Tử Vong Khai Đoan

Chương 167

Dịch: Shun
Biên tập: mqhung

Tuy lúc này đang ở trên chiến trường, cũng đang trong thời khắc nguy cấp nhất nhưng Bùi Kiêu cũng không nhịn được mà cười ầm lên một hồi. Sự vui sướng và phấn khích của hắn lúc này, khó có thể hình dung được bằng lời nữa.

Là một linh hồn thể, ngoài Thiên Sinh Vũ Khí là thứ liên quan trực tiếp tới tiền bạc và địa vị ra thì thực lực bản thân chính là thứ quan trọng hơn hết thảy!

Tính tất cả linh hồn trên thế giới, ngoài ba cường giả Chân Ma cấp từ xưa tới nay thì cũng chỉ còn một vị Chân Ma ở ẩn là Valkyrie và một Chân Ma mới toanh là Bùi Kiêu. Cả thế giới vậy là chỉ có năm cường giả Chân Ma cấp… Đương nhiên, còn có Rocky nhờ vào Thế Giới Xà để đạt tới Chân Ma cấp đỉnh cao và ba con quỷ quái Ma Vương cấp đỉnh cao, những chúng đều không thể xuất hiện và sử dụng sức mạnh của mình một cách tùy tiện nên tạm không tính. Vậy nên cả thế giới chỉ có năm cường giả Chân Ma cấp, nhưng lại chỉ có một mình Cung Diệp Vũ là Chân Ma cấp đỉnh cao!

Bởi vậy mà có thể thấy được, Chân Ma cấp đỉnh cao là quý giá tới mức nào, hơn nữa thực lực của họ cũng quả thật không phải là thứ các Chân Ma cấp bình thường có thể sánh bằng. Có thể nói rằng, một khi Bùi Kiêu có thể thực sự làm thực thể hóa trường khí thế, vậy thì cái danh Cường Giả Số Hai Thế Giới của hắn đã không cần phải bàn cãi nữa. Khi ấy thì dù gặp phải Rocky – cái gã nhìn như một Chân Ma đỉnh cao, nhưng thực tế chỉ là một Chân Ma bình thường, Bùi Kiêu cũng có thể dễ dàng chiến thắng.

Thế nên khi Bùi Kiêu nhìn thấy cái trường khí thế màu trắng bạc kia, hắn đã phấn khích tới mức tim cũng sắp bay khỏi lồng ngực. Hắn liền chẳng quan tâm tới ngọn thương dài mới ngưng tụ được kia, mà lập tức dồn toàn bộ sự tập trung và tư tưởng vào trường khí thế màu trắng bạc. Trong sự cảm nhận của hắn, trường khí thế bạc đó quả thật là do chính trường khí thế bao dung của mình thực thể hóa mà ra. Trong trường khí thế màu bạc đó, ngoài trường khí thế bao dung của hắn còn có sự tồn tại của một ít Năng Lượng Tiêu Chuẩn và lực lượng lôi điện. Ngoài ra, hắn còn thấy được cả hình chiếu ý chí của mình ở trong đó…

( Hình chiếu... A! Đúng là hình chiếu! Quỷ quái Ma Vương cấp cũng có thể có được hình chiếu của bản thân nó, khiến cho bản thân có thể cùng lúc có mặt ở nhiều nơi trong không gian. Vậy thì trong các điều kiện để có thể đạt tới được Ma Vương cấp, hình chiếu sẽ là thứ vô cùng quan trọng. Chân Ma cấp đỉnh cao là khi đã vô cùng gần tiếp cận Ma Vương cấp, như vậy, có thể chưa làm được việc dùng hình chiếu để phân thân, nhưng ít ra cũng có thể tạo được hình chiếu… Ta hiểu rồi!)

Bùi Kiêu thật sự là đã hưng phấn tới váng cả đầu. Hắn cứ vậy mà đứng như trời trồng, mắt nhìn chằm chằm vào ngọn thương trên tay, dáng vẻ chăm chú như thể chợt quên mất cả đàn quân địch xung quanh. Thế nên khi hắn tỉnh táo lại thì thấy chấp niệm của mình đã sắp thật sự rơi vào tình trạng chấn động. Mà đám quỷ quái xung quanh dường như đã đánh hắn tới phát nghiện, hỏa lực trút xuống càng lúc càng mạnh hơn.

“Ta nhổ! Cút mẹ các ngươi đi!”

Bùi Kiêu lúc này đang cảm thấy vừa hưng phấn, vừa kích động. Cảnh giới của hắn vốn bị kẹt đã hơn mười tháng qua, vậy mà không ngờ trong trận chiến lần này lại tìm được ý tưởng đột phá, thế thì làm sao hắn có thể không vui sướng cho được? Thế mà tại thời khắc đáng mừng như vậy, lại có một đám người máy phiền toái liên tục tấn công quấy rối? Bùi Kiêu lâp tức lửa giận ngút trời, rống lớn một tiếng, mà đồng thời, từ nơi sâu thẳm trong linh hồn hắn cũng dường như vang lên tiếng cười ha hả của giọng nói phóng khoáng lúc trước.

“Hãy xem Killing 3000 của lão tử… Á? Tại sao lại gọi bằng một cái tên hiện đại như vậy, đầy tính khoa học kỹ thuật như vậy nhỉ?” Bùi Kiêu mới rống lên được một nửa thì đột nhiên chính hắn cũng cảm thấy kỳ quặc. Có điều là cái ý chí kỳ dị kia dường như cũng không cố ý kiểm soát hắn, huống hồ lúc này tình thế đang nguy cấp, hắn cũng chỉ đành thì thầm một câu “đợi đấy” rồi lập tức nhấc ngọn thương dài trong tay lên, phi về phía một tên người máy Chân Ma cấp cách không xa.

Ngọn thương này có đi kèm với trường khí thế của Bùi Kiêu, hơn nữa còn không phải chỉ phủ một lớp mỏng bên ngoài, mà là trường khí thế dung hòa vào lực lượng lôi điện, rồi biến đổi lực lượng lôi điện thành thứ giống như vật chất thật sự. Một thương bay đi, ánh sáng chói lòa bùng lên giống như mặt trời hạ xuống sát bên, khiến người ta không thể mở mắt nhìn vào. Tới khi ánh sáng yếu dần, Bùi Kiêu mới mở mắt nhìn tới. Nơi tên người máy Chân Ma kia đứng giờ đã biến thành một khu vực khoảng 200m² với đầy điện sét tứ tung. Ở trong khu vực đó, tất cả quỷ quái, kể cả tên người máy Chân Ma cấp kia đều đã bị một đòn duy nhất đánh tan tành, biến thành một đám lớn Năng Lượng Tiêu Chuẩn bay đầy không gian.

“Quá… quá khủng!” Chính bản thân Bùi Kiêu cũng cảm thấy sửng sốt. Hắn biết rằng đòn tấn công có trường khí thế nhìn thấy được đi kèm sẽ khủng bố tới mức phi thường – cái đó cứ nhìn Cung Diệp Vũ thì rõ. Nhưng hắn thật sự không ngờ sức công phá của nó lại lớn đến vậy. Sức công phá này đơn giản là còn lớn hơn nhiều đòn tấn công của Anh Dũng Súng khi Giải Phóng, mà đó chẳng qua chỉ là đòn tấn công bằng lực lượng lôi điện bình thường kết hợp với trường khí thế thôi! Nếu như có Thiên Sinh Vũ Khí mạnh mẽ, sử dụng Giải Phóng rồi dung hợp với trường khí nhìn thấy được… Sức công phá khi đó, sợ rằng sẽ dư sức phá hủy hơn 1000m²!

( Chân Ma cấp đỉnh cao đã khủng bố tới vậy rồi. Thế thì tuyệt chiêu toàn lực của Ma Vương cấp sẽ còn kinh khủng tới nhường nào? Rồi còn Ma Vương cấp đỉnh cao nữa? Ví dụ như đòn Pháo Co Rút của con Thế Giới Xà kia, nếu Thế Giới Xà trong trạng thái hoàn chỉnh, mạnh nhất mà dùng đòn đó thì sao? Chẳng phải sẽ lập tức sửa lại hình dạng một đại lục hay sao? Khó trách đó lại là tận thế! Quái vật như vậy, sức phá hoại lớn đến vậy, thật sự là còn khủng bố hơn bất kể một dạng chiến tranh hạt nhân nào!

Bùi Kiêu thầm nghĩ tới một vấn đề như vậy. Mà điều đó cũng không ảnh hưởng chút nào tới động tác của hắn. Nếu như đã tìm được và còn nắm chắc kỹ xảo và phương pháp để chế tạo ra ngọn thương màu bạc kia, vậy thì hắn đương nhiên sẽ không tiếp tục sử dụng đòn Quả Cầu Sét có uy lực chẳng ra sao kia. Chỉ thấy tay hắn liên tục búng búng, chỉ chỉ. Ngay sau đó, lại một ngọn thương dài màu bạc được phóng đi. Sau tiếng nổ ầm ầm vang dội, lại một tên người máy Chân Ma cấp đã bị nổ tan tành xác pháo.

Ngay lúc Bùi Kiêu đang định chế tạo ngọn thương bạc thứ ba thì hắn bỗng thấy lạnh sống lưng. Cảm giác lông tóc toàn thân dựng ngược một lần nữa kéo tới, hắn không dám chậm trễ, tức khắc xoay vụt lại, ngọn thương bạc vừa ngưng tụ xong trong tay lập tức được phóng đi.

Ngay phía sau hắn, chẳng biết từ lúc nào mà tên Thần Chiến Binh thu nhỏ kia đã âm thầm áp sát, lúc này chỉ còn cách hắn khoảng 20m. Bùi Kiêu vốn luôn sợ rằng tên Thần Chiến Binh thu nhỏ này sẽ âm thầm đánh lén, thế nên hắn vẫn không ngừng để ý, theo dõi vị trí của quái vật này. Vậy mà chỉ nháy mắt vừa rồi thôi, con quỷ quái này vậy mà vượt qua mấy trăm mét, tới ngay gần sau lưng hắn… Đó còn gọi là tốc độ gì nữa chứ! Rõ ràng chính là dịch chuyển tức thời mới đúng!

Nhưng cũng còn may là mới đây, Bùi Kiêu lâm trận đột phá, lúc này đã có thể miễn cưỡng sử dụng được trường khí thế nhìn thấy được bằng mắt thường. Tuy ngọn thương bạc thứ ba còn chưa hoàn toàn ngưng tụ xong nhưng sức công phá của nó cũng đã rất khổng lồ. Một tiếng ầm ầm nổ lớn vang lên, tuy quả đấm của Thần Chiến Binh thu nhỏ vẫn nện lên người Bùi Kiêu như thường, nhưng đầu tiên là có sóng chấn động của vụ nổ cản lại ít nhiều, sau là phản lực của vụ nổ đẩy Bùi Kiêu bay ngược nên thương tổn mà hắn phải chịu lần này đã nhỏ hơn trước rất nhiều… Nhưng dù vậy, hắn vẫn bị đánh bay xa cả mấy trăm mét, lần nữa rơi vào giữa một đàn người máy.

“Mẹ kiếp! Nó cứ dịch chuyển rồi đấm từng cú một như vậy thì căn bản là không thể địch nổi! Cần tốc độ có tốc độ, cần linh hoạt có linh hoạt, mà còn sức mạnh khủng bố tới mức phá vỡ không gian kia nữa. Nó quả thật chẳng khác nào một cái xe ủi khổng lồ lầm lũi tiến lên…”

Bùi Kiêu nhảy bật dậy khỏi mặt đất. Sắc mặt hắn đã dần trở nên tái mét. Nguyên nhân không phải hắn bị dọa hay đang sợ hãi gì đó… mà là đau! Đó là nỗi đau đớn, thống khổ ngấm vào tận sâu thẳm linh hồn, kinh khủng tới mức thực sự khó có thể dùng lời lẽ để diễn tả. Đúng vậy! Liên tục bị Thần Chiến Binh thu nhỏ đánh trúng ba đấm, hắn cuối cùng đã không thể đè nén cơn chấn động chấp niệm được nữa, toàn thân co giật dữ dội, nhìn giống như người lên cơn động kinh. Mà cơ thể hắn cũng dần thu nhỏ lại, trường khí thế cũng bắt đầu suy yếu đi… Đúng vậy, Bùi Kiêu đang dần rơi khỏi trạng thái Giải Phóng.

( Cố kiên trì chút nữa nào! Có lẽ cũng sắp hết năm phút rồi…)

Những tổn thương mà cơ thể Bùi Kiêu phải chịu thật sự đã quá lớn. Trong cơ thể hắn, chí ít có gần 35% lượng chấp niệm đã tê liệt vì phải chịu sự đả kích vượt quá sức chống đỡ của mình, tổn thương như vậy đã khiến hắn không thể không rơi vào một cơn chấn động chấp niệm. Mà lúc này, trong cái nhìn chằm chằm của Bùi Kiêu, từ trong làn điện chớp đang tan dần phía xa xa, tên Thần Chiến Binh thu nhỏ kia sừng sững bước ra, lại lần nữa tiến về phía hắn. Với cái loại tốc độ như thể dịch chuyển tức thời kia, cùng lắm là hai tới ba giây sau, quái vật đó sẽ tới trước mặt hắn. Khi ấy, lại thêm hai đấm nữa… Buồn cười làm sao, vừa mới chạm được tới bên ngoài của cảnh giới Chân Ma đỉnh cao, thế mà ngay sau đó, hắn đã sắp tan biến rồi!

Ngay lúc Bùi Kiêu đang hoảng loạn tới mức khó mà tưởng tượng, liều tất cả mọi cách để động đậy được thì bỗng thấy một vệt sáng bạc lóe lên trên bầu trời. Và bằng một cách đơn giản, vệt sáng kia tóm được rồi đưa hắn bay thẳng lên không trung, ngay trước khi tên Thần Chiến Binh thu nhỏ tới nơi.

Tới lúc này thì Bùi Kiêu mới nhìn rõ được rằng người cứu hắn chẳng phải ai khác mà chính là Valkyrie. Lúc này Valkyrie vẫn đang ngồi trên con pegasus màu bạc vô cùng đẹp đẽ của cô, có điều là giờ thì con ngựa bay có vẻ đã vô cùng không ổn… Gần như cả bộ lông trắng muốt của nó đã bị cháy đen như than, một con pegasus có ngoại hình như vậy thật đúng là có phần quái dị.

Tuy nhiên, nếu so ra thì dường như bản thân Valkyrie còn không ổn hơn cả con ngựa bay này. Trên người cô, đâu đâu cũng có vết cháy đen, thậm chí nhiều chỗ trên trang phục còn bị đốt thủng. Có điều, không hiểu là vì thực lực của cô thật sự rất mạnh hay là vì thể chất trời sinh đẹp đẽ gì đó, mà tuy trang phục nhiều chỗ bị đốt trụi nhưng da thịt bên dưới thì vẫn trắng mịn như tuyết, ngay cả một vết tấy đỏ cũng không có, thậm chí dường như còn mơ hồ ánh lên màu xanh ngọc. Nhất là ở chỗ ngực của cô, trang phục ở đó bị đốt rụi mất một lỗ lớn, khiến cho hai quả thịt tròn tròn bên trong như ẩn như hiện, làm người ta nhìn vào lập tức thấy như máu nóng sôi sục.

Trùng hợp chính là, Valkyrie lúc này đang ôm lấy Bùi Kiêu bằng một tay, thế nên mắt hắn gần như là ‘phải bắt buộc’ nhìn thẳng vào ngực cô. Thậm chí vì con pegasus khi bay bị lắc lư qua lại nên đôi lúc, đầu hắn sẽ vô tình đụng phải hai quả thịt kia… Mặc dù lúc này đang trong thời khắc sinh tử nguy nan, mặc dù lúc này Bùi Kiêu đang phải trải qua cơn chấn động chấp niệm dữ dội, nhưng chẳng hiểu sao hắn vẫn cảm thấy, mình dường như sắp say tới nơi rồi.

“Còn thiếu một chút nữa...”

Ngay khi đầu Bùi Kiêu lại suýt chút nữa chạm phải hai quả thịt kia thì Valkyrie bỗng mở miệng nói như vậy. Bùi Kiêu lập tức sợ tới mức toàn thân đều cứng ngắc, đáng tiếc là hắn đang không thể mở miệng nói chuyện, nếu không thì hắn nhất định sẽ kêu to lên mấy câu đại loại như: “Không phải… không phải ta cố ý chạm vào đâu.”

Chỉ có điều là Valkyrie dường như lại chẳng hề đề ý tới việc nét xuân sắc của mình bị lộ ra ngoài. Tất cả những gì có trong mắt cô là cảnh tượng ở mặt đất xa xa phía dưới. Ở đó, đám Dương Đỉnh Thiên vẫn đang bận rộn làm việc của mình, mà ở trong cái hố, chất lỏng màu bạc đã tạo thành một cái ao sâu ít nhất khoảng 3m. Mà không chỉ vậy, ngay phía dưới con ngựa bay màu bạc của Valkyrie, một luồng sét tím cũng đang đuổi sát theo, cùng cô tức tốc chạy về phía đám Dương Đỉnh Thiên phía xa. Phía sau con ngựa bay màu bạc và luồng sét tím… mấy nghìn quỷ quái bình thường, gần mười con quỷ quái Chân Ma cấp và nhất là còn có một con rồng đen, một con chim lửa lớn và một người máy màu trắng bạc – ba con quỷ quái Ma Vương cấp cũng đuổi sát theo sau...
Bình Luận (0)
Comment