Lời của bà chủ quán đã len lỏi vào trong đôi tai của Lục Nam Thâm. Anh lập tức đứng thẳng dậy, liên tục xua tay với bà chủ quán, tỏ ý mình không hề say. "Cháu vẫn đi thẳng được, thế nên, cảm ơn cô."
Câu nói cuối cùng ngọt lịm, giống hệt như một đứa trẻ hiểu chuyện. Nhìn dáng vẻ chân nam đá chân chiêu, suýt thì đâm sầm vào cột điện của Lục Nam Thâm, bà chủ tỏ ra lo lắng, hỏi Hàng Tư với vẻ không yên tâm, "Cô bé, cháu thật sự xử lý được cậu ấy chứ? Trông cao to thế này, lỡ trượt chân, cháu cũng khó mà đỡ dậy đấy."
Vừa rồi Hàng Tư nhanh tay nhanh mắt... cũng không vồ kịp Lục Nam Thâm. Cô nhanh chân chặn ngay phía trước cây cột điện, may thay Lục Nam Thâm kịp thời phanh lại, nhưng vẫn ôm chầm lấy cô. Thế nên khi bà chủ nói câu này, Hàng Tư và cả cây cột điện phía sau đang được Lục Nam Thâm ôm trọn trong lòng.
Tay anh rất khỏe, khiến Hàng Tử đỏ bừng từ mặt xuống cổ. Nhưng phần nhiều là vì sự gần gũi của người đàn ông khiến cô xuất hiện rất rõ ràng một cảm giác vừa thân thuộc vừa lạ lẫm.
"Không sao đâu ạ, cháu làm được, cô cứ quay về quán đi ạ, cảm ơn cô."
Cứ như vậy, Hàng Tư bắt được taxi rời đi trước ánh mắt đau đáu nhìn theo của bà chủ. Ở trên xe, Lục Nam Thâm khá ngoan, không nói nửa câu, chỉ yên lặng dựa vào vai Hàng Tư.
Ngay cả tài xế nhìn thấy vậy cũng phải nói, "Người nơi khác phải không, trông hai cô cậu không giống dân ở đây. Con đường ẩm thực mà ban nãy cô đứng bắt xe, tối nào cũng có đón được những người say rượu bí tỉ, nhưng số lượng những người yên tĩnh không quấy phá như bạn của cô hiếm hoi lắm."
Hàng Tư cũng cảm thấy Lục Nam Thâm không phải là người say rượu làm càn. Cô giơ tay vuốt vuốt mái tóc anh như vuốt lông một con cún, "ừm" một tiếng, "Vâng, anh ấy say rượu nhưng vẫn rất ngoan."
Người tài xế chỉ cười cười, không nói gì.
Hàng Tư nhìn được nét mặt của người đó qua gương chiếu hậu. Nụ cười trên gương mặt anh ta không có ác ý, nhưng luôn khiến Hàng Tư cảm nhận được một ý tứ sâu xa nào đó. Về tới nhà khách, tài xế tiện hỏi có cần giúp gì không. Hàng Tư chưa kịp nói gì, Lục Nam Thâm đã khoát tay, "Đừng... Đừng có ý đồ với bạn gái tôi."
Khiến anh tài xế dở khóc dở cười, Hàng Tư phải vội vàng xin lỗi. Cứ như vậy, cô gần như lôi xềnh xệch Lục Nam Thâm về phòng, trong quá trình ấy buộc phải đón nhận ánh mắt dõi theo đầy mờ ám của hai cô nhân viên lễ tân.
Khéo léo từ chối ý tốt xung phong muốn giúp đỡ của họ, khó khăn lắm Hàng Tư mới kéo được Lục Nam Thâm vào trong phòng. May thay, căn phòng không quá lớn, nên đi qua cửa vài bước là tới giường ngay.
Giây phút Lục Nam Thâm ngã vật ra giường, Hàng Tư có cảm giác như bị ai lột đi một lớp da, không còn chút sức lực nào cả, cô ngồi ở đầu giường thở hồng hộc.
Cánh tay ê ẩm muốn chết. Cô vung vẩy rồi quay đầu nhìn Lục Nam Thâm. Anh đang nằm trong tư thế úp mặt xuống giường, gương mặt gần như vùi sâu trong chăn. Hàng Tư nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn, một người đang say rượu như anh, lỡ ngạt thở thì sao?
Cô quay người, giơ tay định lật anh lại.
Mấy người say rượu sao cứ nặng chình ch.ịch thế nhỉ?
Đang rầu rĩ không biết phải làm sao để lật anh lại, Hàng Tư không ngờ anh lại ngoan ngoãn, chủ động lật người qua. Cô ít nhiều thấy yên tâm hơn, quan sát gương mặt anh qua ánh đèn hơi yếu ở đầu giường. Gò má anh chỉ hơi ửng hồng, đa phần vẫn trắng. Những đường nét nửa sáng nửa tối càng được đẽo gọt sâu đậm hơn. Cho dù đã uống say, anh vẫn đầy mê hoặc.
Sao anh lại có một đôi lông mi dài như vậy nhỉ, Hàng Tư cảm thán.
Có điều, anh ngủ như vậy, có khi nào quá nửa đêm nôn ra mà không biết, rồi bị ngạt thở không... Càng nghĩ, Hàng Tư càng thấy toát mồ hôi. Hoàn toàn có khả năng này, có khi nằm nghiêng còn nguy hiểm hơn là nằm sấp.
Hàng Tư cảm thấy đau đầu, đúng là tốn công tốn sức mà, lại phải vật anh qua. Cô bấm bụng, giơ cánh tay như sắp gãy rời ra, lật anh thêm một lần nữa.
Có khi... sẽ dễ lật hơn chăng?
Nhưng suy nghĩ ấy chỉ vừa dấy lên, Hàng Tư bỗng phát hiện cổ tay bị nắm chặt. Một giây sau, một nguồn sức mạnh nào đó kéo giật cô. Trọng tâm cơ thể của cô không đủ vững, cả người ngã sấp xuống cơ thể anh.
Lồng ng.ực người đàn ông vừa rắn chắc vừa cứng cáp, có mùi rượu thoang thoảng, hòa trộn với mùi tùng bách vốn có ở anh tạo thành một sự hấp dẫn vừa quyến rũ vừa cấm dục.
Hơi thở của Hàng Tư trở nên hỗn loạn, đặc biệt là khi đối mặt với ánh mắt của Lục Nam Thâm. Chẳng biết anh đã mở mắt ra từ khi nào, đôi mắt thường ngày sâu hút, được cảnh đêm và chất cồn góp thêm một thứ tình sắc thật khác biệt.
Như say như tỉnh, như đùa bỡn như nghiêm túc, cũng lại như ẩn giấu một sức mạnh khiến người ta chợt run rẩy. Sức mạnh ấy thâm trầm, sâu xa như trời đất, khiến người ta chìm đắm vào trong, khi phát hiện ra thì đã muộn màng.
"À..." Hàng Tư nằm sấp trên người anh, không dám nhúc nhích. Cô chưa từng phát sinh quan hệ với anh, nhưng lại hiểu quá rõ cơ thể này.
Tạm gác Kiều Uyên qua một bên, không phải cô chưa từng tiếp xúc với Lục Nam Thâm, cũng dễ dàng nhìn ra được khao khát anh dành cho cô qua ánh mắt, giống như lúc này đây.
"Anh sao rồi? Có đau đầu không? Cần gì không?" Lúc hỏi những câu này, trái tim của Hàng Tư như sắp b.ắn ra ngoài.
Cô cũng cảm nhận được nhịp tim của anh, mạnh mẽ, đầy sức sống.
Lục Nam Thâm nhìn cô như đang quan sát. Ánh mắt hơi ngà say rơi xuống đôi mày của cô, rồi dần dịch chuyển xuống dưới, quẩn quanh trên đôi môi đỏ của cô một lát, nó rõ ràng đã trở nên thâm trầm hơn.
Nhận ra anh đang tiếp tục nhìn xuống dưới, Hàng Tư vội vàng lên tiếng: "Lục Nam Thâm!"
Tim cô sắp vọt lên tận cổ họng rồi.
Nhưng vừa dứt lời, cô đã bị Lục Nam Thâm lật người đè xuống giường. Họ tráo đổi vị trí cho nhau. Khoảnh khắc này, Hàng Tư trở thành chú cá nằm trên thớt, bị giam cầm trong vòm ng.ực rộng lớn của người đàn ông.
Lần này, trái tim đã mắc kẹt nơi cổ họng đúng như những gì cô suy nghĩ, Hàng Tư cảm giác cả đầu lưỡi của mình cũng đang rung lên.
Lục Nam Thâm cúi thấp mặt xuống, bờ môi mỏng lúc nãy vẫn còn chút lành lạnh lúc này bỗng nóng hầm hập, lướt qua phần tóc mai của cô, thi thoảng lại chạm khẽ vào vành tai khiến cô run rẩy khẽ khàng.
Hàng Tư cũng đã nếm chút rượu hoa quả, không phải vì tửu lượng của cô tốt, mà vì cô không uống quá nhiều. Dọc đường vì mải lo cho Lục Nam Thâm, cô những tưởng hơi rượu đã tan đi hết. Thế mà khi hơi thở của người đàn ông phả xuống, đầu Hàng Tư vẫn choáng váng, nhịp thở cứ căng thẳng dần đều.
Bốc chậm, tại rượu hoa quả bốc chậm chăng, nhất định là như vậy rồi.
"Tôi cần em." Chất giọng trầm thấp của Lục Nam Thâm thấm đượm ý tình dục rõ ràng, anh lẩm bẩm bên tai cô, "Em bảo, phải làm sao bây giờ?"
Chất giọng trầm khi nhuốm d.ục v.ọng thậm chí còn mạnh hơn cả rượu, trái tim Hàng Tư như bị thứ gì móc lên, ý thức dần mơ màng, nhưng trong lòng từng hồi chuông cảnh báo liên tục dấy lên.
"Anh... Anh uống say rồi, nghỉ... nghỉ ngơi đi đã được không?"
Lục Nam Thâm hơi ngước mặt lên, nhìn chăm chú gương mặt sáng như trăng của cô. Ánh sáng hắt từ trên cao xuống, gương mặt anh bị bóng tối thấp thoáng che đi, duy chỉ có đôi mắt là sáng rực.
"Hàng Hàng," Anh lẩm bẩm, "Tôi không phải Kiều Uyên, cũng không phải là ai khác, tôi là Lục Nam Thâm..."
Trái tim Hàng Tư thắt lại, khoảnh khắc này cô xuất hiện một ảo giác, đó là người đàn ông này không hề say, hoặc anh chỉ hơi ngà ngà một chút mà thôi.
Anh định... mượn rượu làm càn ư?
"Anh... Để tôi dìu anh vào nhà vệ sinh rửa mặt." Hàng Tư cố ép cho giọng nói bật ra khỏi cổ họng, nhưng nó vẫn mỏng tang như tơ, không chút sức lực.
Cơ thể áp vào nhau chặt chẽ, cô cảm thấy, anh thực sự cần đi dội qua nước lạnh.