Tử Vong Khai Đoan

Chương 179

Dịch giả: Shun

“... Lúc trước ta đã nói rồi đó thôi! Rời khỏi đây không phải là việc dễ dàng đâu.” Schnau vừa thao tác trên "bàn phím ảo" trước mặt, vừa điềm nhiên như không trả lời.

Lúc này đã là gần một tháng sau khi Schnau thức tỉnh, thế nhưng cái ngày cả bọn được rời khỏi ảo giới này vẫn xa xăm chưa thấy tăm hơi đâu… Ít nhất thì mỗi lần Schnau trả lời đều là mấy câu: sắp rồi, nhanh thôi, không đơn giản như vậy. Vậy là từ chỗ phấn khích, cả bọn dần thấy nghi ngờ cuối cùng là chán nản. Việc duy nhất cả bọn có thể làm lúc này là tiếp tục chờ đợi.

Theo như lời Schnau nói thì cái gọi là ảo giới, hay cô bé gọi là thứ cấp không gian, thực ra chính là hình chiếu của á không gian, là một loại á không gian do vô số ý thức của sinh vật ngưng tụ lại thành một ý thức giả tưởng khổng lồ mà thôi. Nói cách khác, nếu giết sạch vài tỷ người rồi ném ý thức của bọn họ vào trong á không gian, vậy thì tới khi á không gian và thế giới hiện thực bắt đầu bị hòa vào nhau, một vài nơi tại thế giới hiện thực sẽ xuất hiện cái mà ngày nay gọi là ảo giới. Đó chính là do sau khi vài tỷ linh hồn tập hợp lại, ý thức chung của linh hồn bọn họ trở nên cực kỳ khổng lồ, sau đó nó tưởng tượng ra “ảo giới”. Ở trong không gian là nơi giao nhau của thế giới tinh thần và vật chất, ý thức chính là vật chất. Thế nên khi á không gian dần dần ăn mòn và hòa lẫn vào thế giới thực thì sẽ xuất hiện các hình chiếu của á không gian mà con người gọi là ảo giới. Ảo giới này vừa có thể coi là ý thức mà cũng có thể coi là vật chất.

“Thì ra là thế! Thế nên những ảo giới trên Trái Đất mới khiến cho chúng ta cảm thấy quen thuộc như vậy, đều là những nơi từng xảy ra những trận chiến lớn trong lịch sử hoặc những địa điểm trong truyền thuyết, thần thoại. Hóa ra tất cả đều là do loài người chúng ta tưởng tượng ra! Đó chính là bản chất của ảo giới đấy sao?” Dương Húc Quang nói với những người còn lại.

Mọi người lúc này đang ngồi quanh một khoảng đất trống ở chính giữa quảng trường, ở giữa khoảng đất là một đống lửa lớn, bên cạnh ngọn lửa cắm rất nhiều những xiên thịt nướng. Khi mà những tiếng xèo xèo trên những tảng thịt béo mọng vang lên thì mùi đồ nướng thơm lừng cũng dần lan tỏa ra khắp bốn phía.

Schnau khẽ nhăn cái mũi nhỏ của mình, cô dời sự tập trung của mình khỏi màn hình ánh sáng, nhìn về phía đám thịt nướng bên đống lửa rồi nói: “ Ài, các ngươi thật đúng là may mắn đấy! Có thể thoải mái ăn thực phẩm ở trạng thái lượng tử. Nhớ ngày đó, dù là những hậu duệ người Ba Mắt chúng ta thì cũng chỉ có quý tộc cấp cao và các nhà khoa học mới có thể ăn những thứ này đó.”

Mọi người liếc nhìn lẫn nhau rồi lại cùng nhìn về phía đám thịt nướng bên đống lửa. Trương Hằng lấy làm lạ hỏi: “A? Cái thứ Thực Phẩm Chấp Niệm này có gì lạ sao?”

Schnau khẽ hấp háy mắt mấy cái, cũng không ngửng đầu lên mà vẫn vừa nhìn vào những xiên thịt nướng vừa trả lời: “Các ngươi gọi thứ vật chất ở trạng thái lượng tử này là Thực Phẩm Chấp Niệm à? Thật ra thì phải gọi nó là vật chất ở trạng thái lượng tử mới đúng. Bởi vì nó đồng thời có cả tính chất của vật chất và tinh thần nên vừa có thể coi là vật chất mà cũng có thể xem là tinh thần. À, nói một cách thông tục thì những khối thịt nướng này chính là một loại á không gian rút nhỏ hàng trăm tỷ tỷ lần. Có thể nói là nó có cùng là một dạng với Nguồn Gốc Tội Lỗi trong á không gian, chỉ là hình thái lớn nhỏ khác nhau mà thôi.”

Nói đến đây thì Schnau ngẩng đầu lên. Khi thấy vẻ khó hiểu của mọi người, cô bé liền lập tức trào phúng không chút kiêng nể: “Vẫn không hiểu à? Ài, với trí tuệ của các ngươi thì đúng là khó mà hiểu được vấn đề này… Vậy ta sẽ không nói vật chất ở trạng thái lượng tử là cái gì nữa, chỉ nói một điều, đó là về bản chất thì Nguồn Gốc Tội Lỗi chính là một tập hợp vô cùng nhiều các ý thức tà ác dung hợp vào á không gian. Hay nói một cách khác thì Nguồn Gốc Tội Lỗi thật ra đã chính là một bộ phận của á không gian rồi, vậy đã hiểu chưa? Khi chúng ta ăn uống hoặc là hấp thụ loại vật chất ở trạng thái lượng tử này thì thực ra bản chất sinh mạng của chúng ta đã bắt đầu tiến hóa tới ‘Thần’ giống như Nguồn Gốc Tội Lỗi vậy. Tuy rằng mỗi lần chỉ có thể ăn được một lượng rất nhỏ vật chất ở trạng thái lượng tử, so với toàn bộ Nguồn Gốc Tội Lỗi thì chưa bằng một phần trăm trăm tỷ, nhưng chỉ cần cứ tiếp tục như vậy trong thời gian đủ dài, ăn số lượng đủ lớn, vậy thì tới một ngày nào đó, các ngươi sẽ thực sự có hi vọng trở thành một vị ‘Thần’ mới!”

“Hả!”

Nghe xong Schnau giải thích, Bùi Kiêu đầu tiên là sững sờ, sau đó là kinh ngạc, hắn lập tức đứng bật dậy rồi vội hỏi: “Nghĩa là nói cách khác thì ngoài hấp thụ Thực Phẩm Chấp Niệm, ngay cả ảo giới cũng có thể bị chuyển hóa thành chấp niệm để hấp thu?”

Schnau luôn tỏ ra rất lạnh lùng với những người còn lại, thế nhưng với Bùi Kiêu thì cô bé lại rất thân thiện, thậm chí còn có phần ỷ lại. Nghe xong Bùi Kiêu hỏi, cô bé liền tươi cười đáp: “Đương nhiên rồi, anh Odin. Cái mà các ngươi gọi là ảo giới, thật ra chính là hình chiếu của á không gian, cũng có thể coi là á không gian thứ cấp. Thế nên ảo giới cũng có thể biến đổi thành vật chất trạng thái lượng tử… Mà còn là một lượng rất lớn nữa kia.”

Bùi Kiêu nắm chặt nắm đấm của mình, sau đó hắn mới nói với mọi người: “Các ngươi có còn nhớ những điều ta từng kể về sự việc trong ảo giới Chiến Trường Nam Bắc không? Khi ấy không biết tập đoàn Kẻ Sa Đọa đã dùng cách gì mà khiến cho một con quỷ quái Chân Ma cấp gượng ép đạt tới ngưỡng Ma Vương cấp… Mà lúc ấy con quỷ quái kia còn chưa hấp thụ toàn bộ Chiến Trường Nam Bắc đấy! Nếu như chúng ta tìm được loại phương pháp hấp thụ ảo giới này, như vậy thì…”

“Chuyện đó là không thể!” Bùi Kiêu nói tới đó thì cả Dương Húc Quang, Vu Nữ Trần và Valkyrie đều đồng thời lên tiếng ngắt lời hắn. Nói xong câu đó, ba người liền quay ra liếc lẫn nhau, Valkyrie và Vu Nữ Trần lại cùng nhau nín thing, Dương Húc Quang chỉ đành cười khổ một cái rồi nói: “Nếu như hấp thụ ảo giới là việc dễ dàng như vậy thì trước kia người Ba Mắt hẳn là đã lật đổ Nguồn Gốc Tội Lỗi từ lâu rồi. Thậm chí có khi bọn họ còn biến nó thành nguồn cung cấp lương thực và năng lượng luôn ấy chứ!”

Schnau liếc nhìn ba người rồi thở dài, cô bé quay sang gật đầu nói với Bùi Kiêu: “ Đúng đấy, hấp thụ á không gian hay ảo giới không phải là một việc đơn giản đâu. Lúc trước ta đã từng đề cập tới rồi, á không gian có cả tính chất của vật chất và tinh thần nên vừa là vật chất lại vừa là tinh thần, thế nên không thể tính toán á không gian giống như các loại vật chất bình thường được. Chưa cần nói tới á không gian, chỉ đơn giản là một ảo giới có chất lượng thấp hơn vô số lần thì nguyên lý hình thành cũng là do rất nhiều các chấp niệm là hình chiếu của các tư tưởng trong thế giới thực tập hợp tạo thành. Thế nên nếu muốn hấp thụ ảo giới thì chỉ có một cách duy nhất, đó chính là giải quyết hết những chấp niệm còn sót lại của những tư tưởng kia, cũng có nghĩa là phải phá bỏ mục đích tồn tại của ảo giới đó!”

“Mục đích tồn tại của ảo giới ư…?”

Bùi Kiêu thoáng trầm ngâm trong chốc lát, hắn nhớ tới những gì xảy ra trong ảo giới Chiến Trường Nam Bắc. Lúc đó, con quỷ quái đã khôi phục… hoặc nên nói là có được trí nhớ của một vị tướng lãnh thời xưa, trước khi chết, nó đã nói về ‘nhà’. Có lẽ, đó chính là chấp niệm khiến cho bọn quỷ quái nơi ấy lao vào vòng chiến đấu vô tận, là chấp niệm được hình thành từ những ý thức đã làm nên chúng!

“Đợi… đợi đã nào! Mục đích tồn tại của ảo giới à!”

Schnau vốn đang mỉm cười nhìn Bùi Kiêu, nhưng khi nghe Bùi Kiêu nói vậy thì cô đầu tiên là sững sờ, sau đó lại lập tức hưng phấn kêu lên: “Đúng vậy rồi. Ta thật đúng là quá ngu xuẩn! Ảo giới là chấp niệm! Ảo giới chính là chấp niệm đấy!”

Tất cả mọi người đều nghe mà chẳng hiểu gì… Thực ra thì vì hai nền văn minh có trình độ khoa học cách xa cả hàng chục nghìn năm nên phần lớn những gì Schnau nói, mười phần thì mọi người cũng không hiểu hết được một, hai. Thế nhưng ý tứ của những điều cô bé vừa nói thì lại vô cùng đơn giản, trong đó cơ bản là không hề sử dụng thuật ngữ khoa học gì, vậy mà mọi người vẫn không hiểu nổi cô bé muốn nói gì. Thế nên cả bọn mới nhìn về phía Schnau với vẻ khó hiểu.

Schnau cười hì hì: “Thứ cấp không gian... À, cũng chính là ảo giới ấy, nếu muốn duy trì sự tồn tại của ảo giới, vậy thì nó phải là hình chiếu của một tập hợp ý thức khổng lồ tại á không gian. Hơn nữa cái tập hợn ý thức khổng lồ này còn phải có cùng một chấp niệm. Các ngươi có biết điều đó có ý nghĩa thế nào không? Thật ra thì rất đơn giản thôi! Không gian mà chúng ta đang đứng đây, vốn là một không gian thứ cấp mà Viện Khoa Học Tối Cao thiết kế ra với mục đích dùng làm nơi tránh nạn. Hay nói cách khác, không gian thứ cấp này thực sự không phải hình thành tự nhiên từ hình chiếu của á không gian mà là người Ba Mắt chúng ta, với trình độ khoa học của mình, đã vận dụng một nguồn năng lượng khổng lồ để cưỡng chế mở ra. Nhưng lúc này đây, sau khi hàng chục nghìn năm đã qua, Viện Khoa Học Tối Cao đã biến mất từ lâu, cùng với đó là cả nguồn năng lượng duy trì không gian thứ cấp này. Nói cách khác thì không gian thứ cấp này đã không còn là nơi tránh nạn mà Viện Khoa Học Tối Cao tạo ra nữa, mà đã là một ảo giới thực sự rồi!”

Tính tình Cung Diệp Vũ nóng nảy, nghe hết cả buổi cũng đều là những giải thích về ảo giới, thế nên hắn không nhịn được mà hỏi: “Vậy thì sao nào? Dù bây giờ nơi này đã là một ảo giới thực sự rồi, nhưng vậy thì sao?”

Schnau liếc nhìn Cung Diệp Vũ với vẻ khinh bỉ, ánh mắt giống như ánh mắt nhìn một con tinh tinh. Tuy vậy thì cô bé đúng là cũng thật sự có phần sợ hãi Cung Diệp Vũ nên cũng chỉ dám liếc xéo một cái, sau đó vẫn ngoan ngoan nói giải thích: “Chắc là các ngươi đều nghi ngờ không biết những ngày qua ta đang làm những gì? Nói thật cho các ngươi biết, ta đang cố gắng phá giải mật mã để mở ra lối đi bí mật. Nhưng vô cùng đáng tiếc, không hiểu thứ trời đánh nào đã sửa đổi mật mã, thế nên mặc cho ta làm cách nào cũng không thể thành công! Tuy nhiên vừa rồi ta đã hiểu rõ mọi chuyện: nơi này đã không còn là chỗ tránh nạn được tạo ra vào mấy chục nghìn năm trước! Hay nói cách khác… cơ bản là chẳng có mật mã mở lối đi bí mật nào cả!”

“Đồ khốn kiếp!” Cung Diệp Vũ không nhịn được mà văng tục một câu. Hắn đứng bật dậy rồi rống lớn: “Mẹ kiếp! Vậy mà ngươi còn vui sướng cái quái gì? Bọn ông đây còn đang bị nhốt ở đây với ngươi đây này!”

Khóe miệng Schnau giật giật mấy cái, giống như muốn nói mấy câu cay nghiệt đáp trả, thế nhưng mặt mũi Cung Diệp Vũ lúc này thực sự là đang hằm hằm giận giữ, nhìn vào đúng là làm người ta phát sợ. Vậy nên theo tinh thần ‘hảo hán không sợ thua thiệt trước mắt’ (1), Schnau vội vàng giải thích: “Không phải! Ta không có ý như vậy! Tuy giờ đã không còn mật mã gì nữa nhưng cũng không phải là không có cách nào ra ngoài. Mà trái lại, ta đã tìm được cách để rời khỏi đây… Chính là chấp niệm! Ảo giới này chính là hình chiếu của những ý thức kia, cũng chính là những điều ‘chấp niệm’ trong lòng bọn họ đấy.”

Schnau cũng không nhìn Cung Diệp Vũ nữa mà đứng lên nói lớn: “Chấp niệm lớn nhất của những hệu duệ người Ba Mắt chúng ta chính là có thể tái hiện sự huy hoàng của tộc Ba Mắt. Thế nhưng ta lại chẳng thể nào làm được điều đó, nếu không thì đã có thể hấp thu một cách trực tiếp toàn bộ ảo giới này. Vậy nên việc duy nhất ta có thể làm được là…”

“Ta, Albert Schnau, hậu duệ người Ba Mắt, vẫn đang sống! Nơi ta đang đứng đây, là nơi tổ tiên chúng ta đã sinh ra – miền đất huy hoàng của người Ba Mắt! Ta sẽ mãi đứng ở nơi này, để nói cho tổ tiên của ta biết: chúng ta sẽ kế thừa vinh quang và niềm tự hào của tổ tiên! Chỉ cần người Ba Mắt còn có một đốm sáng chưa tắt, thì chúng ta sẽ còn mãi mãi kiên trì! Chúng ta… sẽ vĩnh viễn không đầu hàng!”

Schnau gần như gào lên bằng cái giọng non nớt của mình. Tại nơi chính giữa quảng trường trống trải mà u quạnh này, tiếng nói của cô bé vang xa mãi đi rồi trở thành tiếng vọng trở lại, một lần rồi lại một lần. Còn trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nước mắt đã từng giọt lăn dài…

( Đó là cô độc. Chỉ còn lại một mình ở một thế giới xa lạ sau hàng chục nghìn năm, trên vai phải gánh lấy niềm kiêu hãnh và vinh quang của cả chủng tộc. Đây… là cô độc!)

Bùi Kiêu nhìn bóng dáng nhỏ bé và yếu đuối của Schnau, không hiểu vì sao mà sâu thẳm trong lòng hắn chợt cảm thấy đau xót, như thể đang nhìn thấy chính em gái nhỏ của mình bị tổn thương. Hắn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, liền đi tới sau lưng rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô bé. Ngay khoảnh khắc Bùi Kiêu vừa ôm lấy cô bé, tất cả sự mạnh mẽ và kiêu ngạo của cô dường như đều lập tức biến mất, cô nhào vào ngực hắn rồi khóc ầm lên: “Cha, mẹ, các thầy, các bạn học, mọi người, tất cả đều đã không còn nữa rồi! A, chỉ còn lại một mình ta, chỉ còn lại một mình ta thôi…”

Bùi Kiêu cũng không biết nên khuyên giải cô bé thế nào, chỉ đành nhẹ nhàng vuốt tóc cô, những người xung quanh cũng đều im lặng vì không biết nên nói gì cho thích hợp, không khí thoáng chốc trở nên trầm lắng.

Đúng lúc này, mọi người bỗng cảm thấy mặt đất dưới chân từ từ rung lên, hơn nữa mức độ rung động còn càng lúc càng dữ dội. Phải tới lúc sự rung động lớn tới mức mọi người thậm chí có hơi đứng không vững thì mức độ rung động mới giảm dần. Mà không chỉ đơn giản là vậy, trong không khí nơi này chợt xuất hiện một cảm giác đồng cảm rất kỳ lạ. Dường như là… dường như đang có hàng nghìn, hàng chục nghìn người, nam nữ, già trẻ cùng đồng thanh lặp lại một câu nói.

“... Chúng ta sẽ kế thừa niềm kiêu hãnh và vinh quang của tổ tiên! Chỉ cần người Ba Mắt còn có một đốm sáng chưa tắt, thì chúng ta sẽ còn mãi mãi kiên trì, chúng ta sẽ vĩnh viễn không đầu hàng...”

“Mọi người...” Schnau rời khỏi vòng tay của Bùi Kiêu. Cô bé khẽ lau đi nước mắt, sau đó tất cả sự mềm yếu dường như đã được cất kỹ, chỉ còn lại một vẻ mạnh mẽ mà kiên cường. Tiếp đó, cô bé làm ‘bàn phím ảo’ xuất hiện lần nữa rồi lại bắt đầu liên tục thao tác trên đó.

Cũng không biết Schnau cụ thể là đã làm những gì, chỉ thấy lúc đang thao tác trên bàn phím ảo thì con mắt thứ ba trên trán cô bé chợt chiếu ra một tia sáng, đồng thời trong miệng còn liên tục lẩm bẩm gì đó. Những người xung quanh đều không thể hiểu được cô bé nói gì vì rõ ràng lúc này cô đang nói bằng ngôn ngữ cổ đại của người Ba Mắt… Lại nói, nếu nhớ không nhầm thì khi vừa thấy Schnau, cả bọn đã lập tức dùng tiếng Trung phổ thông để nói với cô bé, nhưng làm thế nào mà cô bé lại biết tiếng Trung phổ thông được nhỉ?

Khi còn chưa ai kịp nêu ra nghi vấn này thì âm thanh lẩm bẩm gần như liền thành tiếng hát của Schnau bỗng nhiên dừng lại. Sau giây lát, những lời ngâm xướng đồng cảm trong không gian và cả sự rung động của mặt đất đều chợt đột ngột dừng lại. Sự dừng lại bất ngờ đến nỗi làm cho Trương Hằng và Dương Húc Quang mất thăng bằng, thất thố ngã lăn ra đất.

Chính ngay lúc này, tại một khoảng đất trống ở vị trí trung tâm nhất của quảng trường, một vòng ánh sáng chợt xuất hiện. Sau giây lát không ngừng vặn vẹo, vòng ánh sáng dần dần mở rộng và tạo thành một cánh cổng ánh sáng với đường kính lên tới 4-5m, tới đó thì thứ này mới ổn định và giữ nguyên.

Trên khuôn mặt xinh xắn của Schnau lúc này vẫn còn nước mắt vương lại, thế nhưng cô bé vẫn vừa cười vừa nói: “Được rồi! Con đường nối liền ảo giới này với thế giới thực đã được mở ra. Chẳng phải các ngươi muốn đi ra ngoài ngay sao? Nhưng phải nói trước, đây chỉ là lối đi khẩn cấp, nên một khi ra khỏi đây, trừ khi trở lại bằng lối vào thật sự, còn thì không thể trở lại ảo giới bằng lối này được đâu.”

Mọi người thoáng liếc lẫn nhau một hồi, lúc này mới dường như bừng tỉnh sau nỗi kinh ngạc, Cung Diệp Vũ lập tức bật cười vui vẻ rồi nói: “Đương nhiên là phải đi ra ngay chứ! Ngươi có biết bọn ta đã phải chờ ở đây bao lâu rồi không? Đã hơn một năm, hơn một năm rồi cơ đấy! Lão tử mà không quay lại được thế giới thực thì cũng sắp hóa điên rồi đây này!”

Schnau lẩm bẩm mấy câu “đồ thô lỗ”, “ngươi đã điên sẵn” gì đó, sau đó mới quay sang cười hì hì với Bùi Kiêu: “Thế còn anh Odin thì sao?”

Bùi Kiêu cũng gật đầu: “Đến lúc đi ra rồi. Trong một năm chờ đợi trong ảo giới này, thực lực của tất cả chúng ta đều đã mạnh mẽ hơn lúc trước vô số lần. Giờ chính là lúc để trở về thế giới thực, dù là để báo thù hay tìm cách giúp loài người vượt qua tận thế, chúng ta cũng nên đi ra rồi.”

Schnau vừa cười hì hì vừa gật đầu: “Tốt lắm! Vậy chúng ta đi ra ngoài thôi, dùng con đường khẩn cấp này trở về Trái Đất thôi.”

Tuy từ lúc nhìn thấy cánh cổng ánh sáng thì cả bọn đều đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe chính miệng Schnau khẳng định tin tức này thì ai nấy cũng đều vô cùng phấn khởi. Cuối cùng… cuối cùng cũng có thể trở về thế giới thực rồi!

Loài người – từ trước tới nay vẫn là một sinh vật sống theo quần thể. Khi vẫn còn ở trong lòng đám đông, con người có lẽ sẽ không cảm thấy gì, nhưng một khi bị tách ra khỏi xã hội, rời khỏi đám đông, thì mặc dù có bảy, tám hay thậm chí là mấy chục người đồng hành, cũng vẫn không thể hoàn toàn xóa đi cảm giác khi phải rời khỏi xã hội. Đó là một loại cảm giác… cô độc, hoặc là sợ hãi! Cho dù đã trở thành linh hồn thể, thậm chí trở thành Chân Ma cấp – những kẻ có bản tâm vững chắc tới dường như không thể lay chuyển thì cảm giác này vẫn không hề khác đi. Vì đấy chính là thiên tính của con người, là thứ đã cắm rễ sâu tận linh hồn con người. Nếu không còn cảm giác đó, vậy thì con người đã không còn là con người nữa, hoặc đã trở thành thứ có mức độ tiến hóa cao hơn. Ví như thần, như ma…

Khi mọi người đang phấn khởi bừng bừng, lần lượt đi vào trong vòm ánh sáng vặn vẹo kia thì Dương Húc Quang bỗng thuận miệng hỏi lối ra của cánh cổng này là ở chỗ nào. Schnau cau mày suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật xin lỗi! Bởi vì chỗ tránh nạn này giờ là do rất nhiều hình chiếu ý thức tập hợp tạo thành chứ không phải không gian nhân tạo thứ cấp trước kia nên ta cũng không biết chắc tọa độ cửa ra của lối thoát hiểm khẩn cấp này là ở đâu. Có điều trước kia cửa ra lối thoát hiểm được đặt tại khu vực Nam Cực và Bắc Cực. Nên ta nghĩ lối ra hiện nay cũng sẽ ở một khu vực lạnh giá nào đó… Yên tâm, chắc chắn vẫn nằm trong phạm vi Trái Đất thôi…”

“H...ả?”

Dương Húc Quang nghe vậy thì kinh ngạc quay đầu lại. Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã bị lực hút từ trong cổng ánh sáng truyền tới hút bay mất. Sau đó, từ trong lối đi ánh sáng truyền ra những tiếng rú thảm mà mơ hồ…

Bùi Kiêu thấy vậy thì mặt mũi đầy mồ hôi. Có điều, hắn còn chưa kịp nói hay hỏi thăm gì thì đã thấy Schnau cười hì hì tiến tới, nắm lấy cánh tay rồi lôi luôn cả hắn cùng nhảy vào cổng ánh sáng. Một cảm giác như mê như tỉnh xuất hiện. Một giây sau, hắn tỉnh táo lại thì thấy mình đang ở giữa không trung, cách mặt đất mấy trăm mét mà bên dưới là một sườn núi phủ đầy tuyết. Đương nhiên là nếu chỉ có vậy thì cũng không có gì đáng nói, chuyện kỳ quặc là hắn rõ ràng cảm thấy cơ thể bị trọng lực tác động. Cuối cùng, trong một tiếng hét “a a” kéo dài, rơi xuống dưới…

Sau đó, Bùi Kiêu và mọi người đều được ‘khảm’ vào trong lớp tuyết dày đặc.
Bình Luận (0)
Comment