Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 169


Tử Xuyên Tam KiệtTác giả: Lăo Trư
Quyển 19: Liệt hỏa phần thành.
-----oo0oo-----
Chương 5: Đế đô thần thoại (3).
Nhóm dịch: Tú Xuyên

Không đến một vạn khinh kị binh nhân loại, mang đến một trận phong bạo cuồng sát giáng xuống ma tộc binh, người ngựa hô khiếu như phong, vó ngựa rầm rập chấn hám đại địa, thế như cuồng phong bạo vũ, như tuyết lở trên núi cao, không thể chống cự.

Kị binh nhân loại đi đến đâu, ma tộc binh từng phiến từng phiến ngã rạp, vó ngựa đạp nát thi thể, huyết nhục hoành phi, thảm thanh bất đoạn.
Ma tộc quân đội tan tác chạy về đại doanh, nhưng nhân loại đuổi theo sát phía sau, kị binh mãnh liệt như bài sơn đảo hải nhảy vượt khỏi hào câu ngoài doanh trại, ma tộc quân có bố trí mai phục trùng trùng cạm bẫy như bán mã thằng, ám đinh, hố bẫy...nhưng lúc này chính bọn chúng do chạy tán loạn đã lấy thân mình dẹp dùm chướng ngại cho kị binh nhân loại.
Thi thể ma tộc sĩ binh nằm đầy hào câu, rất nhiều ma tộc binh hoặc vấp bán mã thằng té ngã, hoặc đạp trúng ám đinh nằm rên rỉ đau đớn.
Vân Thiển Tuyết tụ tập một lượng binh mã, ý đồ thủ đại doanh chống cự nhân loại, nhưng va chạm với kị binh nhân loại xung kích vài lần, binh mã của gã đã bị đánh tan.
Thế là, chiến đấu chuyển đến giữa doanh trướng, chuyển đến trong doanh địa, chuyển đến thao trường, Vân Thiển Tuyết ba lần muốn ngăn cản truy binh, nhưng ba lần đều bị đánh tan, bị giết đến thi thể chật đất.
Nhân loại tiến quân, sĩ khí như hồng, bất cứ gì cũng không ngăn cản nổi.
Cuối cùng, ma tộc binh bị giết đến choáng váng, mắt thấy kị binh càng lúc đến càng nhiều, ma tộc binh gào toáng lên: "Đại doanh thủ không được rồi, đào mệnh thôi!"
Thế là, mấy vạn người tranh đường bỏ chạy, doanh trướng bị tung sập, truy trọng xa đội bị lật ngã, người chen người, người đạp người, thi thể chất đống cản đường, kẻ sau đạp xác người trước mà tiến.
Ma tộc đại quân đã vứt bỏ đại doanh, vứt hết thương khố và truy trọng, bỏ chạy cầu mạng. truyện từ
Kị binh của Đế Lâm vẫn bám sát theo ma tộc quân không tha, trên công lộ từ Đế đô đến Đạt khắc thành, mấy chục vạn ma tộc quân chạy nhanh như thỏ, bám lấy nhau mà chạy như một con hắc trường long thấy đầu mà không thấy đuôi.
Tiên phong quân đoàn của vương quốc do Vân Thiển Tuyết thống soái, được xưng tụng là tinh duệ chi sư, bọn chúng khởi binh từ Viễn Đông, trải qua chiến trường Viễn Đông, trải qua vô số trận chiến trên đường công đánh Đế đô, vô luận ở đâu cũng được ca ngợi là bách chiến mãnh sĩ. Nhưng lúc này, bọn chúng bỏ chạy tan tác, hệt như một đàn thỏ đang hoảng sợ bỏ chạy trước móng vuốt của bầy sói.
Đây không còn là chiến trận, chỉ có thể coi như một trường săn bắn.
Kị binh Tử Xuyên gia như nhiều con rồng linh hoạt, có con xông thẳng vào đội hình ma tộc, thọc sâu rồi đánh vu hồi trở ra cánh, hình thành thế hợp vi với những đội kinh binh khác, tàn sát ma tộc binh trong vòng vây. Chiến mã tung hoành, xung kích ác liệt, kị binh nhân loại như những thợ săn nhiều kinh nghiệm, chia cắt bầy thú ma tộc ra để giết, thậm chí có đội kị binh sung mãnh thọc sâu vào đội hình ma tộc rồi quay đầu chém giết ngược trở lại.
Sức người không thể so với sức ngựa, chạy một đường dài, ma tộc binh mệt thở không ra hơi, hai chân cứng đơ té lăn ra đất, mồm miệng dính đầy cát, chẳng còn sức đứng lên.

Trên đường thường xảy ra cảnh tượng, trong vòng vây của mấy lộ kị binh, mấy ngàn ma tộc binh thất hồn lạc phách, tẩu đầu vô lộ, bọn chúng buông bỏ vũ khí, quỳ xuống đất khóc lóc van cầu: "Chúng tôi đầu hàng! Chúng tôi đầu hàng! Từ bi a, tha mạng cho chúng tôi!
Nhưng nhân loại sĩ binh lúc này tâm như thiết thạch, quốc cừu gia hận che lấp hết lòng nhân từ của bọn họ.
Trong lòng bọn họ đã có tính toán, bắt tù binh chỉ tổ vướng tay vướng chân, chẳng bằng giết địch lập công, do đó bọn họ đao kiếm vô tình, chẳng chút thương xót, thẳng tay chém giết, huyết nhục tung tóe, tiếng khóc than thảm thiết, ma tộc binh toàn bộ phơi thây, tiếp đó các kị binh lên ngựa, tiếp tục đi tìm mục tiêu khác.
Từ Đế đô đến Đạt khắc thành, ước chừng có đến mấy vạn ma tộc binh gặp phải đồ lục, trong đó không những có quan binh ma tộc, còn có cả cao quan hiển quý của vương quốc.
Quân đoàn trưởng Ôn Khắc Lạp của đệ lục quân, ở Áo tư hành tỉnh, hắn may mắn thoát khỏi vòng mai phục của Tư Đặc Lâm, nhưng lần này, vận khí tốt của hắn đã hết.
Chạy khỏi được Đế đô thành, hắn cởi tử sắc chiến bào thu hút ánh mắt người khác, trà trộn vào đám bại binh mà chạy, kết quả bị một đội kị binh nhân loại vây bắt.
Mắt thấy đồng bọn lần lượt bị giết, sự kinh khủng chiếm lấy tâm linh Ôn Khắc Lạp, hắn gào lên như heo bị chọc tiết: "Ta là Quân đoàn trưởng của vương quốc! Ta là quý tộc cao cấp của Tắc nội á tộc. Các ngươi không thể giết ta! Vương quốc sẽ trả tiền chuộc ta, các ngươi có thể bắt ta làm con tin, ta là quý tộc có thân phận cao quý, là con tin rất có giá trị..."
Hiến binh: "Tên lùn ma tộc này đang gào rống cái quái gì thế?"
Đồng bạn liếm môi đáp: "Ai biết? Mau động thủ đi, đệ tam đội đã chạy qua mặt chúng ta rồi!" Vừa nói y vừa vung đao chém đầu Ôn Khắp Lạp.
Một quý tộc thân phận hiển hách, kẻ tiên phong xâm nhập lãnh địa nhân loại, quân đoàn trưởng Ôn Khắp Lạp đã chết không đáng một đồng tiền, không ai biết thân phận hắn, thi thể của hắn nằm lẫn trong đống thi thể ma tộc, cuối cùng làm thức ăn cho dã cẩu.

Phảng phất như có ý trời, Ôn Khắc Lạp là quân đoàn trưởng đầu tiên của ma tộc xâm lăng thế giới nhân loại, cũng là kẻ táng mạng đầu tiên. Quân đoàn do hắn thống soái cướp bóc đốt giết, tội nghiệt chất chồng, cuối cùng hôm nay cũng phải trả giá.
Ngày mười bảy tháng sáu năm bảy tám tư, là ngày tai nạn thê thảm giáng xuống đầu ma tộc quân.
Vì công đánh Đế đô, ma tộc lần này cử phần lớn tinh hoa vương quốc, các quân đoàn thiện chiến, các tướng lĩnh không ai không là chiến tướng, bao gồm cả tướng soái tài hoa Vân Thiển Tuyết.
Ma tộc kiêu binh hãn tướng có nằm mơ cũng không ngờ tới, bản thân chúng lại có một ngày thê thảm đến thế, binh không ra binh, tướng không ra tướng, kẻ nào kẻ nấy toàn thân nhớp máu và đất cát.
Đây cũng là một ngày chói lọi được ghi lại trong lịch sử nhân loại, một vạn kị binh nhân loại đã truy sát mấy chục vạn ma tộc binh hơn năm mươi dặm. Tuy bộ đội nhân loại cũng đã kiệt sức, chiến mã cũng cất vó không nổi, nhưng bọn họ đã thu được thắng lợi tối đa.
Hậu thế có người cảm thán: "Nếu Đế Lâm có thể có năm ngàn tinh binh mai phục ở giữa đường, e là mấy chục vạn ma tộc quân và chủ soái Vân Thiển Tuyết của chúng khó mà trở về được Đạt khắc thành!"
-o0o-


Bình Luận (0)
Comment