Tứ Trùng Miên - Ân Tầm

Chương 363

Lục Nam Thâm uống ừng ực hơn nửa bát trà, cảm giác nặng nề, choáng váng trong đầu mới từ từ dịu bớt.

Hàng Tư thấm ướt chiếc khăn mặt rồi cầm tới, thấy sắc mặt anh trắng nhợt, cô bỗng thấy rất áy náy. Vì muốn dụ Kiều Uyên ra, cô đã chuốc cho anh say, thủ đoạn này quả thực không vẻ vang gì, hơn nữa thấy anh khó chịu dường này, cô cũng rất đau lòng.

Rượu hoa mai là hàng hóa trao đổi, lưu thông trong thôn Mai Đường, nhất là vào mùa đông, là loại rượu chắc chắn phải có trong vò rượu của bất cứ nhà nào, là thứ có mặt trong những cuộc chuyện trò hằng đêm bên bếp lửa. Rượu hoa mai của nhà cô Từ lại càng là sản phẩm tinh khiết nhất, dữ dội nhất trong số các loại rượu hoa mai.

Càng nặng đô lại càng thơm nồng, vì thế mà có thể khiến người ta say.

Lục Nam Thâm để kệ cho Hàng Tư lau mặt giúp mình.

Chiếc khăn mặt đã thấm qua nước lạnh được ấp lên mặt, hơi rượu cũng tan đi không ít, chí ít thì Lục Nam Thâm cũng tỉnh táo hơn nhiều.

Trong phòng có bếp lò ấm áp và kho ráo, được lau bằng khăn mặt mát mẻ khiến người ta cực kỳ dễ chịu, nhưng thoải mái hơn cả là được ngắm nhìn kỹ từng đường nét trên gương mặt Hàng Tư dưới luồng sáng êm dịu, đôi mày dịu dàng, ánh mắt trong sáng, rõ ràng đã không còn vẻ đề phòng khi mới quen biết anh ngày trước.

Thấy anh cứ nhìn mình chăm chú, cổ họng Hàng Tư hơi khô, cũng có thể là vì căn phòng quá nóng. Sau lưng anh là cửa sổ, ngoài đó tuyết lại bắt đầu nặng hạt, rải rác, dày đặc, nhưng ánh mắt anh vẫn nóng rực, nhưng có một ngọn lửa đang âm thầm bùng cháy.

Người đàn ông thường ngày lạnh lùng như ngọn núi xa, khi hơi ngà ngà say lại thiếu nghiêm túc hơn vài phần.

"Hàng Hàng." Lục Nam Thâm lên tiếng, trong chất giọng trầm trầm vẫn nghe ra vài phần say sưa, nhưng ánh mắt anh nhìn cô thì rất tỉnh táo. "Kiều Uyên đã tới?"

Một câu hỏi nhưng mang ngữ khí khẳng định.

Hàng Tư biết không giấu nổi anh. Có thể trong lúc say rượu anh sẽ không biết Kiều Uyên có tới hay không, nhưng khi tỉnh táo hơn một chút, anh sẽ hiểu ra mục đích liên tục mời rượu của cô. Với sự thông minh của mình, việc nghĩ ra chuyện này đối với Lục Nam Thâm dễ như trở bàn tay.

Cô gật đầu, "Em phải hỏi rõ ràng chuyện năm xưa."

Lục Nam Thâm nhìn cô bằng một ánh mắt không rõ cảm xúc, rất lâu sau anh thở dài, "Kết quả đã vậy, quá trình không còn quan trọng nữa."

"Quan trọng." Hàng Tư chủ động nắm lấy tay anh, nét mặt nghiêm túc, "Em chỉ muốn hỏi anh, nếu người năm xưa tạo bẫy không phải là em, nếu em hoàn toàn không liên quan một chút nào tới cái chết của Đoạn Quốc Lượng, anh còn kiên trì với suy nghĩ này không?"

Lục Nam Thâm nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, ôm chặt, tựa cằm lên đầu cô. "Cái chết của Đoạn Quốc Lượng không liên quan gì tới em."

Thế tức là cô đã đoán đúng, Lục Nam Thâm biết chuyện cái bẫy.

Cô im lặng giây lát, "Nói vậy là anh cũng đã biết người hại chết Đoạn Quốc Lượng là Vệ Trường, đúng không?"

"Phải." Lần này, Lục Nam Thâm trả lời rất dứt khoát.

Nhưng chỉ một chữ "phải" ấy trong phút chốc đã tiết lộ những tâm tư anh định giấu kín. Một giây sau đó, bản thân Lục Nam Thâm cũng sực nhận ra, cúi đầu xuống nhìn Hàng Tư.

Hàng Tư cũng hơi ngước lên nhìn anh, nụ cười thấp thoáng ẩn hiện nơi khóe miệng.

Thôi được rồi, Lục Nam Thâm đành thỏa hiệp. Anh cười khó xử. "Phải, anh biết chuyện chiếc bẫy do em chuẩn bị, cũng biết kẻ mượn dao giết người là Vệ Trường."

Anh không che giấu việc biết chuyện của Vệ Trường, nhưng lại rất dè dặt, thận trọng khi nói về tình hình của cô. Hàng Tư hiểu hết những tâm tư đằng sau, nhất thời cũng cảm thấy ấm áp dâng lên trong lòng.

"Anh không nên giấu em, Nam Thâm, em không yếu đuối đến vậy." Hàng Tư chân thành chia sẻ, "Anh không cần bảo vệ em quá mức. Biết được sự thật, em có thể cùng anh đối mặt, hơn nữa em cũng sẽ không áy náy chỉ vì em là người thiết lập ra cái bẫy. Đoạn Quốc Lượng đã làm chuyện phạm pháp, không được chết bình yên cũng là báo ứng của ông ta. Điều đáng tiếc duy nhất là ông ta đáng ra phải bị pháp luật trừng trị mới phải. Nếu nói ai là người vô tội thì anh mới là người vô tội nhất."

Nghe cô nói những lời này, Lục Nam Thâm không biết mình nên thấy đau lòng hay thấy ấm lòng nữa. Cô nói không hề sai, khi chưa gặp anh, cô luôn phải một mình đối mặt, một mình giải quyết mọi khó khăn. Sự xuất hiện của anh cùng lắm chỉ là thêm hoa trên gấm chứ không phải là hòn than hồng giữa trời rét mướt.

Đây rõ ràng là sự thật, vậy mà khi nghĩ tới điều này, Lục Nam Thâm vẫn cảm thấy rất không thoải mái.

"Anh không vô tội." Lục Nam Thâm giơ tay lên, ngón tay gầy nhẹ nhàng lướt qua hàng mi của cô, "Vệ Trường và Đoạn Quốc Lượng đều xứng đáng bị trừng phạt, dĩ nhiên anh sẽ không bỏ qua cho Vệ Trường. Nhưng còn em, Hàng Hàng, em không đáng bị những nhân cách phụ của anh tổn thương."

Nghe đến đây, Hàng Tư mím môi cười khẽ, "Thôi được rồi, em nhận lời xin lỗi của anh, thế nên sau này anh phải đối xử tốt với em một chút đấy."

Lục Nam Thâm thấy ấm lòng, nhận lời, "Được, chắc chắn sẽ đối xử tốt với em, rất tốt, rất tốt."

Thấy ngữ khí của anh trở nên nghiêm túc, Hàng Tư thực sự không nhịn được nữa, phì cười, rồi gật đầu, "Ừm, em ghi nhớ rồi."

"Ghi nhớ rồi?" Bất ngờ, Lục Nam Thâm ngậm cười, hỏi.

Hàng Tư chưa hiểu sự thay đổi đột ngột này của anh, còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã cúi đầu, vùi mặt vào hõm cổ cô, một giây sau bèn cắn cô một cái.

Một hành động không ai ngờ tới, cô thở dốc một tiếng, chợt cảm thấy cổ mình nóng rực, do hơi thở của anh phả vào. Cũng thật kỳ lạ, rõ ràng là người đã uống rượu nhưng hơi thở vẫn rất thanh mát, chỉ vì có cú cắn ban nãy mà có thêm những d.ục vọ.ng nam tính đầy mãnh liệt.

Anh cắn không mạnh, chỉ một cái rất nhẹ nhàng, như có ý trừng phạt.

"Lục Nam Thâm!" Mặt Hàng Tư lập tức đỏ bừng lên, cô khẽ đẩy anh, "Anh tuổi Tuất à?"

"Sao em to gan, lớn mật vậy hả?" Lục Nam Thâm không cho phép cô đi đâu. Anh vòng tay ôm chặt eo cô, tiếp tục giữ cô trong lòng mình. Sống mũi cao thẳng cọ qua cọ lại gò má cô, "Chuốc say anh rồi thả Kiều Uyên ra, không sợ bị ức hiếp à?"

Tuy Hàng Tư đã quen với sự thân mật của anh, nhưng kiểu động chạm tai áp má kề như thế này khiến cô mất bình tĩnh, trái tim như nhộn nhạo nơi cổ họng, da mặt cũng giựt giựt từng cơn, cực kỳ nóng bỏng.

Chắc chắn do men rượu quấy phá.

Phải, tối nay thật ra cô cũng uống một ít rượu hoa mai, chắc chắn là cô hấp thu chậm nên bây giờ nó mới phản lại. Hoặc cũng có thể là vì Lục Nam Thâm, người này cho dù không uống rượu thì chỉ cần lại gần cũng tạo cảm giác là ngà say.

"Em... Em đâu có ngốc như vậy. Em đã có lời với Phương Sênh rồi, còn cả Niên Bách Tiêu nữa, họ đều rất đề phòng cảnh giác." Cô có hơi lắp bắp, "Vả lại, Kiều Uyên cũng đâu muốn kiếm thêm phiền phức. Còn Trần Diệp Châu ở đây, hắn ta dám làm gì em..."

Lục Nam Thâm hôn lên môi cô.

Những lời chưa nói đều bị anh chặn lại hết.

Hàng Tư cảm giác anh đang giận. Điều này cô hiểu được, hơn nữa cô cũng lường trước anh sẽ không vui. Cô nép trong lòng anh, bờ môi anh nóng rẫy, như có thể khiến cô tan chảy.

Vì anh đã uống rượu ư?

"Hàng Hàng..." Khi hơi thả cô ra một chút, bên trong ánh mắt Lục Nam Thâm là những nồng nàn chưa tan hết, giọng anh rất trầm và khàn, rõ ràng đang kiềm chế một sự h.am mu.ốn nào đó, bùng cháy như lửa. "Nếu anh nói anh muốn làm gì đó với em thì sao?"

Từng chữ chảy vào trong tai cô đều mang độ nóng, nóng bỏng tới mức khiến Hàng Tư rùng mình, kế đó đầu óc cô liền trống rỗng.

Biết rõ câu này của Lục Nam Thâm có ý nghĩa gì, nhưng cô vẫn không thể có phản ứng gì được, chỉ biết sững sờ nhìn anh... sau đó giương mắt nhìn khuôn mặt điển trai của anh áp sát.

Sự cọ sát giữa môi và răng nhẹ nhàng như nước...

Bình Luận (0)
Comment