Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 119

Một giấc này Thi Đại ngủ không mấy chân thực, hoảng hốt mơ rất nhiều thứ, tỉnh dậy chẳng nhớ được gì.

Nến vẫn đang cháy, cơ thể ấm áp, nàng mở đôi mắt nhập nhèm, phát giác mình đang nằm trong lòng Giang Bạch Nghiễn.

Chàng vẫn chưa thức giấc, hơi thở nhẹ nhàng ổn định, không nghe tiếng gì.

Khoảnh khắc Thi Đại ngẩng đầu nhìn chàng, Giang Bạch Nghiễn ngước hàng mi.

Bốn mắt nhìn nhau, Thi Đại vô cớ cảm thấy vành mắt chàng ửng đỏ.

Không phải ảo giác.

Cơn buồn ngủ của nàng tan đi hơn nửa, mở to mắt hạnh trong suốt to tròn, đến gần đánh giá:

“Chàng ngủ không ngon?”

Vành mắt Giang Bạch Nghiễn rất đỏ, tròng mắt giăng đầy tơ máu, tinh thần không tốt mấy.

Chàng không phủ nhận, giọng điệu như thường:

“Không sao, tối qua ngủ hơi muộn.”

Thi Đại cảnh giác:

“Tà khí?”

“Không phải.”

Giang Bạch Nghiễn cười khẽ thành tiếng:

“Đã nhiều ngày không gặp nàng, muốn ngắm nàng nhiều hơn.”

Bị chàng nói thẳng như vậy, rèm mi Thi Đại rung rinh.

Cả đời này Giang Bạch Nghiễn chưa từng nghe qua những lời tình tứ, tất nhiên cũng không biết nói, trước mặt Thi Đại, chàng đã quen bày tỏ tình cảm chẳng giữ lại gì.

Vụng về lại chân thành, với Thi Đại nó còn hơn cả ngàn vạn lời ba hoa màu mè.

Nàng vừa thức giấc vẫn còn buồn ngủ, dụi đầu vào cằm Giang Bạch Nghiễn:

“Chàng ngủ thêm một lúc nha.”

Tầng hầm không thấy ánh mặt trời, Thi Đại không rõ đã đến giờ nào, chẳng để ý mấy đến chuyện đó.

Nàng vào tâm ma cảnh, nhiệm vụ duy nhất là giúp Giang Bạch Nghiễn trấn áp ác ma, chỉ cần giờ phút nào cũng bên cạnh Giang Bạch Nghiễn, đảm bảo chàng bình an vô sự là được.

Ở nơi này, chỉ mỗi Giang Bạch Nghiễn là tồn tại chân thực. Thi Đại không cần nhọc lòng những việc bên ngoài.

“Không cần, ta ngủ đủ rồi.”

Giang Bạch Nghiễn hỏi:

“Nàng muốn ăn gì?”

“Được hết ạ.”

Bữa sáng là chuyện lớn trong ngày, Thi Đại nổi hứng:

“Chọn món chàng thích đi, gì em cũng ăn hết.”

Trước đây hai người không thân, Giang Bạch Nghiễn không có lý do xuống bếp vì nàng, về sau đôi bên bày tỏ tấm lòng, lại xảy ra chuyện ác ma thượng cổ, từ đầu đến cuối không thể tranh thủ thời gian.

Nàng rất ít khi được ăn đồ Giang Bạch Nghiễn nấu, bất kể chàng nấu món nào, nàng cũng thấy mới lạ.

“Vết thương của chàng vẫn chưa lành hết, lần này em sẽ tiếp tục bên cạnh giúp đỡ chàng.”

Thi Đại nói làm là làm, bật người ngồi dậy, tiện tay vén tóc rối dính bên má:

“Chắc chắn tốt hơn lần trước.”

Nàng nói xong khựng lại, tròng mắt di chuyển, nhỏ giọng bổ sung:

“…Chắc sẽ thế.”

Lần trước nàng từng nhận trách nhiệm chiên xào, khiến vài món cháy đen, may mà Giang Bạch Nghiễn ở cạnh nêm nếm, miễn cưỡng có thể ăn được.

Hi vọng hôm nay mọi thứ bình thường.

Thi Đại để tóc dài, ngủ đến mức rối tung, như chạc cây màu mực um tùm.

Vài lọn tóc đen sượt qua gò má Giang Bạch Nghiễn, xúc cảm mát mẻ, mềm mượt như lụa, bị chàng duỗi tay bắt lấy, nhẹ nhàng cọ xát.

Thi Đại vừa cúi đầu, đã thấy Giang Bạch Nghiễn đang nghịch tóc nàng, lười biếng cụp mắt, ánh mắt yên tĩnh ôn hòa.

Khớp ngón tay trắng lạnh luồn qua mái tóc đen nhánh, như mực và lụa giao hòa, đượm nét xinh đẹp mơ hồ.

Thi Đại ngắm đến mất hồn, không khỏi cười bảo:

“Sờ có gì thích đâu?”

Giang Bạch Nghiễn:

“Mềm lắm.”

Chàng không có nhận thức và phân biệt chính xác về tình yêu, xuất phát từ bản năng cảm thấy mỗi một bộ phận của Thi Đại đều khiến chàng yêu thích.

Nhớ lại đối thoại tối qua, mày mắt Thi Đại cong cong:

“Hôm nay để em chải tóc cho chàng nha.”

Giang Bạch Nghiễn dịu dàng cười đáp:

“Được.”

Ngoan ơi là ngoan.

Nhưng mà...

Trước đó nửa mơ nửa tỉnh không thấy gì lạ, lúc này dần dần tỉnh táo lại, Thi Đại cứ cảm giác có chỗ nào đó không ổn.

Cúi đầu yên tĩnh một lúc, nàng hơi cau mày:

“Giang Trầm Ngọc, pháp thuật chuyển dời đau đớn giữa chúng ta, khi nào mới giải trừ?”

Thời gian pháp thuật kéo dài có hạn, đã qua lâu như vậy, chắc chắn phải mất hiệu lực, nàng đâu thể không có chuyện gì được.

Thi Đại hỏi:

“Chàng lại dùng nữa ư?”

Giang Bạch Nghiễn:

“Ừm.”

“Ngừng lại, ngừng lại.”

Thi Đại lập tức chồng hai tay lên nhau, làm một chữ X thật lớn:

“Không cho phép chàng dùng nữa, thức hải của chàng có ác ma, nếu cơ thể sụp đổ, nào còn tinh thần áp chế nó nữa?”

Dẫu nơi này chỉ là ảo cảnh, trước mặt nàng lại là thần hồn chân chính của Giang Bạch Nghiễn, sẽ khó chịu sẽ đau đớn.

Thi Đại không thể yên tâm thoải mái, cả đời dựa vào chàng chịu đựng cơn đau.

Giang Bạch Nghiễn vẫn trả lời như trước:

“Được.”

Thi Đại: “...”

“Không sao” và “được” của chàng, ở chỗ của nàng trước giờ chẳng hề có độ tin cậy gì đáng nói.

Sau khi rửa mặt thay đồ, Giang Bạch Nghiễn búi cho nàng kiểu kinh hộc kế.

Kiểu tóc này phải búi tóc lên hết, chia thành hai búi cao giữa đỉnh đầu, như chim bay sải cánh, rất được chào đón trong cung đình Trường An.

Tóc rối được búi gọn, cả người như được điểm thêm vài phần phấn chấn, Thi Đại ngước gương mặt thon thả trắng nõn của mình lên, ngắm nghía trước gương suốt một lúc, cực kỳ vừa ý.

Chờ nàng buộc tóc xong cho Giang Bạch Nghiễn, hai người cùng nhau đến nhà bếp.

Hôm nay làm mì dương xuân, trình tự đơn giản dễ hiểu, không cần tốn quá nhiều sức lực. Giang Bạch Nghiễn thành thạo nấu mì, Thi Đại ở cạnh giúp đỡ lặt vặt, bỗng bật cười.

Giang Bạch Nghiễn ngước mắt:

“Sao vậy?”

“Em cứ cảm thấy.”

Nàng chớp mắt, ánh nến chậm rãi xoay tròn nơi đáy mắt nàng:

“Khi chàng nấu ăn, không khác gì tư thế vung kiếm.”

Đoạn Thủy nơi thắt lưng chàng khe khẽ kêu vang, như đang phản đối.

Thi Đại càng vui hơn.

Giang Bạch Nghiễn làm gì cũng nghiêm túc, dù là nấu ăn đơn giản, cũng tập trung tinh thần, dáng vẻ nghiêm nghị.

Nhìn từ góc độ của Thi Đại, đường nét gương mặt nghiêng của chàng sắc nét lại tinh tế, dáng người thẳng thớm, như cây tùng cô độc thẳng tắp.

Thi Đại mỉm cười khen ngợi:

“Nghĩa là thấy chàng đẹp lắm đó mà.”

Sự thật chứng minh, Giang Bạch Nghiễn dễ dỗ quá chừng.

Nàng vừa dứt lời, người ấy đã cong môi:

“Vậy hãy nhìn ta nhiều hơn nhé.”

Đòn chí mạng thẳng thừng.

Vành tai Thi Đại nóng lên, trả lời vô cùng thật lòng:

“Được.”

Mùi vị món mì dương xuân Giang Bạch Nghiễn nấu cực kỳ ngon miệng.

Đây là đặc sản của thành Dương Châu, khẩu vị thiên nhạt, lan tỏa mùi dầu hành thơm nồng, sợi mì trơn mượt, hành tỏi xanh mơn mởn nổi trên nước dùng nhạt màu, xanh mướt như ngọc phỉ thúy, sắc hương vị tuyệt vời.

Thi Đại húp một ngụm nước dùng, hài lòng híp mắt lại.

Mùa xuân ngày một ấm hơn, nhưng nhiệt độ trong tòa nhà này không cao, có lẽ vì âm khí quá mạnh, mặt trời lại không chiếu tới.

Canh nóng vào bụng, thanh đạm sảng khoái, xen lẫn vị tươi ngon thấm đẫm ruột gan, tâm can tỳ phổi thận đều được bao bọc trong hơi ấm, nóng hôi hổi, xua tan hơi lạnh tan biến mất dạng.

Thi Đại bùi ngùi từ tận đáy lòng:

“Ngon lắm, hạnh phúc quá đi mất.”

Giang Bạch Nghiễn nghiêng mắt, liếc thấy gò má ửng hồng vì hơi nóng và vành tai trắng nõn tựa ngọc ấm của nàng.

Chàng không có niềm đam mê gì về ăn uống, ngày xưa đói quá ngay cả cỏ dại và thịt sống cũng từng ăn.

Lạ lùng thay, ngồi cùng bàn với Thi Đại, trong khói trắng lượn lờ của tô mì dương xuân, vậy mà chàng lại thấy an ủi và vui thích.

Chữ tình thật sự quá đỗi kỳ diệu.

Giang Bạch Nghiễn không để Thi Đại rửa chén, nhanh nhẹn dứt khoát thu dọn chén đũa.

Diện tích tòa nhà có hạn, phạm vi hoạt động không lớn, Thi Đại dùng xong bữa sáng, mang đồ ăn cho ba người đang bị nhốt rồi trở về phòng ngủ với chàng.

Giang Bạch Nghiễn làm việc chu đáo, ngay cả xây dựng phòng tối nhỏ cũng cân nhắc kỹ lưỡng...

Lo lắng ban ngày Thi Đại nhàm chán, chàng cố ý để lại mấy chục quyển tiểu thuyết, để nàng đọc giải sầu.

Hiển nhiên nó đã trở thành cách nàng giết thời gian.

Trong phòng yên tĩnh, đọc sách không bị quấy nhiễu, cũng rất thoải mái.

Thi Đại vốn định tìm vài quyển thú vị để đọc, sau khi quan sát phòng tối một lượt, chợt có suy nghĩ mới.

Chim sẻ tuy nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ.

Phòng này có giường có tủ, có bàn có ghế, còn cả bút mực giấy nghiên được xếp ngay ngắn.

Vì đối phó yêu tà trong núi, bùa nàng mang theo bên mình chẳng còn lại bao nhiêu, vừa khéo có thể vẽ thêm vài lá, chuẩn bị lúc cần thiết.

Giang Bạch Nghiễn không chuẩn bị giấy vàng và chu sa, nhưng muốn bùa phát huy tác dụng phải dựa vào một chút linh quang thông với trời đất, hễ là vật chứa linh khí đều có phù lực.

Vẽ trên giấy tuyên thành cũng có thể thành bùa, chẳng qua hiệu quả yếu hơn mấy phần.

Tâm ma cảnh quỷ quyệt khó lường, ác ma thượng cổ không thể nào không có hành động, nhất định phải đề phòng mọi lúc, đừng để Giang Bạch Nghiễn xảy ra chuyện.

Năng lực hành động của Thi Đại trước giờ rất mạnh, suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, nàng lập tức quyết định, nhấc bút lên.

“Em là phù sư mà.”

Động tác của nàng thành thạo hơn ban đầu nhiều, vừa vẽ vừa giải thích với Giang Bạch Nghiễn:

“Vẽ nhiều bùa hơn một chút, sau này gặp nguy hiểm em mới giúp chàng được.”

Tốt xấu gì nàng cũng có ký ức mười mấy năm học vẽ bùa, nếu thật sự xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ không liên lụy chàng.

“Nếu nàng muốn vẽ, ta sẽ mua giấy vàng và chu sa.”

Giang Bạch Nghiễn nói:

“Giấy tuyên thành không chứa được linh khí, e rằng vô duyên vô cớ sẽ hao tổn bốn phần linh khí của nàng.”

Đúng là đạo lý này.

Thi Đại gật đầu, nghĩ ngợi một lúc, vẫn vẽ khoảng mười lá bùa uy lực không nhỏ, giương cằm mỉm cười đắc ý:

“Đây gọi là phòng ngừa chu đáo.”

Nàng chừa linh khí còn lại dùng cho giấy vàng, không vẽ tiếp, bút lông soi nhẹ nhàng di chuyển giữa ngón tay, rơi xuống hai vết mực loang rộng.

Giấy bút trước mặt, Thi Đại nổi hứng:

“Chàng biết vẽ không?”

Giang Bạch Nghiễn đứng cạnh nàng, nghe vậy hơi khựng lại:

“Chỉ học qua lúc còn nhỏ.”

Đã là chuyện cũ của mười năm về trước.

Chàng thông minh từ nhỏ, cực kỳ có năng khiếu về mặt thơ từ thư họa, từng học vẽ tranh với tiên sinh.

Về sau Giang phủ diệt môn, Giang Bạch Nghiễn không nhấc bút nữa, thường xuyên cầm kiếm.

Dẫu thi thoảng cầm bút, chàng cũng không nhàn hạ thoải mái vẽ tranh, mà một lòng vẽ bùa trừ yêu.

Thi Đại cười:

“Ngày xưa em cũng từng học.”

Bản thân nàng không có cơ hội học thêm những lớp mỹ thuật, vẽ tranh thủy mặc là ký ức của nguyên chủ.

Nói đến cùng, ở một số phương diện, vẽ tranh và vẽ bùa cũng có điểm chung.

Thi Đại luyện tập phù thuật đã lâu, hạ bút thành văn, trôi chảy lưu loát, cộng thêm dung hòa phần lớn ký ức của nguyên chủ, khi đặt bút vẽ, đầu óc và cơ thể sẽ có phản ứng bản năng.

Ngẫm nghĩ một chốc, Thi Đại hứng thú siết chặt bút lông.

Đầu bút di chuyển tới lui, không lâu sau, trên giấy đã xuất hiện một gốc cây hoa tươi nở rộ.

“Là cây mai.”

Nàng lại điểm thêm vài nét, có hai bóng người trong tranh:

“Chàng và em.”

Thi Đại nghiêng đầu, đôi mắt sáng rỡ như ngọc:

“Thế nào?”

Nàng vẽ rất tùy ý, không theo khuôn mẫu, tuy nguệch ngoạc non nớt, nhưng lại bớt đi vẻ cứng nhắc, tinh xảo xinh xắn.

Giang Bạch Nghiễn vừa nhìn đã nhận ra:

“Ngày thành hôn?”

“Ừm.”

Thi Đại nói:

“Hôm đó là mùa đông, chắc chắn Trường An sẽ rơi nhiều tuyết lắm...”

Nàng hứng thú dạt dào, bắt đầu vẽ lại trên giấy trắng.

Lần này là hai người tách ra, ở giữa có một vật tròn cực lớn trông như hình người.

Thi Đại rất vừa ý:

“Chúng ta có thể đắp người tuyết.”

Nàng cong mắt, sợi tóc dưới ánh nến tản ra sắc thái xinh đẹp, vừa vui vẻ giữa hàng mày đã toát ra vẻ lung linh, dịu dàng như tia sáng ấm áp.

Hoạt bát ấm áp, khiến người ta cầm lòng không đậu muốn đến gần.

Thi Đại đưa bút lông cho Giang Bạch Nghiễn:

“Đến mùa đông, chàng muốn làm gì?”

Chàng rủ mắt một thoáng, hàng mi dài phủ xuống lớp bóng mờ, phác họa độ cong nhỏ nơi khóe mắt.

“Mùa đông lạnh lẽo.”

Giang Bạch Nghiễn nhấc bút:

“Muốn cùng nàng sưởi ấm quanh bếp lò trò chuyện thâu đêm, pha trà ngắm mai.”

Chàng sở hữu đôi tay xinh đẹp, khớp xương rõ rệt, thon dài mạnh mẽ, vì không giỏi vẽ tranh thủy mặc, hạ bút thoáng chút vướng víu.

Nhưng tốt xấu gì cũng đã từng học hai năm, lại thường xuyên khổ luyện chữ bùa, đầu bút Giang Bạch Nghiễn dần dần lưu loát, phong cách vẽ tranh thiên về giản dị hệt như tính cách của chàng.

Thi Đại đến gần ngắm nghía, trên giấy có hai người nho nhỏ đang pha trà, cửa sổ sau lưng mở rộng, tuyết bay rợp trời.

Nàng cười rạng rỡ:

“Đẹp quá.”

Mùa đông ở đây, ngày xuân cũng không còn xa nữa.

Nhớ đến từng tặng quà sinh nhật tượng trưng một năm bốn mùa cho Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại bày ra một tờ giấy khác:

“Mùa xuân thì sao nhỉ?”

Nàng giành vẽ trước:

“Mùa xuân phải thả diều nè! Gần đây cứ hay xảy ra chuyện, chúng ta bận bịu suốt, mãi mà không có cơ hội đi chơi.”

Giang Bạch Nghiễn khẽ cong môi:

“Ừm.”

Chàng nghĩ ngợi, hạ bút xuống bên cạnh:

“Xuân đến đạp thanh, mở tiệc bên dòng suối uốn lượn.”

Tiệc bên dòng suối ý chỉ thả chén rượu xuống dòng sông uốn quanh, chén rượu xuôi theo dòng nước chảy tới cạnh ai, người đó sẽ cầm lên uống.

Ở Trường An, đây là tập tục xưa phong nhã để giải trí của dân chúng.

Thi Đại nhìn chàng, như cười như không:

“Tửu lượng của chàng ấy à...”

Muốn đánh bại Giang Bạch Nghiễn, khả năng giải quyết chính diện đã ít lại còn hiếm hơn, cách gọn gàng dứt khoát nhất, là chuốc rượu chàng.

Người này một ly gục ngay.

“Nếu đến mùa hè...”

Thi Đại cầm bút:

“Ăn dưa hấu, ra biển chơi.”

Mùa hè nóng nực, nàng có thể ôm Giang Bạch Nghiễn hóng mát.

Nói không chừng còn có thể thuận tiện ôm cả đuôi giao nhân nữa.

Giang Bạch Nghiễn thêm vào chỗ trống:

“Thời điểm nóng nhất, có thể chèo thuyền dạo quanh hồ.”

“Mùa thu...”

Thi Đại suy nghĩ, vẽ mặt trăng vừa lớn vừa tròn:

“Trung thu ngắm trăng, gia đình đoàn viên. Chàng và cha ta biết nấu ăn, chúng ta thử tự làm bánh trung thu nhé.”

Yên tĩnh một lúc, Giang Bạch Nghiễn nhẹ nhàng lên tiếng:

“Mùa thu mát mẻ, ngắm quế thưởng cúc.”

Thi Đại tiếp lời đúng lúc:

“Còn phải ăn bánh hoa quế hạt dẻ ngào đường và gạch cua nữa này!”

Giang Bạch Nghiễn mỉm cười rất khẽ:

“Được.”

Những thú vui nhàn nhã của một năm bốn mùa, được họ lần lượt vẽ lên bốn tờ giấy tuyên thành.

Chớp mắt thoáng chốc, dường như thật sự đã cùng nàng trải qua hết một đời.

Chàng ngắm nhìn chăm chú, nghe Thi Đại nói:

“Nói được phải làm được đó.”

Giang Bạch Nghiễn không đáp, ôm nàng vào lòng.

Tối qua chàng gần như không ngủ, chẳng muốn lãng phí khoảng thời gian còn lại không nhiều lắm.

Dự cảm tà khí sinh sôi mãnh liệt, Giang Bạch Nghiễn dùng gần nửa buổi tối, đính hết nước mắt giao nhân còn lại lên giá y.

Sau khi về phòng, nương nhờ ánh nến, chàng chăm chú ngắm nhìn dung nhan ngủ say của Thi Đại rất lâu.

Mày liễu, mắt hạnh, mũi quỳnh môi đỏ, nếu mỉm cười, sẽ lộ ra hai chiếc răng nanh.

Là nàng, cũng chỉ có thể là nàng.

Cúi người vùi mặt vào hõm cổ Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:

“Thích nàng.”

Mặt chàng áp lên cổ Thi Đại, hơi nóng khi chàng thở ra toàn phả vào đó, vừa tê vừa ngứa.

Truyền đến cùng lúc với nhiệt độ cơ thể là nhịp tim vững vàng mạnh mẽ của Giang Bạch Nghiễn, mỗi lần hít thở đều ngửi thấy hương thơm trong trẻo.

Không kiềm nổi run rẩy, chẳng biết tại sao, Thi Đại vô thức hỏi chàng:

“Thích em bao nhiêu?”

Dường như Giang Bạch Nghiễn mỉm cười:

“Cái gì cũng có thể cho nàng.”

Chàng đáp:

“Thứ ta có, sẽ cho nàng hết, ta không có, sẽ đoạt đến tặng nàng.”

Nếu người bình thường thốt ra câu này, chắc chắn không thực tế chút nào.

Nhưng Giang Bạch Nghiễn có tự tin, cũng có thực lực.

Tài hoa vô song, xuất sắc hơn người, một kiếm chẳng ai sánh bằng.

Mãi đến giờ phút này, chàng mới bộc lộ sự tự tin và ngạo nghễ chỉ thuộc về thiếu niên, nhìn Thi Đại chăm chú, lên tiếng:

“Những gì nàng muốn, ta đều có thể.”

Giang Bạch Nghiễn nói rất nghiêm túc, như đang hứa hẹn.

Mắt hoa đào phản chiếu ánh nến gần trong gang tấc, một thoáng xinh đẹp rực rỡ, toát ra vẻ nghiêm nghị tựa ánh kiếm.

Trong tiếng tim đập thình thịch, Thi Đại chợt nghĩ, nếu vụ án Giang gia diệt môn chưa từng xảy ra, Giang Bạch Nghiễn không phải vật chứa do ác ma lựa chọn.

Hẳn chàng phải giống thế này, khí khái hiên ngang, ăn vận sang trọng.

Đáng tiếc chẳng có nếu như.

Nỗi lòng khó tả, Thi Đại ôm chặt chàng:

“Không cần.”

Nàng buồn bực nói:

“Em chỉ cần chàng là đủ rồi.”

Gió tuyết giữa hàng mày tan chảy, Giang Bạch Nghiễn dịu giọng:

“Được, ta là của nàng.”

“Nếu đã là của em.”

Thi Đại hít sâu:

“Không cho phép bị thương, không được tự tổn thương mình, cũng không cho chàng nghĩ ngợi mấy chuyện không đâu. Nếu không...”

Nàng mím môi, tay phải trượt xuống, chạm vào mu bàn tay Giang Bạch Nghiễn.

Đầu ngón tay lướt qua làn da mát lạnh, đến lòng bàn tay chàng, thuận thế khép lại.

Dùng tư thế như giam cầm, Thi Đại và chàng mười ngón tay đan vào nhau.

Thế gian này nào có ai được như mặt trời ló dạng, thuần khiết chẳng tỳ vết, lòng không tạp niệm.

Từ nhỏ cắn răng một đường trèo cao, so với người bình thường, nàng càng cố chấp, cũng kiên quyết hơn rất nhiều.

Đối diện với Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn bằng lòng rút hết gai nhọn toàn thân, tặng nàng sự dịu dàng hiếm có.

Đứng trước Giang Bạch Nghiễn, lần đầu tiên nàng thổ lộ d*c vọng cố chấp của mình, phơi bày bóng tối che lấp dưới ánh mặt trời.

Thi Đại cất lời:

“Có đôi khi em sẽ nghĩ, muốn nhốt chàng lại.”

Nàng siết rất chặt, nhưng Giang Bạch Nghiễn không vùng vẫy.

Chàng chỉ rủ mắt cười, dung túng đáp:

“Nhốt lại cũng chẳng sao hết.”

Ngay sau đó, Giang Bạch Nghiễn hỏi nàng:

“Giá y, nàng có muốn xem không?”
Bình Luận (0)
Comment