Tứ Vương

Chương 32

Hai năm thấm thoát trôi qua, Tử Thần Cung chưa bao giờ ấm áp hơn thế. Dương Tuệ đã thay tà áo đỏ bằng một màu lam dịu nhẹ, thiếu nữ mười bảy yên tĩnh như đóa hoa mộc lan hé nở. Cô cầm trên tay bộ y phục trắng thêu những bông hoa hải đường bằng chỉ tím tinh tế, môi thoáng mỉm cười. Beishi vừa gửi đến, tay nghề không thuyên giảm đi chút nào rất đẹp!

Nghĩ đến Beishi, Dương Tuệ không khỏi tim đập chệch choạch, vội bước nhanh hơn tiến về Diêm La Điện. Trong thư phòng, Quỷ Diệm chăm chú giảng giải cho Napi về một số phương diện hành tẩu trên giang hồ. Sau hai năm bái sư học nghệ, Quỷ Diệm muốn Napi rời sư môn đi lịch lãm, một dạng va chạm để rèn luyện. Napi nghiêm túc lắng nghe, một lời cũng không bỏ sót, khó khăn lắm mới có cơ hội chạy ra khỏi cửa không thể để bị ngăn lại. Dương Tuệ tiến vào, tay nâng y phục.

_ Tiểu thư! Beishi gửi quà mừng người xuất môn.

Napi quay mặt lại, thiếu nữ cười tươi đến rạng ngời. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, đôi mắt tím huyền ảo trong suốt, đôi môi nhuộm hồng cánh anh đào,mũi nhỏ thẳng tắp thanh tú, khóe môi ánh mắt bừng cháy ngọn lửa kiều diễm. Mái tóc tím được thắt cầu kỳ, điểm xuyết hạt châu đỏ gắn giữa các mối, làn tóc mai không che được bông hoa nở rộ giữa trán. Sau hai năm, đóa hoa được viền bởi một màu vàng bắt mắt như được mạ vàng lên cánh hoa, phát ra ánh sáng ngũ sắc. Napi đưa tay đón y phục, vuốt ve đường thêu tinh xảo, Beishi em rất nhớ chị! Quỷ Diệm cũng dặn dò xong, cho Napi lui ra ngoài. Napi mười tuổi mang vóc dáng của thiếu nữ mười sáu, cũng nhờ vào bí thuật cổ Dật Hy luyện hai năm trước. Dật Hy dạy cho Napi bí thuật, qua hai năm ngoại hình của hai đứa trẻ thay đổi chóng mặt. Napi về phòng, thay y phục Beishi đưa tới, soi mình trong gương.Sư phụ nói cô càng ngày càng giống mẫu thân! Napi nhướng đôi mi thanh lệ, khẽ mỉm cười một cái, dung mạo này chả trách năm xưa một nụ cười của mẫu thân cũng đủ làm điên đảo thiên hạ.

Napi khép cửa phòng ra ngoài, mỉm cười với Dương Tuệ một cái.

_ Đi thôi!

Dương Tuệ gật đầu theo sau Napi, đi ngang

rừng hoa hải đường, Napi chợt đứng lại. Ngắm nhìn hoa hải đường nở rộ rực rỡ, Napi vươn ta chạm khẽ vào cánh hoa, quay gót dứt khoát rời đi. Ngưỡng cửa Tử Thần Cung rộng mở, đứng dựa vào tường khoan thai chờ Napi, bạch y trắng muốt phong thái tuấn lãng. Dật Hy nhìn Napi tiến lại gần, lần này lịch lãm không chỉ có mình Napi, Hiểu Linh yêu cầu gay gắt hắn phải tự rèn luyện bản thân. Dật Hy đón Napi, ánh mắt dời sang Dương Tuệ đã dừng cước bộ.

_ Dương Tuệ! Đi sơn trang tìm Beishi đi! Ta sẽ chăm sóc bản thân mình, đừng lo!

_ Vâng!

Napi nhận được câu trả lời, chuyển dời ánh mắt về phía Dật Hy. Rút từ trong ống tay áo ấn thạch tra vào lệnh bài truyền tống. Đạo hào quang nổi lên, bao trùm hai người họ, thoáng một cái đã biến mất. Tà áo lam nhạt cũng lay động, hướng đến Vô Thần Sơn Trang mà đi. Diêm La Điện chợt vắng vẻ, Quỷ Diệm trầm ngâm bên ly trà nguội.

_ Mùa xuân đến rồi!

Thành Lâm Giao tấp nập người qua lại, dạo này khách tứ phương bỗng dưng tập trung vào thành ngày càng nhiều. Nghe đồn trong thành xuất hiện đệ nhất vũ cơ, ai cũng muốn một lần được nhìn thấy điệu múa của nàng. Vũ cơ chỉ là một phần hấp dẫn mọi người kéo đến Lâm Giao, quán ăn nổi tiếng của Thành Lâm Giao được đích thân hoàng đế của nước Việt đề bút bảng tự Họa Thủy. Họa Thủy mở vào hai năm trước, món ăn mới lạ độc đáo chưa từng thấy ở bất kỳ đâu, mỗi mùa thực đơn lại thay đổi theo nguyên liệu, đến nay chưa có mùa nào món ăn xuất hiện trùng nhau. Họa Thủy còn gây kinh ngạc ở chỗ xây dựng, nó được xây chính giữa lòng hồ, muốn đến quán ăn thực khách còn phải ngồi thuyền. Hai bên hồ phong cảnh hữu tình, đàn thơ, rượu ngọt, đồ ăn ngon, dù cho có giá đắt trên trời người ta vẫn đổ xô tới ăn. Nghe đồn chủ của Họa Thủy là một vị công tử trẻ tuổi, thân phận thần bí khiến ai cũng tò mò, nay lại nói công tử cũng đang ở thành Lâm Giao. Các cô nương ai ai cũng muốn một lần gặp mặt vị công tử hào hoa này.

Lời đồn cứ thế truyền đi xa, trên tầng lầu cao nhất của Họa Thủy, vũ cơ đệ nhất lẫn công tử thần bí đang nằm dài trên bàn than vãn.

_ Dật Hy! Ngươi còn muốn tính đến bao giờ? Ta muốn ra ngoài, đã nói rồi sổ sách cứ để đó lời lãi ta không quan tâm.

Dật Hy chăm chú cộng từng khoảng trong sổ sách, bàn tay lướt nhanh trên con tính.

_ Napi! Đã mở quán ăn thì nên có trách nhiệm một chút, nàng cứ giao cho hạ nhân hết cũng không thể an tâm bọn chúng không gian lận.

Napi chán nản nhoài người ra cửa sổ, Họa Thủy là một tay cô dựng lên hai năm trước nổi tiếng xa gần. Đến nay đã mở cửa hàng loạt các chi nhánh tại thủ đô các nước lớn trên đại lục. Tiền kiếm vào nhiều không kể xiết, ngoài ra luồng thông tin chảy vào Tử Thần Cung cũng nhiều không đếm hết. Mạng lưới tình báo an toàn này được chính Napi xây dựng, vừa thu thập tình báo vừa có tiền vào túi, lợi như vậy tại sao không làm chứ. Dật Hy ngẩng đầu ra khỏi sổ sách, tiền ghi rất chi tiết, không tìm lấy được một khoảng không sạch sẽ. Nhìn Napi chán nản dựa vào cửa sổ, Dật Hy gấp đám sổ lại.

_ Napi! lý do chúng ta đến thành Lâm Giao làm gì? Còn thân phận đệ nhất vũ cơ gì đó?

_ Thành Lâm Giao có một khu chợ đen chỉ những thế lực lớn mới có thể tiếp cận khu chợ. Trong khu chợ có thể xuất hiện báu vật kỳ ngộ, tùy duyên mỗi người, ta cũng muốn thử vận may một chút. Đệ nhất vũ cơ gì chứ! Toàn là bịa đặt thổi phồng, đừng quan tâm. Nhưng chưa biết chừng lại có ích cho chúng ta.

Napi bình thản trả lời, dưới lầu người người tấp nập ra vào. Thuyền bè cập bến Họa Thủy ngày càng đông đúc, trời cũng dần tối mau.
Bình Luận (0)
Comment