Tử Vong Khai Đoan

Chương 182

Dịch giả: Shun

Mọi người liếc nhìn lẫn nhau, đều thấy được ít nhiều sự hồi hộp trong mắt những đồng bạn của mình. Mặc dù có thể nói rằng thực lực của mọi người đã rất mạnh mẽ, sẽ có cái gọi là kẻ tài cao thì gan cũng lớn, nhưng trên đời này, thứ đáng sợ nhất thật ra chính là những gì mình không hiểu, không biết. Tất cả những gì trước mắt đều có vẻ vô cùng quái dị, vậy nên cũng khó trách cả bọn đều cảm thấy không yên tâm.

Cung Diệp Vũ chau mày im lặng, một hồi lâu sau hắn mới nói với những người còn lại: “Bây giờ hãy chia làm bốn nhóm. Ta và Bùi Kiêu mỗi người một nhóm, Dương Húc Quang, Nhậm Trăn, Dương Đỉnh Thiên, ba người các ngươi một nhóm. Chúng ta sẽ bắt đầu chia ra tìm tòi khu vực biệt thự này, tìm được bất cứ tin tức đặc biệt hoặc nơi nào có máy tính truy cập internet đều cần ghi chép lại. Những người còn lại hãy đợi ở chỗ này chờ bọn ta trở lại, đừng làm gi lung tung.”

Tuy thường ngày Cung Diệp Vũ có vẻ rất tùy tiện, nhưng hắn thực sự trời sinh đã có khí chất của một lãnh tụ. Sau khi nghe xong sắp xếp, mọi người đều bắt đầu tiến hành theo lời hắn, ngay cả cô nàng nhí nhảnh Vũ Nữ Trần ngày thường vẫn thích bắt nạt hắn lúc này cũng rất ngoan ngoãn nghe lời. Hiển nhiên là cô hiểu rõ, Cung Diệp Vũ lúc này đang thể hiện vai trò dẫn dắt đoàn đội, giờ phút này đây, sự uy nghiêm của hắn tuyệt đối không được xâm phạm.

Và như vậy, với vai trò là hai người mạnh nhất đoàn đội, Cung Diệp Vũ và Bùi Kiêu dẫn đầu chia ra tìm kiếm trong khu biệt thự. Tạm thời không nhắc tới những người khác, chúng ta theo bước Bùi Kiêu tìm tòi. Trên đường đi, Bùi Kiêu quả thực phát hiện hai bên đường phố có rất nhiều chỗ đáng ngờ, ví dụ rất nhiều cửa hàng đều mở toang, hàng hóa bên trong hầu như đều không còn lại gì, thế nhưng người thì lại không có một mống. Hơn thế nữa, mặt tiền rất nhiều cửa hàng đều vô cùng lộn xộn, dường như lúc người chủ bỏ đi cũng rất vội vàng, bối rối.

Nỗi nghi ngờ trong lòng Bùi Kiêu càng lúc càng lớn hơn. Hắn lại tiếp tục đi về phía trước thì tại một hẻm nhỏ bên đường, hắn phát hiện hơn mười đống tro xám giống như tro cốt người, ngoài ra thì không còn gì khác. Tình huống như vậy khiến cho sự cảnh giác của Bùi Kiêu lại càng tăng cao.

Tiếp theo, hắn liên tục mở cửa đi vào mấy ngôi biệt thự. Cái nào trong số này cũng đều hết sức lộn xộn, đây rõ ràng là tình trạng do những người chủ nhà ở đây vội vã bỏ đi gây ra. Hơn nữa bụi bặm cũng đã đóng dày, hẳn là đều đã một thời gian dài không có người quét dọn. Mà vậy còn chưa hết, Bùi Kiêu còn tìm thấy cả dấu vết ẩu đả trong những biệt thự này, thậm chí là cả vết đạn súng bắn. Thế nhưng quái dị ở chỗ là dù vậy nhưng lại không thể tìm thấy bất kỳ một thi thể nào, thậm chí là cả vết máu cũng không thấy. Cứ như thể tất cả thi thể đều đã đột ngột biến mất vậy.

Phải tới khi Bùi Kiêu đi vào một biệt thự nhỏ còn tương đối nguyên vẹn, hắn mới tìm thấy trong phòng đọc sách của nơi này một cuốn sổ có vẻ là nhật ký. Tiếc rằng cuốn sổ này lại được viết bằng tiếng nước ngoài, nhưng lại không phải là tiếng Anh, hắn không đọc được. Vậy nên trước hết chỉ có thể thu giữ, đợi khi tụ tập lại sẽ xem có ai đọc được loại chữ này không.

Khi Bùi Kiêu đang định tiếp tục tìm kiếm thì bỗng ở nơi xa liền vang lên tiếng hét kinh hãi của hai giọng nữ. Hai giọng nữ này rõ ràng chính là của Vu Nữ Trần và Schnau. Có chuyện không hay xảy ra, Bùi Kiêu lập tức bất chấp mọi thứ, Năng Lượng Tiêu Chuẩn trong cơ thể ngùn ngụt bốc cao, cả cơ thể giống như hóa thành một dòng điện màu bạc phóng đi. Một tiếng ầm vang khi Bùi Kiêu đâm thẳng vào vách tường, sau đó thì hắn đã phóng ra xa hơn trăm mét, cơ thể gần như tiến lên theo kiểu tịnh tiến, gặp nhà đâm nhà, gặp cây húc cây. Chỉ sau khoảng mười giây ngắn ngủi, hắn đã từ sâu trong khu biệt thự chạy trở lại chỗ tập hợp gần đường lớn. Mà ở một hướng khác, một luồng sét màu tím cũng phóng về phía mục tiêu của hắn với một tốc độ cũng cực nhanh, gần như tới được chỗ hai cô gái sớm hơn so với Bùi Kiêu một chớp mắt.

Tới khi Bùi Kiêu vọt tới được chỗ mọi người, hắn mới nhìn thấy Schnau đang cầm trong tay một đám gì đó tròn tròn tối đen, văn vẹo hỗn loạn, thi thoảng thứ đó lại hóa thành hình một cái đầu lâu. Có trời mới biết cái thứ đó là gì! Mà những người còn lại – lúc này đã đến, trừ Cung Diệp Vũ đến sớm nhất nhưng lúc này cũng đang đứng ngây ra ở phía ngoài với vẻ mặt khó hiểu, những người khác đều đang nhìn về phía Schnau với vẻ tò mò và khó hiểu, tuy vậy thì thực tế là mọi người chủ yếu đang nhìn vào khối cầu tối đen trong tay cô.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Bùi Kiêu và Cung Diệp Vũ gần như đồng thời cất lời hỏi.

Trương Hằng dù sao cũng là đàn ông, hắn bình tĩnh lại trước tiên, liền trả lời: “Không có gì! Chẳng qua là vừa rồi bỗng nhiên có một con U Linh ở đâu xông ra. Ban đầu nhìn nó cũng chẳng có gì khác thường, nhưng không hiểu sao chỉ chớp mắt sau lại biến thành hình dạng một con zombie thối rữa, nó kêu lên quái dị rồi xông về phía bọn ta. Vì sự việc đột ngột, không kịp đề phòng nên hai cô gái mới sợ hãi kêu lên, chứ thực ra thì con U Linh này yếu vô cùng. Thậm chí chưa cần lấy Thiên Sinh Vũ Khí ra, bọn ta mới chỉ kêu lên một tiếng đã khiến cho con U Linh này bị hòa tan mất hơn một nửa! Nếu không nhờ Schnau nhanh tay bắt lấy thì chắc lúc này nó ngay cả một chút xíu cũng không còn nữa rồi.”

Hai người lại đưa mắt nhìn về phía Schnau thì thấy cô đang dường như đang suy tư điều gì đó, bàn tay đang liên tục lật qua lật lại khối cầu tối tăm trong tay. Mãi một hồi lâu sau, cô mới nói: “Không phải! Đây không phải là U Linh! Nếu nói một cách chính xác thì quỷ quái này, quái vật này, hay là U Linh gì gì đó, cơ bản đều là linh hồn thể bị biến đổi, phần lớn chúng đều đã bị oán niệm ăn mòn và điều khiển, là những linh hồn thể bị Nguồn Gốc Tội Lỗi nắm giữ. Nhưng thứ này lại không phải là linh hồn thể! Nó hẳn là ‘Linh’ chứ không phải linh hồn thể, bởi vì nó không có ‘Hồn’.”

Schnau lại ném ra một đám những ‘thuật ngữ chuyên môn’ lạ tai, khiến cho cả đám nghe mà chẳng hiểu gì. Tuy nhiên lần này thì cũng không chờ tới khi mọi người phải thắc mắc, Schnau đã giải thích tiếp ngay: “Đã gọi là linh hồn thể, thì bắt buộc phải có ‘linh’ – cũng chính là thứ các ngươi gọi là Năng Lượng Tiêu Chuẩn, và còn phải có ‘hồn’ – cũng chính là cái mà các ngươi gọi là chấp niệm. Hai thứ này kết hợp với nhau, nếu nói một cách đơn giản thì ‘linh’ là năng lượng, ‘hồn’ là bình chứa. Nhưng vật này lại không có ‘hồn’, mà chỉ do ‘linh’ và oán niệm tạo thành… Đúng là kỳ lạ! Làm sao mà nó hình thành được nhỉ? Theo lẽ thường, nếu đã không có hồn thì thuần túy ‘linh’ sẽ chỉ có thể tiêu tan vào trời đất. Làm sao lại có thứ thuần túy do ‘linh’ và oán niệm kết hợp lại đây?”

Mọi người nghe được tới đây mới hiểu ra được vấn đề. Nói cách khác, thứ trước mặt này cũng không phải quỷ quái, mà chính là Năng Lượng Tiêu Chuẩn sẽ xuất hiện sau khi giết chết quỷ quái. Thế nhưng làm sao mà Năng Lượng Tiêu Chuẩn lại có thể tồn tại độc lập bằng hình dạng và đặc tính tấn công của quỷ quái chứ? Tình hình này đúng là rất quái dị.

Schnau vẫn đang cau mày suy nghĩ, miệng còn lẩm bẩm: “Chuyện này không thể xảy ra được. Lúc trước chúng ta chiến đấu với Nguồn Gốc Tội Lỗi cũng chưa từng thấy thứ gì như thế này xuất hiện. Cái này đúng là hoàn toàn trái với lẽ thường! Làm sao lại có thứ tập hợp thể thuần túy do ‘linh’ và oán niệm tạo thành đây? Hồn của nó đã đi đâu rồi?”

“Đợi một chút.” Bùi Kiêu bỗng nhiên như nghĩ ra gì đó, hắn vội vàng nói: “Cái mà ngươi gọi là ‘hồn’, có phải chính là chấp niệm, cũng chính là thứ tạo thành Thiên Sinh Vũ Khí hoặc là tạo Thực Phẩm Chấp Niệm? Là những thứ mà sau khi chúng ta giết chết quỷ quái, sẽ có tỷ lệ nhất định thực thể hóa ra ấy?”

Schnau gật đầu nói: “Không sai, chính là những thứ đó! Cái thứ ‘linh’ này đã mất đi chấp niệm, cũng giống như đã không còn bình chứa. Thứ như vậy không thể tồn tại được mới đúng đấy…”

“Chính phủ thế giới!”

Trong nháy mắt, ngoại trừ Schnau không biết tình hình cụ thể của thế giới bên ngoài, những người còn lại hầu như đều lập tức nghĩ tới một suy đoán như vậy…

Nguyên nhân khiến cả bọn bị nhốt vào ảo giới, cũng bởi vì bọn họ phát hiện ra những nghiên cứu kinh khủng của chính phủ thế giới. Đó là việc chắt lọc chấp niệm của từ người bình thường, thậm chí còn tìm cách tăng ‘sản lượng’ chấp niệm của người bình thường trước khi chết, sử dụng lượng lớn chấp niệm ‘nguyên chất’ đó để chế tạo ra số lượng lớn Thiên Sinh Vũ Khí và Thực Phẩm Chấp Niệm. Nếu như cái nghiên cứu đó có thể thành công… vậy thì hết thảy mọi điều trước mặt đều đã được giải thích: phần chấp niệm của những linh hồn thể này đã bị chính phủ thế giới thu lấy! Nhưng sau đó, không hiểu vì nguyên nhân gì mà phần Năng Lượng Tiêu Chuẩn còn lại cũng không bị tiêu tan, ngược lại, còn ngưng tụ lại thành loại U Linh kì dị này.

Cung Diệp Vũ từ từ híp mắt lại, cùng với đó, một cỗ cảm giác bạo ngược tới mức khó hình dung liền từ từ phát ra trên người hắn, như thể muốn xé rách cả trời đất. Hắn cũng không nói gì thừa thãi, chỉ nắm thật chặt hai quả đấm, hồi lâu sau mới nói với những người còn lại: “Xem ra nơi này đã không còn lại ai nữa rồi. Chúng ta đi thôi, đi xem xung quanh có thành phố lớn gì không. Có lẽ trong thành phố lớn vẫn còn có người sống sót. Hãy đi tìm bọn họ… Ta muốn biết trong hơn một năm qua đã có những chuyện gì xảy ra!”

Những người còn lại nghe vậy thì đều lặng đi, chỉ có Schnau là cảm thấy có chút khó hiểu. Cô liền vội vàng hỏi thăm xem chính phủ ở thế giới bên ngoài đã làm cái gì. Tới khi được nghe kể về những nghiên cứu của chính phủ thế giới từ mọi người, cô bé gần như lập tức nhảy dựng lên: “Không thể thế được! Những tài liệu cấm kỵ đó đã bị tiêu hủy từ lâu rồi kia mà! Sao lại như vậy được? Nếu còn tiếp tục… Nếu còn tiếp tục như thế, vậy thì ngay cả một phần tỷ tỷ cơ hội, chúng ta cũng sẽ không còn nữa!”

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả ra, Bùi Kiêu khó hiểu hỏi: “Nói vậy là sao? Chẳng lẽ mấy thí nghiệm đó của chính phủ không phải là cách mà ban đầu các ngươi dùng để chế tạo vũ khí chấp niệm sao? Là các ngươi tạo ra chứ?”

Schnau cười khổ lắc đầu: “Lúc trước, khi đám hậu duệ của người Ba Mắt bọn ta trở lại Trái Đất, bọn ta cũng từng nghĩ xem nên làm thế nào để chiến đấu với Nguồn Gốc Tội Lỗi. Khi ấy ngươi – cũng là anh Odin còn chưa sinh ra, chúng ta chưa có chữ Rune để chiến đấu, thế nên chỉ có thể thử làm mọi cách. Trong số những cách đó thì có một cái thành công nhất, đó là lấy độc trị độc… Chúng ta lại một lần nữa chế tạo thứ cùng loại Nguồn Gốc Tội Lỗi – cũng tức là ‘Thần’. Mà những thí nghiệm này là tiến thành theo tư tưởng như vậy.”

“Chỉ tiếc rằng tất cả chúng ta đều đã sai! Mặc dù có thật sự chế tạo ra ‘Thần’ thì đó cũng chỉ là thần chết, thần phá hoại giống như Nguồn Gốc Tội Lỗi vậy! Từ khi chúng ta bắt đầu trở về Trái Đất thì thí nghiệm này đã được tiến hành, tới khi đến nơi thì cuối cùng cũng đã thành công chế tạo ra được một con quái vật. Quái vật này tuy chưa đạt tới đẳng cấp của Nguồn Gốc Tội Lỗi, nhưng lại có thể tự động phát triển giống như kẻ trước. Hơn nữa, nó lại dùng oán niệm và linh hồn của loài người làm thức ăn, từng bước ra sức thôn phệ hết thảy các dạng sinh mạng để phát triển bản thân. Đó thực sự là một thảm họa vô cùng khủng khiếp, khiến cho đám hậu duệ bọn ta phải mất đi 30% nhân khẩu rồi mới có thể coi là diệt được quái vật này. Tuy nhiên, trong trận chiến đó, pháo đài quan trọng nhất của chúng ta, cũng chính là phi thuyền khổng lồ đưa bọn ta từ ngoài vũ trụ trở về Trái Đất hư hại toàn bộ, không thể vận hành được nữa, chúng ta có thể nói là đã tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Nếu như chính phủ thế giới của loài người các ngươi tái thực hiện thí nghiệm này, vậy thì với tiêu chuẩn khoa học công nghệ và sức chiến đấu của các ngươi, thậm chí dù cả ba Đại Ma Vương có 100% sức mạnh cũng chưa chắc chống cự nổi. Khi đó thì dù Nguồn Gốc Tội Lỗi còn chưa thức tỉnh, chúng ta cũng đã chết mấy trăm lần rồi.”

Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn nhau, bọn họ thật sự không thể tưởng tượng nổi rằng khi hậu duệ của người Ba Mắt về tới Trái Đất lại còn có nhiều chuyện như vậy xảy ra. Nếu như những gì Schnau nói đúng là sự thật... Vậy thì tình hình hiện giờ có thể còn nguy cấp hơn tưởng tượng rất nhiều!
Bình Luận (0)
Comment