Tử Vong Khai Đoan

Chương 32

Quyết định xong phương hướng hành động làm cho tất cả đều cảm thấy nhẹ cả người, không ai có ý định kéo dài thời gian hay trì hoãn kế hoạch gì nữa. Sau đó, kế hoạch hành động cụ thế bắt đầu được phác thảo sơ bộ: qua lối vào rồi thì đi đường nào, từng bước tiêu diệt những quỷ quái bình thường và quỷ quái thủ lĩnh thế nào, rồi tiến lên theo lộ trình nào. Mục đích cuối cùng là tới được khu vực bên cầu Nại Hà, đoạn đường này có tổng cộng mười lăm tiểu thủ lĩnh và ba đại thủ lĩnh, có hơn một trăm khu vực nguy hiểm có số lượng lớn quỷ quái tập trung thành cả tập đoàn.

“Theo kế hoạch này thì chúng ta cần phải ở lại trong Phong Đô khoảng mười ngày.”

Trên máy bay vận tải quân dụng, Dương Húc Quang đang cầm một tờ tài liệu trên tay, hắn nói với mọi người: “Theo như kế hoạch của chúng ta thì lần hành động này đại khái sẽ phải đối mặt với hai con quỷ quái Chân Ma cấp. Đương nhiên vì có Cung Diệp Vũ nên chỉ cần không bị mai phục hoặc bị tách ra thì nếu một chọi một với quỷ quái Chân Ma cấp cũng sẽ không quá nguy hiểm... Bây giờ chúng ta phải thảo luận một vấn đề khác.”

Dương Húc Quang nói tới đó thì khép tài liệu trong tay lại, hắn nhìn mọi người rồi nói: “Vấn đề là nếu tất cả chúng ta đều tiến vào ảo giới Phong Đô thì liệu có ổn hay không?”

Lúc này, tính cả Bùi Kiêu thì mười lăm Tránh Thoát Giả đều có mặt trên máy bay vận tải này, khi Dương Húc Quang vừa nói ra lời đó thì ngoài chính hắn ra, khuôn mặt tất cả đều hiện lên vẻ thận trọng, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Cung Diệp Vũ. Mà Cung Diệp Vũ vốn luôn thể hiện thái độ bất cần thì lúc này cũng thể hiện sự thận trọng hiếm thấy, hắn trầm tư hơn mười giây rồi mới gật đầu nói: “Thời gian mười ngày cũng không quá dài. Tuy đã gần tới Tết Nguyên Đán nhưng có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không trùng hợp đến vậy đâu. Chỉ đi mười ngày mà thôi, hơn nữa chúng ta sẽ làm hết sức để có thể hoàn tất việc truy quét này sớm hơn kế hoạch.”

Những người còn lại nghe vậy thì cũng chỉ biết gật đầu đồng ý, chỉ có Bùi Kiêu là nghe mà chả hiểu gì cả. Hắn liền vội nhìn về phía Dương Húc Quang đang ở gần mình nhất hỏi: “Thế là ý gì? Vì sao chúng ta đi mười ngày lại không ổn vậy? Chẳng lẽ sẽ xảy ra chuyện hỗn loạn gì sao?”

Dương Húc Quang cười khổ một cái nói: “Cũng không phải chắc chắn sẽ xảy ra hỗn loạn. Bắt đầu từ khoảng một năm rưỡi trước, năm nào cũng sẽ có vài thành phố xuất hiện quỷ quái thực thể hóa. Đám quỷ quái này chủ yếu có thực lực Nhập Ma cấp, nhưng cũng có một số rất nhỏ quỷ quái Chân Ma cấp. Mà quy luật xuất hiện quan trọng của đám quỷ quái này có là ở những thành phố hoặc địa điểm có nhiều Từ Do Linh Hồn tự tập, thành phố càng tụ tập nhiều Tự Do Linh Hồn thì tỷ lệ xuất hiện quỷ quái thực thể hóa lại càng cao. Ngươi thử nghĩ một chút mà xem: một con quỷ quái Chân Ma cấp cùng với hơn trăm con quỷ quái Nhập Ma cấp đồng loạt thực thể hóa trong thành phố thì sẽ bao nhiêu người thương vong đây?”

Bùi Kiêu lập tức kinh sợ, vội hỏi: “Tại sao ta lại chưa bao giờ nghe thấy những chuyện như vậy? Một tòa thành thị gặp phải chuyện hỗn loạn như vậy, mà lại còn là chuyện từ một năm rưỡi trước nữa, chuyện như vậy đáng ra đã phải lan truyền khắn trên mạng internet rồi mới đúng chứ? Vì sao chỉ một chút tin đồn ta cũng chưa bao giờ nghe thấy?”

Bọn Dương Húc Quang liền dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn về phía hắn. Rồi khi mà Bùi kiêu còn chưa kịp nghĩ ra ý tưởng gì thì Dương Húc Quang đã gật đầu trước rồi nói: “Đúng vậy. Chuyện này chính là bí mật có cấp bậc cao nhất với quốc gia. Tất cả các quốc gia biết rõ sự tồn tại của linh hồn trên thế giới đều có chung thái độ giữ bí mật ở mức cao nhất chuyện này, bởi vì tất cả những gì liên quan đến linh hồn thất sự quá mức kinh người. Bất kể là việc quỷ quái có thể thực thể hóa bất cứ lúc nào hay là chuyện sóng điện từ sẽ đạt điểm tới hạn năm 2012 đều đủ để dẫn tới một trận thảm họa của nền văn minh. Nếu như dân chúng mất đi cảm giác an toàn cơ bản nhất, thì rất có thể cả thế giới sẽ hoàn toàn rơi vào bạo loạn, đó là một nguyên nhân trong số đó...”

“Một nguyên nhân khác mới thật sự là nguyên nhân quan trọng nhất, chính là vấn đề ‘quyền được làm linh hồn’. Nếu như dân chúng biết được rằng 99,99% trong số họ sẽ bị tội nghiệt trói buộc sau khi chết, rồi bị kéo vào vết rách không gian, vậy ngươi cho rằng bọn họ sẽ làm những gì? Nhất là khi bọn họ biết rằng trên đời còn có Tránh Thoát Giả, Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, Tự Do Linh Hồn tồn tại, và những kẻ này lại không bị lôi vào vết rách không gian. Cái đó gọi là “không sợ có tai họa mà chỉ sợ một mình mình gặp tai họa”, nếu thật sự điều đó xảy ra thì người sống sẽ đủ sức lật đổ chính phủ của toàn bộ các quốc gia trên thế giới!”

Bùi Kiêu càng nghe thì sắc mặt càng khó coi, sau hơn cả nửa ngày, hắn mới thì thào hỏi: “Nói cách khác, chính phủ của tất cả các quốc gia trên thế giới đã dùng quyền lực để cho giấu mọi tin tức đúng không? Thế nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối cả, nếu như có người ngẫu nhiên đến nơi xảy ra sự việc rồi quay chụp được những sự việc đó thì sao? Sau đó hắn lại không suy nghĩ gì mà đưa thẳng lên mạng thì thế nào?”

Sắc mặt Dương Húc Quang cũng dần trở nên nặng nề. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Trên cơ bản thì tình huống như vậy không có khả năng tồn tại. Bởi vì tại hiện trường nơi quỷ quái thực thể hóa chiến đấu thì ai còn sống được đã là tốt lắm rồi, cơ bản là sẽ không thể nào đi quay chụp gì cả... Đương nhiên, nếu như bí mật này bị tiết lộ vì nguyên nhân như vậy thì khả năng lớn nhất có thể là...” Nói tới đây thì Dương Húc Quang liền đưa tay lên làm động tác cắt cổ một cái. Lập tức, sắc mặt của Bùi Kiêu càng trở nên khó coi.

Cứ như vậy, Vùi Kiêu ngồi một chỗ trầm ngâm cả nửa ngày, sau đó hắn mới thở dài một hơi nói: “Dù sao đi nữa thì giấu giếm như vậy cũng không phải là cách giải quyết vấn đề. Cho dù có thể giấu được thì rồi cũng sẽ đến ngày 21 tháng 12 năm 2012, đến lúc đó rồi cũng sẽ gặp phải...” Bùi Kiêu nhớ lại tất cả những gì mình đã trải qua dưới Địa Ngục. Nếu như các quốc gia hạ quyết tâm phong tỏa tin tức, vậy thì dù sau này hắn đã đủ mạnh mẽ, không lo ngại bị chính phủ bắt đi thí nghiệm nên dám lớn mật nói ra chuyện Địa Ngục, nhưng nếu chính phủ vẫn giữ kín những tin tức này thì sao? Nếu thực sự như vậy thì vẫn không thể ngăn được tai họa này rồi.

Dương Húc Quang lại cười ôn hòa rồi nói: “Làm vậy cũng vì không còn cách nào khác. Hiện này toàn thế giới đều đang nghiên cứu xử dụng sóng điện từ để giúp đánh tan tội nghiệt một cách an toàn. Một khi nghiên cứu này thành công thì có lẽ bọn họ sẽ công bố với toàn thế giới về tình hình cụ thể và chi tiết của giới linh hồn... Lúc trước đang nói tới chuyện quỷ quái thực thể hóa trong thành thị thì ngươi ngắt lời, đám quỷ quái sẽ thực thể hóa tại những thành thị hoặc khu vực có số Tự Do Linh Hồn đông nhất, và thời gian mà chúng thực thể hóa đều vào khoảng đầu năm mới hoặc tháng bảy, tháng tám. Vậy nên cứ khoảng nửa năm thì sẽ có một đợt quỷ quái thực thể hóa ồ ạt.”

“Cuối năm, cuối năm...” Bùi Kiêu nghe vậy thì chợt kinh sợ, hắn gần như hét lên: “Nói cách khác, giờ đã là cuối tháng mười hai, chả mấy nữa sẽ đến Tết Nguyên Đán. Giờ chẳng phải là lúc mà đám quỷ quái kia có khả năng thực thể hóa nhất hay sao? Vì sao chúng ta lại muốn đi ảo giới vào thời điểm này cơ chứ?”

“Bởi vì lúc này là thời điểm mà ảo giới yếu nhất.” Cung Diệp Vũ vốn đang dựa lưng vào vách tường cabin ngáy khò khò bỗng nhiên mở hai mắt, trầm giọng nói với Bùi Kiêu: “Không biết vì nguyên nhân gì mà mỗi khi ở thế giới bên ngoài có quỷ quái thực thể hóa nhiều nhất thì cũng là lúc ảo giới yếu nhất. Thực lực của Chân Ma cấp trong đó thường là không bằng một nửa ngày bình thường. Đây cũng là nguyên nhân mà ta lựa chọn tiến vào ảo giới vào lúc này.”

Cung Diệp Vũ nói tới đó thì lại nhắm mắt lại, hắn thì thào nói: “Ta cần phải chịu trách nhiệm với tính mạng của các ngươi. Nếu như chỉ một mình ta thì đương nhiên là sẽ không phải e ngại con quỷ quái Chân Ma cấp nào cả, nhưng ở đây còn có các ngươi nữa. Trong hoàn cảnh chiến đấu hỗn loạn trong ảo giới, các ngươi có thể sẽ gặp phải đủ loại chuyện ngoài ý muốn, huống chi Phong Đô còn là loại ảo giới cao cấp nữa. Nơi đó không giống mấy cái ảo giới cấp thấp như Nam Bắc Chiến Trường đâu. Khi ngươi vừa tiến vào đó thì vị trí lối ra vào của ảo giới sẽ lập tức chuyển rời tới một vị trí khác, vậy nên nếu có chuyện gì noài ý muốn xảy ra thì trong số các ngươi thậm chí sẽ chết mất một nửa… Cho nên ta mới lựa chọn thời điểm này để vào ảo giới. Nếu như trong thời gian này xuất hiện chuyện gì thì để ta chịu trách nhiệm là được.”

Mọi người nghe vậy thì đều không nói gì nữa, còn Bùi Kiêu thì cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Rồi không biết vì lý do gì mà hắn bỗng nhiên cảm thấy một dự cảm chẳng lành, giống như trong mười ngày này chắc chắn sẽ xảy ra một chuyện gì đó vô cùng đáng sợ vậy, hắn lập tức thấy lo lắng cho mẹ và em gái…

Bất chấp những điều đó thì cho xế chiều ngày hôm đó, mọi người đã tới được sân bay thành phố Trung Khánh, rồi từ đó đi tới huyện Phong Đô, nơi có lối vào ảo giới Thành Phong Đô của Trung Quốc!

Sau khi mọi người từ máy bay quân dụng đáp xuống sân bay thì lập tức được một đoàn xe đặc biệt đưa tới lối vào của ảo giới. Vì tất cả mọi người đều thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn nên đều thực thể hóa trước mặt mọi người, vậy nên thậm chí cả những quân nhân đi đón tiếp cũng cho rằng họ là người bình thường. Vậy nên cả đám quân nhân đều cảm thấy kỳ quái và hiếu kì về thân phận của cả bọn: rõ ràng là quan lớn tới từ Bắc Kinh, thế mà vừa đến huyện Phong Đô, thậm chí còn không cả thèm đi gặp quan viên của sở tại đã chạy ngay đến khu di tích danh thắng Cổ Thành Phong Đô. Chuyện như vậy đúng là làm cho người ta không hiểu thấu.

Nhưng khi đám Cung Diệp Vũ lấy văn kiện xác minh của cục Quốc An trung ương ra thì những người này cũng chỉ còn biết ngoan ngoãn nghe sai bảo. Vậy là tổng cộng mấy chục chiếc xe jeep quân dụng được sử dụng để đưa mọi người tới khu di tích Cổ Thành Phong Đô.

Cứ như vậy, khi mọi người tới được lối vào của ảo giới Phong Đô thì đã hơn tám giờ tối. Lối vào của cái ảo giới này là một vết nứt không gian giống như ở nước Mỹ. Ở cách đó không xa cũng có một khu biệt thự, nhưng đương nhiên là ở đây không lắp đặt những thiết bị xa hoa như ở Mỹ, mọi người đều vào đó đăng kí và ghi chép lại. Khoảng mười phút sau thì mọi người mới cùng tiến vào cái khe nứt không gian là lối vào ảo giới Phong Đô.

Có thể nói là Bùi Kiêu đã từng có kinh nghiệm xâm nhập vào ảo giới. Ảo giới Nam Bắc Chiến Trường thì cứ như thể là một chiến trường Âu Mĩ cận đại thật vậy, khói thuốc súng tràn ngập, khắp nơi là tiếng súng, tiếng pháo rền vang, nhưng khi bước qua khe nứt không quan thì cơ thể cũng không có cảm giác gì lớn. Nhưng cái ảo giới Phong Đô Quỷ Thành này thì lại rất khác, vừa bước vào trong khe nứt thì Bùi Kiêu lập tức cảm thấy như trời đất xoay tròn, giống như vừa rơi vào trong một xoáy nước khổng lồ vậy. Cảm giác đó kéo dài một lúc lâu, mãi tới khi Bùi Kiêu cảm thấy đã không còn phân biệt được chút phương hướng nào nữa thì chân hắn dậm lên mặt đất, nhưng vì cảm giác phương hướng và thăng bằng đang hỗn loạn nên hắn liền ngã quay ra luôn. Khi hắn có thể cẩn thận nhìn lại bốn phía thì thấy xung quanh cũng có la liệt người ngã quay trên mặt đất, chỉ có Cung Diệp Vũ cầm Tử Lôi Đao đứng chắn trước người cả đám, đã thế còn bầy ra một bộ dáng hiên ngang oai vệ như lúc tạo dáng chụp hình, ngoài ra thì không còn ai đứng nổi nữa.

Bùi Kiêu thấy thế thì trong lòng cũng dễ chịu hơn đôi chút. Dù sao thì giờ hắn cũng đang mang cái mác Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, nếu như vậy mà sức chịu đựng lại biểu hiện có vẻ còn yếu hơn cả Tránh Thoát Giả bình thường thường thì hắn còn biết giấu cái mặt đi đâu?

Bùi Kiêu cố gắng đứng lên, hắn cười khổ lắc đầu, chỉ muốn làm sao cho cái đầu nhanh thoát khỏi trạng thái quay mòng mòng lúc này, đồng thời hắn cũng lớn tiếng hỏi Cung Diệp Vũ: “Cung Diệp Vũ, ngươi làm thế nào mà không bị ngã vậy? Gớm, ngươi cũng đừng có tạo dáng mãi nữa, ở đây làm gì có ai không biết ngươi đâu, mọi người đều biết tính tình của ngươi như thế nào rồi…”

Bùi Kiêu còn chưa dứt lời thì từ một nơi xa xôi nào đó ngoài kia bỗng nhiên vang lên một tiếng bò rống ầm ầm vang dội như sấm, giống như một con viễn cổ cự thú(1) vươn mình gào thét. Trong khoảng khắc đó, mọi người đều cảm thấy mặt đất dường như dang rung chuyển, cùng truyền tới với thanh âm đó còn có một nỗi run sợ vô hình đánh thẳng vào trái tim mỗi người.

“Hà… Có quỷ quái tiến giai rồi! Mà từ trường khí thế vừa rồi…” Cung Diệp Vũ nhìn đăm đăm về phía xa, rồi bỗng quay lại liếc nhìn mọi người. Nét mặt của hắn chưa từng nghiêm túc như lúc này, nhưng trong sự nghiêm túc đó còn có một vẻ hưng phấn không nói nê lời, giống như một kẻ nghiện chiến đấu gặp được đối thủ, giống như sắc lang thấy mỹ nữ (2), trong mắt của hắn đang tràn ngập sự cuồng nhiệt như thế.

Cung Diệp Vũ nhìn mọi người nói: “Tiếng gầm đó có khí thế trường đi kèm, như vậy thì có thể suy luận được rằng con quỷ quái phát ra tiếng gầm đó đã có thực lực vượt qua Chân ma cấp rồi. Hay nói cách khác, sau khi nó tiến giai…”

“Quỷ quái Ma Vương Cấp mà tổ chức linh hồn của các quốc gia vẫn phỏng đoán… đã xuất hiện thật rồi!”

Lời bình:
Kẻ địch “không tồn tại” hóa ra lại có lại có thật? Đó sẽ là địch thủ mạnh nhất mà ngay cả Cung Diệp Vũ cũng chưa từng đối mặt! Ma Vương cấp sẽ mạnh mẽ và khủng bố đến mức độ nào? Đoàn người sẽ làm gì khi một kẻ địch vượt trội như vậy xuất hiện? Cùng đón đọc những chương mới cực kỳ kịch tính và nghẹt thở của TVKD được nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm thực hiện nhé!

Chú thích:
1. Viễn cổ cự thú: Loài thú khổng lồ từ thời cổ đại xa xôi trước kia.
2. Sắc lang gặp mỹ nữ: Giống như “dê già” thấy con gái đẹp.
Bình Luận (0)
Comment