Tử Vong Cấm Chú

Chương 17

Hai ngày sau coi như cũng sóng yên biển lặng, chỉ ngoại trừ bầu không khí càng ngày càng nặng nề trong công ty.

Hàn Khải suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định tìm lão Phùng nói chuyện một lần.

Gọi vào điện thoại của lão Phùng, sau vài tiếng vang mới có người nghe, giống như anh ta rất bận.

“Alô?”

“Lão Phùng, tôi là Hàn Khải, tôi có chút việc muốn nói với anh, trưa nay anh có rảnh không?”

“12 giờ đến phòng làm việc của tôi.”

Nói xong, cúp điện thoại.

Hàn Khải cười cười, thật sự là không thể trêu chọc người bị công việc làm cho bận đến sứt đầu mẻ trán.

Hàn Khải suy nghĩ một chút rồi lại gọi cho Mã Duyệt, cậu cảm thấy có một số việc nên hỏi ý hắn, dù sao cho lão Phùng biết sự thật thì không thể không liên luỵ đến Mã Duyệt.

Đồng hồ chỉ mười hai giờ, Hàn Khải gõ cửa phòng làm việc của lão Phùng.

“Mời vào.” Bên trong truyền ra âm thanh có chút uể oải.

Hàn Khải nhẹ nhàng đẩy cửa, đi tới chiếc ghế xoay đối diện lão Phùng rồi ngồi xuống.

“Sao lại mệt mỏi đến như thế này?”

Lão Phùng bất đắc dĩ thở dài: “Cậu đến thật không lý tưởng gì cả, gần đây công ty kí nhiều đơn đặt hàng như vậy mà cậu lại không biết.”

Hàn Khải ngượng ngùng cười cười, đối với cái kiểu đi làm trốn được là trốn, chuồn được là chuồn như mình mà chưa bị bàn tán đã là tương đối khá rồi.

“Được rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì?” Trợ lý đã đi ăn cơm, lão Phùng tự đứng lên rót nước cho cả hai, “Có manh mối về chuyện kia rồi sao?”

Hàn Khải nhíu nhíu mày trả lời: “Có thể nói là vậy, nhưng tôi muốn hỏi anh một vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

“Anh… có tin tôi không?”

“Hừm, không tin thì sao tôi lại tìm cậu.”

“Vậy chuyện tôi nói sau đây, mặc kệ là anh có tin hay không đều phải nghe tôi nói hết trước rồi hãy hỏi.”

“Được.”

Hàn Khải suy xét một chút, lập tức kể hết những chuyện xảy ra gần đây một cách khái quát, nhất là khi nói đến cái đêm cậu và  Mã Duyệt điều tra, cố ý nhìn lão Phùng một chút, chỉ thấy sắc mặt lão Phùng tái nhợt, Hàn Khải đoán, có lẽ là có người phát hiện ra điều không ổn trong băng ghi hình đêm hôm đó rồi tìm lão Phùng đến xem.

Vậy thì càng có thể tin vào lời của Hàn Khải.

Cả nửa ngày, bên trong chỉ còn lại sự im lặng, Hàn Khải cũng không vội mở miệng, cậu biết lão Phùng cần một ít thời gian để tiêu hoá chuyện này.

“Ý cậu là…” Chân mày lão Phùng kể từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn không hề giãn ra, “Trong công ty chúng tôi có thể có thứ không sạch sẽ? Mấy chuyện kia đều liên quan đến thứ đó?”

“Hiện tại chỉ là suy đoán mà thôi, có lẽ chúng tôi cần một ít thời gian điều tra.” Hàn Khải không nói đến thứ trong máy vi tính mà bọn họ đã gặp đêm hôm đó, trên thực tế, cậu và Mã Duyệt thật sự vẫn còn đang suy đoán.

Lão Phùng đứng lên đi hai vòng, sắc mặt dần dần trở nên khá hơn. Lão Phùng dừng lại nhìn Hàn Khải nói: “Tôi có thể gặp mặt bạn cậu hay không?”

“Chuyện này…” Hàn Khải có chút lưỡng lự, “Để tôi gọi điện hỏi cậu ấy, anh chờ chút.”

Thấy lão Phùng gật đầu, Hàn Khải lấy điện thoại ra: “Alô, Mã Duyệt, cậu đang làm gì vậy?”

“Mở cửa đi.”

“Hả?”

“Tôi đang ở bên ngoài.”

Hàn Khải nhận lấy ánh mắt nghi ngờ của lão Phùng, đứng dậy mở cửa.

Lão Phùng dù rất ngạc nhiên nhưng vẫn cố gắng không biểu hiện ra ngoài, mà trong lòng lại có phần tin người thanh niên này.

Nhưng bọn họ không biết, thật ra không phải Mã Duyệt đoán trước được, mà là kể từ khi Hàn Khải bước vào cánh cửa này, Mã Duyệt vẫn đứng bên ngoài canh chừng, hắn luôn cảm thấy rằng, chỉ cần còn ở trong cái công ty này, Hàn Khải sẽ không an toàn. Mã Duyệt cũng cảm thấy mình có chút buồn cười, hình như từ trước đến giờ hắn chưa hề có cái tính bảo mẫu như thế…

Mời hai người ngồi xuống, lão Phùng cũng tiện tay rót cho Mã Duyệt một ly nước.

Mã Duyệt không đợi lão Phùng mở miệng, nói trước: “Nếu như anh muốn hỏi hung thủ, vậy rất xin lỗi, bây giờ chúng tôi vẫn chưa điều tra ra được, còn nếu như anh muốn kiểm tra lại lời nói của Hàn Khải, vậy thì không cần, bởi vì cậu ấy nói thật.” Còn một số nội dung khác, tôi không thể nói cho anh biết.

Lão Phùng cười nói: “Không phải là tôi không tin cậu ấy, mà là tôi muốn biết, các người có nắm chắc chuyện lần này không?”

Hàn Khải nhìn Mã Duyệt, chỉ thấy hắn cười đến thờ ơ, nhất thời cũng cảm thấy, chỉ cần có người này thì không có gì ghê gớm cả.

Hàn Khải cũng cười…

“Không nắm chắc.”

Mã Duyệt nói không chút do dự khiến Hàn Khải suýt chút nữa té chỏng xuống đất.

“Bây giờ tôi vẫn chưa nắm chắc, bởi vì tôi vẫn còn trong giai đoạn tìm kiếm, đợi đến ngày mai, biết đâu tôi có thể biết nhiều hơn một chút.”

Lão Phùng không nói gì, chỉ nhìn Mã Duyệt gật đầu một cái, không sai, dáng vẻ của người này giống như một chàng trai bước ra từ trong tranh, thật sự khiến cho người ta thưởng tâm duyệt mục(1), quan trọng hơn là, nụ cười có khí phách của hắn có sức mạnh đặc biệt, có thể khiến cho người khác yên tâm.

“Nhưng chuyện này, tạm thời không cần nói với những người khác,” lão Phùng nhớ đến điều gì đó, chau mày, “tốt nhất là đợi đến khi có kết quả hãy nói, tôi sợ bên ông chủ… Không thể dễ dàng tiếp nhận chuyện như vậy.”

Đối với chuyện này, Hàn Khải hoàn toàn có thể hiểu, vì thế vội vàng gật đầu: “Đương nhiên, giữ bí mật cho khách hàng là quy tắc làm việc cơ bản của chúng tôi.”

Mã Duyệt nghiêng đầu nhìn cậu, buồn cười nghĩ: Từ khi nào mà người bắt quỷ cùng làm việc với thám tử tư rồi?

Sau khi rời khỏi phòng làm việc của lão Phùng, hai người mới chợt nhớ đến cơm trưa của mình vẫn chưa được giải quyết, vội vàng chạy đến phòng ăn.

Hai người ngồi bên bàn ăn cơm, Hàn Khải giống như chợt nhớ đến cái gì đó, vội vàng hỏi Mã Duyệt: “Mã Duyệt, lần trước cậu nói gần một nửa số nhân viên trong công ty đều được sinh vào giờ có âm khí rất nặng?”

“Ừm.” Mã Duyệt vừa uống canh vừa trả lời.

“Vậy cậu có xem cho lão Phùng không?”

“Ngày sinh thì không xem, nhưng vừa nhìn tướng mạo là biết không phải người đoản mệnh, ít nhất là không có dấu hiệu báo sẽ xảy ra chuyện trong khoảng thời gian này.”

Hàn Khải yên tâm gật đầu, tiếp tục ăn.

Xem ra, Hàn Khải có quan hệ không tệ với lão Phùng. Cả trong công việc lẫn cuộc sống đều thấy lão Phùng giống như chú của Hàn Khải, nhưng trên thực tế lão Phùng chỉ hơn Hàn Khải khoảng mười tuổi.

Mã Duyệt suy nghĩ một chút, chờ lát nữa trở về vẫn phải xem bản đồ tử vi giúp lão Phùng một chút.

Lúc này Mã Duyệt vẫn chưa phát hiện rằng, mình đã bắt đầu quan tâm đến tất cả mọi thứ quanh Hàn Khải, hơn nữa còn tự nhiên đặt mình vào vị trí gần cậu nhất.

Khoảng thời gian khó chịu nhất chính là chờ đợi, mà nhất là khi trong bụng còn một đống câu hỏi đang chờ lời giải đáp.

Hàn Khải chờ đến có chút khó chịu, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ treo tường, thật vất vả mới đợi đến giờ tan tầm, lập tức vọt đến phòng làm việc của Mã Duyệt như một làn khói, kéo người đi thật nhanh, Mã Duyệt dở khóc dở cười nhìn cậu, đồng nghiệp trong phòng còn nghĩ, trời rõ như ban ngày mà có người lại dám đi bắt cóc, kết quả là nhìn thấy nụ cười trên vẻ mặt dung túng của Mã Duyệt bị bắt đi mới tiếp tục hoàn thành công việc của mình, dù sao ai cũng không muốn phải ở lại công ty tăng ca.

Về đến nhà, bên trong chỉ còn lại một mình Dương Tử bận rộn ở phòng bếp, đợi đến lúc ăn cơm vẫn không thấy Hàn Nhật Chiêu về.

“Hôm nay anh hai lại tăng ca?” Hàn Khải vừa ăn vừa hỏi.

“Ừm, nhưng cũng không quá lâu.” Dương Tử mỉm cười múc canh cho hai người, “Em cứ ăn từ từ, không ai giành với em.”

Mã Duyệt nhìn Hàn Khải mà cảm thấy buồn cười, thấy Dương Tử đi vào phòng bếp, lập tức đến bên tai Hàn Khải khẽ nói: “Cậu ăn nhanh như vậy làm gì? Không phải cứ ăn như cướp là có thể đến mười hai giờ ngay đâu.”

“Tôi biết.” Hàn Khải gật đầu, vừa bỏ thức ăn vào miệng, vừa nói: “Nhưng mà không khống chế được.”

Mã Duyệt bật cười, người này sao lại đáng yêu như thế.

Ăn cơm xong không bao lâu, Hàn Khải lấy cớ phải bàn chuyện làm ăn với Mã Duyệt, lập tức trở về phòng, để một mình Dương Tử ở lại phòng khách.

“Cậu đoán xem thứ kia sẽ đến gặp chúng ta bằng cách nào?”

“…” Mã Duyệt lấy một quyển sách trên kệ, nghiêng người tựa vào mép giường lật sách, không trả lời.

Hàn Khải vẫn ngồi lắc lư bên cạnh, lẩm bẩm: “Có thể là một luồng sương đen, cũng có thể là… vẻ ngoài rất kinh khủng?”

“…”

“Cậu nói xem chúng ta có cần mở máy tính ra không, nói không chừng thứ kia có thể bò qua từ màn hình.”

Cậu xem Sadako quá nhiều rồi.

Mã Duyệt không nhịn được, khép sách lại, cẩn thận nhìn Hàn Khải, nói: “Cậu… đang sợ sao?”

“Nói bậy,” Hàn Khải liếc mắt trừng Mã Duyệt, “Tôi… tôi… tôi sợ cái gì chứ?”

Mã Duyệt nở nụ cười: “Sợ thì cứ nhận, không thì tôi để thứ đó đến chỗ khác tìm tôi?”

“Không được! Chuyện này tôi cũng có phần, không thể bỏ tôi lại.” Hàn Khải lập tức từ chối.

Cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì mà lại hấp tấp, rõ là…

Mã Duyệt lắc đầu: “Tuỳ cậu vậy, thành thật mà nói tôi cũng không biết thứ đó là gì, nhưng đại khái có thể đoán được một chút. Cũng sẽ không quá kinh khủng đâu, nếu thật sự quá ghê rợn thì cậu cứ nhắm mắt lại nói chuyện là được.”

“Hả… vậy cũng được sao?”

“Không được, đùa cậu thôi.”

“…” Hàn Khải ném một cái gối qua, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn mở máy tính lên, dĩ nhiên không phải để cho thử kia bò xuyên qua, mà là nghĩ dùng nó giết thời gian cũng không tồi.

Thấy Hàn Khải rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, Mã Duyệt cười cười, tiếp tục mở cuốn sách trên tay ra.

Nhất thời trong phòng ngủ không còn tiếng nói chuyện nữa, chỉ còn tiếng lật sách loạt soạt, tai nghe truyền ra tiếng bắn súng, cùng với tiếng mắng chửi của Hàn Khải.

Nhìn người lúc nãy còn bất an đã nhập tâm vào trong cuộc chiến ảo, Mã Duyệt bất đắc dĩ lắc đầu, tính cách ngay thẳng của Hàn Khải thật không hề thích hợp để trêu chọc đến những thứ phiền toái này, bởi vì chỉ làm cho Hàn Khải trở nên phiền lòng hơn, phải mau giải quyết xong mới được.

“Các ngươi thật nhàn nhã.” Một âm thanh xa lạ phá vỡ sự yên tĩnh và dòng nước ấm áp trong phòng.

Mã Duyệt khép sách lại nhìn ‘người’ trước mắt: “Đợi đã lâu.”

Người vừa tới cong cong khoé miệng: “Hình như cậu cũng không ngạc nhiên nhỉ.”

“Ít nhiều cũng có thể đoán được một chút.”

“Thật không hổ là người Mã gia xảo trá âm hiểm.”

“Cảm ơn đã khen.”

Hàn Khải nhìn thứ nhẹ nhàng bay bay bên cạnh, nói trong lòng không sợ là không thể, nhưng không ngờ người đến lại có dáng vẻ này, trong lúc nhất thời cũng quên mất nên nói gì.

Người vừa tới quay đầu nhìn Hàn Khải một chút, khẽ nhíu mày: “Cậu không nói là sẽ có người khác.”

Nói trước thì sẽ không hiện hình.

“Cậu ấy và tôi không có gì khác nhau.” Mã Duyệt nhàn nhạt nói.

Bởi vì câu này mà con tim Hàn Khải vô cùng ấm áp, nỗi lo và sự sợ hãi cũng ít đi rất nhiều, lúc này mới nhớ phải mở miệng nói: “Xin hỏi cô là…”

“Ta là Câu Hồn sứ giả…”

“Hả? Là đầu trâu mặt ngựa?” Không đợi người vừa đến nói xong, Hàn Khải lập tức ngạc nhiên kêu lên, “Sao có thể được, không phải đầu trâu mặt ngựa rất xấu sao? Làm gì có một cô gái xinh đẹp mặc váy liền màu đen?”

—-

CHÚ THÍCH

(1) Thưởng tâm duyệt mục – vui lòng đẹp mắt – 赏心悦目: ý chỉ sự yêu thích, mê say.
Bình Luận (0)
Comment