Những năm cuối nhà Tùy đầu nhà Đường, thiên hạ xuất hiện một kỳ nhân, không rõ lai lịch quý tính, chỉ biết sinh ra đã mang tướng mạo kì dị khác người, có thể nói là cực kỳ xấu xí, y phục rách rưới chân không mang giày, hình dạng của phần đầu trông như loài lừa, tự xưng là Lư Đầu Sơn Nhân ( người núi đầu lừa).
Nhưng vì ông ta là người đức cao vọng trọng, nên thế nhân không dám gọi thẳng là Lư Đầu, mà thường gọi là Sơn Nhân, hoặc là Lục Tiên. Nghe người đời lưu truyền rằng, Lục Tiên đương thời chính là một vị Tiên hóa vào phần thân dưới của giống lừa xanh, chỉ có điều những truyền thuyết này không đáng tin cậy cho lắm.
Lục Tiên có ba cuốn sách được cho là "Thiên Thư" (sách trời) là, "Tu tiên ngộ đạo", "Du lịch thần châu đại địa", có thể hô mưa gọi gió và cuốn "Thuật xua đuổi tà ma", đi khắp nơi diệt trừ yêu ma quỷ quái, khiến cho tên tuổi của Lục Tiên vang khắp thiên hạ.
Vào một ngày nọ năm Đường Trinh Quan thứ tám, Lục Tiên đang giảng đạo ở động Thanh Thạch thì nghe đệ tử báo có một quý nhân xin cầu kiến. Lục Tiên đi ra đón khách, người tới không phải ai khác, chính là Lý Tịnh.
Lý Tịnh là cận thần phò tá vua Đường, nam chinh bắc chiến, sao lại có thì giờ rảnh để tới đây nhỉ?
Sau khi làm lễ bèn nói rõ nguyên do cầu kiến, muốn mời người "thông thiên thạo địa" để diệt trừ yêu ma.
Thì ra Lý Tịnh dẫn quân đón đánh quân Thổ Cốc (tên một dân tộc thời cổ đại ở phía Tây Bắc, Trung Quốc), sau một trận hỗn chiến quyết liệt, thi thể của quân địch la liệt như cỏ rạ.
Số quân địch bị thương còn lại bèn rút chạy vào một sơn cốc, tinh binh của quân Đường tìm cách bao vây sơn cốc, quân chủ lực giữ ở phía trước, hình thành đội hình kẹp chặn cả khu vực này.
Tiếng reo hò nổi lên như sấm, quân Đường ồ ạt tiến vào tấn công chính diện sơn cốc, nhưng chẳng ngờ lại không chịu bất kì sự phản kích nào, toàn bộ quân địch trong cốc không biết đã chạy hướng nào?
Thấy vậy bèn phái năm ngàn quân hồng kỳ đi tìm kiếm sau sơn cốc. Kết quả cả đội hùng binh một đi không trở về.
Chủ soái hết sức kinh ngạc, phải biết rằng, khi ấy quân đội của Đế vương Đại Đường chinh phạt trung nguyên cai quản bốn cõi, ngay đến những thế lực quân sự hùng mạnh nhất lúc bấy giờ cũng đều bị quân Đường đánh cho tan tác như hoa lạc nước trôi.
Vậy mà lại để mấy ngàn tàn quân Thổ Cốc tẩu thoát trong tầm mắt. Không những vậy năm ngàn quân tinh nhuệ cũng bị mất tích không sót lại một người nào. Không biết là vì nguyên cớ gì đây?
Sau cốc là một bãi hoang, không có vật che khuất tầm nhìn, quân địch không thể chạy thoát mất tăm mất dạng như vậy được. Lý Tịnh đích thân dẫn quân binh đi tìm kiếm, nhưng vẫn không thể tìm thấy quân địch và quân Đường. Nhưng trong một hố lớn nằm ở cửa sau sơn cốc lại phát hiện ra một loại "Côn trùng" hết sức kỳ quái.
Loại côn trùng này lớn như trâu ngựa trưởng thành, lớp da bên ngoài cứng tựa như thép, lửa nước không thể xâm hại cơ thể nó, toàn thân đỏ rực như lửa, sở dĩ nói nó là côn trùng là bởi vì tuy cơ thể có lớn thật, nhưng vẻ ngoài lại giống như những loại sâu bọ có lông bình thường khác, chỉ là không đầu không răng, nằm dài trên mặt đất như thể đang ngủ say vậy, lấy đao kiếm đâm vào mà nó lại không chút phản ứng.
Lý Tịnh lấy làm lạ, thấy con côn trùng khổng lồ này hình dạng kỳ quái, có ý muốn mang về dâng lên Hoàng đế Thái Tông. Tuy chưa tiêu diệt được hoàn toàn quân Thổ Cốc, lại bị mất tích năm ngàn quân tinh nhuệ, nhưng vẫn xem như đã thắng lớn, bèn ra lệnh cho quân lính quay về triều đình.
Trên đường quay về có đi qua một huyện nọ, đội quân trú chân tạm nơi này, Thái thú của huyện này mở yến tiệc thết đãi tướng tá quân Đường, Lý Tịnh cũng dẫn các tướng lĩnh vào thành dự tiệc.
Sau khi tan tiệc, tướng và soái đều đã say bí tỉ trở về doanh trại, nhưng vẫn phải giật mình khi cảnh tượng đập vào mắt. Hàng vạn quân binh đóng trong đại doanh đều bị biến mất, ngay đến ngựa, lều trại, binh khí...cả một ngọn núi phía sau doanh trại cũng bị mất tiêu không sót lại dấu tích gì.
Trên mặt đất chỉ có một cái hố rất lớn như muốn dọa người, đường kính mười mét có thừa, miệng hố tròn vo giống như quả dưa hấu bị bổ làm đôi rồi lấy thìa khoét hết ruột bên trong ra.
Trong lòng hố có một con côn trùng đang nằm ngủ. Lý Tịnh đã rõ, quân lính của mình đều là bị con quái vật này ăn thịt.
Nếu không diệt trừ, cứ để nó làm hại người như vậy thì sớm muộn gì cũng có một ngày giang sơn Đại Tống cũng biến thành vật tiêu hóa trong bụng nó.
Nhưng nước lửa đều bất lực, vậy phải giết nó thế nào đây, cuối cùng đành phải thỉnh cầu sự giúp đỡ của Lục Tiên ở Tử Yên Quan trên núi Thanh Thạch.
Lục Tiên thấy sự tình hệ trọng, đương nhiên không dám khước từ, đoạn giở đọc thư tịch, cuối cùng cũng tra ra lai lịch của quái vật này.
Trong vũ trụ, thiên địa bốn cõi là "Vũ", tự cổ chí kim là "Trụ", Vũ là không gian, Trụ là thời gian, Vũ Trụ chính là sự hợp thành của không gian và thời gian. Ngoài một Vũ Trụ vẫn còn vô số những Vũ Trụ khác tồn tại.
Trong thần thần thoại xa xưa, vốn không có Vũ Trụ thiên địa như chúng ta ngày nay, mà chỉ là một cõi hỗn loạn, có một người khổng lồ đang nằm ngủ, sau khi tỉnh giấc đã khai thiên lập địa đến lúc sức cùng lực kiệt thì chết, máu chảy thành sông sâu biển lớn, thân thể hóa thành những những dãy núi trên mặt đất, nhưng linh hồn lại không bị tiêu tán mà lại sống trên mình năm vị cổ thần là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.
Mà trước khi sinh ra những vị thần ấy, thì đã có một loại côn trùng lấy thời gian và không gian làm thức ăn.
Tuy đây chỉ là truyền thuyết thần thoại, có lẽ sự hình thành thiên địa không phải như vậy, nhưng loại côn trùng này lại vẫn xuất hiện
Trong ghi chép Kinh văn của Ấn Độ cổ, loại côn trùng này có tên là "Ba Bỉ Lưu Bản", dịch sang tiếng Trung có nghĩa là "Cửa".