Tử Vong Cấm Chú

Chương 33

Theo Bạch Thập Tam đến cổng địa phủ, Mã Duyệt khẽ cau mày.

Bầu không khí u ám ập vào mặt, từ lâu Mã Duyệt đã biết ở đây sẽ có tử khí rất nặng, nhưng thế này thì lại khiến hắn có cảm giác bất an, loại cảm giác này… Là hoảng sợ? Nhưng một khi hắn đã muốn nghiên cứu cho đến cùng thì nó lại biến mất không một tiếng động.

Mã Duyệt không tiếp tục truy cứu, hắn nhảy theo Bạch Thập Tam vào hắc động sâu không thấy đáy trước mắt.

Mãi cho đến khi hai người vững vàng đứng trên mặt đất, Mã Duyệt mới sửng sốt, quay đầu nói với người phía sau: “Tôi không ngờ… Địa phủ là như thế này.”

Bạch Thập Tam bất đắc dĩ lắc đầu: “Năm mươi năm trước ta cũng không nghĩ là vậy.”

Đập vào tầm mắt Mã Duyệt chính là một đường phố rất bình thường, hai bên phố có một vài ngôi nhà như được dùng đá tảng dựng nên, con đường này không dài nhưng lại khiến Mã Duyệt cảm nhận được khí tức dương gian, nhưng lại có chút âm u, hơn nữa những thứ bay tới bay lui đa số là linh hồn.

“Chỗ này là nơi Địa Tạng Vương sắp xếp cho những người làm việc cho ông ấy như bọn ta, còn có nơi dành cho một số du hồn không thể chuyển kiếp, lúc còn sống bọn họ không phạm phải tội nghiệt gì lớn, không đến mức phải xuống mười tám tầng địa ngục, nhưng lại vì một vài nguyên nhân nên không thể đầu thai chuyển thế.

“Ông ta… không giống như người trước đây?” Mã Duyệt đi theo Bạch Thập Tam về phía trước, nói.

Bạch Thập Tam nhìn Mã Duyệt một chút, giống như không hiểu ý hắn, một lát sau mới trả lời: “So với người quản lý địa phủ, ngược lại ta cảm thấy ông ấy thích hợp làm một du tăng hơn.”

“Ông không sợ ông ta nghe được sẽ giáng chức ông à.”

Bạch Thập Tam nhướn mi, giống như muốn nói rằng ta không sợ.

Cuối ngã tư đường, Mã Duyệt nhìn thấy trong bóng đêm có một ngôi nhà đá hơi lớn hơn so với những ngôi nhà trước đó, nhưng không có hình dáng hay bày trí gì đặc biệt.

“Ở đây?”

“Ừm, là nơi làm việc của tất cả những người trông coi địa phủ.” Bạch Thập Tam gật đầu, không cảm thấy có gì không ổn.

Mã Duyệt cẩn thận nhìn quanh, mặt nhăn mày nhíu, không nói gì đi theo Bạch Thập Tam vào trong.

Sau khi đẩy cửa bước vào Mã Duyệt mới phát hiện mình đã lầm, từ ngoài nhìn vào trông không lớn, chỉ tương đương với chiều rộng của một phòng ngủ cộng thêm một phòng khách, nhưng sau khi vào mới nhận ra, hoá ra những căn phòng này đều sử dụng không gian pháp thuật.

Trong phòng chia làm năm tầng không gian, không đợi Mã Duyệt quan sát kĩ, Bạch Thập Tam lấy ra một cái chìa khoá trên người, đưa vào một lỗ nhỏ giữa tường, sau đó kéo Mã Duyệt vào một lối đi, không đến một phút, hai người lần nữa bước tới phía bên kia của lối đi.

Bạch Thập Tam dẫn Mã Duyệt đến trước một căn phòng: “Ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây, ông ấy ở bên trong chờ ngươi.”

Bày trí trong phòng nghiêng về thời cổ, rất đơn giản, trên chiếc giường cạnh tường có một bàn cờ, một người đàn ông có tuổi đang ngồi bên cạnh chiếc bàn cổ màu đen đơn giản không hề cầu kỳ, nhìn thấy Mã Duyệt bước vào, cười cười: “Mời ngồi.”

Mã Duyệt không chút khách khí, đi đến ngồi xuống đối diện ông ta. Trên đường đi hắn đã suy nghĩ rất nhiều, theo lý thuyết, việc hồn phách bị mất hết tám phần không liên quan đến hắn, nhưng Địa Tạng Vương lại gấp gáp mời hắn đến như vậy, chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là Địa Tạng Vương nghi ngờ hồn phách bị mất là do hắn trộm, nếu không thì là có quan hệ không tầm thường với ngươi đã trộm.

Có lẽ Địa Tạng Vương muốn mượn tay mình bắt người kia? Mã Duyệt cười cười tự giễu, dựa vào cái gì mà ông ta cho rằng mình có thể đối phó với người ra vào địa phủ tự nhiên đến mức ngay cả Địa Tạng Vương như ông ta cũng không thể cản?

“Mã Duyệt, cậu muốn biết gì?”

Mã Duyệt thoáng nghẹn lời. Vốn là người tới tìm mình giúp một tay, làm ra vẻ mặt thiện ý giải đáp mọi nghi vấn của mình, là muốn khiến mình nợ nhân tình, sau đó không thể từ chối yêu cầu của ông ta sao? Qủa nhiên tính toán không tệ.

Tuy rất muốn từ chối sau đó ung dung bỏ đi, nhưng Mã Duyệt cũng hiểu được mình không thể làm vậy.

Địa Tạng Vương như nhìn thấu suy nghĩ của Mã Duyệt, cười nói: “Chuyện cậu muốn biết, chỉ cần ta rõ, ta đều sẽ nói cho cậu biết, cậu không cần lo là ta sẽ vì vậy mà ép buộc cậu làm việc cho địa phủ, bởi vì ta biết, cậu nhất định sẽ giúp, cho nên không ngại để cậu thấy lòng thành của địa phủ.”

Mã Duyệt nhướn mi: “Ông khẳng định tôi sẽ giúp ông một tay?”

“Hay là cứ nói trước đã, cậu muốn biết gì?”

Mã Duyệt suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời cứ lấy bất biến ứng vạn biết, ‘người’ trước mặt này tuyệt đối không hề vô hại giống như nụ cười trên mặt ông ta.

“Trước hết hãy nói về chuyện Thập Ác chi hồn bị mất đi, vì sao tìm tới tôi?”

Dường như Địa Tạng Vương không hề cảm thấy khó hiểu với câu hỏi thăm dò mình của hắn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Chuyện này, thật ra có chút liên quan với chuyện cậu muốn biết. Không biết cậu còn nhớ việc Cố Diệc Thành và Ôn Dĩnh thu thập hồn phách để thực hiện tử vong cấm chú hay không?”

Mã Duyệt gật đầu: “Nhưng không phải hồn phách của Cố Diệc Thành đã bị tiêu diệt, Ôn Dĩnh cũng bị các người bắt rồi sao?”

“Ôn Dĩnh thật sự bị Bạch Thập Tam bắt về, nhưng trong quá trình bọn ta điều tra và thẩm vấn cô ta, bọn ta phát hiện thật ra cô ta không phải là sinh hồn sống cùng Cố Diệc Thành từ thời xa xưa, cũng không phải thân thể đã qua nhiều lần thay đổi. Mà là mười năm trước bị pháp thuật bắt ép thức tỉnh, là hồn phách bị người khác cấp cho ký ức mấy trăm năm.”

“Vậy Cố Diệc Thành thì sao?”

“Hắn ta coi như là sư huynh của ta, tuổi tác của bọn ta cũng xấp xỉ.”

Mã Duyệt không có hứng thú biết lão bất tử trước mắt có bao nhiêu ‘tuổi tâm hồn’, hỏi: “Ôn Dĩnh đâu? Tôi muốn gặp cô ta một lần.”

Địa Tạng Vương lắc đầu: “Không gặp được, vào ngày thứ hai sau khi Thập Ác chi hồn bị mất, hồn phách của Ôn Dĩnh cũng bị đánh tan.”

“Cùng một người làm?”

“Có lẽ.”

“Nhưng tôi vẫn không hiểu, đây là chuyện của địa phủ, tại sao lại tìm tôi.” Mã Duyệt nhíu mày, chuyện của mình còn không lo được, hắn không muốn góp thêm náo nhiệt vào những chuyện khác.

Địa Tạng Vương suy tư một chút, nghiêm mặt nói: “Ta nghe Bạch Thập Tam nói, lúc các cậu đang đấu với Cố Diệc Thành, linh lực của cậu đột nhiên trở nên bất ổn?”

Mã Duyệt mím môi, nói rất… hàm súc.

Thấy Mã Duyệt không nói lời nào, Địa Tạng Vương cũng không hỏi tiếp, ông ta lấy ra một quyển sổ đã rách bươm, đưa cho Mã Duyệt: “Ta đoán có thể cậu sẽ có hứng thú với thứ này, cho nên gọi cậu đến đây.”

Mã Duyệt nhận lấy xem, một cái đầu nháy mắt trở thành hai cái.

Văn tự trong quyển sổ này giống hệt như văn tự bọn họ tìm thấy trong hộp gỗ, có lẽ là do cùng một người viết.

Mã Duyệt buồn cười hỏi: “Ông làm vậy để tôi hỗ trợ phá giải? Vậy ông thất vọng rồi, tôi cũng tìm được một thứ, vẫn chưa giải được một nửa.”

Địa Tạng Vương lắc đầu: “Cái này trả lại cho Mã gia các người, là vật của Mã gia. Còn có cái này…” Địa Tạng Vương đưa ra vài trang giấy, “Ta tin các người sẽ giúp.”

Mã Duyệt nhìn tổng thể một chút, khá lắm, hoá ra là nghiên cứu về tử vong cấm chú.

“Thời gian không còn sớm, hồn phách của cậu rời khỏi thân thể quá lâu cũng không ổn, ta gọi Bạch Thập Tam đưa cậu về. Những thứ này cậu đều có thể mang đi.”

Mã Duyệt nghi ngờ nhìn Địa Tạng Vương: “Ông tìm tôi chỉ vì chuyện này?”

Địa Tạng Vương mỉm cười: “Không vội, chờ cậu đem những thứ này về xem rồi tự nhiên sẽ biết.”

Mã Duyệt biết Địa Tạng Vương không cần phải gạt mình, nhận lấy đồ vật, gật đầu với ông ta ra hiệu, đi theo Bạch Thập Tam được gọi đến, rời khỏi địa phủ.

Trong phòng tràn ngập bầu không khí trầm tĩnh.

“Mã Duyệt… chúng ta sẽ sớm gặp lại.” Địa Tạng Vương lăn lăn quả cầu tròn trong tay, khẽ cười nói, “Nhưng đến lúc đó, cậu sẽ lựa chọn như thế nào? Ngàn vạn lần đừng khiến ta thất vọng.”

Nói rồi phân ra làm hai.

Lại nói sau khi Mã Duyệt và Bạch Thập Tam đi, Hàn Khải và Liệt vẫn không nhúc nhích trông chừng thân thể Mã Duyệt, qua khoảng nửa giờ,cửa truyền tới tiếng gõ cửa.

Hàn Khải nhìn Liệt, Liệt gật đầu ý bảo không sao, Hàn Khải mới đứng lên đi tới cửa nhìn qua mắt mèo quan sát bên ngoài, cậu biết không phải là Bạch Thập Tam, bởi vì tên kia chưa bao giờ gõ cửa, càng không thể là Mã Duyệt, hồn phách cần phải gõ cửa sao?

Bóng người xuất hiện trong mắt mèo khiến Hàn Khải có chút kinh ngạc, lập tức mở cửa: “Chú Nguyên,… chú… Mã, sao các người lại đến?”

Mã Nguyên đưa cái hòm màu đen cho Hàn Khải, cùng Mã Thần đi thẳng vào phòng ngủ, nhìn thấy Liệt đang bảo vệ cho Mã Duyệt, nét mặt hai người trầm xuống.

Hàn Khải cất xong hòm da, đóng cửa kĩ rồi cũng vào phòng ngủ.

Ở trước mặt hai người, Hàn Khải vẫn có chút lo sợ, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời thế nào, lập tức tìm cớ vào phòng bếp pha trà.

Nhưng thời gian pha trà dài bao lâu?

Bưng ấm trà và ly về phía Mã Thần, Hàn Khải cảm thấy tay mình có hơi run.

Kết quả là Mã Thần nhận lấy ly trà, cũng không nói gì, chỉ để trên tay nhìn Mã Duyệt chăm chú, nhất thời, bầu không khí trong nhà có chút lúng túng.

“A Khải, sao Mã Duyệt lại xuất hồn?” Mã Nguyên nhìn hai người, cuối cùng vẫn quyết định tự mình phá vỡ tình hình căng thẳng trước, ông biết anh trai mình chỉ nhất thời chưa thể tiếp nhận, chứ cũng không phải là thật sự ghét Hàn Khải.

“À, à,… chuyện đó… sau khi chúng con trở về không lâu, Bạch Thập Tam lại đến…”

Hàn Khải kể hết mọi chuyện, hỏi: “Chú Nguyên, sao hai người…”

“Ừ, phát hiện ra chút manh mối trong thứ kia. Tới thăm Mã Duyệt một chút…”

Hàn Khải không rõ manh mối và đi thăm Hàn Khải có quan hệ gì, nghĩ lại, chẳng lẽ là bọn họ tìm được nguồn gốc của linh lực không biết tên trong cơ thể Mã Duyệt?

Đang suy nghĩ không biết nên hỏi thế nào, phía sau truyền tới âm thanh quen thuộc: “Sao hai người cũng đến?”

Mọi người quay đầu nhìn, chính là Bạch Thập Tam và hồn phách của Mã Duyệt.

Mã Duyệt không chờ bọn họ trả lời, trước hết niệm chú đưa hồn về lại xác.

Mở mắt nhìn những người trước mặt.

Nhìn Bạch Thập Tam gật đầu với mọi người rồi đi, Mã Nguyên thấp giọng nói: “Duyệt, lần này, có lẽ là có phiền toái.”
Bình Luận (0)
Comment