Tứ Vương

Chương 4

Bầu trời tỏa ánh nắng diu nhẹ lên mọi vật , nhẹ đến nỗi giống như sợ làm bị thương ai đó. Napi tám tuổi, cơ thể đã lớn hơn rất nhiều, mái tóc tím được thắt lại thành đuôi sam lớn, điểm xuyết bằng những dây đá phale màu trắng ngà. Khuôn mày , khóe miệng đã ẩn giấu một vẻ đẹp sắp bùng cháy chỉ còn đợi thời gian thôi.

Dưới cây hoa hải đường, một lều vải được giăng lên tinh xảo. Buộc ở bốn góc lều bốn chiếc chuông bạc, gió thổi qua tạo tiếng leng keng nghe vui tai. Bên ngoài, cánh hoa hải đường nương theo gió rơi lả tả. Đập vào mắt người ta, cảnh tượng màu trắng muốt của hoa bay bay trong gió, gợi cảm giác một phần giống những ngày tuyết rơi. Trên tấm thảm dệt hoa văn cầu kỳ, Napi ngồi thoải mái tựa lưng vào chiếc đệm mềm. Đôi mắt hướng ra phía xa, nơi có một đám người cưỡi ngựa huyên náo. Hàn Nghị mặc trường bào màu xanh hồ thủy, cả người khí thế nhàn nhạt, nho nhã. Dắt bên lưng chiếc sáo trúc, Hàn Nghị đang ngồi cạnh Napi cũng cau mày nhìn đám người phía trước. Xoay mình đứng dậy, trường bào hồ thủy xuyên qua làn mưa hải đường, dùng khinh công nhanh chóng tiến về đám người đó. Lúc này, Napi thu lại tầm mắt haizz tưởng họ đánh nhau cơ, đại ca cũng thật là người ta muốn xem đánh nhau a .

Chẳng bao lâu sau, cửa lều bằng những dây châu mỏng rủ xuống đất lay động mạnh mẽ. Bị người khác hất lên không thương tiếc, Napi cũng bị ôm lên cao đối mặt với con ngươi màu hổ phách.

_ Napi đã lớn thế này rồi à?

Âm thanh ồ ồ của thiếu niên trong thời kỳ vỡ giọng vang lên bên tai. Đôi ta nhấc bổng Napi có nhiều vết chai sạn, cơ thể rắn chắc không mang vẻ nho nhã như Hàn Nghị mà mạnh mẽ bá đạo bức người.

_ Nhị ca!

Napi mỉm cười vui vẻ, người đang đối diện đây là Hàn Thiên, nhị hoàng tử Vũ Minh quốc.

_ Hàn Thiên đệ mau bỏ Napi xuống, cơ thể muội ấy làm sao chịu được sức lực của đệ.

Giọng nói tràn đầy lo lắng, theo sau Hàn Nghị bước vào trong lều.

_Phải đó huynh mau buông muội ấy ra nào!

Hàn Quân tam hoàng tử Vũ Minh quốc, hất bàn tay bá đạo của Hàn Thiên trên cơ thể Napi xuống. Nhẹ nhàng đặt cô xuống tấm thảm, đoan trừng mắt với Hà Thiên bên cạnh.

_ Ta tự có chừng mực!

Hàn Thiên cau mày vì bị cướp đi vật nhỏ trong lòng, khó chịu lên tiếng. Không cam lòng xoa đầu Napi, cử chỉ dịu dàng không mang chút sức lực. Ánh mắt toát lên vẻ yêu thương chiều chuộng.

_Ồn ào !

Âm thanh băng lãnh truyền tới ngay lập tức khiến động tác của Hàn Thiên chợt khựng lai. Kiềm không được rùng mình một cái, rõ ràng còn lạnh hơn cả núi băng mà aizzza đang giữa mùa xuân đấy. Khuôn mặt ngàn vạn năm không thay đổi, âm trầm lãnh khốc, Tứ hoàng tử Hàn Minh.

_ Tứ ca!

Một bóng hình chợt lao nhanh về phía Hàn Minh, khóe môi hắn khẽ cong lên thuận thế ôm luôn vào lòng.

_ Đã cao hơn nhiều rồi!

Hàn Minh quan sát , quả thật Napi đã cao hơn rất nhiều so với một năm trước đây.

_ Tứ ca, lần này mọi người đi lâu thật một năm rồi mới nhớ về với Napi.

Napi bộ dạng tủi thân, gục khuôn mặt xảo trá vào lồng ngực Hàn Minh, cười như hồ ly. Đám người Hàn Quân vội vã dỗ dành.

_ Nào nào đừng buồn nữa, tiểu quỷ lần này chẳng phải về luôn rồi sao.?

Hàn Quân dỗ dành, lòng cũng thầm than :"Napi huynh cũng không muốn xa tiểu muội a! Tại phụ hoàng chết tiệt a! ".

_ Được rồi , có chuyện gì ngồi xuống ăn uống rồi từ từ nói.

Hàn Nghị ôn hòa phá vỡ không khí ngượng ngập, cho người dọn thức ăn ra. Cả năm người ngồi vây quanh trên tấm thảm, vui vẻ chuyện trò.

_Hàn Thiên gia tộc phía bắc có biến động gì sao?

Hàn Nghị tay cầm ly rượu nhà nhạt hỏi, một tia âm trầm lóe lên.

_ Phải! Mặc dù tin tức nói là vậy nhưng khi đệ đến chinh phạt lại phát hiện vấn đề.

Hàn Thiên cau mày trả lời Hàn Nghị

_Bên ngoài lục địa nhúng tay vào đúng không?

Hàn Quân chen vào suy tư nhìn Hàn Thiên.

_Đúng! Dấu vết tra ra được là người ngoài lục địa làm. Nhưng nếu thật sự là vậy , chưa chắc chúng ta dễ dàng tra ra được.

_ Là đang cảnh cáo! - Hàn Minh đột ngột lên tiếng.

_ CẢNH CÁO? .

Giọng nói nghi hoặc vang lên bỗng chốc hướng về phía Hàn Minh.

_Gây áp lực cho các gia tộc Tứ phương. Lại dụ huynh đệ chúng ta tìm ra dấu vết, điều này khẳng định bọn chúng không muốn che giấu thế lực. Trực tiếp đang cảnh cáo chúng ta về sự tồn tại của chúng.

_Nhưng tại sao lại là người ngoài lục địa cơ chứ. - Hàn Thiên kích động.

_ Phát hiện ra sự tồn tại của muội rồi!

Napi ngữ điệu bình thường lên tiếng. Bí mật thân phận con gái Thượng Đế được hoàng cung cất giấu năm năm qua đã bị người khác phát hiện. Nhưng cho dù là cảnh cáo cũng không thể lập tức tấn công Vũ Minh Quốc.

_ Chết tiệt vậy phải làm sao?

Hàn Thiên nổi giận, năm năm qua che giấu thân phận của Napi chính là vì lý do này. Theo truyền thuyết ai có được nàng kẻ đó thống trị thế giới .

_ Cũng không hẳn, chúng cảnh cáo chúng ta còn có nguyên nhân khác . -Hàn Nghị vỗ vỗ cánh tay Hàn Thiên .

_ Muốn chúng ta cảnh giác giấu Napi đ. Vì thế lực của chúng khẳng định không đủ mạnh nếu phải tranh đoạt với các thế lực khác. Chúng lộ diện bắt người, sẽ kinh động đến các thế lực xung quanh. Chứng tỏ các thế lực còn lại chưa biết thân phận của Napi với chúng ta là một lợi thế. - Hàn Quân cau chặt hàng lông mày.

_Bốn năm sau trận thi đấu ở Đại lục trung tâm sẽ bắt đầu. Đó là chiến trường của chúng ta. Chỉ cần đạt được danh vọng ở đấu trường chúng ta nhất định sẽ trở nên cường đại.

Hàn Minh lơ đãng nghịch chuỗi phale trên tóc Napi.

_ Chỉ còn có cách đó thôi, tạm thời Napi cũng sẽ được an toàn.

Hàn Nghị chuyển ánh mắt về phía Napi tràn ngập lo lắng. Cô bé này, là trái tim của Vũ Minh quốc nếu nàng bị cướp đi không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ như thế nào.Napi nở nụ cười khinh miệt:

_ Con gái thần linh gì chứ! Bản thân không đủ cường đại thống trị thế giới mà lại muốn vịn vào truyền thuyết. Nực cười! Nếu thật sự có truyền thuyết Napi thề sẽ mang cả thế giới này, quỳ sát dưới gót giày của các huynh. Đó chính là nguyện ước của muội.

Lời tuyên bố của Napi gây sửng sốt cho mọi người. Nhất thời không gian yên lặng chỉ còn lại tiếng gió cùng cánh hoa hải đường lả tả rơi
Bình Luận (0)
Comment