Dịch giả: ShunThiên Sinh Vũ Khí Có Tên Thật!... Thiên Sinh Vũ Khí cũng có phân chia cấp bậc và đẳng cấp như linh hồn thể. Đây là sự thật mà Tổ Chức Linh Hồn Thế Giới đã xác nhận từ lâu, cũng được ghi chép trong tư liệu công khai của tổ chức này. Từ Thiên Sinh Vũ Khí bình thường cấp Nhập Ma, đến Thiên Sinh Vũ Khí cấp Chân Ma có được các loại thuộc tính đa dạng, rồi đến Thiên Sinh Vũ Khí chạm ngưỡng cấp Ma Vương có thể triệu hồi ra quỷ quái và cuối cùng chính là Thiên Sinh Vũ Khí cấp Ma Vương hoàn chỉnh... Thiên Sinh Vũ Khí Có Tên Thật!
Ngày trước, Bùi Kiêu cũng đã từng được chứng kiến sức mạnh kinh khủng của Thiên Sinh Vũ Khí Có Tên Thật. Khi ấy, chỉ có duy nhất một món Thiên Sinh Vũ Khí Có Tên Thật nằm trong tay Rocky Constantine – kẻ cầm đầu của tập đoàn Kẻ Sa Đọa. Sức mạnh mà vũ khí kia thể hiện quả là khủng bố, chỉ nhờ có thứ đó mà Rocky đủ sức một mình khiêu chiến vài tên cường giả Chân Ma cấp, thậm chí có thể uy hiếp được tới Cung Diệp Vũ. Đó đã là một trình độ cực kì đáng sợ! Mà quan trọng hơn là dường như Thiên Sinh Vũ Khí Có Tên Thật không chỉ có tác dụng trong chiến đấu mà còn có rất nhiều công dụng kỳ diệu khác, thật sự là mạnh hơn Thiên Sinh Vũ Khí bình thường cả vài lần, là cỗ lực lượng mạnh mẽ bậc nhất trên thế gian!
Với vật hình tròn như gương đồng cổ đại này, nếu linh hồn thể dùng tư tưởng của mình xem xét một chút thì sẽ lập tức biết được nó có dung lượng bao nhiêu, nhưng khác với Thiên Sinh Vũ Khí bình thường, Thiên Sinh Vũ Khí Có Tên Thật sẽ không để cho người xem xét thấy được tên thật của nó. Cũng có nghĩa là, ngoài dung lượng ra thì người xem xét sẽ không thể tìm hiểu được điều gì khác về nó! Xem ra muốn lấy được tên thật của món Thiên Sinh Vũ Khí này thì sợ là còn phải tốn không ít công sức nữa.
Nhưng dù nói thế nào đi nữa thì quả thật, trong hành trình tới trung tâm ảo giới này, cả bọn đã thu được thành quả nhiều hơn xa những gì phải bỏ ra. Chưa cần nói tới cái khác, chỉ riêng việc Cung Diệp Vũ thuận lợi đột phá đến Ma Vương cấp, đã là thành quả lớn lao vượt quá sự mong đợi của tất cả mọi người. Hơn nữa thực lực của Bùi Kiêu cũng nhanh chóng vượt qua mấy cấp, rồi lấy được món Thiên Sinh Vũ Khí Có Tên Thật này. Có thể nói, thành quả của trận chiến này, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ ‘kỳ tích’. Hơn nữa, dường như đó còn chưa phải tất cả...
Bùi Kiêu và mọi người đang ngồi vây quanh một đống lửa. Lúc này đã là sau khi hắn thức tỉnh hơn nửa ngày, chuyện gì cần kiểm chứng thì đã kiểm chứng rồi, việc gì nên suy đoán thì cũng đã suy đoán xong, lúc này chỉ còn lại một chuyện cuối cùng... Khu vực bị màn sáng bao phủ kia – nơi quan trọng của cả ảo giới này, bên trong đó, che giấu bí mật nào?
Tại trung tâm của cả quảng trường khổng lồ này, có một màn sáng thuần túy do năng lượng tạo thành, hình dạng mái vòm tròn, diện tích khoảng 3 -4 km², có thể nói là không hề nhỏ. Và thật đúng là không thể đoán được bên trong nơi đó chứa đựng điều huyền bí gì mà có thể khiến cho mấy nghìn con quỷ quái bình thường, hơn mười Chân Ma cấp và ba Ma Vương cấp cùng canh giữ, ngoài ra còn có cả một ảo giới được sắp xếp như một mê cung vô cùng vô tận! Nếu tới mức đó mà bên trong khu vực kia lại không có điều gì khác thường thì đó mới là chuyện không thể tin nổi! Vậy khu vực trung tâm kia sẽ chứa đựng điều gì khó tin đây? Một con quỷ quái càng mạnh mẽ hơn, càng đáng sợ hơn? Hay một Thiên Sinh Vũ Khí còn mạnh mẽ hơn cả Thiên Sinh Vũ Khí Có Tên Thật? Giống như thứ được nhắc tới trong tài liệu mà bọn Dương Đỉnh Thiên đã đọc được trên Đảo Phục Sinh, loại Thiên Sinh Vũ Khí có cấp bậc cao nhất trên đời – Thiên Sinh Vũ Khí Của Nền Văn Minh?
Chỉ là Thiên Sinh Vũ Khí Có Tên Thật đã mạnh mẽ tới vậy rồi, có trời mới biết Thiên Sinh Vũ Khí Của Nền Văn Minh còn mạnh tới mức độ nào! Thế nên, với sự chờ mong thấp thỏm đầy cõi lòng, tất cả mọi người yên lặng chờ đợi cho tới khi màn sáng kia tan biến... Lúc con quỷ quái dung hợp bị đánh tiêu tan thì màn sáng năng lượng kia cũng bắt đầu trở nên mỏng dần, tính toán dựa theo tốc độ tiêu tan của nó thì cùng lắm là sau vài ngày, màn sáng này sẽ triệt để tan biến. Tới khi đó, mọi người sẽ biết được bên trong màn sáng kia che giấu bí mật huyền diệu nào, vì sao mà một ảo giới do tự nhiên trời đất sinh ra lại có hoàn cảnh như thế này? Dù là nhìn theo góc độ nào thì ảo giới này cũng giống như một công trình được tạo ra bởi bàn tay của sinh vật có trí tuệ, ngay cả những cơ chế bảo vệ khu vực trung tâm này cũng giống vậy, vậy thì vì sao tự nhiên lại hình thành nên một thứ như vậy? Có lẽ hết thảy mọi bí mật đều được giấu trong khu vực trung tâm kia, vì vậy mà mọi người đều vô cùng chờ mong được biết trong đó có gì.
“Không biết vì cái gì mà ta có một loại dự cảm, rằng thứ ở bên trong màn sáng kia sẽ có thể giúp chúng ta rời khỏi ảo giới này.” Cung Diệp Vũ đang hút thuốc, hắn rít một hơi sâu, nhả ra từng vòng khói rồi nói.
Không ai trong số những người còn lại nói gì. Tất cả bọn họ đều đang nhìn về phía màn sáng kia với vẻ hết sức chăm chú. Lúc này đã là vài ngày sau khi trận chiến kết thúc, màn sáng hiện giờ đã vô cùng mỏng manh, tuy rằng vẫn không thể nhìn xuyên qua được, nhưng tính toán dựa vào tốc độ tiêu tan này thì thời gian để nó hoàn toàn tan biến sẽ chỉ khoảng từ vài phút tới vài giờ nữa mà thôi. Bí mật to lớn gần trong gang tấc mà lại không chạm tới được khiến cho tất cả đều cảm thấy bức bối. Hơn nữa, được canh giữ bởi ba con Ma Vương cấp có khả năng dung hợp thành một Ma Vương trung cấp, bí mật này rất có thể thực sự giúp được cả bọn rời khỏi ảo giới này.
Bùi Kiêu nghiêng đầu nhìn hắn một cái rồi lại quay ra nhìn màn sáng kia: “Dù là trong đó không có bí mật gì đi nữa, thì hiện nay ta và ngươi hợp lực chắc hẳn cũng đủ sức phá vỡ lớp năng lượng bao phủ ảo giới này. Tuy chính phủ thế giới nắm giữ Thần Chiến Binh và Thần Rồng Có Cánh nhưng đều là bản không hoàn chỉnh, mà ngươi cũng đã có thực lực Ma Vương sơ cấp còn ta thì có thể sử dụng năng lực ngưng tụ một cách dễ dàng. Thế nên lúc này, phá vỡ sự cản đường đã không phải việc khó nữa, mà quan trọng là… sau khi ra ngoài rồi sẽ làm gì?”
Cung Diệp Vũ cười hắc hắc, trong tiếng cười của hắn dường như có cái gì rất dữ tợn, ác liệt. Hắn nói: “Làm gì à? Dọn rác! Nếu lão tử đã trở lại thế giới thật rồi thì chẳng lẽ còn để bọn cặn bã kia nhởn nhơ? Cái khác không nói, nhưng tất cả những kẻ tham gia vào Kế Hoạch Linh Hồn đều sẽ phải chết! Lão tử chính là kẻ không chịu nổi có hạt cát trong mắt như vậy đấy!”
Bùi Kiêu có phần đau đầu vuốt vuốt cái trán mình. Hắn cười khổ nói: “Sự việc không đơn giản như vậy đâu. Chúng ta tiến vào cái ảo giới này cũng đã gần được một năm rồi đúng không? Tính toán chút đi, lúc này ở bên ngoài hẳn đã là khoảng tháng 1 năm 2011 rồi. Thế giới sẽ trải qua rất nhiều biến đổi trong một năm, có trời mới biết thế cục bên ngoài giờ đã thành dạng gì? Biết đâu lúc này chính phủ thế giới đã thực hiện toàn diện Kế Hoạch Linh Hồn rồi thì sao? Nếu vậy, chẳng lẽ ngươi sẽ đi giết chết tất cả người trên thế giới hay sao? Nhưng mà đó chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn thực sự là...”
Cung Diệp Vũ bỗng bật cười ha hả, rồi hắn cũng chẳng nhìn Bùi Kiêu nữa mà lại nhìn về phía màn sáng kia nói: "Ngươi đắn đo nhiều quá! Nói thật, ta thực sự nghi ngờ việc kiếp trước của ngươi là Odin và ngươi thì là hắn chuyển thế đầu thai, tính cách của các ngươi đúng là khác nhau quá nhiều. Ngươi ấy, đắn đo quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều, mưu kế cũng quá nhiều! Nếu không phải vì vậy thì với thiên phú của ngươi, sợ rằng giờ đã là Chân Ma đỉnh cao rồi. Còn cái tên Odin kia thì quả là một kẻ đầy khí khái đàn ông, muốn đánh là đánh, muốn chửi là chửi, muốn hôn là… Khụ khụ, tóm lại, tính cách của ngươi như thế này sẽ không có lợi cho việc phát triển thực lực đâu.”
Vẻ mặt Bùi Kiêu liền trở nên u sầu, khổ não. Hắn lén lút liếc nhìn Valkyrie rồi mới lắc đầu nói: “Người sống trên đời sẽ có rất nhiều điều ràng buộc, làm thế nào mà thích gì làm nấy được? Đâu phải ai trên đời này cũng giống như ngươi, tư tưởng từ đầu tới cuối đều không khác chút nào. Odin kia là thần, tư tưởng của thần làm sao mà giống tư tưởng của con người chúng ta được? Mà chuyện lớn ta nói tới cũng không phải là thái độ của chúng ta với chính phủ thế giới, mà là việc sắp đến ngày tận thế năm 2012 rồi, đó mới là vấn đề thực sự! Nếu như lúc này Kế Hoạch Linh Hồn đã được triển khai rồi, chúng ta vừa trở về lại chẳng cần suy tính mà lập tức nhổ tận gốc rễ của chính phủ thế giới, vậy ngươi nghĩ hậu quả sẽ thế nào? Có khi thời khắc chúng ta ra tay cũng sẽ là lúc vận mệnh của loài người chấm dứt đó!”
Hai chữ ‘loài người’ này có sức nặng vô cùng lớn, ngay cả tên ‘đần’ như Cung Diệp Vũ mà nghe xong cũng cứng họng hồi lâu. Cuộc trao đổi ngắn của hai ngươi kết thúc ở đó. Tới đó, hai người bọn họ và bảy người còn lại đều cùng nhìn về phía màn sáng năng lượng phía xa. Thời gian từng phút chậm chạp trôi qua, màn sáng càng lúc càng mỏng giúp cho mọi người cuối cùng cũng đã có thể thấy được cảnh tượng phía bên trong. Ở trong đó, dường như xếp đầy từng hàng dài những chiếc quan tài… “Quan tài à?”
Tới lúc này thì hiển nhiên là mọi người đều đã thấy được cảnh tượng bên trong màn sáng bằng năng lượng. Thế nhưng cảnh tượng ở đó quả là có phần quái dị, quan tài sao? Chẳng lẽ là Thiên Sinh Vũ Khí có hình dạng của cái quan tài? Cả đám đầu tiên là kêu lên một tiếng rồi liền quay lại nhìn nhau với vẻ mặt quái dị. Chẳng lẽ vừa mới lấy được một món Thiên Sinh Vũ Khí Có Tên Thật theo phong cách Trung Quốc cổ đại thì nay lại lấy được thêm một món Thiên Sinh Vũ Khí theo phong cách của Vampire hay sao?
Cả bọn còn chưa kịp tỉnh táo thì bỗng một tiếng “rào” nhỏ vang lên, màn sáng vốn đã mỏng như màn sương kia đúng lúc này đã vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, hóa thành muôn ngàn những điểm sáng dần tan biến vào hư không. Cảnh tượng bên trong màn sáng lúc này đã hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người, và hóa ra những thứ mọi người nhìn thấy lúc trước, có lẽ không nên gọi là quan tài. Nói một cách chính xác, dù đó có thật sự là quan tài thì cũng là quan tài thuộc phạm trù khoa học công nghệ cao của tương lai.
Đó là những khoang cá nhân nhỏ vừa một người nằm được làm kim loại màu đen kịt, xếp thành từng dãy dài, nhìn giống như loại kén ngủ đông trong phim khoa học viễn tưởng. Trong mỗi khoang đó đều có một người nằm…Nói chính xác thì có những bộ xương nằm trong đó… Tất cả những khoang cá nhân này đều đã rách nát tứ tung. So với mặt sàn kim loại của ảo giới thì kim loại làm nên những khoang cá nhân này hư hại hơn rất nhiều lần, chỗ nào cũng có những vết han gỉ, phong hóa. Tuy rằng nhờ có chất liệu kim loại này và môi trường nơi đây cũng khô ráo nên những khoang cá nhân này không bị mục nát hay tan rã, nhưng phần lớn những khoang này đều đã xuất hiện lỗ thủng hoặc vết rách. Có lẽ chính vì nguyên nhân này mà mạng sống của những người ở trong đó mới tiêu tan, giờ chỉ còn lại những bộ xương khô, thậm chí nhiều người cả xương cũng không còn, đã hóa thành bột xương cả rồi.
“Những người này... đều là con người ư? Bọn họ là ai? Tại sao lại có mặt trong ảo giới này?”
Mọi người lúc này đã đi vào khu vực trung tâm trước kia được màn sáng bao phủ, tất cả đều đang bị chấn động vì những hàng dài các khoang cá nhân trước mặt và cũng thấy được những bộ xương khô hay cát bụi bên trong những khoang này. Có trời mới biết những người chết trong các khoang này đã ở đây bao lâu rồi! Môi trường ở nơi này rất khô ráo, lại có màn sáng năng lượng bao bọc nên không có bất kỳ mưa gió, bụi bặm gì, trong môi trường như vậy thì dù có sau hàng nghìn năm, thi thể đặt trong đó cũng sẽ không hóa thành tro bụi, cùng lắm là còn lại bộ xương khô, thế nhưng phần lớn những thi thể đặt ở đây đều đã tan thành tro bụi. Từ đó có thể đoán được rằng thời gian những thi thể này nằm ở đây, ít nhất cũng hơn 10000 năm rồi.
Cả bọn đều thấy vừa sợ vừa nghi, tình cảnh trước mắt không ngờ lại hoàn toàn khác với những điều họ suy đoán. Ở chỗ này cơ bản là chẳng hề có Thiên Sinh Vũ Khí mạnh mẽ gì, cũng chẳng thể xuất hiện một con quỷ quái vô cùng khủng bố nào đó, ngược lại chỉ có một đống quan tài đầy xương khô. Mà quan trọng hơn là nơi này chính là ảo giới đấy! Tại sao lại có người sống đi vào đây được? Hơn thế nữa là chỉ trong khoảng mười năm gần đây thì các ảo giới mới liên tục xuất hiện, thế thì tại sao đống xương khô và công cụ ở đây lại có thể có niên đại tới hàng chục nghìn năm được?
“Có lẽ điều này có thể giải thích hết thảy...” Bùi Kiêu cùng tám người còn lại đều đã đi vào bên trong khu vực trung tâm của ảo giới. Chính mắt nhìn những hàng dài các khoang cá nhân, thấy được bên trong những cái khoang đã bị thời gian ăn mòn thành phế liệu kia từng đống những xương khô và bột xương, ai nấy đều thổn thức mà đồng thời cũng cảm thấy ngờ vực, đúng lúc đó thì Bùi Kiêu bỗng thì thào nói.
Tất cả mọi người – trừ Valkyrie, Dương Húc Quang và Vu Nữ Trần, cùng nhìn về phía hắn với vẻ mặt tò mò. Trương Hằng cướp lời của Cung Diệp Vũ hỏi đầu tiên: “A? Giải thích thế nào? Vì sao ở đây lại có nhiều hài cốt của con người như vậy? Mà còn có vẻ như đã được đặt tại đây cả chục nghìn năm rồi! Chuyện này cơ bản là không hợp lý gì hết.”
Những người còn lại cũng gật đầu lia lịa, hiển nhiên là họ đều đồng ý với điều Trương Hằng nói, cũng rất nghi ngờ việc tại đây lại có những sự vật niên đại tới hàng nghìn năm. Cứ nhìn vào mốc thời gian thì ảo giới này mới chỉ xuất hiện trong khoảng mười năm gần đây, dù suy nghĩ ra sao cũng sẽ cảm thấy không thể giải thích được chuyện này.
Bùi Kiêu vẫn nhìn khung cảnh xung quanh, miệng vẫn thì thào nói: “Lời giải thích cho chuyện này… Không, phải là lời giải thích duy nhất cho chuyện này là: ảo giới này thực ra đã tồn tại từ hàng chục nghìn năm trước chứ không phải những năm gần đây mới xuất hiện. Nếu không phải vậy thì ảo giới này đã không thể có hài cốt sinh vật… mà còn là hài cốt của sinh vật từ hàng chục nghìn năm trước.”
“Tại sao lại vậy chứ? Vì sao có thể đưa ra kết luận này? Chẳng lẽ lại là cái câu nói: khi tất cả mọi giả thuyết đều đã bị loại bỏ, dù giả thuyết cuối cùng còn lại có khó tin tới đâu thì cũng chính là đáp án chính xác?” Cung Diệp Vũ gãi gãi đầu.
“Đúng rồi đấy. Ngươi cũng đã biết rồi, còn phải hỏi làm gì nữa?” Bùi Kiêu ngán ngẩm đáp lời. Trong khi nói, mắt hắn vẫn tiếp tục xem xét xung quanh, muốn tìm thấy được chút manh mối nào đó từ đống quan tài công nghệ cao kia. Nhưng đáng tiếc là những máy móc này đều đã bị thời gian hàng chục nghìn năm tàn phá, ngay cả những chữ viết trên đó cũng đã bị xóa mờ thì liệu còn có manh mối gì được nữa? Việc hắn làm đang làm chẳng qua chỉ là cố gắng hết sức thôi.
Nhưng Cung Diệp Vũ ở bên cạnh lại hết sức bất mãn. Hắn lầu bầu nói: “Ngươi rõ ràng là đang chơi xỏ người ta! Ngay cả những trường hợp có thể xảy ra là gì, bọn ta còn chẳng biết thì làm sao biết ‘đáp án còn lại duy nhất’ là cái nào? Nhưng cũng phải nói là… Ngươi ở đó sờ mó mấy cái quan tài nát ấy làm gì? Bên kia rõ ràng còn một cái có vẻ còn nguyên vẹn kia kìa…”
Câu nói này vừa thốt ra lập tức thu hút sự chú ý của cả đám đang nhìn ngó lơ ngơ. Cả bọn cùng nhìn về phía tay Cung Diệp Vũ chỉ, nhưng ở đó cũng chỉ có một đống lớn máy móc rách nát, cơ bản là chẳng có cái ‘quan tài’ có vẻ còn nguyên vẹn nào. Thế nên cả đám lại cùng quay lại nhìn Cung Diệp Vũ, sắc mặt ai nấy đều đầy vẻ nghi ngờ và bực bội.
Cung Diệp Vũ cũng nhận ra phản ứng của những người còn lại có gì đó không ổn, hắn lại chỉ chỉ phía bên kia nói: “Các ngươi đang hợp nhau lại để chơi xỏ ta đấy hả? Chẳng phải cái quan tài kia nhìn khá nguyên vẹn hay sao? Này này, các ngươi có cần phải diễn biểu cảm sâu như vậy không?”
Trong lúc nói thì Cung Diệp Vũ đã đi đầu bước lại gần chỗ hắn chỉ, những người còn lại cũng từ từ theo sau hắn với vẻ mặt đầy nghi ngờ và khó hiểu. Không ngờ lúc Cung Diệp Vũ đang đi về phía trước thì bỗng nhiên vụt một cái biến mất ngay trước mặt cả đám! Sự việc xảy ra vô cùng đột ngột, cứ như thể hắn vừa đi vào một không gian khác vậy. Khi cả đám đang trợn trừng tới mức muốn rách con mắt thì càng quái lạ hơn: cái đầu của Cung Diệp Vũ lại chui ra từ chỗ hắn vừa biến mất! Hắn cũng trợn trừng mắt, dường như đang trách cứ mọi người vì sau không tiếp tục đi theo mình.
“Này này, các ngươi đứng đó làm cái bộ dạng gì vậy? Đi vào đây mà xem này! Cái quan tài sắt này đúng là còn nguyên vẹn đấy.” Dáng vẻ Cung Diệp Vũ vẫn đĩnh đạc như mọi khi, hắn cũng không để ý tới cái bộ dạng ngây người của cả đám mà chỉ vào không gian trống rỗng sau lưng rồi nói.
Cho đến lúc này, mọi người mới như bừng tỉnh ngộ. Bùi Kiêu phản ứng nhanh nhất, hắn lập tức liền chỉ xung quanh rồi nói: “Cung Diệp Vũ, ngoài chỗ này có máy móc còn nguyên vẹn ra, xung quanh đây còn chỗ nào như vậy không?”
Cung Diệp Vũ nhìn ngó xung quanh một hồi rồi mới trả lời: “Không, không còn đâu! Những cái quan tài xung quanh đều đã thành sắt vụn cả rồi, chỉ có cái ở đây nhìn khá hơn một thút… Sao thế? Chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy à?”
Cả đám nghe vậy thì chỉ biết cười khổ, rồi từng người một nhanh chóng đi tới nơi Cung Diệp Vũ đang đứng. Lúc lướt qua vị trí của hắn, tất cả đều cùng cảm thấy như mình đi xuyên qua một màn nước mỏng. Cảm giác đó chỉ xảy ra trong nháy mắt, nếu không chú ý hết sức thì rất có thể sẽ cho rằng cảm giác đó chỉ là ảo giác.
Quả nhiên, sau khi mọi người đi qua thứ giống như màn nước kia thì khung cảnh trước mặt bỗng nhiên biến đổi. Nơi trước kia vốn là một đống những máy móc, dụng cụ đã bị thời gian ăn mòn thành đống sắt vụn, thế nhưng giờ đột nhiên đã biến thành một bộ máy móc tuy mặt ngoài han gỉ loang lổ nhưng về kết cấu thì vẫn nguyên vẹn, thậm chí cả mặt sàn của khoảng khu vực này cũng còn khá nguyên vẹn chứ không bị vỡ nát, tan thành cát như nơi khác.
“Quả là rất kỳ lạ, không chỉ từ bên ngoài không nhìn thấy được bên trong mà ngay cả thời gian trong khu vực này cũng trôi đi chậm hơn so với bên ngoài rất nhiều lần, thế nên những dụng cụ, máy móc này mới được bảo quản tương đối nguyên vẹn… Nhưng mà, vì sao chỉ có một mình Cung Diệp Vũ là thấy được cảnh tượng trong này, còn chúng ta thì không?” Bùi Kiêu ngồi xổm xuống bên cạnh vật kia, lấy tay vuốt nhẹ nó rồi lấy làm lạ tự hỏi.
Cung Diệp Vũ lúc này mới hiểu ra mọi chuyện, hắn vừa cười hả hả vừa nói: “Hóa ra ngoài ta thì đúng là không ai thấy được cảnh tượng của nơi này! Thế thì nguyên nhân đương nhiên là vì nhân phẩm của ta tốt nhất rồi. Còn có thể có lý do nào nữa chứ?”
“Nhân phẩm tốt cái rắm!” Vu Nữ Trần ở một bên liền vung tay đập bả vai Cung Diệp Vũ, rồi nói: “Chắc hẳn nguyên nhân có liên quan tới thực lực của anh ấy. Mảng không gian này có lẽ đã bị người ta dùng một phương pháp nào đó mà ‘cố định’, ở bên ngoài sẽ không thể thấy được thực tế ở trong. Chắc hẳn phải có thực lực đạt ngưỡng Ma Vương cấp thì mới nhìn xuyên qua được. Đây có lẽ cũng là sản phẩm khoa học kỹ thuật của nền văn minh cổ đại Atlantis cũng nên…”
Đang nói tới đó thì gần đó đột nhiên xuất hiện một cột laser với ánh sáng chói lòa, dường như ánh sáng gay gắt của một ngôi sao lúc nó hình thành. Ngay lập tức, mọi người có mặt liền bưng lấy hai mắt mà hét lên thảm thiết. Trong tràng tai nạn bất ngờ này, trừ Cung Diệp Vũ không bị ảnh hưởng nhiều vì có thực lực rất mạnh thì cũng chỉ còn Bùi Kiêu là ngoại lệ. Nguyên nhân là bởi vì luồng sáng cực độ chói mắt kia lại phát ra từ chính bàn tay của hắn… nói cho chính xác thì là phát ra từ cỗ máy mà tay hắn đang chạm vào! Chẳng hiểu sao luồng ánh sáng cực mạnh có ảnh hưởng gần như chí mạng với người khác lại dịu êm như gió thoảng đối với hắn. Không những vậy, một luồng nhiệt bí ẩn còn từ nơi bàn tay tiếp xúc chạy vào cơ thể hắn, khiến hắn cảm thấy toàn thân ấm áp, thoải mái tới khó mà hình dung, khiến tinh thần hắn chẳng biết lúc nào đã đắm chìm vào trong đó. Thậm chí, ngay cả tiếng những người xung quanh gào lên đau đớn cũng không khiến hắn tỉnh táo lại.
Tình hình như vậy kéo dài không biết bao lâu, mãi đến khi một bàn tay vỗ lên vai Bùi Kiêu, hắn mới như sực tỉnh. Tới lúc này hắn mới nhận ra những người xung quanh đều đang ôm mắt rên rỉ, thậm chí cả người mới vỗ vai hắn là Cung Diệp Vũ cũng phải híp mắt. Rất hiển nhiên, đợt sáng mạnh vừa rồi không hề mang lại cảm giác dịu êm như hắn cảm thấy. Có lẽ, chỉ có một mình hắn thấy ánh sáng đó dịu êm, còn với những người xung quanh thì nó mang lại thương tổn có tính chí mạng.
“Mới vừa rồi... Vật này đã phát ra ánh sáng rất kinh khủng ư? Mắt của các ngươi đều bị ánh sáng đó làm tổn thương à?” Tới lúc này Bùi Kiêu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hắn hỏi với vẻ không chắc.
Luồng ánh sáng vừa mới rồi quả thật rất khủng bố. Ở nơi này, trừ Bùi Kiêu ra thì cũng chỉ có tình hình của Cung Diệp Vũ là khá hơn mọi người. Tên này vừa hấp háy đôi mắt vừa trả lời với vẻ bực tức: “Nói nhảm! Đương nhiên là mắt bị thứ ánh sáng đó làm tổn thương rồi. Chứ không lẽ bọn ta tự lấy tay chọc mù mắt mình hay sao?” Vừa nói, hắn vừa đi tới ân cần hỏi thăm Vu Nữ Trần. So với tất cả những người còn lại thì sinh mệnh của Vu Nữ Trần chính là yếu đuối nhất bởi vì cô vẫn là một người sống chứ không phải linh hồn thể. Với sinh vật sống, có những thương tích sẽ gây ra tổn thương vĩnh viễn, không thể lành lại như linh hồn, đây chính là điều mà Cung Diệp Vũ lo lắng nhất.
Lúc này những người còn lại đều đã có thể cố gắng mở được mắt. Là một linh hồn thể, tuy ánh sánh cực mạnh vừa rồi đúng là đã làm họ bị thương không nhẹ nhưng vẫn chưa đủ sức hoàn toàn phá hủy bọn họ. Mà một khi đã không chết thì dù có bị thương nặng hơn nữa cũng sẽ không khiến bọn họ bị tàn phế, cùng lắm là khiến cho chấp niệm chấn động mà thôi. Chỉ sau chốc lát, mắt của bọn họ đã dần phục hồi.
“Diệp Vũ! Diệp Vũ! Anh ở đâu? Em không nhìn thấy gì cả!” Vu Nữ Trần ra sức dụi mắt mình nhưng một hồi lâu sau thì những gì trước mắt cô vẫn là một khoảng mờ mịt, cô gái nhỏ tội nghiệp lập tức kinh sợ vô cùng. Mù! Từ ngữ đáng sợ kia lập tức xuất hiện trong đầu cô, giống như một lời nguyền khủng khiếp nhất trên đời! Không có sự tàn tật nào có thể khủng khiếp hơn mù lòa, nhất là với một người đã từng nhìn được. Mù… là chuyện dường như còn đáng sợ hơn cả cái chết.
“Đừng có ồn ào như vậy, con người! Điều gì đã khiến các ngươi can đảm tới mức dám đến nơi chủ nhân của mình nghỉ ngơi để cãi nhau hả?”
Ngay khi Vu Nữ Trần hoảng loạn kêu lên, những người còn lại cũng không biết phải làm thế nào thì bỗng một tiếng nói nho nhỏ với âm điệu non nớt vang lên sau lưng cả bọn. Còn chưa ai kịp quay lại thì cỗ máy còn tương đối nguyên vẹn sau lưng Bùi Kiêu đã tự động mở ra. Một bàn chân nhỏ bé trắng nõn từ bên trong đưa ra, tiếp theo, một cô bé chỉ khoảng hơn mười tuổi hoàn toàn khỏa thân từ trong buồng cá nhân đó bước ra.
Cô bé này có một mái tóc thuần màu bạc, phần trên đỉnh tai hơi nhọn, thoạt nhìn giống như người Elf trong thần thoại. Nhưng trên hết, cô bé có một đặc điểm mà loài người không hề có… con mắt thứ ba! Một con mắt ở giữa trán!
Cô bé này xinh xắn, nhỏ bé, tóc dài chạm đất, trên trán có con mắt thứ ba. Cô dường như không hề cảm thấy ngại ngùng, cứ vậy đứng hiên ngang trước mặt cả đám, để mặc cho cả thân thể hiện hết ra trước mắt bọn họ. Nhưng ngay sau đó, cô bé dường như nhìn thấy điều gì đó rất bất ngờ, cô giật mình rồi mặt mũi lập tức đỏ bừng, cùng lúc vội che đi chỗ nhạy cảm trên người mình. Cô kêu lên với vẻ vô cùng mừng rỡ: “Anh Odin? Trời ơi, đúng là anh Odin rồi! Thắng lợi rồi ư? Chúng ta đã đánh bại được Hắc Ám rồi sao? Hu hu, em còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa. Anh Odin!” Trong tiếng kêu to của mình, cô bé đã không thể ngăn được nước mắt tuôn rơi. Sau đó, cô bé một đường lao thẳng tới… nhào vào ngực Bùi Kiêu.