng tiếp tục luyện đàn.

Thẩm Phục được mời tới một phòng khách nhỏ, sau khi ngồi xuống, đôi mắt không chịu nghỉ ngơi, cứ đảo liên tục.

Niên Bách Tiêu, Hàng Tư và Phương Sênh đồng loạt ngồi đối diện ông ta, kiểu thành một hàng thẳng tắp, ánh mắt cũng đồng loạt hướng về phía ấy.

Đôi mắt Niên Bách Tiêu vẫn đang sáng lấp lánh, anh ấy hỏi, "Ông nói ông tên là Thẩm Phục? Giáo sư Vật lý?"

Thẩm Phục cảm thấy ba thanh niên trước mắt mình cứ như thể đầu óc có vấn đề vậy, toàn nhìn ông ta bằng những ánh mắt rất kỳ lạ, chỉ là ăn mặc hơi khác người một chút thôi mà? Có cần phải vậy không?

Ông ta "ừm" một tiếng không mấy thân thiện, "Sao hả, không giống?"

Hàng Tư hỏi, "Vậy giáo sư Thẩm làm việc ở đâu?"

Thẩm Phục không khách sáo, "Vì sao tôi phải nói với cô?"

Hàng Tư dù bị mắng cũng không giận dữ, mỉm cười, "Bởi vì những người được Nam Thâm xem là bạn không nhiều, mà đã là bạn anh ấy ắt phải là một người tài giỏi."

Bình Luận (0)
Comment