Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 146


Tử Xuyên Tam KiệtTác giả: Lăo Trư
Quyển 18: Vệ quốc chi chiến.
-----oo0oo-----
Chương 7: Đế đô cáo cấp (4).
Nhóm dịch: Tú XuyênSưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Tử Xuyên Trữ cảm thấy nhẹ nhõm. Tuy bình thường không vừa mắt với mình, nhưng Đế Lâm dù sao cũng là danh tướng hàng đầu của Tử Xuyên gia, luận năng lực quân sự, ngoài Tử Xuyên Tú ở Viễn Đông và Tư Đặc Lâm ở Áo tư, hàng ngũ tướng soái gia tộc không ai sánh được với hắn. Có hắn ở trong thành, người mới thiếu kinh nghiệm như nàng cũng an tâm hơn nhiều.
Nhưng, Tử Xuyên Trữ vẫn không khỏi nghĩ đến, nếu như lưu lại trong thành bồi bạn với mình là Tử Xuyên Tú mà không phải Đế Lâm, vậy thì quá hay rồi!
Nàng gật đầu cảm kích: "Cảm tạ, Đế Lâm đại nhân! Tú Giai tẩu tử và tiểu Đế Địch thì thế nào?"
"Lâm Tú Giai và Đế Địch đã đi tây nam rồi. Vì trong thành rất gian khổ, tôi không muốn để bọn họ ở cùng với tôi". Thần sắc Đế Lâm chuyển thành nghiêm túc: "Điện hạ, hôm nay Giám sát thính nhận được phi cáp truyền thư từ bộ đội ở Áo tư đang bị bao vây".

Tử Xuyên Trữ tinh thần chấn động: "Liên hệ được với Đông nam quân của Tư Đặc Lâm đại nhân rồi sao? Tình huống bọn họ thế nào?"
"Rất xấu. Bộ đội bị ma tộc cắt nhỏ đội hình, thương vong rất lớn. Chết một Phó thống lĩnh, một Hồng y kì bổn, mười hai Kì bổn, mấy sư bị diệt, bọn họ rất gian nan nhưng quân đội còn có chiến đấu lực, Tư Đặc Lâm đang nỗ lực chỉnh đốn khôi phục trật tự. Y nói, chỉ cần có cơ hội sẽ tổ chức đột vây, hồi sư cứu viện Đế đô".
Tử Xuyên Trữ yên lặng nghe, lời của Đế Lâm ngắn gọn, nàng có thể cảm nhận được tình thế nghiêm trọng.
Chủ lực quân của gia tộc đang bị địch nhân bao vây bên ngoài, phòng vệ thủ đô thiếu thốn, sắp bị địch nhân công kích. Dự bị đội còn đang trong quá trình tổ chức, hình thế trước mắt vô cùng ác liệt.
Đế Lâm nói tiếp: "Phi cáp còn mang theo một tin tức khác, rất khiến người chấn kinh. Trữ tiểu thư, nàng nên có tâm lí chuẩn bị".
"Rốt cuộc là tin tức gì?"
Chăm chú nhìn Tử Xuyên Trữ, Đế Lâm trầm trọng nói: "Tổng đốc Ba đặc lợi hành tỉnh Mã Duy sát hại tỉnh trưởng Ân Khắc Lạp, suất bộ hạ hiến thành đầu hàng, câu dẫn địch nhân đánh thẳng một mạch, hắn khiến chiến tuyến quân ta tan vỡ. Kì thật trước đó Đông nam quân có phái tín sứ về báo cáo chuyện này, bất quá chưa đến Đế đô đã đụng phải tiên phong đội của ma tộc. Lần này là Tư Đặc Lâm đích thân chứng thực, có thể xác nhận".
Nói xong, hắn chú ý quan sát biểu tình của Tử Xuyên Trữ.
Khiến hắn thất vọng, phảng phất như quá nhiều tin xấu đã làm nàng chai lì, Tử Xuyên Trữ chỉ thoáng giật mình, không có quá kinh sợ: "Mã Duy? Hắn vì sao làm chuyện như thế?"
"Ai biết chứ?" Đế Lâm nhún nhún vai, biểu hiện sự tình không có liên quan đến ta.
Kì thật hai người trong lòng đều hiểu, Mã Duy sở dĩ phản biến, hai người ở đây đều có trách nhiệm nhất định.
Tử Xuyên Trữ từng có một đoạn cảm tình với hắn, còn Đế Lâm thì ám sát trưởng huynh của hắn, tịch thu gia sản của hắn.
Đương nhiên, trách nhiệm lớn hơn bọn họ không phải không có, đó là Tử Xuyên Tú đang ở Viễn Đông.
"Xét rằng Mã Duy là nhân vật đặc biệt, hạ quan nghĩ thỉnh ý điện hạ xử lí chuyện này thế nào?" Đế Lâm cung kính hỏi.
Tử Xuyên Trữ lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn: "Tội phản quốc nên xử trí thế nào, Quân pháp xứ chắc đã có luật? Còn cần tôi hướng dẫn cho Giám sát trưởng đại nhân sao?"
"Như vậy, xử lí như việc công?"

"Tự nhiên là việc công, chẳng lẽ còn có gì khác ư?"
Đế Lâm mỉm cười nói: "Điện hạ nói như thế, hạ quan hiểu rồi. Tôi sẽ lập tức phát lệnh tuyên cáo toàn quốc tội nghiệt của Mã Duy".
Hai người lại im lặng, không khí có chút kì lạ. Trong lời nói của Đế Lâm phảng phất như đang châm chọc Mã Duy từng có quan hệ với Tử Xuyên Trữ, khiến Tử Xuyên Trữ tức giận mà không thể nói. Tử Xuyên Trữ đang tìm cơ hội phản bác lại Đế Lâm thì bỗng có tiếng thắng gấp, mã xa đột nhiên ngừng lại. Tử Xuyên Trữ theo quán tính chuồi người tới trước, xém chút té khỏi ghế, may mà Đế Lâm nhanh tay tóm lấy vai nàng giữ lại.
"Đa tạ, Giám sát trưởng đại nhân! Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hai người nhìn qua cửa sổ, chỉ thấy mấy nam tử y phục lam lũ múa mộc bổng thiết côn chạy qua, vây lấy xe ngựa hét: "Cướp đây! Đem kim ngân trên người mau giao ra!"
Bọn chúng dùng vũ khí trên tay đập ầm ầm lên xe ngựa, gào hét: "Mở cửa mở cửa, không thì chúng ta giết ngươi!"
Tử Xuyên Trữ và Đế Lâm đưa mắt nhìn nhau, đều không tin được trên thế gian có chuyện hoang đường đến thế. nguồn
Xe cảnh vệ đi trước phát hiện tình huống không đúng vội quay lại, đám cảnh vệ nhảy xuống xe chạy qua, xoạt xoạt rút quân đao.
Mắt thấy đụng phải quân đội, bạo đồ vây quanh xe hô hoán bỏ chạy tứ tán.
Đội trưởng hộ vệ đến trước song xe thỉnh tội: "Hạ quan hộ vệ không chu đáo, để Trữ điện hạ và Giám sát đại nhân kinh hãi. Thỉnh đại nhân trách phạt".
Tử Xuyên Trữ nhảy xuống xe ngựa, ngơ ngác nhìn quanh. Bản thân từng gặp phải ám sát, nhưng là lần đầu trong đời bị đánh cướp.

Nàng quan sát các phía, nhận thấy cướp đường dạng thế không phải ít, từng đám từng đám du đãng tụ tập ở các góc đường, bên lề đường, dùng các đồ vật tạp nhạp quăng ra đường để cản xe ngựa, chỉ cần xe ngựa dừng lại, bọn chúng lập tức như chó dữ nhào tới cướp bóc.
Quán xá bên đường đều bị bọn chúng phá cửa vào cướp bóc, tất cả đồ có thể ăn, vật dụng có thể mang đi đều bị khoắng sạch, có cửa tiệm còn bị đốt cháy. Bọn cuồng đồ say ngất ngưỡng trên đường, miệng gào thê thảm: "Ngày tàn, ngày tàn đến rồi! Ngày tàn đến rồi!"
Có tên tửu quỷ nhìn thấy Tử Xuyên Trữ, đứng đằng xa ngoác mồm cười cợt: "Mĩ nữ, tịch mịch không?" Một đám cuồng đồ phát lên cười nhưng cố kị hiến binh bảo vệ bên cạnh Tử Xuyên Trữ, bọn chúng không dám tiến tới. Sự tuyệt vọng, điên cuồng lan trong đám đông.
Tử Xuyên Trữ nằm mộng cũng không tưởng được, trung ương đại nhai ngày thường trật tự sạch sẽ, lại có lúc xuất hiện tình cảnh như trước mặt.
Phảng phất chỉ trong một đêm, thế giới mà nàng quen thuộc đã biến mất, thay vào đó khung cảnh như đang ở viện tâm thần.
Nàng quay đầu nhìn Đế Lâm, hi vọng nhận được đáp án từ hắn.
"Mỗi lần gió lớn thổi qua, những tàn cặn bình thường chìm lắng sẽ bị thổi tốc lên. Điện hạ, đám lưu manh này vốn là bọn du đãng bản địa, còn thêm những nạn dân từ ngoài đến, nhân binh hoang mã loạn không có ai quản thì tác ác". Đế Lâm trầm ổn giải thích, "Điện hạ, ngài thân thể tôn quý, không cần để ý bọn chúng, thông báo Trị bộ thiếu qua xử lý bọn chúng là được rồi".
-o0o-


Bình Luận (0)
Comment