Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 297

Nghe anh nói xong câu ấy, Hàng Tư cũng chợt sững người, tới hiện trường tìm hung thủ ư? Cô cố gắng nhớ lại đoạn camera hành trình và những đoạn camera giao thông Trần Diệp Châu đã cung cấp. Cô thề rằng bản thân đã xem tương đối tỉ mỉ rồi nhưng không hề phát hiện ra dấu vết của hung thủ. Có điều suy nghĩ lại thì đúng thật, nếu hung thủ không ở tại hiện trường thì làm sao lợi dụng được âm thanh để tạo và khống chế toàn bộ vụ tai nạn giao thông chứ?

"Tôi thông cảm được chuyện camera hành trình của Trần Hồ còn hạn chế, nhưng camera giao thông do cảnh sát Trần cung cấp thì có khá nhiều góc độ, anh phát hiện ra dấu vết của hung thủ ư?"

Tuy hỏi như vậy nhưng Hàng Tư nghĩ với thính lực của Lục Nam Thâm, cho dù không nhìn thấy thì cũng sẽ nghe được, dám chắc anh đã tự tin chín phần rồi. Không ngờ Lục Nam Thâm lại rất thành thật. Anh nhìn cô, lắc đầu, "Chưa phát hiện ra."

"..." Hàng Tư đăm chiêu giây lát, "Thế là đứt manh mối?"

Lục Nam Thâm cười khẽ, đôi mày rậm dãn ra thoải mái, "Em ấy à, đừng căng thẳng quá thế. Em xem, hành trình vừa qua, tuy chúng ta đi tìm kiếm manh mối, nhưng cũng có thể coi là một chuyến du lịch không tồi, chẳng phải em rất thích du lịch sao?"

"Chuyện này khác."

"Giống thôi." Lục Nam Thâm nói nhẹ nhàng, "Em càng căng thẳng thần kinh, sẽ càng bỏ lỡ nhiều manh mối. Tin tôi đi, cứ thả lỏng ra, có thể mọi chuyện sẽ sáng tỏ sớm thôi."

Hàng Tư nhìn anh, ngập ngừng muốn nói gì lại thôi.

Lục Nam Thâm nghiêng đầu nhìn cô, "Muốn nói gì à?"

Hàng Tư há hốc miệng, sau cùng vẫn lắc đầu. Thật ra cô muốn nói, với cảm xúc ổn định và tâm trạng thoải mái của anh hiện tại, vì sao hai năm trước anh lại tự từ bỏ chính mình? Để rồi Kiều Uyên xuất hiện, thay anh sống suốt hai năm trời. Nhưng cô không nói được nên lời, cô không muốn đâm một nhát dao vào trái tim anh nữa.

Hơn thế, cô cũng không muốn nhắc lại chuyện của Kiều Uyên.

"Đói rồi hả?" Lục Nam Thâm bất ngờ hỏi.

Hàng Tư ngẩn ra, đang định nói không đói nhưng cái bụng lại òng ọc hai tiếng một cách vô dụng. Cô không nghe thấy âm thanh, nhưng có thể cảm nhận được, có điều cô tin chắc rằng Lục Nam Thâm đã nghe thấy. Quả nhiên, anh bật cười, đứng dậy, tiện thể kéo cô đứng lên theo, "Đi nào, tôi dẫn em đi ăn."

Hàng Tư đánh mắt xuống nhìn máy tính, "Gọi đồ ăn là được mà."

Còn tiết kiệm được thời gian.

Lục Nam Thâm hiểu rõ ý của cô, anh nhoẻn miệng cười, "Hung thủ và tôi đã quần nhau suốt hai năm rồi, tiếc gì một bữa cơm. Em không cảm thấy chợ đêm ở đây rất náo nhiệt à, chúng ta đi xem thử."

***

Thời gian dường như chỉ là tương đối.

Ở thành phố luôn cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, vừa mở mắt lúc bình minh, quay đi quay lại trời đã tối rồi, nhưng ở vùng quê thì ngược lại. Hai người họ tới đây khi trời đã nhá nhem tối, sau khi rửa ráy qua trong phòng thì cũng đã ngồi phân tích vụ án một lúc, thế mà khi quyết định đi ra ngoài thì phát hiện vẫn còn sớm chán.

Thật sự giống như câu "đêm dài đằng đẵng".

Chợ đêm đang vào lúc náo nhiệt nhất, những vùng huyện thành như thế này, mọi người thường không tan ca quá muộn, gần như còn không tăng ca, hơn nữa đường phố không tắc nên không lãng phí nhiều thời gian trên đường. Bữa tối vì thế cũng được đẩy lên sớm, từ đó khiến văn hóa ăn đêm trở nên phong phú.

Bởi vậy các hàng đông nhất trong chợ vẫn là đồ ăn vặt và đồ nướng, tuy thời tiết không quá ấm áp, nhưng mọi người vẫn cầm xiên, cụng bia, khí thế ngút trời.

Hàng Tư sợ lạnh, cả con đường chợ đêm dài ngoằng không thấy điểm cuối. Những nơi như thế này thích hợp đi dạo vào mùa hè nhất, còn mùa đông đúng là hơi khắc nghiệt. Chủ yếu là về đêm, tiết trời giảm nhiệt, cô lại không mặc quá dày, sau khi rùng mình vì lạnh, cô nhìn sự náo nhiệt không có điểm dừng ấy, thở dài.

Một giây sau, cảm giác ấm áp chợt ùa tới. Cô cúi đầu nhìn xuống, Lục Nam Thâm đã choàng chiếc áo dạ lông cừu của anh lên người cô. Cô vội vàng từ chối, nhưng đã bị Lục Nam Thâm ôm chặt bả vai, muốn cởi ra cũng không cởi được.

"Anh sẽ bị cảm lạnh đấy." Hàng Tư ngẩng đầu nhìn anh.

Lục Nam Thâm chịu lạnh tốt, là điển hình cho kiểu người nực mỡ chứ không sợ lạnh, thế nên tối nay đi ra ngoài anh cũng mặc khác mỏng manh. Khắp đường toàn là các hàng bán áo lông chim của huyện Dịch. Anh thì mặc áo lông cừu, bên trong kết hợp với một chiếc áo len lông cừu mỏng cổ tim, bên dưới là một chiếc quần bò màu truyền thống, bên dưới đi đôi bốt dã ngoại cũng khá ấm.

Phong cách vừa chín chắn vừa đầy sức sống này của anh nếu ở trên một người khác trông lại rất cọc cạch, thế mà ở trên người anh thì lại phù hợp một cách bất ngờ.

Nhưng dù sao cũng đang đi ra ngoài, không mặc áo khoác so với có mặc sao giống nhau được? Lục Nam Thâm cũng tỏ ra vờ vĩnh, nghe xong cười khẽ, "Cũng hơi lạnh chút đấy, thế nên em phải ôm chặt tôi một chút, để tôi lấy chút hơi ấm." Nói rồi, anh càng thu chặt cánh tay hơn.

Lục Nam Thâm cao to, dùng áo dạ bọc cho Hàng Tư rồi tiến bước trông giống như dắt theo một em bé vậy, khiến Hàng Tư gần như biến mất trong áo. Hàng Tư bị anh ôm chặt tới mức khó thở, cô gắng sức giơ cánh tay lên, "Phía trước có quán lẩu, ăn đi."

Thế nào gọi là bé tý hon, khoảnh khắc này đã thể hiện được trọn vẹn. Khi ở trên người Lục Nam Thâm không thấy chiếc áo dạ này dài đến thế, vậy mà khi khoác lên người Hàng Tư, như thể trẻ con mặc trộm áo người lớn vậy.

Bước vào quán lẩu, khí nóng lập tức phả tới. Hàng Tư thở phào một tiếng như được sống lại, vội vàng trả áo khoác cho anh, sau đó mỉm cười...

"Sao vậy?" Lục Nam Thâm hỏi.

Hàng Tư thở dài, "Chiếc áo dạ này của anh không hề rẻ, để ám mùi lẩu cũng chết dở."

"Không sao, ăn lẩu ngon mà, ấm áp." Anh đón lấy áo khoác, cười nói.

Hàng Tư ngước mắt nhìn anh. Có lẽ bị gió lạnh thổi nên tai anh đỏ rực lên, nhưng gương mặt thì vẫn trắng khác thường, có lẽ vì thời tiết lạnh. Nhưng điều cô để ý hơn cả là cậu công tử này lại xuất hiện ở một khu chợ dân dã, bỗng dưng khiến quán lẩu này cũng quý phái hơn.

Giờ này mọi người tập trung đi ăn quà vặt, nên không cần xếp hàng để ăn lẩu. Bà chủ quán rất nhiệt tình, vội vàng sắp xếp cho họ một bàn sát cửa sổ để ngắm được dòng người tấp nập như nêm ngoài chợ đêm.

Bà chủ quán là một người vừa tinh tế lại rất phóng khoáng, nói với họ rằng, "Hai cô cậu là trai xinh gái đẹp, ngồi xuống chỗ này cứ đẹp như tranh vậy, đúng là thể chất tốt nhất để thu hút khách hàng."

Hàng Tư bị nói đến mức thấy ngại.

Thấy sắc mặt Hàng Tư hơi ngượng ngập, bà chủ hiểu lầm, lại nói, "Yên tâm đi, cô sẽ không để hai đứa hút khách miễn phí đâu. Hai người lần đầu tới đây ăn, rượu nhà cô tự ngâm ngon lắm, lát nữa tặng miễn phí cho hai người thử."

"Thôi..."

"Quyết định vậy đi." Bà chủ cực kỳ nhiệt tình, quay lại dặn dò nhân viên lấy thực đơn cho khách gọi món, còn cảm thán rằng, "Tuổi trẻ thật là tuyệt, ăn gì mà lại đẹp trai xinh gái thế không biết."

Câu "Không cần đâu" của Hàng Tư mới bật được ra một chữ, những chữ còn lại chẳng ai nghe thấy, bóng lưng của bà chủ đã hướng về cô.

Lục Nam Thâm thì rất điềm nhiên, vẻ như chuyện đến đâu thì hay đến đó. Anh tiện tay đưa áo dạ cho nhân viên để bỏ vào túi tránh ám mùi rồi cười nói, "Nếm thử cũng được mà, trời lạnh thế này, vừa tiện làm ấm dạ dày."

Quả nhiên là thể chất hút khách.

Không lâu sau khi hai người họ ngồi xuống, có đôi ba vị khách bắt đầu bước vào. Nhưng bất kỳ ai tới ăn đều sẽ nhìn họ. Đa phần là nữ giới, thì thoảng lại vọng tới một câu: Đẹp trai quá! Mẹ ơi, đẹp trai thật đấy!...

Riêng câu nói này, cho dù tai Hàng Tư kém cũng hoàn toàn nghe thấy!

Bình Luận (0)
Comment