Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 267

Đây có lẽ là lần đầu tiên Lục Nam Thâm đồng thời gặp những người khác với thân phận nhân cách chính.

Ngòi nổ là Kiều Uyên.

Ngay khi vừa trở lại phòng ngủ, Lục Nam Thâm lập tức vào phòng tắm, bật vòi sen lên, vô số những giọt nước hắt xuống người anh. Thậm chí đến quần áo anh còn chưa cởi, chúng nhanh chóng bị nước lạnh thấm ướt, dính chặt lên người, cơ bắp căng lên, vừa mạnh mẽ vừa gợi cảm.

Nhưng trông anh có vẻ rất khó chịu, anh chống một tay lên tường, những huyết quản gồ lên nơi mu bàn tay bò dọc lên trên, những gân xanh trên trán thoáng xuất hiện. Giọng nói ấy như văng vẳng bên tai, xen lẫn tiếng cười lạnh lùng, "Lục Nam Thâm, đừng tưởng mày cao thượng đến mức nào, khi đối mặt với chuyện nam nữ, mày và tao có khác gì nhau?"

Lục Nam Thâm giơ tay vặn vòi sen lên mức mạnh nhất, nhưng ngọn lửa bùng lên dưới bụng vẫn ra sức li.ếm vào trái tim, luôn có một sự kích động khiến anh muốn lao ra ngoài ngay bây giờ, sau đó đi tìm Hàng Tư.

Ngoài giọng nói bên tai ấy ra, còn có một giọng nói khác nói với anh: Đi tìm Hàng Tư đi, hãy đi làm việc mày muốn làm. Cô ấy vốn là của mày, sớm hay muộn cũng đâu có gì khác biệt?

Giọng nói bên tai còn lạnh hơn cả dòng nước xả xuống người, "Mày nói tao đê hèn, thế mày thì sao? Chẳng phải mày cũng rung động đó sao? Lục Nam Thâm, kể từ khi mày có suy nghĩ ấy, mày đừng tự nhận mình là thánh nhân nữa."

"Cút!" Lục Nam Thâm nghiến răng. "Kiều Uyên, mày là mày, tao là tao."

Giọng Kiều Uyên vừa lạnh vừa trầm, "Đừng tự nhận mình thanh cao, Lục Nam Thâm."

Trái tim Lục Nam Thâm bị dòng nước làm cho nguội ngắt, bấy giờ anh mới đè nén được d.ục v.ọng đang dâng lên cuồn cuộn. Anh đáp lạnh nhạt, "Mày cút ra ngoài gặp tao!"

Bệnh nhân đa nhân cách có thế giới của riêng mình, người ngoài rất khó bước vào thế giới ấy.

Đây cũng là lần đầu tiên Lục Nam Thâm đối mặt với thế giới của mình, rất chật chội.

Tố Diệp từng kể cho anh nghe một trường hợp, cũng là bệnh nhân đa nhân cách. Anh ta bước vào trong thế giới để đối thoại với các nhân cách phụ, thế giới đó tối đen tới mức không nhìn rõ được năm đầu ngón tay, anh ta không thể nhìn rõ thế giới ấy, nhưng lại nhìn rõ được từng nhân cách phụ, bởi vì như thể luôn có một quầng sáng hắt xuống người mỗi một nhân cách phụ.

Nhưng Lục Nam Thâm thì khác.

Thế giới của anh rất sáng, sáng kiểu chói mắt. Giống như một nơi trời nước mênh mông, anh đứng giữa vùng trời nước ấy. Anh nhìn lên trên, có vô số bản thân, nhìn xuống dưới cũng lại có vô số bản thân.

Ngoài anh ra, anh còn nhìn thấy người khác. Là Kiều Uyên mặc vest chỉnh tề, là Trần Lẫm với bộ trang phục gọn ghẽ, còn có Thẩm Phục trong một bộ quần yếm với rất nhiều chiếc túi khắp người.

Trên đầu và dưới chân họ lại có vô số họ, họ như những cá thể độc lập, bất kỳ ai cũng có thể tuyên chiến với anh.

Cả ba người đó đều ngồi trên một chiếc ghế chân cao trong suốt, chiếc ghế có lưng, có thể xoay được, xung quanh lặng gió, thế nên mái tóc rối bù xù của Thẩm Phục không hề bị ảnh hưởng trong quá trình xoay ghế, mỗi một sợi tóc hình như đều không hề động đậy.

Sau khi nhìn thấy Lục Nam Thâm, ông ta nhiệt tình chào hỏi. Kiều Uyên mặt lạnh tanh, Trần Lẫm thì vô cảm. Giữa ba người, Trần Lẫm rõ ràng là người của Kiều Uyên, Thẩm Phục thì chưa thể hiện rõ lập trường, thế nên đây là đối tượng tranh giành của Lục Nam Thâm.

Duy chỉ có điểm tận cùng là tối đen.

Sau khi ngồi xuống chiếc ghế trống, Lục Nam Thâm đánh mắt về phía nơi sâu hút ấy, không nhìn thấy gì cả, phía xa như có một giọt mực đang lúc nhúc, quái đản, không nhìn thấy đáy.

Lục Nam Thâm hỏi, "Bên trong đó là gì vậy?"

Thẩm Phục lập tức làm động tác "suỵt", nhắc nhở anh, "Đừng đánh thức hắn, nguy hiểm lắm."

"Hắn là ai?" Lục Nam Thâm rùng mình.

Lần này Thẩm Phục lắc đầu, hai người còn lại cũng không giống như biết chuyện. Thẩm Phục nói, "Rốt cuộc là ai thì không rõ, tôi chỉ cảm nhận được sự nguy hiểm."

Nói tới đây, ông ta lại nhấn mạnh thêm một câu, "Rất nguy hiểm."

Lục Nam Thâm quan sát đám đen sì ở tận cùng đó, không hiểu sao, một sự khác lạ cứ từ từ ngoi lên từ đáy lòng. Kiều Uyên có vẻ không mấy nhẫn nại, khi đối diện với Lục Nam Thâm.

"Mày tưởng mày bảo vệ được chu toàn cho Hàng Tư à?" Anh ta nói thẳng vào chuyện chính.

Lục Nam Thâm hướng ánh mắt về phía Kiều Uyên, nhìn chằm chằm gương mặt giống mình y như đúc ấy, lên tiếng, "Ai cũng có tư cách hỏi câu này, chỉ có mày là không, sự sợ hãi của cô ấy do ai gây ra?"

Kiều Uyên cười khẩy, "Thế à? Nhưng tao cảm thấy có lúc sợ hãi không có gì tệ. Cô ấy giữ nỗi sợ trong lòng là vì cứ tâm tâm niệm niệm. Thế nên, Lục Nam Thâm, mày nghĩ người khiến cô ấy canh cánh là ai đây?"

"Lý luận cùn."

"Tao lý luận cùn hay tao nói trúng tim đen của mày, mày hiểu quá rõ mà." Ánh mắt Kiều Uyên lạnh như băng, ngữ khí sắc lẹm, "Bây giờ mày có dám chạm vào cô ấy không? Mày có dám đâu, vì mày sợ cô ấy sẽ coi mày là tao."

Anh ta cố tình chọc tức Lục Nam Thâm. Xét về độ tuổi, Kiều Uyên rõ ràng là lão làng và xảo quyệt hơn. Ở trong mắt anh ta, Lục Nam Thâm chẳng qua chỉ là một thằng nhóc lanh chanh. Nếu đã không thể dễ dàng chiếm lấy cơ thể thì làm rối loạn tinh thần cũng được. Tinh thần rối loạn, trái tim sẽ rối loạn. Mà trái tim rối loạn thì sẽ dễ kiểm soát.

Thế nhưng, thái độ giận dữ như Kiều Uyên tưởng tượng không xuất hiện. Lục Nam Thâm vẫn bình tĩnh ngồi ở đó, coi như điếc với những lời nói của anh ta.

Kiều Uyên nhất thời phải nhìn anh bằng ánh mắt khác.

Nhưng Lục Nam Thâm nào có phải dạng vừa? Anh nhếch môi, từ tốn hỏi Kiều Uyên một câu, "Mày có biết thế nào là tâm đầu ý hợp không?" Anh lại hơi nhướng mày, bày ra thái độ như chợt ngộ ra điều gì, "Tao quên mất là mày không biết, một kẻ trong đầu chỉ toàn d.ục v.ọng nói cho cùng có khác gì một con mèo hoang hứng tình đâu."

Kiều Uyên hơi nheo mắt lại, như có một ngọn lửa giận dữ đang ngấm ngầm cháy trong đôi mắt. Lục Nam Thâm lại nói, "Dù trong lòng còn có mày cũng không sợ, chỉ cần bầu bạn lâu, nỗi sợ chung quy cũng sẽ biến mất. Thế nên, Kiều Uyên, chỉ cần tao còn áp chế được mày ngày nào, Hàng Tư sẽ vui vẻ thêm ngày ấy. Mày nói xem, liệu có một ngày cô ấy quên được mày triệt để không?"

"Mày có bản lĩnh này à?" Kiều Uyên cũng là một cao thủ kiềm chế cảm xúc, lạnh giọng, "Mày giữ được mạng trước đi rồi tính."

"Giữ mạng là việc của một mình tao à?" Lục Nam Thâm dồn ép từng bước.

Thẩm Phục giật nảy mình, nhảy xuống khỏi ghế, "Thế là ý gì? Chẳng lẽ lại định kéo cả tôi đi đối phó với hung thủ? Không được đâu, tôi nói cho mấy người biết, tôi là một lão già, tay trói gà không chặt."

"Tôi mà chết, ông sống một mình được à?" Lục Nam Thâm từ tốn hỏi ông ta một câu.

Thẩm Phục á khẩu.

"Còn hai người nữa." Lục Nam Thâm hoàn toàn chiếm thế chủ động trong cuộc nói chuyện này, luôn luôn giữ quyền lên tiếng. "Một khi tôi gặp chuyện, hai người mượn xác hoàn hồn được à?"

Trần Lẫm lên tiếng một lần hiếm hoi, nhưng rất không khí, "Cậu muốn chúng tôi giúp cậu? Đây là thái độ nhờ vả đấy à?"

"Tôi nghĩ anh nhầm khái niệm rồi, tôi không nhờ vả, tôi ra lệnh." Nét mặt Lục Nam Thâm rất hờ hững, "Hai người không có quyền lựa chọn. Hung thủ là địch ngoài, chúng ta đang ngồi trên một chiếc thuyền, chỉ có thể hợp tác."

"Bảo tôi nghe ý kiến một tên nhãi ranh như cậu ư? Đừng có nằm mơ." Trần Lẫm biết anh nói có lý, nhưng vẫn khó chịu trong lòng.

Lục Nam Thâm cười, "Vậy thì anh cứ tiếp tục nghe lệnh của Kiều Uyên đi." Anh hướng ánh mắt về phía Kiều Uyên, hơi hất hàm lên, "Anh nghe mệnh lệnh là được."

Kiều Uyên bặm môi, gương mặt sương giá.

Thẩm Phục dựa vào thành ghế, vừa định ngồi lên ghế, còn chưa kịp ngồi đã dứt khoát từ bỏ. Ông ta run rẩy, "Vậy tôi phải làm sao? Tôi già rồi, chân tay chậm chạm."

"Ừm..." Lục Nam Thâm nhìn ông ta suy nghĩ một lúc, "Hay là để tôi mua ít canxi cho ông."

Bình Luận (0)
Comment