Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 37


Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 7: Quang minh thánh vực
-----oo0oo-----
Chương 3
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu



Gió thu lặng lẽ, ráng chiều lộng trời tây, thân ảnh cô độc của Tử Xuyên Tú ngã dài trong biển cỏ rạp mình theo chiều gió.

Qua khỏi một rừng bia, lại qua một sườn núi thấp, Tử Xuyên Tú từ xa nhìn thấy Thánh miếu tọa lạc ở lưng chừng eo núi. Tuy không huy hoàng rực rỡ ánh vàng như trong tưởng tượng của gã nhưng tòa kiến trúc cự đại do những khối đá ngang nửa mét cao hai mét dựng nên vẫn khiến gã chấn hám sâu sắc. Gã khó mà tưởng nổi, với kỹ thuật lạc hậu của Bán thú nhân, bọn họ làm sao lại đẽo được những khối đá lớn đều đặn như thế, rồi từ trong núi sâu vận chuyển qua những sườn núi hẹp ra ngoài này, tiếp lại chồng chất dựng nên Thánh miếu sững sừng chắc chắn thế này?

Còn cách Thánh miếu chừng nửa dặm, con đường được lát đá tạo thành những bậc cấp liên miên, hai người đặt chân theo thềm đá mà đi, thoáng chốc đã thấy cánh cửa Thánh miếu màu đỏ rất lớn hiện ra trước mắt. Bố Sâm nói với Tử Xuyên Tú: "Trưởng lão đang ở trong đại điện Thánh miếu, chút nữa ngài sẽ gặp trưởng lão. Không biết bao nhiêu năm rồi, ngài là người đầu tiên vào Thánh miếu mà không phải là Tá y tộc nhân". Thanh âm rất trịnh trọng.

Nếu như chưa từng qua rừng bia dưới núi, lúc này Tử Xuyên Tú rất có thể cười mũi đối với những lời Bố Sâm vừa nói: "Làm gì mà màu mè như thế, chẳng phải chỉ là một ngôi miếu nát sao? Còn thua xa Nghị sự sảnh của chúng ta ở Đế đô", Nhưng hiện tại, gã minh bạch, ý nghĩa của Thánh miếu đối với Bán thú nhân ở Viễn Đông xác thật rất quan trọng, vì bảo vệ nó, vô số chiến sĩ Bán thú nhân đã ngã xuống mấy ngàn năm nay. Gã nghiêm túc gật đầu: "Đa tạ". Nghĩ một chút lại cảm thấy chưa đủ, bổ sung một câu: "Ta cảm thấy rất vinh hạnh".

Bố Sâm hài lòng gật đầu, hắn đi trước dẫn đường, hai người bước qua đại môn. Tử Xuyên Tú nhìn thấy kết cấu của Thánh miếu không khác mấy so với các miếu vũ mà nhân loại đang thờ phụng, chính giữa là đại điện, đoán chừng là nơi thờ phụng thần linh mà Bán thú nhân kính ngưỡng, hai bên là những dãy phòng, tình hình bên trong thì vô pháp biết được.

Bọn họ tiến vào đại điện, Bố Sâm trước hết quỳ xuống bái lễ thần tượng được thờ trong chính điện. Vừa nhìn qua, Tử Xuyên Tú suýt nữa đã phì cười, ở vị trí trong chính điện mà nhân loại hay đặt Phật tượng, Quan âm tượng, hiện tại có một bức tượng Bán thú nhân cao hơn ba mét. Bức tượng được tạc rất sống động, những biểu tình hiền hòa, vui vẻ của Bán thú nhân đều được thể hiện, xem ra thần linh mà Bán thú nhân tin phụng cũng không phải là thần thánh gì ghê gớm, mỗi một dân tộc đều có thần tượng mà mình sùng bái, chỉ là Tử Xuyên Tú nhìn thấy ở vị trí mà nhân loại đặt thần tượng lại có một bức tượng to lớn toàn thân lông lá thì không khỏi cảm thấy mắc cười.

Gã do dự một chút, vẫn không quỳ xuống theo Bố Sâm, chỉ cung kính khom người bái lễ thần tượng.

"Ngài vì sao không chịu quỳ?"

Đột nhiên đằng sau có thanh âm trầm trọng truyền tới, Tử Xuyên Tú giật mình. Hiện tại võ công của gã tuy không còn nhưng cảm giác mẫn duệ trước đây vẫn còn giữ được, làm sao có người có thể vô thanh vô tức đến sát đằng sau mà gã không hề phát hiện chứ!

Gã quay phắt người, một Bán thú nhân trẻ tuổi vận y phục may bằng vải thô đang đứng trước mặt y, chăm chú nhìn y. Định thần lại, Tử Xuyên Tú quan sát đối phương, Bán thú nhân này dáng vóc không cao, gầy guộc, mày thanh mắt sáng, da trắng, lông tóc cắt tỉa gọn gàng, y phục rất sạch sẽ, tuổi tác chừng như thiếu niên, nhưng cử chỉ khí chất lại tạo cảm giác trầm ổn cho người đối diện.

Tử Xuyên Tú cảm thấy, Bán thú nhân này so với các Bán thú nhân mà gã từng gặp hình như có điểm không giống, thế nhưng không giống chỗ nào thì bản thân không thể nói rõ. So với các huynh đệ đồng tộc dơ bẩn khoác da thú, vác Lang nha bổng vấy máu, bộ dạng của y sạch sẽ lịch sự, màu mắt của y cũng sáng hơn hẳn màu mắt tối sẫm thường thấy của Bán thú nhân. Ngoài ra, da dẻ của y trắng đến mức gần như trong suốt, ẩn ước có thể nhìn thấy máu lưu động trong mạch máu, gây cho Tử Xuyên Tú cảm giác dị dạng.

Thấy Tử Xuyên Tú bất ngờ, Bố Sâm bước tới giới thiệu: "Quang minh các hạ, đây chính là Bố Đan trưởng lão của chúng tôi. Trưởng lão, đây là Quang minh tú do bọn Đức Luân tiến cử với chúng ta".

Tuy đã có dự cảm trước, nhưng lúc Bố Sâm chứng thực, Tử Xuyên Tú vẫn kinh hãi: Bán thú nhân quá trẻ vẫn còn hơi hớm con nít này thật đúng là thiên tài chiến thuật vang danh khắp Viễn Đông, đồng thời là lãnh tụ tinh thần của mấy trăm vạn Bán thú nhân?

Tử Xuyên Tú hít sâu một hơi, trấn định nói: "Bố Đan trưởng lão, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Ngài quá trẻ so với tưởng tượng của tôi".

Bố Đan điềm đạm cười: "Cứ yên tâm, trẻ tuổi không thể truyền nhiễm. Quang minh các hạ, ngài không phải cũng rất trẻ sao? Xin mời theo tôi".

Bố Đan dùng ngôn ngữ nhân loại nói chuyện, hơn nữa nói rất trôi chảy, nhưng không biết sao, trong mắt Tử Xuyên Tú, trên gương mặt tươi cười của y có sự cảm thương vốn không nên có ở thiếu niên. Theo sau y, Tử Xuyên Tú đi về phía dãy phòng bên, gã nhận thấy Bố Sâm thôn trưởng ở lại, không đi theo gã và Bố Đan.

Hai người đi vào một căn phòng nhỏ ở bên đại điện, trong phòng bố trí rất đơn giản, có một bàn trà để tiếp khách theo tập quán của Bán thú nhân. Tử Xuyên Tú thở nhẹ một hơi, vừa rồi đại điện cao rộng gây cho gã cảm giác không thoải mái, hiện tại ở trong căn phòng nhỏ yên tĩnh thế này, gã cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.


Hai người phân chủ khách ngồi xuống, Bố Đan mỉm cười nói: "Quang minh tú, khi nãy ngài vẫn chưa hồi đáp tôi, ngài vì sao không quỳ xuống hành lễ với Áo địch đại thần, vị thần bảo vệ Tá y tộc chúng tôi? Chẳng lẽ ngài hoài nghi thần lực và sự tồn tại của Áo địch đại thần?"

Tử Xuyên Tú trầm ngâm một lúc, lựa chọn phương thức ôn hòa để tránh kích nộ đối phương, đáp: "Tôi tôn trọng Áo địch đại thân mà quý tộc tín phụng, nhưng rất xin lỗi, từ trước đến nay, tôi có tín ngưỡng của riêng tôi, hơn nữa trước mắt tôi chưa tính thay đổi tôn giáo". Nói đến đây, Tử Xuyên Tú nghĩ, kì thật trước giờ bản thân gã chẳng có tín ngưỡng thứ gì.

Bố Đan gật đầu, nói: "Chúng tôi rất tin tưởng, Áo địch đại thần dựng trời mở đất, sáng tạo vạn vật trên thế giới, cũng sáng tạo nên mọi chủng tộc trên thế giới, đối với Tá y tộc chúng tôi mà nói, Áo địch đại thần là chí cao vô thượng". Trong ngữ khí không hề có ý quở trách, giống như là đang giải thích cho chính bản thân mình.

Tử Xuyên Tú mỉm cười, gã biết đối phương là người rất văn minh, bởi vì y hiểu cách tôn trọng tín ngưỡng của người khác.

"Vậy thì Quang minh các hạ, lúc trước thì bộ hạ của ngài đến, giờ thì đích thân ngài đại giá quang lâm, xin hỏi rốt cuộc là vì chuyện gì?"

Ngữ khí Bố Đan ôn hòa, hỏi thẳng vào vấn đề, Tử Xuyên Tú cảm thấy khó mà hồi đáp, gã không thể trực tiếp nói: "Ta đến tìm ngươi để cùng khởi nghĩa được!"

Gã trầm ngâm rồi đáp: "Trưởng lão, ngài ẩn cư nơi thâm sơn, đối với cục thế bên ngoài, không biết kiến giải của ngài thế nào?"

"Tôi không dám nói biết toàn bộ, nhưng ngài muốn nói đến sự kiện nào?"

"Ma tộc bóc lột tàn nhẫn Viễn Đông, dân chúng Viễn Đông hôm nay chết đói nơi nơi, khổ không thể tả".

"Tôi biết". Bố Đan bình tĩnh nói.

"Ở Minh Tư Khắc, Sa Gia, Đỗ Toa hành tỉnh, Ma tộc bắt bớ dân chúng Viễn Đông đi làm phu khai thác mỏ, hoàn cảnh làm việc rất nguy hiểm, mỗi ngày đều chết không dưới ngàn người".

"Tôi biết".

"Trước cửa Viễn Đông tổng đốc phủ ở Đỗ Toa, Tổng đốc Ma tộc là Lỗ Đế dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất giết chết đoàn đại biểu Tá y tộc đến xin giảm thuế, đem thi thể bọn họ bêu ngoài phố".

"Tôi biết".

"Ở Sa La hành tỉnh, quân đội Ma tộc tiến hành trận đại đồ sát kinh hồn, lạm sát bình dân, máu nhuộm đỏ cả Lam hà, thủ phủ hành tỉnh gần như biến thành chốn không người".

"Tôi biết".

Từ đầu đến cuối, ngữ điệu của Bố Đan đều bình tĩnh như thường, phảng phất bọn họ đang đàm luận những chuyện nhỏ nhặt thường ngày, Tử Xuyên Tú kinh ngạc nhìn lão, không nhịn được hỏi: "Trưởng lão, những chuyện đó ngài đều biết? Ngài cho rằng đó là sự thường sao? Là lãnh tụ của Tá y tộc, có người tiến hành xâm hại Tá y tộc như thế, ngài sao có thể ngồi yên mà nhìn chứ?"

Bố Đan than khẽ: "Tôi không phải ngồi yên nhìn, nhưng ngài nghĩ tôi phải làm thế nào đây?"

Tử Xuyên Tú do dự một lúc, quyết định trực tiếp lật bài với y: "Trưởng lão, là nhân vật lãnh tụ của Viễn Đông Tá y tộc, ngài có uy vọng cực lớn trong dân chúng. Vào lúc này, dân chúng Tá y tộc bị đối xử tàn nhẫn, tôn nghiêm của chủng tộc các người bị chà đạp thô bạo, nhiệm vụ của ngài không phải là dẫn dắt dân chúng đứng lên phản kháng hay sao? Cũng như trước đây không lâu, chẳng phải ngài đã dẫn dắt bọn họ chống lại sự thống trị của Tử Xuyên tộc sao?" Nói xong, Tử Xuyên Tú bình tĩnh nhìn Bố Đan, quan sát phản ứng của y.

Bố Đan bình tĩnh đáp: "Quang minh các hạ, nếu như tôi không hiểu sai ý của ngài, có phải ngài muốn khuyên tôi làm phản?"

"Đây không phải làm phản, bởi vì Ma tộc không phải là chính quyền hợp pháp ở Viễn Đông, cũng không phải là chủ nhân của Tá y tộc tự do quang vinh, đây sao gọi là làm phản? Các người chỉ là lật đổ đám ác nhân đang đè đầu cưỡi cổ các người, dùng thủ đoạn tàn bạo để thống trị các người mà thôi".

Gương mặt Bố Đan thoáng nét châm biếm: "Cổ vũ mọi người tay không tấc sắt đứng lên rồi sau đó bị đồ sát sao? Ngài có thấy lão nhân, tiểu hài, phụ nữ trên đường không, ngài muốn bọn họ chiến đấu tới người cuối cùng với Trang giáp thú của Ma tộc sao?"


Tử Xuyên Tú mỉm cười: "Bố Đan trưởng lão, theo như tôi biết, lực lượng trong tay ngài không phải chỉ là đám phụ nữ và lão nhân. Trong Viễn Đông liên hợp quân, ít nhất cũng có năm sáu chục đoàn đội trực tiếp nghe lệnh của ngài, hơn nữa ngài lại được mấy trăm vạn bình dân Tá y tộc ủng hộ, chỉ cần ngài triệu tập, bọn họ lúc nào cũng có thể gia nhập quân đội, không ngừng trở thành Dự bị quân cho ngài. Lại thêm lực lượng trong tay tôi, chúng ta không phải không có hy vọng chiến thắng".

Bố Đan lắc đầu: "Quang minh các hạ, đối với lực lượng trong tay ngài, ta đã nghe nói qua, thế nhưng chỉ bằng vào một bộ phận tàn dư quân đội nhân loại cùng đám bình dân chưa qua huấn luyện, muốn chiến thắng Ma tộc vương quốc cường đại thì đúng là không hiện thực, bọn chúng quá mạnh". Trong mắt Bố Đan lộ thần sắc hoảng sợ, "Quang minh các hạ, ngài đã thấy qua hoàng đế của Ma tộc chưa?"

"Chưa".

"Tôi đã thấy. Lúc bọn chúng tiến vào Viễn Đông, Ma thần hoàng có triệu tập ta cùng các nhân vật lãnh đạo của các chủng tộc quân khác đến gặp, tôi đã tận mắt thấy lão ta, tôi là lần đầu tiên nhìn thấy một người đáng sợ như thế trên thế gian. Lão như có sức mạnh của thần quỷ, chúng tôi vô phép phản kháng. Còn có quân đội Ma tộc, số lượng bọn chúng quá đông quá mạnh, đủ sức hủy diệt cả đại địa!"

Tử Xuyên Tú nghiêm túc nói: "Trung ương thống lĩnh Tư Đặc Lâm của Tử Xuyên gia với binh lực mỏng manh cùng một Mạt y thành nhỏ nhoi mà thủ chắc không bại trước đại quân Ma tộc, Ma tộc tập trung vây công hai tháng vẫn không hạ nổi thành. Đế Lâm của Tử Xuyên gia cũng đơn thương độc mã tiến vào đại doanh Ma tộc, giáp mặt đàm phán với Ma thần hoàng, bức lão phải rút quân giải vây cho Trung ương quân, từ đó có thể thấy Ma tộc không phải không thể chiến thắng, quan trọng là chúng ta phải có quyết tâm!"

Lời nói của Tử Xuyên Tú âm vang có lực, tràn đầy tự tin, gã lần đầu thấy được Bố Đan biến sắc, không còn giữ được vẻ bình tĩnh. Không đợi Bố Đan hồi đáp, Tử Xuyên Tú nói tiếp: "Trên đường đến đây, tôi nhìn thấy hàng hàng bia, trên tấm bia ghi lại sự hi sinh và trả giá của Tá y tộc để bảo vệ Thánh miếu cả ngàn năm nay khiến tôi hết sức kính trọng, kính trọng sự dũng cảm và ngoan cường của tổ tiên các người, bọn họ không biết sợ hãi. Thế nhưng, trên người của trưởng lão, xin thứ lỗi, tôi không cảm thấy được cổ dũng khí không biết sợ hãi đó, nếu như nói, đó là khí khái của Tá y tộc thì tôi có nhận xét, các người đã mất đi dũng khí, sự kiêu ngạo và tôn nghiêm, tổ tiên của các người ở dưới cửu tuyền cũng thấy hổ thẹn vì các người!"

Bố Đan lộ sắc giận: "Quang minh các hạ, ngài là khách nhân của chúng tôi, nhưng ngài không có quyền lăng nhục chúng tôi! Tình huống hiện tại căn bản không giống xưa, kẻ thống trị hiện nay quá mạnh so với trước đây. Hơn nữa lúc này cũng chẳng có kẻ nào đến phạm Thánh miếu, nếu như một khi Ma tộc dám hạ thủ với Thánh miếu, chúng tôi cũng sẽ như tổ tiên của chúng tôi, lấy cái chết để ngăn chặn!"

"Lúc đó đã quá trễ rồi!" Tử Xuyên Tú lập tức nói: "Trưởng lão, thứ cho tôi nói thẳng, xem ra ngài không hiểu hết ý nghĩa của Thánh miếu".

Bố Đan liền bị kích động: "Ngài nói gì? Quang minh các hạ, tôi là người thủ hộ của Thánh miếu, tu hành hơn mười năm tại Thánh miếu, tôi biết rõ từng viên gạch viên ngói, từng đầu cây ngọn cỏ. Tôi dám nói, trên thế gian không ai hiểu Thánh miếu bằng tôi!"

"Xin lỗi, nhưng tôi vẫn phải nói, ngài không hiểu Thánh miếu". Không đợi Bố Đan lên tiếng phản bác, Tử Xuyên Tú nói tiếp: "Vì sao Thánh miếu có địa vị rất cao trong lòng dân chúng Viễn Đông? Vì sao tổ tiên các người phải bỏ mạng để bảo vệ Thánh miếu? Vì sao chứ?"

"Xin lỗi, nhưng ta vẫn phải nói, ngài chẳng hiểu ý nghĩa tồn tại của thánh miếu là gì." Không chờ Bố Đan phản bác, Tử Xuyên Tú cứ bình thản nói tiếp: "Vì sao thánh miếu trong tâm mắt của dân chúng Viễn Đông có địa vị cao như vậy? Vì sao tổ tiên các người đã quên mình bảo vệ nó như thế? Vì sao lại như vậy?"
Bố Đan ngẩn người, y chưa từng bao giờ nghĩ đến vấn đề nà lập tức hồi đáp: "Thánh miếu là thánh địa cung phụng Áo Địch đại thần của chúng ta, chúng ta đương nhiên phải sùng bái nó, bảo vệ nó chứ!"
"Ngài sai rồi, trưởng lão, không phải chỉ là nguyên nhân đó. Thánh miếu có địa vị thần thánh như thế trong lòng các dân tộc Viễn Đông, chẳng phải nó chỉ là một tòa miếu, mà là sự tự tôn và vinh quang của dân tộc. Đó là tượng chinh cho tự do và truyền thống của họ, là thứ gì đó rất đáng trân trọng của họ, là tượng trưng cho sự vật tươi đẹp không thể cắt rời. Mỗi tấc đất nơi đây đều có chôn di cốt của tổ tiên các người, tẩm bao nhiêu máu tươi của họ! Chính vì dũng khí huy hoàng của họ, cho nên thánh miếu mới thần thánh như vậy!"
"Ngài thân là thánh miếu thủ hộ giả, nếu như nhân vì vô tri, yếu đuối, khiếp đảm, hay nguyên nhân nào khác mà đối với hàng trăm vạn nhân dân Tá y tộc bên ngoài đang chịu bao khổ nạn và tồi tàn mà không nghe, không hỏi, không thấy, thì chờ đến khi toàn bộ Viễn Đông biến thành công trường nô dịch và công xã nô lệ, mọi tá y tộc biến thành nô lệ của ma tộc, hay là chết hết rồi, thì cho dù ngài thủ hộ được thánh miếu thì còn có ý nghĩa gì nữa? Nhân dân tín phụng thánh miếu đã không còn tồn tại nữa rồi."
Mặt Bố Đan hết xanh lại tái, phong độ bình tĩnh như không lúc nãy đã không còn. Từ ngữ của Tử Xuyên Tú sắc bén hơn sự tưởng tượng của y, khiến y hoàng toàn không có cách gì phản bác.
Suy nghĩ một hồi, y lên tiếng: "Ta thừa nhận, quang minh các hạ, ngài là diễn thuyết gia hàng đầu, nhưng tình hình hiện thật là ma tộc còn quá cường đại, cho dù chúng ta động viên toàn bộ Viễn Đông, chúng ta vẫn không có cách gì tiến hành đề kháng với toàn bộ ma tộc vương quốc. Không vòng một tuần, bọn chúng đã tồi hủy mọi cánh quân của Tử Xuyên gia. Nếu như chúng ta đứng dậy đề kháng, coi như tự rước lấy sự diệt vong. Nếu như ta chỉ là một tá y tộc chiến sĩ phổ thông, ta đương nhiên có thể nói Không Tự Do, Chi Bằng Chết, nhưng vấn đề chính là, nhất cử nhất động của ta can hệ đến tính mệnh của hơn trăm vạn người. Nếu nhân vì ta lỗ mãng mà dẫn tới toàn bộ tá y tộc bị diệt vong, thì ta sẽ trở thành tội nhân của cả chủng tộc."
"Ma tộc không phải cường đại như ngài tưởng tượng, chính vì các ngài sợ sệt và thối lui, nên mới khiến ma tộc càng phô trương và ngang ngược như vậy. Các ngài càng nhẫn nhịn và lùi bước, chúng càng lấn tới ép các ngài đến bước đường cùng, cho đến khi rơi xuống vực sâu, đến lúc đó có muốn phản kháng thì đã quá trễ rồi. Hơn nữa, ta không nói chúng ta nhất định phải đánh bại cả ma tộc vương quốc, mà tranh thủ nền độc lập nhất định và quyền tự trị hạn chế thì cũng có thể lắm chứ."
Bố Đan kỳ quái hỏi: "Ngai nói như vậy là có ý tứ gì, Quang Minh các hạ?"
"Trưởng lão, ngài đã nhìn thấy nòng nọc trong nước chưa? Đó là một thứ động vật rất bé nhỏ và yếu ớt, trên người không có lớp vỏ cứng, không có gai bén nhọn, bất kỳ con cá nào lớn hơn cũng dễ dàng nuốt gọn. Nhưng trên thật tế, cá lớn không bao giờ ăn nòng nọc, bỡi vì trong thân thể của nòng nọc có ẩn chứa một lượng độc tố, cá lớn ăn chúng vào sẽ bị độc chết. Tình hình hiện giờ, Viễn Đông chúng ta rất giống như một con nòng nọc, còn ma tộc giống như con cá lớn. Nòng nọc muốn đánh bại cá lớn, đích xác là rất khó, nhưng nếu như muốn bảo toàn bản thân từ miệng của cá lớn thì không phải là không có khả năng.
"Ta đã từng ở trong quân của ma tộc, ta biết, ma tộc thật ra không quá chú trọng đến đất đai của Viễn Đông. Bọn chúng thèm muốn dãi đất từ Cổ Kỳ Sơn Mạch đi về phí tây, đó là lãnh thổ phì nhiêu của nhân loại. Hướng tây, tây tiến, không ngừng lấn về tay... đó chính là khát vọng bất biến của ma tộc từ xưa đến nay. Để đoạt từ tay của nhân loại mảnh đất ấy, bọn chúng nhất định phải có một trường đại quyết chiến với nhân loại. Và trước khi chuyện này xảy ra, bọn chúng không muốn tiêu hao lực lượng quân sự của chúng, đặc biệt là khối đất chó ăn đá gà ăn muối này.
"Chỉ cần chúng ta biểu hiện đủ ý chí phản kháng cường liệt và thật lực cứng cỏi, để a tộc ý thức được Viễn Đông không phải là khối thịt mềm để ai muốn cắt muốn xẻo gì cũng được, để chúng biết một khi chúng làm quá đáng, ví dụ như tình hình hiện tại, chúng ta sẽ trở thành những con chó cùn rứt giậu, và cho dù cuối cùng chúng có thể tiêu diệt được chúng ta, tự bản thân chúng cũng phải cái giá rất đắc. Ta nghĩ, khi tính toán thiệt hơn, thượng tầng chỉ huy của ma tộc có không ít kẻ có trí, bọn chúng nhất định sẽ hiểu nắm bắt và buông bỏ những cái gì."
Bố Đan trầm ngâm: "Quang minh các hạ, cái ngài gọi là ý chí phản kháng đủ mạnh đó có phải là chỉ chiến tranh không?"
"Đúng! Phát động một cuộc khởi nghĩa lớn quy mô toàn Viễn Đông, tiêu diệt từ ba mươi đến năm mươi ma tộc đoàn đội trên chiến trường chính diện, đến lúc đó ma thần hoàng sẽ suy nghĩ thật lực của chúng ta, rất có khả năng ông ta sẽ đồng ý đàm phán với chúng ta, thỏa hiệp đáp ứng cho chúng ta quyền tử chủ hạn chế ở Viễn Đông, vì dù gì mục tiêu của ông ta không phải là chúng ta, mà là nhân loại."
"Nhưng không có cái bản lề Viễn Đông nà không có cách gì công kích Ngõa Luân và nhân loại." Bố Đan bình tĩnh nói.
"Chúng ta có thể đáp ứng để a tộc quân đội mượn đường quá cảnh qua đất đai của chúng ta. Chúng ta thậm chí có thể bảo chứng a tộc là đường vận chuyển lương thảo ở hậu phương của chúng được an toàn, khiến cho chúng không có cái lo sát sau lưng khi tiến hành chiến tranh với nhân loại. Còn chúng ta sẽ nhìn thật lực của hai bên tiêu hao từng ngày trên chiến trường, suy nhược hết ngày này qua ngày khác. Chúng ta sẽ thắng về thời gian, tích lũy thật lực của chúng ta từng ngày. Sau đó, chờ cho thật lực của chúng ta đủ mạnh rồi..." Tử xuyên Tú hít một hơi thật sâu: "Một chánh quyền vững mạnh ở Viễn Đông sẽ được kiến lập, mọi chủng tộc - bất luận là tá y tộc, nhân loại, xà tộc, long nhân, tinh linh quái, ải nhân, thậm chí còn có ma tộc - đều nhất luật bình đẳng. Viễn Đông sẽ trở thành Viễn Đông của người Viễn Đông."
Bố Đan nghe mà mắt sáng rực lên, nhưng không nói gì, chỉ im lặng trầm tư một lúc thật lâu. Sau đó, y mới mở lời: "Quang minh các hạ, ngài nói rất dễ nghe, nhưng điều này không thể trở thành hiện thật. Chúng ta bị ép giữa hai gã khổng lồ là Tử Xuyên gia và ma tộc, bọn chúng vô luận là thế nào cũng dễ dàng ép chúng ta thành bột phấn. Muốn phòng thủ cả hai chiến tuyến, thật lực của chúng ta không đủ, nhưng nếu như chúng ta chỉ phòng vệ một phía, thì phía khác sẽ thọc vào lưng chúng ta một đao. Hơn nữa, không có thu nhập từ bên ngoài, chúng ta thật khó sinh tồn độc lập. Viễn Đông khuyết thiếu công nghiệp, đất đai là bần tích, lương thực chỉ miễn cưỡng tự túc."
"Nhưng chúng ta có khoáng sản, khoáng sản vô cùng phong phú! Trưởng lão, ta không phải chủ trương Viễn Đông bế quan tỏa cảng, cách tuyệt với thế giới bên ngoài. Để bổ sung cho sự thiếu thốn lương thực và các nhu yếu phẩm khác, chúng ta có thể mua sắm từ Tử Xuyên gia, dùng quặng sắt và dầu của chúng ta, dùng đá quý và tinh thể đắt tiền của chúng ta. Ở nội địa gia tộc, bọn thương nhân đối với những thứ này khát vọng vô cùng, trong khi đó ở những hành tỉnh sản xuất lương thực, lương thực dư dã của họ chất cao như núi, hoàn toàn có thể giải quyết cái chúng ta cần.
"Và để giải trừ sự uy hiếp từ hai mặt đông tay, chúng ta cần phải lợi dụng sự bình hành về quân lực giữa ma tộc và nhân loại, chính quyền Viễn Đông mới ra đời có thể tuyên bố không tham dự chiến tranh của ma tộc và Tử Xuyên gia, bảo trì địa vị trung lập - đó là về biểu hiện, nhưng thật chất chúng ta có thiên hướng nghiêng về phía Tử Xuyên gia, nhân vì trong tình hình hiện tại, kẻ uy hiếp chúng ta nhiều nhất là ma tộc, chứ không phải Tử Xuyên gia.
"Đương nhiên, cũng có khả năng ma tộc không thể dung cho sự tồn tại của chúng ta, đến đánh chúng ta trước. Một khi tình hình này xuất hiện, chúng ta sẽ được Tử Xuyên gia từ Ngõa Luân chuyển tống ra lương thực và vũ khí trang bị liên miên không dứt. Có được thứ này, cộng thêm sự dũng mãnh của chiến sĩ tá y tộc, chúng ta có thể tổ kiến thế hệ quốc phòng của riêng mình, hoàn toàn có thể đề kháng sự tiến công của ma tộc!"
"Nhưng mà," Tử Xuyên Tú nói quá nhanh, Bố Đan có điểm không thể theo kịp dòng suy nghĩ của hắn: "Những gì ngài nói chỉ là chuyện tình nguyện mà thôi, Tử Xuyên gia vì sao lại muốn viện trợ cho chúng ta? Đối với họ mà nói, thì chúng ta là phản quân, là tử địch."
"Về lợi ích chính trị, không kẻ kẻ địch hay bằng hữu vĩnh hằng. Tử Xuyên gia nhất định sẽ vui nhìn thấy ở phía đông của chúng ta xuất hiện một chính quyền Viễn Đông cường đại. Điều này đối với họ mà nói, thì đem sánh với một Viễn Đông phụ thuộc vào ma tộc rõ ràng là có lợi hơn nhiều. Không những không cấu thành uy hiếp đối với họ, mà còn trở thành một khu vực chiến lược và yểm hộ ngăn cách họ với thế lực ma tộc. Thượng tầng chỉ huy của Tử Xuyên gia cũng không phải toàn là kẻ ngốc, chuyện tốt rõ ràng như vậy họ phải nhìn ra. Vì điều này, họ phải không tiếc dư lực mà ủng hộ, trợ giúp chúng ta, thậm chí còn có khả năng lấy phương thức quân tình nguyện đến viện trợ chúng ta."
Bố Đan không còn lời gì có thể nói, những gì Tú Xuyên Tú trình bày hoàn toàn là tình thật. Y ngẫm nghĩ thêm một lúc, hỏi: "Nhưng mà làm như vậy đối với chúng tôi có gì hay? Chúng tôi tránh thoát khỏi sự khống chế của ma tộc, trở thành phụ thuộc của Tử Xuyên gia sao? Như vậy mọi nỗ lực và hi sinh của chúng tôi trước đó chẳng phải là uổng công hay sao?"
"Trưởng lão, điều hay thì rất nhiều và dễ thấy. Chúng ta có thể thoát khỏi mọi sự khống chế về mặt chính trị của các thế lực ngoại lai đối với chúng ta. Tử Xuyên gia và ma tộc đều không còn có thể đối với chúng ta bằng cách mà trước đây họ đã làm, hay về mặt biểu hiện, vì để thỏa mãn lòng tự tôn của chúng, chúng ta có thể đồng y xưng họ là tông chủ quốc, nhưng về thực chất thì chúng ta sẽ khôi phục truyền thống tự do của Viễn Đông, thoát khỏi một Viễn Đông địa khu bị nô dịch, tự tạo một chính phủ tự trị ở địa phương."

"Nhưng chúng ta bị kẹt giữa hai đại thế lực, thứ bình hành này có thể duy trì được bao lâu? Năm năm, hay là mười năm sau, ai có thể bảo chứng chính quyền của chúng ta không bị Tử Xuyên gia hay là ma tộc dễ dàng đánh đổ và chiếm lĩnh?"
"Trưởng lão, sự bần cùng và suy nhược của Viễn Đông ngày nay đại đa số là do các kẻ thống trị bóc lột từ nhiều đời, kể cả Tử Xuyên gia hay là ma tộc đều bóc lột tàn khốc với chúng ta mà tạo thành. Chúng ta có tài nguyên vô cùng phong phú, chúng ta có tuyến giao thông thông suốt đông tây đại lục, lương thực của chúng ta có thể tự cấp tự túc được - chúng ta khuyết thiếu cái gì? Cái gì chúng ta cũng không khuyết thiếu hết!
"Chỉ cần chúng ta đạt được độc lập về chính trị, chỉ cần chúng ta có thể chịu được sự khó khăn trong những buổi đầu giành được độc lập, qua vài năm, hay ít nhất là trong vòng năm năm, bằng phương pháp tiếp thu công nghiệp từ bên ngoài vào, chúng ta có thể từng bước đề cao năng lực và sức mạnh kinh tế của chúng ta, chúng ta sẽ giàu có hơn ngày nay gấp nhiều lần.
"Chúng ta có tá y tộc chiến sĩ và long nhân quân đoàn tổ thành vô cùng cường đại, là lục quân rất thiện chiến. Đến lúc đó, đừng nói gì Tử Xuyên gia, ngay cả ma tộc cũng không dám xâm phạm lãnh thổ của chúng ta. Chúng ta sẽ trở thành thế lực lớn thứ tư trên đại lực, cùng ma tộc, Tử Xuyên, Lưu phong ba nhà giành thế đứng riêng ở một góc trời!"
Bố Đan không nói gì nữa, y chớp chớp mắt, nhìn ra sau lưng Tử Xuyên Tú dường như suy nghĩ rất lung. Nơi đó ngoài tường trắng xóa, không có cái gì nữa, nhưng y nhìn rất xuất thần, biểu tình trên mặt vô cùng phong phú, đầu mày lúc thì giản lúc thì nhíu, dường như bức tường đá trắng đó đang diễn ra câu chuyện vô cùng hấp dẫn vậy.
Tử Xuyên Tú không nói gì nữa, hắn tự rót một chung trà đưa lên miệng uống. Hiện giờ những gì cần nói gã đã nói hết, chỉ là chờ xem đối phương quyết định thế nào nữa thôi. Trong miếu im lặng như tờ, bên ngoài trời đã về đêm, bóng tối đen xì xì, và gã cũng nghe được những hàng cây đang rì rào bàn tán.
Trải qua thật lâu, Bố Đan trưởng lão thở một hơi dài, nói với Tử Xuyên Tú: "Thật là tiếc, Quang Minh các hạ, đối với kiến nghị của ngài, ta chỉ có thể nói lời cự tuyệt."
Tử Xuyên Tú cảm thấy bất ngờ, trong quá trình thuyết phục vừa rồi, gã cảm thấy đối phương rất hứng thú, gã không tiếc thất lễ, hỏi: "Nếu như không mạo muội, ta có thể hỏi là vì sao không? Đây là chiến tranh giải phóng tá y tộc a, đối với các người mà nói thì là cơ hội nghìn năm có một để giúp các người tránh thoát ách thống trị và xiềng xích từ hàng trăm năm nay!"
"Quang Minh các hạ, hai trăm năm trước, Tử Xuyên Vân cũng nói những lời y như ngài vậy. Ông ta cũng nói từ trong nanh vuốt của ma tộc giải phóng cho chúng ta. Chính vì lời hứa đó, binh sĩ của chúng ta và nhân loại kề vai tác chiến, phản kháng ma tộc, chúng ta đã không hề oán hận phụng hiến hết huyết nhục và linh hồn của binh sĩ chúng ta, phụng hiến huyệt dịch tối thuần chánh và quý nhất của chủng tộc chúng ta, nhưng kết quả thì sao? Những gì chúng ta phụng hiến, đổi lại là sự thống trị hai trăm năm của Tử Xuyên gia quý tộc.
"Hai trăm năm sau, lại có một nhân loại chạy đến nói với chúng ta: Hãy tin ta, ta cấp cho Viễn Đông các người độc lập!. Con người đó chính là một tướng lĩnh cao cấp của Tử Xuyên gia, tên của hắn là Lôi Hồng. Chúng ta tin hắn, chúng ta lần nữa quật khởi phản kháng, liều chết kháng chiến.
"Một năm trước, tại bến Xích Thủy cách đây không đến ba trăm công lý, vì để ngăn chặn quân đội của Tử Xuyên gia tiến về phía thánh miếu, các nông dân các tộc cầm côn bổng, cuốc xẻng đã chống lại quân đội Tử Xuyên gia trang bị tinh lương, kịch chiến suốt mười tám giờ, chiến tử ba mươi mốt vạn người.
Binh sĩ của chúng ta bị thiết giáp kỵ binh của Tư Đặc Lâm đạp thành vụn thịt, phụ nữ người già trẻ em của chúng ta bị Đế Lâm mà các ngươi sùng bái làm thần tượng đó thiêu thành than, cả làng, cả thành thị bị đồ sát.
"Chúng ta đã trả cái giá qua lớn như vậy, nhưng chúng ta không hề bỏ cuộc. Một dân tộc để giành được giải phóng, có thể làm mọi thứ. Những thứ có thể làm chúng ta đã làm hét rồi, ai cũng không thể nói chúng ta không đủ dũng cảm, không đủ kiên cường, hi sinh chưa đủ triệt để.
"Nhưng bánh xe lịch sử quay vòng, chúng ta lại lần nữa bị nhân loại minh hữu bán đứng, Lô Hồng đem toàn bộ Viễn Đông dâng hai tay a tộc, là thứ để hắn gia quan tiến tước.
"Mấy chục vạn sinh mệnh và máu huyết của tướng sĩ, sự nỗ lực của mấy trăm vạn người, một nghìn năm khát vọng và mong chờ tự do, mọi thứ mọi thứ... thành quả mà chúng tôi chiến đầu bằng máu xương lại bị ma tộc dễ dàng tiếp thu, để rồi chúng tôi phải đánh la đánh trống nghênh tiếp những kẻ hủy diệt chính mình đến."
Tự thuật loại lịch sử thê thảm và thống thiết như vậy, giọng nói của Bố Đan không hề đề cao và kích động gì, vẫn bình đạm và ung dung như cũ. Nhưng qua tư thế ngồi nghiêm của y, thần tình bình tĩnh của y, âm điệu hơi run của y, ánh mắt đen sâu của y, không thứ gì là không phủ trùm sự thống khổ và hối hận trầm trọng, ngàn vạn lời nói cuối cùng chỉ đúc kết thành một câu: "Chúng ta bị nhân loại các ngươi bán đứng nhiều lần rồi!"
Bố Đan vô cùng lễ độ, không có bất cứ lời gì xúc phạm hay ác ý đối với Tử Xuyên Tú. Nhưng Tử Xuyên Tú vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, lần đầu tiên trong đời gã cảm thấy xấu hổ vì mình là nhân loại. Gã không nghĩ ra được lý do gì để biện hộ ình, trước sự thật lịch sử đầy máu và nước mắt bày ra trước mắt, dùng bất kỳ ngôn từ nào để biểu bạch sự chân thành của bản thân đều thiếu lực và lố bịch vô cùng.
Bố Đan tiếp tục nói, mặt hiện nụ cười: "Hiện giờ, Quang Minh các hạ ngài lại lần nữa đến khuyên chúng tôi tiếp tục chiến đấu, dùng nhục thể và máu huyết của binh sĩ chúng tôi để làm tiềng phong cho chiến tranh giữa nhân loại và ma tộc, giúp cho Tử Xuyên gia tiếp tục mở mang bờ cõi hay sao? Quang Minh các hạ, ngài vừa rồi đã so sánh Viễn Đông chúng tôi như một con nòng nọc, và chúng tôi lại thích ví nó như một cục xương hơn, còn Tử Xuyên gia và ma tộc..." Bố Đan ngừng lại trầm ngâm một chút, đột nhiên hỏi Tử Xuyên Tú: "Quang Minh các hạ, ngài đã thấy hai con chó vì giành cục xương mà đánh nhau hay chưa?"
Tử Xuyên Tú hiểu ý tứ của y, những vẫn thật thà hồi đáp: "Rồi, ta đã thấy rồi."
"Như vậy," Bố Đan thong thả hỏi: "Vậy cục xương đó có tham chiến không?"
Tử Xuyên Tú nghẹn họng không nói được gì.
Bố Đan thở dài nói: "Quang Minh các hạ, chúng tôi mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi." Câu nói này một lời mà hai nghĩa, biểu kỳ y không nguyện ý tham gia vào chiến tranh giữa nhân loại và ma tộc, và cũng xảo diệu có ý đuổi khách. Tử Xuyên Tú đứng dậy, thi lễ, nói: "Hôm nay rất cao hứng được gặp trưởng lão, thật là vinh hạnh phi thường, tại hạ được dạy dỗ nhiều điều lắm. Trưởng lão, nếu lúc nào đó ngài cải biến chủ ý, ta lúc nào cũng hoan nghênh ngài."
Bố Đan đứng dậy, mỉm cười nói: "Ta cũng thế, hôm nay ta cũng được học hỏi nhiều điều, rất tiếc là không thể đáp ứng yêu cầu của ngài.
"Quang Minh các hạ, ngài là một người rất có tư tưởng, nếu như sau này rãnh rỗi, xin thường đến thăm, ta rất muốn giao lưu với ngài thật nhiều." Y đứng dậy cầm đèn dầu đưa Tử Xuyên Tú ra khỏi cửa miếu.
Tại cửa miếu, Bố Sâm thôn trưởng mang theo mấy bán thú nhân đang chờ Tử Xuyên Tú bước ra. Tử Xuyên Tú hướng về phía Bố Đan nói: "Ngài bất tất khách khí nữa, tiễn đến đây là được rồi. Trưởng lão, ta có một câu định nói."
Bố Đan mỉm cười: "Xin chỉ dạy."
Tử Xuyên Tú dùng giọng nói trầm thấp cất tiếng: "Một dân tộc muốn bước lên con đường tự do, dù sao cũng phải trả một cái giá rất đắt." Nói xong, hắn vái dài Bố Đan, chuyển thân theo mấy bán thú nhân dẫn đường rời khỏi đó. Toàn thân Bố Đan chấn động, tiếp theo đó trấn định lại, đứng nguyên tại chỗ sững sờ, nhìn hút theo thân ảnh ốm o của Tử Xuyên Tú đang khuất dần trong trời đêm trên con lộ nhỏ.
Trên đường trở về, tâm tình của Tử Xuyên Tú rất xấu, gã mang trong lòng sự hi vọng tràn trề lặn lội đường dài tới đây, kết quả đã bị đối phương cự tuyệt rồi.
Tử Xuyên Tú sầu muộn không vui, những cậu thanh niên bán thú nhân dẫn đường lại nhìn hắn với thứ nhãn thần rất sùng bái, khiến cho gã kinh ngạc: "Các ngươi sao vậy?"
"Đại nhân, ngài không biết, chúng tôi tiếp và tiễn rất nhiều ngươi đến gặp trưởng lão. Trưởng lão chưa bao giờ tiễn ai ra tới cửa lớn thế này, ngay cả lần trước các thủ lĩnh của mười ba bộ tộc tá y của chúng tôi cùng đến tham bái thánh miếu, trưởng lão cũng chỉ tiễn họ tới cửa điện là thôi. Đại nhân, ngài là người đầu tiên trưởng lão tiễn đến cửa lớn đó, ngài là một đại nhân vật hả?"
Tử Xuyên Tú cười nhưng không đáp, tuy đề nghị bị cự tuyệt, nhưng ở trong con mắt của trưởng lão Bố Đan kiêu ngạo đó, bản thân gã cũng còn có chút ít phân lượng. Điều đó cũng khiến cho lòng tự tôn đã tổn thương của gã được an ủi.
Ở đầu thôn, Bạch Xuyên cùng mọi người đã đang cầm sẵn đuốc chờ gã. Nhìn gã trở về, không những bọn bộ hạ an tâm, mà ngay cả thân dân cũng an tâm không kém. Gã đi lâu như vậy, bộ hạ của gã đã sớm sốt ruột đến bốc khói, hết người này đến người khác như hung thần ác sát thực hiện các loại uy hiếp với thôn dân. Những sự uy hiếp này nếu thực hiện hết, thì ngay cả quân đoàn của ma tộc cũng ứng phó không nỗi. Điều này lưu lại ấn tượng rất sâu đối với các bán thú nhân trong thôn, bọn họ đua nhau cầu mong vị Quang Minh Tú không quen không biết đó "rớt cọng lông" nào trên địa bàn của họ, nếu không thì toàn bộ thôn dân ở đây đều gặp phiền phức to hết rồi.
Bạch Xuyên bước tới trước hỏi: "Đại nhân, đàm phán tiến hành ra sao rồi?"
Tử Xuyên Tú lắc đầu, nói: "Bố Đan trưởng lão không thể đáp ứng thỉnh cầu của chúng ta."
Bạch Xuyên lạc quan nói: "Không hề gì, trước đây không có họ hiệp trợ, chúng ta không phải là nhất mực làm rất tốt hay sao? Chúng ta dù sao cũng sẽ tiếp tục làm, cho đến khi đánh đổ ma tộc thì thôi!"
Tử Xuyên Tú cười hàm tiếu nói: "Đúng, chúng ta sẽ tiếp tục làm tiếp như vậy." Miệng gã thì nói vậy, nhưng lòng rất rõ, nếu như không có vị Bố Đan trưởng lão đó hiệp trợ, không có khởi nghĩa toàn dân với quy mô cực lớn của Viễn Đông, không có liên hợp quân các chủng tộc Viễn Đông cho đến giờ còn lưu lại bên trận doanh của ma tộc trở giáo đánh một đòn, nếu như chỉ dựa vào cánh quân nhân loại nhỏ bé do gã thống soái mà muốn đánh bại ma tộc vương quốc thì chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày.
La Kiệt cũng bước tới hỏi: "Đại nhân, trời đã tối quá rồi, chúng ta đi đêm nay hay là sáng mai mới đi?"
Tử Xuyên Tú ngẫm nghĩ một lúc, đáp: "Chúng ta hạ trại ở ngoài thôn vậy. Sáng ngày mai rồi hãy khởi trình."
Đêm đó, các binh sĩ nhân loại chia nhau dựng lều chỏng ở khoảng không ngoài bìa rừng nghỉ ngơi. Trời vào khuya, khi mọi người đều tiến nhập vào giấc mộng ngọt ngào, thì Tử Xuyên Tú vẫn trằn trọc bâng khuân trở mình trên tấm thảm dày hành quân. Lần đầu tiên, gã bắt đầu hoài nghi về sự thành công trong nỗ lực sáng tạo sự nghiệp của mình. đọc truyện mới nhất tại .
Bản thân gã có phải là đánh giá quá cao đối với sự tàn bạo của ma tộc, đánh giá qua thấp sự nhẫn nại đối với sự tàn bạo của các chủng tộc Viễn Đông không? Bọn họ có thể nhẫn nhục chịu ách áp bức hơn hai trăm năm của quý tộc nhân loại, vì sao lại không nhịn thêm ma tộc áp bức trăm năm nữa? Sự thống trị của ma tộc mới bắt đầu, dân tộc Viễn Đông đã quen sự nhẫn nại. Nếu so với dựng cờ khởi nghĩa, bọn họ thích chờ đợi và xem xét hơn. Bọn họ ôm lấy hy vọng, chờ đợi kẻ thống trị ngày mai sẽ nhân từ hơn hôm nay, ngày mốt sẽ nhân từ hơn ngay mai... Vì hi vọng này, họ có thể nhẫn chịu mọi nỗi thống khổ và tai nàn trước mắt. Nếu như dân tộc Viễn Đông ôm tâm trạng như thế này với tỷ lệ phổ biến, thì Tử Xuyên Tú biết rằng: gã hoàn toàn không có cơ hội.
Trong chiến lược mà hắn suy xét, thì bán thú nhân, xà nhân, long nhân cũng các chủng tộc Viễn Đông chiếm địa vị rất trọng yếu. Một khi giao phong chính diện với ma tộc, bọn họ sẽ trở thành hậu phương vững chắc nhất có thể dựa vào, đồng thời là nguồn bổ sung binh lực, cũng như tạo thành sự uy hiếp cực lớn đối với hậu phương của ma tộc. Nhưng bọn họ nếu đứng về phía ma tộc, gã nhất định sẽ bại, và mọi chiến sĩ theo gã sẽ chiến tử cho đến hết. Gã hiện giờ có nên kết thúc ngay trò hài kịch này lại hay không?
Trong nhất thời, Tử Xuyên Tú nghĩ được rất nhiều điều, và không có cách gì ngủ đươc. Gã khoác áo ra ngoài, ánh trăng sáng ngần treo trên rừng cây đen xì, đêm tĩnh lặng như mặt nước hồ. Doanh trại của quân gã dưng ở bìa rừng, bên kia là thôn xóm đang chìm trong giấc ngũ, bên nữa là rừng cây tĩnh lặng, rồi một bên là chốn hoang dã, còn một bên nữa, ánh trăng chiếu sáng ngời trên con lộ nhỏ, dẫn về phía thánh miếu.
Nhìn vầng trăng tròn vằng vặc, Tử Xuyên Tú nghĩ đến Tử Xuyên Trữ, nhớ đến dung mạo tú lệ của nàng, lòng nhói đau trầm muốn, nao nao tận cõi lòng. Gã biết, bản thân đã không còn là gã thiếu niên đa sầu thiện cảm nữa. Vận mệnh đầy khổ nạn và sự từng trải cùng bao truân chuyên đã luyện cho tâm linh trong con người trẻ tuổi của gã biến thành bình tĩnh không xao động như ông già gần đất xa trời rồi. Gã đã cho rằng mình đã sớm quên Tử Xuyên Trữ rồi, nhưng đến tận ngày nay, gã mới hiểu rằng, gã không thể nào chống lại sự dụ hoặc của tình cảm, có chăng là trong những ngày tháng bận rộn nhung mã, chút tư niệm đó bị vùi sâu trong sâu tận nội tâm. Và để cho trong đêm trăng sáng và tròn này, cảm tình đột nhiên thức dậy, cường liệt không cách gì áp ức, khiến cho gã mơ về nơi xa ấy, diễn lại từng khúc hoan ca...
A Trữ à, lúc này đây, cách nhau hàng nghìn dặm, nàng có phải là đang ngẩn đầu nhìn minh nguyệt đến xuất thần hay không?
Đến lúc này, mọi đại nghiệp hoàng tráng đều bị gã vứt bỏ lại phía sau. Điều duy nhất gã muốn hiện giờ là bỏ hết bỏ hết, trở về đế đô nhìn cô nương tâm ái của mình lần cuối cùng. Gã đã ngầm ra quyết định, sớm ngày mai khởi trình, sau khi trở về Bố Lô thôn, phát ọi người phí đi đường, giải tán bộ đội, dẫn mọi người từ tiểu lộ phản hồi nội địa của Tử Xuyên gia. Còn gã, sau khi trở về đế đô gặp Tử Xuyên Trữ lần cuối cùng, cáo biệt Tư Đặc Lâm và Đế Lâm, sau đó rời khỏi đế đô, tìm một chỗ nào đó vắng vẻ xa cách trong nội cảnh của gia tộc, mai danh ẩn tích sống cuộc đời bình đạm qua ngày. Dù sao thì võ công của gã cũng đã mất, không còn thích hợp cho chém giết trên chiến trường nữa, những tài phú tích lũy lại đã đủ cho gã sống cuộc đời không lo lắng gì cho sinh hoạt nữa rồi.
Quyết định xong chủ ý này, gã cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, giống như quẳng đi khối đá nặng trên đầu. Đúng vậy, mỗi một con người đều có vận mệnh riêng của mình. Nếu như các dân tộc Viễn Đông tự chịu ách áp bức bóc lột của ma tộc, thì cứ để cho họ vậy đi! Gã không phải là chúa cứu thế, không tất yếu phải để tâm lo lắng cho họ về điều này.
Gã yên tâm trở về trướng ngũ khò, tiếng ngáy vang như sấm rền.
Sáng sớm hôm sau, đội ngũ bắt đầu lên đường trở về. Do buông bỏ đại sự trong tâm và đầu, Tử Xuyên Tú nhẹ nhõm phi thường, cưỡi trên lưng ngựa chỉ điểm cảnh sắc dọc đường, ra vẻ hứng thú vô cùng. Bọn bộ hạ nhìn thấy trưởng quan có tâm tình tốt như vậy, tự nhiên cũng có suy đoán riêng, đều cho rằng trong việc đàm phán với thánh miếu, Tử Xuyên Tú đã đạt được thu hoạch rất lớn.
Đội ngũ đi trên đường núi, do khu vực này không sợ đội tuần tra của ma tộc, cho nên không cần che giấu bản thân, cho nên mọi người rất yên tâm, cao hứng hát hò vui nhộn. Đột nhiên, phía sau đội ngũ có tiếng vó ngựa vang lên rất rõ ràng, kỵ binh đãm nhiệm hậu vệ chạy lên báo cáo; "Một bán thú nhân kỵ mã đang chạy về phía chúng ta!"
Tử Xuyên Tú chợt động tâm, lệnh cho đội ngũ dừng lại. Trong ánh nắng sớm, một bán thú nhân kỵ sĩ xuất hiện ở đầu kia của tiểu lộ, ngay từ còn rất xa y đã gọi: "Quang minh các hạ, thỉnh dừng bước." Bọn binh sĩ tránh ra một đường lộ, để cho y giục ngựa chạy thẳng đến trước mặt Tử Xuyên Tú. Tử Xuyên Tú nhận ra y, đó là anh chàng đã dẫn đường cho gã vào thần miếu chiều qua. Y buông người xuống ngựa, bước nhanh đến trước Tử Xuyên Tú, hành lễ: "Quang Minh đại nhân, Bố Đan trưởng lão của chúng tôi thỉnh ngài quay lại, có sự tình khẩn yếu cần thương lượng."
Tử Xuyên Tú kỳ quái hỏi: "Có biết là sự tình gì không?"

Bán thú nhân kỵ binh không biết, y chỉ vô cùng cố chấp và thỉnh cầu Tử Xuyên Tú cùng y quay về một cách rất đáng thương, nói là trưởng lão dặn dò, có sự tình rất khẩn yếu, cần bàn với Quang Minh đại nhân ngài. Tử Xuyên Tú đang do dự, bán thú nhân Đức Luân trong đội ngũ đã bước ra nói: "Nếu như trưởng lão đã nói như vậy, thì Quang Minh Tú chúng ta hay là quay lại một chút đi, không mất bao nhiêu thời gian đâu."
Đức Luân là ân nhân cứu mạng của Tử Xuyên Tú, gã không thể không nễ mặt y, gật đầu nói: "Thôi được." Rồi lệnh ọi người quay đầu trở lại.
Mọi người đến cửa thôn, không tiến vào mà dừng lại cửa thôn một chút, rồi đi thẳng trên con đường hướng về thánh miếu, khiến cho bán thú nhân trong thôn đua nhau ra cản trở, nói không thể để cho nhiều binh sĩ vũ trang như vậy tiến vào.
Lúc này Bạch Xuyên mới nói với họ: "La Bố Đan trưởng lão của các ngươi thỉnh Quang Minh đại nhân của chúng ta tới. Chúng ta là tùy tùng của đại nhân, nếu như không cho chúng ta tới, đại nhân của chúng ta cũng không tới nữa - các ngươi ở đó mà liệu đấy!" Nói xong nhìn đối phương trợn mắt há mồm, không biết làm sao cho phải, nàng vô cùng đắc ý. Những ngày trước đây trong thôn này, thôn trưởng Bố Sâm đã nói với nàng những lời như vậy. Hiện giờ nàng dường như trả lời đám lão nhà quê này những lời ý hệt, để rồi nhướn mặt vui sướng không có cách gì hình dung.
Kết quả không còn ai ngăn trở nữa, đoàn người của Tử Xuyên Tú đến thẳng thánh miếu. Để biểu hiện sự tôn trọng đối với thánh miếu, khi đi qua rừng bia đó, Tử Xuyên Tú lệnh ọi người xuống ngựa bộ hành. Khi tiến vào miếu, gã chỉ mang theo Bạch Xuyên, La Kiệt và Đức Luân ba người, những người khác đều lưu lại bên ngoài chờ.
Bố Đan trưởng lão, Bố Sâm thôn trưởng đều ở cưa miếu nghênh tiếp họ. Tử Xuyên Tú chú ý thấy vị lãnh tử trẻ tuổi bán thú nhân của Viễn Đông này có sắc mặt thập phần nghiêm trọng. Còn về vị Bố Sâm thôn trưởng tính nóng như lửa kia thì càng hiện vẻ da lông trên người như bốc cháy tới nơi.
Và thế là Tử Xuyên Tú biết, nhất định có một chuyện gì đó đã phát sinh. Gã cố ý làm ra vẻ không nhìn thấy, chậm rãi giới thiệu thân phận của La Kiệt và Bạch Xuyên, còn về Đức Luân thì từ sớm trong liên hợp quân của Viễn Đông mọi người đều đã nhận thức rồi, tự nhiên phải hàn huyên một phen. Mọi người cùng nhau hết "Cửu ngưỡng cửu ngưỡng, thất kính thất kính, đại danh của ngài như sét đánh bên tai" rồi thì đua nhau nhường ghế ngồi "Thỉnh ngài ngồi trước, thỉnh ngài ngồi trên.... Không không, phải mời ngài trước mới phải..." Sau khi phân chủ khách xong, dâng trà...
Dưới sự cố ý khách khí của Tử Xuyên Tú, quá trình này được tiến hành rất dài. Tử Xuyên Tú thấy Bố Sâm thôn trưởng gấp đến nỗi hai mắt muốn bay ra rồi, cái mặt đen xì to lớn đó giờ đã đỏ chót, trán không ngừng ứa ra mồ hôi như hạt đậu. Y mấy lần định nói gì đó, đều bị Bố Đan ở bên cạnh dùng nhãn thần ngăn lại.
Chờ mọi lời khách khí của mọi người nói nhiều rồi, kỳ thật Tử Xuyên Tú cảm thấy đùa với họ thỏa mãn rồi, mới từ từ hỏi: "Trưởng lão triệu chúng tôi tới, không biết có gì chỉ giáo?"
Không chờ Bố Đan hồi đáp, Bố Sâm nóng tính đã buột miệng nói: "Không xong rồi, đại sự không xong rồi! Ma tộc muốn hạ thủ với thánh miếu của chúng ta rồi!"
Bố Đan nhìn y trách móc, bảo: "Bố Sâm, trước mặt quý khách ngươi quá thất lễ rồi." Bố Sâm người cao vóc lớn như vậy không ngờ vô cùng sợ sệch vị bán thú nhân trẻ tuổi nhỏ người này, dạ dạ liên hồi, rồi không dám hó hé gì nữa.
"Sự tình là thế này, sáng sớm hôm nay chúng ta vừa tiếp được tin tức thông tri từ các thôn xóm tá y tộc phụ cận, nói là ma tộc trú trát ở Minh Tư Khắc hành tỉnh đã kéo hơn 73 đoàn đội thẳng tiến về phía chúng ta. Căn cứ vào biểu hiện dọc đường và phương hướng hành động của chúng, thì rất có khả năng bọn chúng đang kéo tới thánh miếu."
Tử Xuyên Tú nhíu mày: "Điều này không có lý do gì, ma tộc không phải là ngốc, cho nên phải biết nếu chúng hạ thủ với thánh miếu, thì sẽ nhận được hậu quả như thế nào. Cho dù ma tộc vì lợi mà mờ cả lý trí, nhưng dù nói thánh miếu là thánh địa của Viễn Đông, nhưng căn cứ những gì ta nhìn thấy, thứ cho lời nói mạo muội của ta rằng, trong miếu không hề có thứ gì đáng giá để cho bọn chúng kéo từ xa xôi tới đây mà xâm chiếm cả!"
Bố Đan và Bố Sâm đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Bố Đan lên tiếng: "Quang Minh các hạ, ngài có điều không rõ rồi. Trong thánh miếu không những cung phụng phật tượng của Áo Địch đại thần và tro cốt của tổ tiên anh liệt các đời của chúng tôi, mà còn cất giấu thánh vật truyền từ thời viễn cổ do chúng thần lưu lại cho tá y tộc chúng tôi. Thánh vật đó được tổ tiên chúng tôi lưu truyền lại, nó có ma lực thần bí không thể nào ngờ, giá trị không thể tính được. Đây vốn là cơ mật tối cao của tá y tộc chúng tôi, nhưng không hiểu vì sao ma tộc lại hiển nhiên biết được rồi."
Tử Xuyên Tú kinh ngạc hỏi: "Viễn cổ thời đại? Ngài không phải nói, cho đến bây giờ..."
"Đúng, là thời đại của chúng thần!" Bố Đan nói từng lời một, trong ngô ngữ mang theo vẻ kiêu ngạo vô cùng: "Áo Địch đại thần tứ dư bảo vật cho tá y tộc chúng tôi, chúng tôi nhất mực bảo quản chu đáo, đây chính là vinh quang vô thượng mà đại thần ban cho toàn thể tá y tộc chúng tôi!"
Trên đại lục, hầu hết các chủng tộc trên mọi miền đều có một truyền thuyết rất chung, là ở thời đại rất xa xưa rồi, đã từng tồn tại những năm tháng giống như trong thần thoại vậy. Trong thời đại này, trên đại địa tồn tại chúng thần, bọn họ xây dựng những kiến trúc cao chọc trời, bọn họ trên thì có thể bay tới trời xanh, dưới có thể xuống tới đáy biển đen xì, thậm chí có thể chớp mặt đi cả ngàn dặm, đến quần tinh lấp lánh trên trời. Bọn họ thần thông quảng đại đến mức độ không thể ngờ, họ có thể hô phong hoán vũ, không gì là không thể, có vũ khí cực kỳ đáng sợ, đó là những luồng ánh sáng cực nóng hoặc là ngọn lữa hình nấm chớp mắt có thể hủy diệt đại địa và trời không.
Đối với mọi người hiện giờ mà xét, điều đó đương nhiên là thần thoại cực kỳ hoang đường rồi. Nhưng mà, điều khiến các học giả về lịch sử không có cách gì giải thích chính là vì sao mỗi chủng tộc, chẳng những là bán thú nhân, nhân loại, long nhân, xà tộc, ái nhân, thậm chí là ma tộc tự coi là rất cao siêu cũng có truyền thuyết tương đồng nhau như vậy, có chẳng là chỉ khác biệt một chút vậy thôi. Ví dụ như nói, mỗi chủng tộc đều kiên trì nói với con cháu của mình rằng dân tộc của mình là con dân chính thống của thần, thậm chí ma tộc còn chẳng hề ngượng khi tự xưng luôn là "Thần tộc", và thời đại thần kỳ trong truyền thuyết đó được xưng là thời đại của chúng thần, hay là thời đại thần thoại.
Các vị nhân loại đưa mắt nhìn nhau, đều nhận ra sự kinh dị trong ánh mắt của đối phương. Họ không những cả kinh vì trong thánh miếu còn tồn tại bảo vật lưu truyền từ thời đại của chúng thần, mà còn kinh ngạc là vì Bố Sâm chịu đem bí mật kinh người này nói cho họ biết. Tử Xuyên Tú đã ngầm đoán được nguyên nhân, bỡi vì hễ dùng lễ đối với người, thì tất có chuyện cầu. Hay nói theo cách của Tử Xuyên tú gã, thì "Không có gì mà cứ cười hì hì, thì không gian cũng trộm."
Gã hỏi: "Vậy ra, trưởng lão, ngài gọi chúng tôi quay lại là vì cái gì?"
Bố Đan thở dài: "Điều này quả thật rất khó mở lời. Quân của ma tộc đến quá đột nhiên, cự li của bọn chúng hiện cách thánh miếu không quá năm ngày lộ trình, trong khi đó quân bổn thổ của Viễn Đông như đoàn đội số 1, số 3 và số 7 của Minh Tư Khắc còn cách đây tới hơn 500 công lý. Ta đã phái người đi thông tri cho họ, nhưng bọn họ nhất định là không kịp đến chi viện trước khi ma tộc đến.
"Vì để chờ đến khi quân đội của chúng ta trở về, ta đã hạ đạt lệnh tập kết động viên với các thôn trang gần đây. Nhưng tình hình cũng như ngài thấy đó, chỉ sợ chiến tranh đã hủy diệt gần hết nam đinh của chúng tôi rồi. Những tráng niên nam tử của chúng tôi đại đa số đều tham gia Viễn Đông liên hợp quân, trong thôn chỉ còn lại người già, phụ nữ và trẻ con, và một số tiểu tử non tơ chưa hề có kinh nghiệm quân sự. Bằng vào họ, không có cách gì ngăn chặn ma tộc tiến về thánh miếu. Hiện giờ, trong khuôn viên trăm dặm, quân đội chính quy có năng lực chiến đấu duy nhất chính là vệ đội do Quang Minh các hạ ngài thống lĩnh mà thôi.
"Quang Minh các hạ, lúc này là lúc sinh tử tồn vong của thánh miếu, ta khẩn cầu ngài và bộ hạ của ngài trợ cho chúng ta một tay, cùng bảo vệ thánh miếu. Toàn bộ Viễn Đông đều sẽ cảm tạ hành vi của ngài!" Nói xong, Bố Đan đúng dậy xá dài Tử Xuyên Tú. Đằng sau y, Bố Sâm cũng đứng dậy, cũng làm lễ vô cùng long trọng.
Tử Xuyên Tú đứng dậy trả lễ, nhưng không lên tiếng. Trước mặt là cơ hội cực tốt để thu phục nhân tâm, nhưng Tử Xuyên Tú không dám đáp ứng ngay: Nhiệm vụ này thật tế quá gian hiểm. Căn cứ và tính toán thông thường, năng lực tác chiến của các binh sĩ ma tộc mạnh hơn nhân loại nhiều. Một đoàn đội ma tộc có lực chiến đấu tương đương khả năng chiến đấu của một sư đoàn năm nghìn người của nhân loại. Chỉ đơn thuần dựa vào vệ đội 50 người của gã, cộng thêm đám già trẻ đàn bà chỉ biết gõ nồi đánh trống hư trương thanh thế, gã hoàn toàn không có chút gì nắm chắc.
Phảng phất như nhìn được sự đắn đo của gã, Bố Đan lên tiếng: "Quang Minh các hạ, chúng ta không phải chính diện đấu nhau với ma tộc. Cái chúng ta cần làm là trì hoãn, ngăn trở hành động của chúng, giành lấy thời gian cho quân đội chúng ta trở về. Chúng tôi không ép vào chỗ khó yêu cầu ngài liều mạng đến một binh một tốt cuối cùng với ma tộc. Ngài chỉ cần làm tới mức có thể làm mà thôi, nếu như ngài cảm thấy có nguy hiểm, thì có thể thối lui trước. Chúng tôi sẽ không thể trách ngài, bỡi vì dù sao ngài không phải là người của tá y tộc chúng tôi, không có nghĩa vụ mạo hiểm như thế vì chúng tôi."
Tử Xuyên Tú hỏi: "Trưởng lão, ngài nếu như biết mục tiêu của ma tộc là bảo vật gì đó trong thánh miếu, sao không mang bảo vật đó di chuyển đi?"
Bố Sâm lập tức cự tuyệt: "Chu vi quanh thánh miếu, mỗi tấc đất đều chôn di cốt của tổ tiên chúng tôi. Họ vì bảo vệ nơi này mà thà chết không khuất phục. Ta tuyệt không để bọn khốn ma tộc binh tiết độc lăng mộ thần thánh của họ! Huống chi, là kẻ thủ hộ thời hiện tại của thánh miếu, nếu như ta làm như vậy, thì ta không có mặt mũi nào gặp lại các vị tiền bối. Nếu như hành động bảo vệ cuối cùng thất bại, ta sẽ cùng tồn vong với thánh miếu." Ngữ khí của y hiện ra vẻ cố chấp không cho phép nghi ngờ.
Tử Xuyên Tú trợn mắt há mồm. Gã không thề ngợ Bố Đan trưởng lão xem có vẻ lý trí như vậy, là người có tư duy khai sáng lãnh đạo cho toàn bộ tá y tộc ở Viễn Đông như vậy mà cũng có mặt cố chấp, cứng rắn vô cùng. Là một vị chỉ huy quân sự, mỗi quyết sách đều phải lựa chọn từ sự suy xét kỹ càng bằng lý trí, chứ không phải bằng cảm tình hay là lòng tin mù quáng. "Ta cùng thánh miếu tồn vong" xem có vẻ hào ngôn tráng ngữ, nhưng có vẻ thích hợp hơn khi xuất phát từ miệng của binh sĩ phổ thông hay là một kẻ đầy dũng khí, chứ nếu phát ra từ tướng lĩnh cao cấp chịu trách nhiệm trọng đại như thế, thì không thể nào nhận được lời xưng tụng ngợi khen rồi. Y cần phải tư duy theo lối tích cực hơn, linh hoạt hơn nữa kìa. Tá y tộc hiện có thật lực thuộc về thế yếu, nếu như sau này trong tác chiến mà vẫn mang trong lòng mô thức tư duy gần như là đổ khuôn đóng nền như vậy, thì bọn họ sẽ mãi mãi chịu thua thiệt, và thua thiệt lớn nữa là đằng khác.
Tử Xuyên Tú thu hồi tư tưởng của mình, so với chuyện tương lại, tình thế cấp bách trước mắt cần được đầu tư suy nghĩ cách giải quyết hơn. Trong phòng không có người nào nói, mọi ánh mắt đều tập trung lên người gã, chờ gã ra quyết định. Gã nhìn được sự mù tịt trong ánh mắt của Bạch Xuyên và La Kiệt, rõ ràng là bất luận là gã ra quyết định thế nào, hai người họ sẽ chấp hành không hề do dự. Gã cũng cảm giác được nhãn thần lo lắng của Bố Sâm và Bố Đan hai người. Gã cuối cùng nhìn đến lão bằng hữu Đức Luân của mình, y nhất mực không lên tiếng, nhưng ánh mắt lưu lộ sự cầu xin khẩn thiết.
Tử Xuyên Tú minh bạch rồi, thân là thành viên của tá y tộc, Đức Luân vô cùng quan tâm đến mệnh vận của thánh miếu, nhưng y không nói lời nào, bỡi vì y không nguyện ý lợi dụng thân phân ân nhân cứu mạng cho gã để can thiệp vào quyết sách của gã, để gã hoàn toàn tự do ra quyết định lựa chọn. Sự hiểu biết sâu sắc này khiến Tử Xuyên Tú vô cùng cảm động.
"Trưởng lão, chúng ta nguyện ý cùng ngài chung vai tác chiến, vì bảo vệ cho thánh miếu mà ra một phần sức lực yếu ớt của mình."
Bố Đan trưởng lão mừng ra mặt, cười tươi nói: "Quá tốt rồi! Cảm ta ngài, Quang Minh các hạ. Có ngài và các bộ hạ dũng cảm của ngài gia nhập, chúng tôi tự tin sẽ đánh lui bọn ma tộc tiến phạm!"
"Ta ngược lại không tự tin như vậy..." Tử Xuyên Tú tự nhủ trong lòng, nhưng miệng thì lại nói: "Như vậy, trưởng lão, liên quan đến chuyện đánh trận này như thế nào, ngài có kế sách gì hay không?"
"Có đấy, xin chờ một chút." Bố Đan đứng dậy ra ngoài, một lát sau quay lại, trên tay đã có thêm một tấm bố trắn. Chờ y mở tấm bố ra, Tử Xuyên Tú mới thấy trên đó có vẽ màu đầy những đường to nhỏ. Thì ra đó là một bức địa đồ vẽ tay. Bố Đan chỉ lên mặt địa đồ: "Thỉnh Quang Minh các hạ ngài xem, điểm tròn to màu đen này vị trí của thánh miếu. Hôm nay tình báo cáo cáo, hiện giờ tiền phong của ma tộc đã xuất hiện ở chu vi quanh Đa Mã thôn. Đa Mã thôn chính là ở đây, điểm màu hồng này."
Tử Xuyên Tú nheo mắt, gã đã quen với những địa đồ chuyên môn quân dụng, nhất thời chưa quen với loại địa đồ vẻ tay của bán thú nhân, không có tiêu ký rõ tỷ lệ và địa danh, chỉ có mấy đường vẽ và tiêu ký đơn giản. Nhìn một hồi, các quân quan của nhân loại bấy giớ mới phản ứng được, La Kiệt hô lên cả kinh: "Vậy bọn chúng chẳng phải là quá gần thánh miếu rồi sao? Chỉ sợ chỉ dùng hai ngày đường là đến rồi!"
Bố Sâm giải thích: "Đây chỉ là cự li theo đường thẳng, trên thật tế thì đường đi của chúng tôi ở đây quanh co khúc khuỷu, hầu hết là đường núi, lại kinh qua vùng rừng núi Duy Tư Đỗ, rất nhiều địa phương căn bản không thể đi qua. Bọn chúng phải vòng qua khe sau của Long Nha sơn, rồi vòng tiếp một đoạn dài mới tìm được bến phà đi qua sông. Do đó, chúng ta có ba bốn ngày chuẩn bị."
Tử Xuyên Tú lại quan sát trên địa đồ thật lâu, sau đó ngẩng lên hỏi: "Như vậy, trưởng lão, kế hoạch của ngài là thế nào?"
"Quang Minh Tú, vẫn theo cách cũ của tá y tộc chúng ta, phân ra hợp kích." Bố Đan bắt đầu giới thiệu với Tử Xuyên Tú và mọi người kế hoạch của y.
Giai đoạn I là đem mấy trăm bán thú nhân chiến sĩ có thể tập kết được trong tay, chia làm mấy đội chia ra tập kích tự do, lợi dụng ưu thế quen thuộc địa hình triển khai tập kích và đánh du kích quấy nhiễu ma tộc, tận lực giảm thiểu sĩ khí của ma tộc, kéo dài thời gian tiến tiến của chúng.
Giai đoạn II, nếu như hành động quấy nhiễu không thể ngăn trở sự tiến lên của quân đội ma tộc, thì chờ ma tộc tiến nhập vào Thiên Xích nhai có địa hình hiểm yếu, tập trung mọi lực lượng du kích đã xuất kích trở về đây thủ cứng, chính diện công kích tiền quân của ma tộc, cho đến khi quân tăng viện của phía nhà đến.
Bố Đan bổ sung: "Đương nhiên, trong giai đoạn 1, nếu như ma tộc chịu sự đả kích của chúng ta tự động rút lui, như thế thì quá tốt."
Mọi người đều gật đầu, nhưng đều biết khả năng này không lớn.
"Ta minh bạch rồi." Bố Đan chưa nói dứt thì Tử Xuyên Tú đã hiểu ra. Hắn nghĩ đến khi Tư Đặc Lâm tiến vào Vân tỉnh, gặp phải sự tập kích quấy nhiễu suốt ngày đên, xem ra là xuất phát từ một tay kế mưu của Bố Đan trưởng lão đây. Trong điểm của loại hình tác chiến này không phải ở chỗ tiêu diệt lực lượng của địch nhân, mà là thông qua việc không ngừng tập kích khiến đối phương mệt mỏi, sĩ khí và ý chí tác chiến của đối phương bị tồi hủy.
Cái hay là có thể phát huy sự linh hoạt trong phương pháp tác chiến phân tán, những lúc tất yếu có thể hợp lực hình thành lực lượng kiên cường, thích hợp cho thật tế địch mạnh ta yếu trước mắt. Tử Xuyên Tú nghĩ, Bố Đan tuy nhiên về mặt tư tưởng chiến lược hơi bị cứng nhắc, nhưng về an bài chiến thuật cụ thể thì là một người rất chủ động và linh hoạt.
Mọi người lại thảo luận thêm một lúc về sự an bài nhân vi, vũ khí và chỉ huy, phương pháp liên hệ cũng như những tình tiết tác chiến cụ thể. Tử Xuyên Tú nhìn sâu vào Bố Đan, hỏi vấn đề tối hậu và trọng yếu nhất: "Trường lão, theo như ngài vừa nói, thôn dân vũ trang của chúng ta, hay là những quân đội Viễn Đông ứng mệnh đến tăng viện, một khi đã chính thức giao chiến với ma tộc rồi, ngài có biết là có ý nghĩa gì hay không?"
Cơ mặt của Bố Đan co rút vô cùng thống khổ, nhưng ngữ điệu rất bình tĩnh: "Quang Minh các hạ, tối qua ngài đi rồi, ta nhất mực không ngũ được, nghĩ nhiều rồi, hôm nay cho dù không phát sinh chuyện ma tộc nhập xâm thánh miếu, ta cũng phải mời ngài trở lại. Lời của ngài nói rất đúng, một dân tộc muốn được giải phóng và tự do, nhất định phải trả một cái giá rất đắc."
Do đó, không chỉ vì bảo vệ thánh miếu của chúng tôi, mà còn bảo vệ con cháu sau này của chúng tôi, vì đất đai và tự do của chúng tôi, và hơn nữa vì mệnh vận ngàn năm của tá y tộc chúng tôi..." Y trầm mặc trở lại, bắt đầu tìm kiếm những từ ngữ thích hợp để biểu đạt nhiệt huyết và tâm tình đang sục sối phi đằng trong tim.
"Chúng tôi không ngại tử chiến!" Bán thú nhân Bố Đan cất giọng vang dội.
Mọi người đều trầm mặc, trong sự trầm mặc này ẩn tàng một thứ kiêu ngạo và quyết không vì cuộc sống chó trâu mà cúi đầu. Trong sự tĩnh lặng khiến người ta kính trọng đó, chỉ nghe giọng nói không cao nhưng vô cùng rõ ràng của Tử Xuyên Tú: "Vậy thì chiến đấu thôi!"
-o0o-

Bình Luận (0)
Comment