Tứ Vương

Chương 39

Khi nô lệ thứ hai mươi ba được mang vào phòng khách quý trên tận cùng khán đài, các nhà đấu giá bên dưới âm thầm nghiến răng tức giận. Hôm nay, căn phòng khách quý bỗng nhiên được mở ra, khiến mọi người đoán già đoán non về thân phận người ngồi bên trong. Ai cũng thầm đưa ra chủ ý không thể đắc tội với đại nhân vật trong phòng được, nếu nô lệ nào được khách quý để mắt đến không cần thiết phải tranh dành, nhường một nô lệ đổi lấy một mối giao hảo cũng không tồi. Nhưng năm lần bảy lượt đều thu hết nô lệ về phần mình, từ đầu đến cuối trả giá cao ngất trời để mua, kiêng dè thế lực và tiền tài hùng hậu của vị khách. Mọi khách nhân trong phòng đấu giá nô lệ đều phải kinh ngạc về số tiền vị khách này bỏ ra ngày hôm nay, tiền tài này, không phải ai cũng làm được. Napi hứng thú nhìn hai mươi ba nô lệ xếp thành hàng dài sau lưng, rất thú vị, chủng tộc đa dạng, cao thấp, béo, gầy đầy đủ, điểm chung duy nhất họ đều bại dưới tay thủ hạ của Hàn Minh hoặc chính Dật Hy ra tay. Đám người đó từ lúc vào phòng đều cuối gằm mặt không hề ngẩng lên, thua trong tay người khác lại bị xem là món đồ, số phận cũng như nhau thôi. Napi bước lại gần họ, cởi bỏ mũ áo choàng để lộ ra khuôn mặt thật.

_ Ngẩng đầu lên!

Nghe lệnh, đồng loạt ngẩng cao đầu, đập vào mắt họ là dung nhan kiều diễm của Napi, thoáng ngơ ngác. Napi thu hết biểu hiện trong đáy mắt, lấy trên tay Dật Hy chùm chìa khóa, mở xiềng xích trên người họ. Đặt ra câu hỏi:

_ Có hai sự lựa chọn, thứ nhất nếu đủ tự tin sẽ không bị bắt lại hay muốn tự do rời đi, thì cầm lấy số tiền trên bàn và rời đi ngay, nếu bị bắt lần nữa ta sẽ không phí công cứu một kẻ vô dụng hai lần. Thứ hai đi theo ta, một khi đã quyết định đi theo phải tuyệt đối trung thành nếu phản bội, ta cứu các ngươi được cũng sẽ giết các ngươi được. Ngoài ra ta sẽ đảm bảo an toàn tuyệt đối cho các ngươi, tuyệt đối không lợi dụng ép buộc ý nguyện của các ngươi. Suy nghĩ cho kỹ, cơ hội chỉ có một.

Napi quay lại chỗ ngồi, không để ý đến đám người kia nửa, chăm chú vào màn đấu giá cuối cùng, cũng là màn cô chờ đợi đã lâu. Hàn Minh và Dật Hy nhìn nhau, ánh mắt như muốn nói, đám người này chúng ta tự xử lý ổn thỏa vậy, không nên đụng đến tiểu quỷ lúc này. Đưa người đi cứ đưa đi, sắp xếp thân phận người ở lại cứ ở lại, mặc kệ bọn Hàn Minh bận rộn, Napi dán chặt mắt vào sân khấu phía dưới. Không để Napi chờ lâu, tấm rèm được kéo ra để lộ một cái bể lớn, bên trong chứa nước biển sạch, cái đuôi màu ngọc trai sáng lên trong nước. Mỹ nhân ngư hốt hoảng lùi ngược lại trong bể, mái tóc bạch kim tán loạn trong nước, khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ quyến rũ người khác. Napi nhoài người hẳn ra khỏi ghế, không đợi người dẫn chương trình ra giá, cô đã lên tiếng.

_ Năm trăm vạn kim tệ!

Cả hội đường thoáng chốc thổi qua lạnh ngắt, đùa nhau à? Thật sự nổi điên lên với khách quý trên cao, khách nhân đồng loạt kêu giá. Tất cả nô lệ đều về tay của đại nhân vật rồi, không thể để mỹ nhân ngư Thần tộc quý giá này cũng lọt vào tay kẻ ấy như vậy. Napi bình tĩnh chờ giá cả được đẩy lên cao ngút trời, tay phải mới rung chiếc chuông nơi thành ghế. Hạ nhân lập tức xuất hiện, quỳ dưới đất nghe dặn dò của Napi, cô chỉ thả vào tay hắn thẻ bài qua cửa lúc nãy.

_ Mang đến cho lão bản của các ngươi!

_ Vâng!

Tay run run cầm thẻ bài, hắn khom lưng chạy nhanh ra khỏi phòng như ma đuổi. Sự thật chứng minh tốc độ của gia nhân kia rất nhanh, chẳng mấy chốc lão bản của nơi này đã đến. Trên tay cầm thẻ bài, cung kính hai tay trả lại cho Napi, Napi không nhìn hắn mà chỉ tay thẳng đến mỹ nhân ngư trên sân khấu.

_ Ta muốn mỹ nhân ngư kia!

Lão bản cũng không nói gì, liếc nhìn hạ nhân bên cạnh, hắn lập tức chạy đi thông báo với người chủ quản trên sân khấu. Tên chủ quản nghe hạ nhân thông báo, mắt liếc nhìn phòng khách quý trên cao, to giọng tuyên bố.

_ Mỹ nhân ngư được bán cho khách quý ! Buổi đấu giá kết thúc.

_ Tại sao chứ? Giá ta đưa ra cao nhất tại sao không bán cho ta

Người trả giá cao nhất phẫn nộ đập nát chiếc ghế, lao lên khán đài chất vấn, mắt long sòng sọc nhìn phòng khách quý. Napi điềm tĩnh lên tiếng, giọng nói êm dịu vang vọng khắp căn phòng.

_ Vật mà Trúc Vân ta muốn ngươi cũng có gan giành sao?

Nghe hai chữ Trúc Vân, thanh niên trên sàn có chút chết lặng, nghe nói khu chợ đen xuất hiện thẻ bài thân phận cao quý. Là người của Vô Thần sơn trang, tên trên thẻ đề tự Trúc Vân, phải đạt được uy tín trong môn phái cao như thế nào? Mới có thể được dùng chính tên họ của mình để xuất hiện. Napi xoay người lên sàn đấu giá, áo choàng lúc này đã được đội lên, tiến lại sát bể lớn, bỏ mặc người thanh niên đứng sững bên cạnh. Cô nở nụ cười dịu dàng, tay đặt lên thành bể, mỹ nhân ngư hơi sợ hãi dùng chiếc đuôi che đậy cơ thể mình. Napi khẽ nâng mũ áo choàng lên, lộ một phần khuôn mặt thật cho mỹ nhân ngư truyền linh lực vào bàn tay chuyển âm vào nước.

_ Ta sẽ không hại cô đâu! Đi theo ta!

Mỹ nhân ngư như bị hút vào bởi nụ cười của Napi, không tự chủ được bơi lại gần cô, tay áp sát bàn tay Napi đặt trên thành bể.

_ Tôi đi với ngài!

Napi hài lòng ngắm nhìn mỹ nhân xinh đẹp, cười như hồ ly, đội ngũ vui chơi lại tăng rồi. Beishi, Dương Tuệ, lại thêm mỹ nhân ngư này, sẽ không cảm thấy nhàm chán a. Ánh mắt của Napi chỉ hai người bọn Dật Hy hiểu, lòng thầm tâm niệm : " May mà mình không phải đồ chơi của tiểu quỷ này"
Bình Luận (0)
Comment