Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Chương 44

Tống Thanh Chấp muốn đổi bạn ngồi cùng bàn?!!

Lời này thật sự dọa sợ Thẩm Kí đó, gã ngồi cùng bàn với Tống Thanh Chấp đã bao nhiêu năm, sao có thể trước ngày thi mấy tháng lại bị đổi, chẳng lẽ lớn tuổi rồi nên chán...... A phi!

Cho dù có bị đổi thì đó cũng là vấn đề của Tống Thanh Chấp, không phải vấn đề của Thẩm Kí gã.

"Mày muốn đổi bạn ngồi cùng bàn?" Thẩm Kí cảm thấy không thể nào, vẻ mặt gã cực độ hoảng sợ.

"Không," Tống Thanh Chấp lúc nói ra cũng thấy chắc mình điên rồi, đổi chỗ ngồi thôi đã có thể k1ch thích cậu thành như vậy, cậu cũng không ngờ, nhìn Thẩm Kí bị dọa sợ, cậu ngoài cười nhưng trong không cười an ủi: "Thuận miệng nói thế thôi."

Thẩm Kí nhẹ nhàng thở ra......

"Mày thật thà chút đi," ngay sau đó Tống Thanh Chấp lạnh nhạt nói câu: "Tao sẽ không đổi."

Thẩm Kí lập tức khép hai chân lại, kẹp chặt cái đuôi: "Tao thật thà mà, cực kì thật thà." Nhưng gã ngẫm lại, cảm thấy mình oan uổng ghê gớm, kẹo CP chẳng lẽ không phải là do Tống Thanh Chấp tự phát sao......

Hết tiết, học sinh giỏi híp mắt suy nghĩ, lấy điện thoại ra tìm kiếm tư liệu sống còn lại không nhiều lắm, rất nhiều tấm đã gửi rồi, dạo gần đây không có tấm mới, haizz, cuối tuần ở ngoài chụp thì riêng tư quá, cơ bản không có cách nào gửi cho người khác xem.

Để phát kẹo cho mọi người ăn, Tống đại giáo thảo ra sức suy nghĩ.

Kẹo thật thì không dám gửi, kẹo giả thì không thú vị.

Bây giờ, nhìn những tiếng la hét phấn khích và những đoạn đùa XXOO trong nhóm không còn có thể mang lại niềm vui cho Tống Thanh Chấp, trừ khi đến một ngày nào đó cậu dám gửi ảnh mình với Hứa Tinh Lạc hôn nhau, có lẽ còn có thể k1ch thích cậu một chút.

Vì vậy, khi ngưỡng giới hạn của con trai được nâng lên, đó thực sự là một tên lửa.

Ngày đầu tiên khác tổ với Hứa Tinh Lạc, Tống Thanh Chấp không nhớ rõ mình đã bao nhiêu lần cố ý hoặc vô tình nhìn qua bên kia, nhưng cậu biết, Hứa Tinh Lạc rất ít khi nhìn mình.

Giống như lời hứa của đối phương, cho dù có đổi tổ, người ngồi phía trước không phải cậu thì hắn cũng sẽ học hành chăm chỉ.

Đây là chuyện tốt, Tống Thanh Chấp cũng hy vọng Hứa Tinh Lạc nghiêm túc một chút, chỉ là cậu thấy rất buồn bực, trong lòng vẫn sẽ thấy không thoải mái.

Hứa Tinh Lạc hắn......Không có chút nào không quen sao?

Tống Thanh Chấp bĩu môi, ép mình đem lực chú ý tập trung vào việc học tập trước mắt, không muốn quan tâm đ ến cái móng heo lớn vô tâm kia nữa.

Cũng không hẳn là thế, người ngồi trước Hứa Tinh Lạc là một bạn nữ, hắn cực kỳ không quen, cả người đều thấy rất mất tự nhiên.

Về phần vì sao không được tự nhiên, có thể là do hắn đẹp trai quá, sợ bạn nữ đó yêu mình.

Nói giỡn thôi, thật ra Tống Thanh Chấp đi rồi, hắn rất nhớ cậu.

Nhưng mà cách nhau xa quá, ném giấy cũng không tốt lắm, dứt khoác cố gắng học tập thôi, nếu không thì sao, làm hòn vọng phu hay gì?

Hết tiết, Tống Thanh Chấp trong bề ngoài thì bình tĩnh, thật ra cảm xúc cậu đang không ổn, ngồi im tại chỗ chậm rãi dọn đồ, không còn giống như lúc trước thúc giục Hứa Tinh Lạc nhanh lên.

Các bạn học đều đã đi rồi.

Hứa Tinh Lạc khoác cặp đi đến trước mặt học sinh giỏi gõ gõ bàn: "Bé cưng, sao hôm nay chậm quá vậy?"

Tống Thanh Chấp kiểm tra lại rồi kéo khoá cặp, nhìn hắn: "Bé cưng? Cậu gọi tôi?"

"......" Hứa Tinh Lạc lập tức thấy sợ hãi, mẹ nó, tính tình sao đấy, vì sao nha? "Vậy thì bạn học Tống Thanh Chấp?"

Tống Thanh Chấp không đáp lại, ngọn lửa nhỏ trong lòng càng ngày càng bùng cháy, càng lúc càng mạnh.

"Tối nay có đến chỗ tôi không?" Hứa Tinh Lạc cứ như không nhìn ra người nọ đang khó chịu với mình, sát lại gần: "Chấp ca, nói chuyện đi nha."

"Không đi." Tống Thanh Chấp nói.

"......" Hứa Tinh Lạc khựng lại, nếu lúc này hắn mà mặc kệ chỉ sợ không thể nào nói nổi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì phiền lòng à?"

Tống Thanh Chấp liền ha hả, nghĩ thầm, cậu mới là đồ phiền á.

"Giận tôi hả?" Hứa Tinh Lạc nhướng mày, một tay chống bàn, một tay nâng cằm học sinh giỏi lên, nhìn cho kỹ gương mặt cáu kỉnh này: "Tôi có làm gì khiến cậu tức giận đâu, tôi cũng đâu có tán tỉnh người khác."

"......" Tống Thanh Chấp nhanh chóng giải cứu cằm mình, cau mày: "Chỗ này là phòng học."

Có camera.

"Ừ." Hứa Tinh Lạc bố láo không quan tâm nhìn Tống Thanh Chấp, chậc một tiếng nói: "Biết đang ở trong phòng học mà còn ngoan cố với tôi." Nói đến đây hắn liền dừng lại, cầm lấy cặp Tống Thanh Chấp, hất cằm: "Đi thôi."

Tống Thanh Chấp: "......"

Nói không đi chính là cậu, ngoan ngoãn đuổi theo cũng là cậu.

Hứa Tinh Lạc đi ở phía trước, hắn nghĩ tới nghĩ lui, hôm nay có thể làm học bá không cao hứng cũng liền như vậy một sự kiện, đổi tổ.

Thật ra lúc lão La nói đổi tổ Hứa Tinh Lạc rất vui, Tống Thanh Chấp mấy ngày nay rõ ràng là rất dính người, sợ rằng sẽ vượt qua ranh giới nào đó.

Ôi, chuyện này......

Làm không tốt sẽ rắc rối lắm.

Cho nên đổi tổ cũng khá tốt.

Trên đường trở về, Tống Thanh Chấp hỏi: "Hôm nay cậu với bàn ngồi bàn trước thế nào?"

"Chậc, xem cậu nói kìa," Hứa Tinh Lạc liếc mắt: "Được lão La truyền cho hả?"

"Đừng có nhảm." Tống Thanh Chấp đá hắn một cái: "Trả lời đi."

"Trả lời là cũng được." Hứa Tinh Lạc nói, nhìn vẻ mặt bạn bên cạnh liền cạn lời, lại nói thêm: "Tôi căn bản không biết cô ấy là ai, không nói chuyện thì đâu ra thế nào?"

Cũng đúng, khả năng xã hội của Hứa Tinh Lạc bị thiếu.

Nghĩ nghĩ, Tống Thanh Chấp lại hỏi thêm: "Có quen không?"

"Thì cũng rất......" Chữ quen vừa chuẩn bị được thốt ra, Hứa Tinh Lạc bỗng nhiên khựng lại, giống như vừa được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, kinh ngạc nhìn Tống Thanh Chấp, a, hóa ra vấn đề mấu chốt là như rứa, hắn hiểu rồi: "Không quen, nhớ cậu."

Tâm trạng Tống Thanh Chấp tốt khỏi phải nói, ồm ồm đáp: "Ừ."

Cậu cũng thế.

"Không sao mà." Hứa Tinh Lạc lập tức ôm vai Tống Thanh Chấp, dỗ dành: "Chẳng phải chỉ là đổi tổ thôi sao? Cũng đâu phải đổi lớp, hai ngày thôi là quen, vừa lúc cậu không ở trước mặt tôi thì tôi cũng có thể đọc sách nhiều chút, cậu nói xem có phải hay không?"

Tống Thanh Chấp gật đầu, không phủ nhận.

Chính xác, cậu hy vọng thành tích thi đại học của Hứa Tinh Lạc có thể tốt một chút, ít nhất phải ở lại thành phố này.

Đến lúc đó dù có thân thiết đến mấy cũng bị ngăn cách bởi trường học, nghĩ như vậy, chia tổ bây giờ thì tính là gì.

"Cho nên vừa nãy cậu nói không đến nhà tôi là nghiêm túc hay là lừa tôi?" Hứa Tinh Lạc vuốt lông học sinh giỏi cho mượt xong thì cười nhạt nhìn người nọ.

Tống Thanh Chấp bị nhìn chằm chằm đến mức hai tai đỏ ửng, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Tôi nói không đi sao?"

Sau đó trừng mắt nhìn Hứa Tinh Lạc, hy vọng đối phương sẽ làm điều gì đó đúng đắn.

"Ồ." Hứa Tinh Lạc rất biết điều, sờ mũi: "Vậy chắc tôi nghe lầm rồi."

Tống Thanh Chấp cong môi cười, trong lòng ngọt ngào.

Cậu không phải ngốc đến mức không nhận ra Hứa Tinh Lạc đang dỗ mình, nhưng cậu thích Hứa Tinh Lạc dỗ mình.

Trở lại căn phòng nhỏ, sắp xếp vẫn như bình thường.

Đương nhiên cũng có chỗ không bình thường, chỉ cần cảm xúc của Tống Thanh Chấp thay đổi, từ khi cậu ở cùng với hắn vào bữa nghỉ đi suối nước nóng kia, cậu cùng Hứa Tinh Lạc khi ở cạnh nhau, trong đầu luôn không thể tránh né mà nhớ đến vấn đề chưa giải quyết trong đầu.

Nghĩ một hồi, sắc mặt lại vô thức trở nên nhăn nhó.

Không thể nói ra, có chút háo hức muốn thử, có chút sợ hãi, có chút không chắc chắn, có chút xấu hổ, tất cả trộn lẫn với nhau, cậu thậm chí không thể làm ra vẻ mặt bình thường.

Có thể khiến Tống Thanh Chấp không suy nghĩ miên man, chỉ có nụ hôn nồng nàn từ Hứa Tinh Lạc, sau đó nói với cậu: "Chấp ca, hôm nay chúng ta hôn nhau một cái, sau đó nghiêm túc học tập, đừng lười biếng, hôm nay lười biếng thế nào, sau này sẽ hối hận hơn thế đó."

"Cút đi, tôi thấy cậu mới là bị lão La bám vào người." Tống Thanh Chấp li3m khóe môi, đẩy đối phương ra nghiêm túc đọc sách.

Thật ra bây giờ, Hứa Tinh Lạc đã không cần cậu phải dạy kèm nữa, nhưng hai người vẫn thích cảm giác ôn tập cạnh nhau.

Lần thi thử lần đầu trôi qua, lần thi thử lần hai lần ba cũng sẽ lần lượt kéo đến.

Trước lần thi thử lần hai, lão La gọi riêng Hứa Tinh Lạc đến văn phòng một chuyến.

Có lần thi thử lần một làm nền, lão La bây giờ nhìn Hứa Tinh Lạc cứ như vàng đang phát sáng, tuyệt đối không thể khối vàng này lần nữa bị phủ bụi trần, rơi vào trong đêm tối!

"Ôn bài thế nào rồi, em có nắm chắc lần thi thử lần hai không?" Lão La để Hứa Tinh Lạc ngồi xuống đối diện mình, còn dùng ly dùng một lần rót hắn ly nước: "Không phải thầy tạo áp lực cho em đâu, lần trước em lọt vào top 50, lần này dù sao cũng phải vào top 10 top 8!"

"Ôn bài vẫn ổn ạ." Hứa Tinh Lạc nói: "Nhưng có thể thi được thứ hạng nào còn phải tùy duyên ạ."

"Dù có như thế nào cũng không được kém lần trước đấy nhé." Lão La không thể không lo lắng về con hắc mã đột nhiên xé rách trời lao đến này, sợ trạng thái của hắn bỗng nhiên tụt lùi.

"Đương nhiên rồi ạ." Hứa Tinh Lạc cười cười, sẵn sàng an ủi lão La: "Thầy ơi, thầy cũng không cần lo lắng em đột nhiên nghĩ quẩn trong lòng đâu, bây giờ em một lòng cầu học, không có gì có thể ảnh hưởng đến em."

Lão La liên tục gật đầu: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, thi thử lần thứ hai thi tốt vào, em......" Ông mấp máy môi, muốn nói, thành tích thi của em tốt thì người trong nhà bên kia cũng sẽ nhìn em với đôi mắt khác, nói không chừng còn có thể thay đổi.

Nhưng nghĩ lại thì chuyện nhà học sinh ông không nên xen vào, haizz, nên đành duỗi tay vỗ vỗ vai Hứa Tinh Lạc: "Thầy chỉ là quan tâm tình hình học tập của em chút thôi, không có chuyện gì khác, em ấy, nếu có chuyện gì cứ nói thầy nghe, hoặc là nói với bạn học Tống Thanh Chấp, tóm lại mọi người đều sẽ giúp em."

"Vâng." Hứa Tinh Lạc ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn thầy ạ."

"Ừ, về lớp đi, thuận tiện gọi bạn học Tống Thanh Chấp cho thấy." Lão La vẫy vẫy tay.

"Vâng." Hứa Tinh Lạc đứng dậy đi ra ngoài.

Quay về lớp thì gọi Tống Thanh Chấp: "Thầy gọi cậu qua."

"Hai người nói xong nhanh thế à?" Tống Thanh Chấp tò mò, sao mà được, đối với hiểu biết của cậu với lão La, không thể nói ngắn thế được.

"A, bởi vì tôi biết ăn nói quá mà." Hứa Tinh Lạc khoe khoang mỉm cười, chỉ cửa: "Đừng lề mề nữa, cậu đi mau đi."

Tống Thanh Chấp gật đầu, đến văn phòng tìm lão La. Sau khi ngồi xuống, nhìn thấy trên bàn có ly nước, cậu đưa tay cầm lấy.......

"Ôi, đến rồi à?" Lão La ngẩng đầu: "Đó là nước của Hứa Tinh Lạc, em......"

Muốn uống thì rót ly mới còn chưa kịp nói ra đã thấy Tống Thanh Chấp uống hết rồi, xong rồi đối phương mới nói: "Không phải rót cho em ạ?"

Lão La cạn lời: "Em khát như thế à?"

Thế thì không có, Tống Thanh Chấp nghĩ thầm.

Tiếp theo lão La nói gì cậu đều không cẩn thận nghiêm túc nghe, toàn bộ tâm tư đều đặt vào ly nước kia của Hứa Tinh Lạc.

Tống Thanh Chấp vừa nghĩ vừa khinh bỉ mình làm ba chuyện vặt vãnh đấy.

Sắc mặt vẫn duy trì dáng vẻ nghe nghiêm túc, dù sao thì lão La cũng đâu có khả năng biết cậu đang nghĩ gì.

Đang nói chuyện thì Tống Thanh Chấp liền nghe thấy cậu kết thúc: "Được rồi, em gọi Thẩm Kí đến đây."

"Vâng ạ." Tống Thanh Chấp rời đi vô cùng tích cực, lúc gần đi còn cầm cái ly kia theo.

Lão La: "......"

Mấy đứa trẻ dạo này kỳ lạ ghê.

Đợi tới khi lão La đem nói chuyện với hết học sinh trong lớp thì kỳ thi thử lần hai cũng đến.

Lần này Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp thi chung một phòng, khoảng cách cũng gần, trước khi thi hai người còn mắt đi mày lại, dùng khẩu hình cổ vũ nhau.

Về phần nội dung khẩu hình là gì thì cũng không phải con chữ.

Kiểu giao lưu không biết xấu hổ này may mà không ai thấy, nếu không hai người bọn họ không thể học trường này nổi nữa.

Sau khi nhận bài thi, bạn học giáo bá ngày nào cũng ôn bài đến 11 giờ tối cất đi vẻ mặt bất cần của mình, nghiêm túc đọc từ đầu tới cuối một lần.

Sau đó liền giơ bút lên, viết viết như một vị thần.

Không uổng phí sự cố gắng gần đây của hắn, kỳ thi thử lần hai còn dễ dàng hơn thi thử lần đầu.

Nhưng cũng có khi đề lần này đơn giản hơn......?

Hứa Tinh Lạc phát hiện mình vừa không cẩn thận một cái liền lâm vào vòng tròn lẩn quẩn mà bạn học Thẩm Kí từng trải, bắt đầu hoài nghi chính mình.

Nhưng cũng chỉ trong một khoảng khắc mà thôi.

Hứa Tinh Lạc hiếm khi tỏ ra nghi ngờ năng lực của mình, cho dù hắn có thật sự làm sai, làm xong rồi cũng sẽ không cảm thấy tự ti.

Trong cuộc sống này không cần phải cảm thấy hối hận mỗi khi làm chuyện gì, bạn lựa chọn khác chưa chắc gì nó đã đúng, cho nên hà cớ gì phải thế.

Sai thì chính là sai, ý nghĩa của việc thử và sai không phải là để hối tiếc mà là để rút ra bài học.

Làm xong bài rồi, ngước mắt nhìn chàng trai bên cạnh, Hứa Tinh Lạc thở dài, nhưng cũng có những điều không thể thử và sai.

Cứ như cảm giác được, Tống Thanh Chấp cũng liếc nhìn hắn, khóe môi mỉm cười.

Vẻ mặt khoe khoang kia giống như đang nói: Cuối cùng ông đây cũng bắt được cậu lén nhìn tôi.

Chậc, ấu trĩ.

Lần trước thi thử xong còn xảy ra chút mẫu thuẫn, lần này không có mâu thuẫn gì, thi xong thì cùng nhau đi ăn, sau đó nên làm gì làm đó.

Tại thời điểm này, các kỳ thi đã trở thành bình thường.

Cuộc sống hàng ngày là học, học, học, coi mình như một con robot và dành nhiều thời gian nhất có thể để học.

Thi xong là thi xong, không còn nghĩ tới, không quan tâm đ ến kết quả nữa.

Điều quan trọng nhất là liệu bạn có tiến bộ hơn trong ngày mới hay không.

Thành tích lần thứ hai của Hứa Tinh Lạc cũng giống như lần đầu, như một bộ phim bom tấn, leo lên mấy bậc.

Những người quan tâm hắn đều thấy vui hơn thấy, lão La lúc này không chút rối rắm trực tiếp gọi điện cho Trịnh An Thấm để báo cáo.

Đương nhiên là Hứa Tinh Lạc không biết, hắn chỉ biết qua loa thành tích của mình.

Hắn cũng biết rằng thời gian có hạn và trần nhà của hắn đã gần chạm đến trần rồi.

Muốn đuổi kịp Tống Thanh Chấp là không có khả năng, Tống Thanh Chấp là người toàn năng, mà hắn tương đối thiên vị.

Ngay cả khi hắn giỏi ở một số môn học thì điểm số của hắn ở những môn khác vẫn bị tụt xuống.

Cho dù hắn có thi được thủ khoa thì cũng không làm nên chuyện gì.

Đương nhiên, Hứa Tinh Lạc cũng không coi trọng chuyện này, thậm chí hắn còn muốn nghỉ sau ngày hôm có thành tích, sau này cũng không muốn học trễ nữa.

"Tôi nói thật đấy," hôm nay tan học, Hứa Tinh Lạc nghiêm túc nhìn Tống Thanh Chấp: "Thời gian còn lại cậu ôn bài ột mình đi, học hành chăm chỉ, tôi biết trần nhà của mình ở đâu, cho dù có thể nào cũng sẽ tốt hơn bây giờ."

"Có phải cậu sợ chậm trễ tôi không?" Tống Thanh Chấp sửng sốt, thu lại nụ cười, ánh mắt tối dần: "Hứa Tinh Lạc, lúc này đừng có dễ dãi như vậy được không? Cậu cảm thấy thành tích của tôi cần cậu lo lắng sao?"

"Tôi không có ý đó," Hứa Tinh Lạc nghĩ hồi rồi duỗi tay ôm lấy vai Tống Thanh Chấp: "Chấp ca, giống như cậu hy vọng giúp tôi, tôi cũng hy vọng cậu có thể tập trung vào bản thân, chỗ tôi đã đủ rồi, cậu cũng biết mà."

Bốn mắt nhìn nhau, hai người giằng co một lát.

"Ừ." Tống Thanh Chấp bình tĩnh lại, cậu biết với số điểm bây giờ Hứa Tinh Lạc đã đủ ở lại thành phố này rồi.

Thực mâu thuẫn, cậu hy vọng Hứa Tinh Lạc có thể thi được số điểm tốt một chút, lại không muốn nhìn thấy đối phương phải vất vả như vậy.

Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng bực bội vì học hành của Hứa Tinh Lạc, cậu sẽ đau lòng.

Mà tự Hứa Tinh Lạc cảm thấy đủ rồi, thật ra là, hắn đã sắp đụng trần nhà của mình rồi, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào đuổi kịp.

Không bằng để một mình Tống Thanh Chấp tập trung học hành.

Nghe xong lời Hứa Tinh Lạc nói, sau hôm đó Tống Thanh Chấp không đến nhà Hứa Tinh Lạc nữa.

Nhiều lắm cũng chỉ là gọi video, cùng nhau ôn tập, thỉnh thoảng pha trò, nói vài câu tán tỉnh là được.

Giống như lời Hứa Tinh Lạc nói, ngày nào bọn họ cũng gặp nhau trong lớp, chỉ tách nhau mấy tiếng sau giờ tan học mà thôi, như vậy đã nhìn không nổi thì không thể nào nói nổi.

Hứa Tinh Lạc tính rằng, gọi video thì cũng giống như đang liên lạc với nhau rồi, cho nên cho dù Tống Thanh Chấp không đến chỗ hắn thì thời gian bọn họ dính nhau vẫn tương đối nhiều.

Hoàn toàn không có gì cải thiện?

Mẹ nó......

Càng tuyệt hơn đó là, cuối tuần còn phải ra ngoài hẹn hò.

Những ngày như vậy trôi qua êm đềm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ kéo dài cho đến kỳ thi tuyển sinh đại học.

Tác giả có lời muốn nói: Thời gian chạy nhanh như chó chạy ngoài đồng!

Bình Luận (0)
Comment