Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 163


Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 19: Liệt hỏa phần thành
.-----oo0oo-----
Chương 4: Tham lam ma tộc (1).
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Đối mặt với cục diện này, Vân Thiển Tuyết cũng không có biện pháp gì khác, gã cũng nổi cơn hung hăng: "Vô luận nhân loại có bao nhiêu tầng phòng ngự, thần tộc đều phá hết!" Gã điều binh khiển tướng, không ngớt tung quân mãnh công, muốn dùng ưu thế binh lực áp đảo yếu tố địa lợi của nhân loại.
Cuộc chiến trên đường phố không giống với công thành chiến, song phương công thủ chỉ cách một con đường, cự li xung phong quá ngắn, cung tiễn vũ khí phát huy không được tác dụng, sĩ binh nhân loại và ma tộc rơi vào tình trạng đánh xáp la cà.
Trên các ngã đường Đế đô, nhân loại và địch khấu xâm nhập tiến hành tranh giành ác liệt, từ trung ương đại nhai phồn hoa cho đến các ngõ hẻm yên ắng của Đế đô thành đều trở thành chiến trường chém giết thảm liệt.
Đối kháng với kẻ thù xâm lược, không những có quân nhân chính quy, hiến binh, mà có cả bình dân Đế đô được vũ trang.

Nam nữ lão ấu, từ thiếu niên mười mấy tuổi đến lão nhân đầu bạc, chỉ cần còn một hơi thở cũng cầm vũ khí kháng kích cường đạo và phỉ bang xâm nhập quê hương.
Nam tử thì ra tiền tuyến, nữ nhân và lão nhân thì đảm nhiệm hậu cần, vận chuyển thương binh về sau.
So với quân nhân chính quy vũ khí quân trang chỉnh tề, thị dân phục sức đơn giản, vũ khí thô sơ, chỉ được huấn luyện sơ qua, nhưng đấu chí của bọn họ không hề thua kém bất kỳ ai.
Vứt bỏ sự yếu ớt và hoảng sợ, thị dân kề vai tác chiến với quân nhân, dùng đao đối đao, thương đối thương, chống cự ác liệt đối với ma tộc.
Bọn họ có lực lượng đông đảo, ma tộc binh rất nhức đầu đối phó với bọn họ. Khi địch nhân chém ngã một người bọn họ, còn chưa kịp rút đao ra đã bị người khác nhảy đến ôm chặt, sau đó có người dùng xẻng sắt, dùng đá đập vỡ đầu hắn, chiến đấu hoàn toàn dùng mạng đổi mạng.
Trong chiến đấu bảo vệ tổ quốc, thị dân Đế đô biểu hiện dũng khí kiên cường và tinh thần hi sinh anh dũng, người trước ngã người sau lên, hiên ngang ra đi.
Cho dù lực chiến đấu yếu ớt, bốn năm thị dân mới có thể đánh lại một ma tộc binh, nhưng không hề nghi ngờ, thị dân Đế đô tham chiến đã gây trở ngại rất lớn lên tốc độ xâm chiếm của ma tộc, đặc biệt bọn họ quen thuộc địa hình, thường ở các ngõ hẻm đột nhiên xuất hiện phía sau ma tộc phát động mãnh cộng, đánh a tộc quân trở tay không kịp. nguồn
Vân Thiển Tuyết đi thị sát trận địa, nhìn thấy thi thể phơi đầy đường, trên nhai lũy trận địa chất chồng chồng xác người, máu thấm ướt giày. Càng khiến gã chấn hám đó là, trong số người chết có đến một nửa là bình dân, có cả phụ nữ và trẻ em.
Nghe tiền phong báo cáo, ngay cả hài tử nhỏ tuổi cũng xách cung bắn ma tộc quân, nữ nhân thì ở trên mái nhà dùng đá ném vào đầu bọn chúng.
Vân Thiển Tuyết không khỏi phát lạnh, cái gã lo sợ là nhân loại tiến hành toàn dân kháng chiến đã thành hiện thực: "Cả hài tử và phụ nữ cũng cầm vũ khí chống chúng ta, nhân loại xác thật đã ôm lòng tử chiến!"
Tuy có đủ loại chướng ngại, tốc độ tiến quân rất chậm, nhưng ưu thế quân lực của ma tộc là không thể dùng tiểu xảo ngăn chặn được.

Lội dưới làn tên mưa đá đầy trời, ma tộc đại quân như một cỗ máy không thể ngăn cản, chậm rãi quét sạch các chướng ngại, nghiền nát những chống đối.
Khoái mã không ngừng từ tiền tuyến chạy về đưa lên báo cáo mới nhất: "Báo cáo, thập ngũ đoàn đã hạ trung ương đại nhai!"
"Báo cáo, tam thập tam đoàn đã trùng nhập quảng trường Đế đô! Chính quy quân nhân loại chống cự đã bị tiêu diệt, tuy còn có một lượng thị dân vũ trang đang quấn lấy chúng ta, nhưng tiêu diệt bọn chúng không thành vấn đề!"
"Khải bẩm Vũ Lâm đại nhân, thập thất đoàn đã công hạ tổng trưởng phủ của Tử Xuyên gia, cấm vệ quân trú thủ toàn bộ đã bị tiêu diệt, quân ta đang lục soát địa đạo và bí thất trong tổng trưởng phủ!"
"Khải bẩm tướng quân, quân tôi đã hạ quân vụ xứ và nguyên lão hội của Tử Xuyên gia, thủ quân bị tiêu diệt toàn bộ!"
Nghe tin thắng truyền về liên tục, thần tộc đại quân tiến triển thuận lợi, Diệp Nhĩ Mã rút ra kết luận: "Tổng trưởng phụ và Nguyên lão hội cũng đều bị hạ, Tử Xuyên gia xong rồi!"
Lúc này, Vân Thiển Tuyết đã thảo tấu chương để gởi về Ma thần hoàng: "Đêm ngày mười sáu tháng sáu, quân ta công nhập Đế đô của địch nhân, đoạt lấy Tổng trưởng phủ, Thống lĩnh xứ, Quân vụ xứ và Nguyên lão hội cùng các cứ điểm trọng yếu khác của địch nhân. Tuy còn chưa hoàn toàn tiêu diệt thủ quân, nhưng mọi thứ tiến triển thuận lợi, thắng lợi chỉ trong ngày một ngày hai".
* * *
"Tất cả tiến triển thuận lợi, Trữ điện hạ". Các Vân Thiển Tuyết ba con đường, ở trong một trận địa. Đế Lâm cũng nói với Tử Xuyên Trữ giống thế.
Ma tộc quân công đến nhai khu phụ cận, tiếng giao chiến không ngớt truyền đến, thanh âm càng lúc càng lớn, thể hiện ma tộc quân công càng lúc càng gần.

Trên nhai đạo tối đen, ánh đuốc chao động, từng đội sĩ binh đang co chân chạy đến tăng viện cho chiến trường phía trước, trong sĩ binh có lẫn cả bình dân vũ trang.
Mà ngược hướng với bọn họ là phụ nữ và lão nhân đang vận chuyển thương binh trở về.
Mùi máu nồng hôi lẫn với mùi cháy khét xộc vào mũi, thi thể tàn khuyết, máu tươi chảy ngập đất, tiếng hô khiếu thảm khống, tiếng tân binh khóc lóc trước cái chết: "Mẹ ơi, mẹ ơi!" Đâu đâu cũng có tiếng hô gọi: "Thầy thuốc! Thầy thuốc! Mau qua đây, chỗ này không ổn rồi!" Đám quân y mệt mỏi co giò chạy, nhưng đa phần bọn họ chỉ cấp cho thương binh một mảnh khăn trắng phủ trên mặt.
Nhìn chiến trường thảm liệt, Tử Xuyên Trữ sắc mặt trắng bệt, thực tế chiến trường khác quá xa với tưởng tượng của nàng.
Tử vong, phá hủy, thống khổ, thi thể, tàn chi, đây mới chân chính là chiến tranh.
Thân là hoàng trữ giám quốc lưu thủ Đế đô, phải đến chiến trường cổ vũ sĩ khí, đó là chức trách không thể trốn tránh. Nhưng vào lúc không bị chú ý, nàng đã lén trốn ói mấy lần, ói đến mật xanh.
Sau lưng có người vỗ nhẹ lên lưng nàng, một cánh tay đưa tới chìa ra một cái khăn tay.
Tử Xuyên Trữ quay người nhìn, Đế Lâm đang ở phía sau nàng.
Nàng nhận lấy khăn chùi lên gương mặt trắng xanh, cười khổ: "Đa tạ, Giám sát trưởng đại nhân. Xem ra tôi là vị Thống lĩnh Trung ương quân kém nhất trước giờ, một vị Thống lĩnh sợ máu".
"Là bình thường, điện hạ. Ngài lần đầu ra chiến trường, biểu hiện còn hơn dự liệu của tôi". Đế Lâm bình tĩnh nói, thần sắc trấn định như không. Cảnh tượng thê thảm dường như chẳng ảnh hưởng gì đến hắn, hắn nhìn chiến trường như đang ngắm phong cảnh.
Tử Xuyên Trữ khẽ nhíu mày, nàng không quen với nhuyễn giáp lạnh băng đang khoác trên người, tháo mũ che đầu xuống, nghi hoặc hỏi: "Giám sát trưởng đại nhân, kế hoạch của ngài nên phát động rồi chứ?"
Đế Lâm bình tĩnh nói: "Chờ thêm một lúc".

"Các tướng sĩ thương vong quá nhiều, bọn họ chống đỡ không nổi rồi".
"Cứ chờ thêm đi".
"Chờ đến phòng tuyến bị phá hết ư?"
"Tôi biết". Ngữ điệu của Đế Lâm trước sau đều đều như một: "Nhưng bọn họ phải chống đỡ được. Ma tộc quân chủ lực còn chưa tiến thành toàn bộ, chúng ta phải chống cự quyết liệt để hấp dẫn bọn chúng tiến vào".
Tử Xuyên Trữ nghi hoặc: Vạn nhất, ma tộc quân chỉ phái tiên phong nhập thành công đánh chúng ta, đại quân thủy chung vẫn án binh bất động ngoài thành thì sao?"
"Vì thế chúng ta phải càng kiên quyết kháng cự, ma tộc nôn nóng sẽ không để quân đội ngoài thành".
Tử Xuyên Trữ buồn bã, tiếp tục hi sinh bình dân và sĩ binh sao? Nàng nhỏ giọng: "Thì ra ngài cũng không có nắm chắc!"
Đế Lâm cười đáp: "Chiến tranh vốn là một canh bạc lớn, ai dám nói nắm chắc? Không đổ một ván, Đế đô sớm muộn cũng bị Vân Thiển Tuyết chiếm, đổ một ván, chúng ta còn có cơ hội".
"Vậy hiện tại chúng ta phải làm sao?"
"Điện hạ, chúng ta đã làm hết những gì cần làm rồi. Chiến tranh ngoài so thực lực song phương, thắng bại còn phụ thuộc nhân tố ngẫu nhiên. Hiện tại, phải xem ý trời rốt cuộc đứng về phía ai!"
Đế Lâm cười, kiểu cười rất kiêu ngạo: "Tôi tin, trời không phụ Đế Lâm tôi!"
-o0o-


Bình Luận (0)
Comment