Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 45


Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 10: Tam kiệt hội ngộ.
-----oo0oo-----
Chương 1: Ám dạ sát cơ .

Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu



Đêm khuya ngày 15 tháng 2 năm 782, vào lúc Đế Lâm và Tư Đặc Lâm chia tay, trong một hẻm nhỏ tối đen ở Đế đô, một nữ tử trẻ tuổi đang cấp tốc bôn đào. Thân h́nh nàng nghiêng về trước, mũi chân điểm liên tiếp xuống đất di chuyển, tốc độ rất nhanh hệt như thân thể không chạm đất. Cư dân ở trong nhà hai bên hẻm từ cửa sổ nh́n ra chỉ có thể thấy một bóng ảnh loáng qua rồi biến mất.

Nàng dừng bước trước một ngôi nhà b́nh thường trong hẻm, quay đầu quan sát một lúc mới bước tới cửa, gơ nhẹ lên cửa ba tiếng, đợi một chút lại gơ tiếp hai tiếng.

"Kẹt", cánh cửa sắt nhẹ nhàng mở ra, Lâm Vũ đứng ở cửa.

Nh́n thấy người bên ngoài, Lâm Vũ thở nhẹ, kéo nàng ta vào trong.

"A Địch, thế nào rồi?" Trong ngữ khí của nàng không giấu được sự lo lắng.

Cơ Văn Địch cởi nón xuống, không đáp.

Lâm Vũ lùi một bước: "Bọn người nhị thúc?"

"Hiến binh đă phong tỏa hiện trường, đâu đâu cũng là hiến binh của Giám sát thính, có rất nhiều cao thủ, tôi không dám đến gần. Bọn chúng cho nhiều người mang cáng đến, tổng cộng..." Cơ Văn Địch lo lắng nh́n Lâm Vũ: "Tổng cộng mười bốn cái cáng, đều dùng vải trắng phủ kín cáng".

"Mười bốn cái cáng..." Lâm Vũ lẩm nhẩm, đột nhiên đau nhói ngực, thân thể không thể khống chế run lên. Phế phủ của nàng đă bị nội thương, đêm nay tao ngộ nhân vật thần bí đó, vơ công cao không tưởng, chính là nàng chưa từng gặp qua cao thủ như thế, chưởng lực chưa đánh trúng người, chưởng phong đă khiến nàng trọng thương.

Không khí trong pḥng yên tĩnh, tuyết bám trên nón treo trên tường trong không gian ấm áp của căn pḥng tan chảy nhỏ xuống đất tích tích. Lâm Vũ từ từ đi đến cửa sổ, không khí lạnh lẽo bên ngoài phà vào. Lâm Vũ đưa tay mở khăn trùm đầu, lộ ra dung nhan thanh lệ thoát tục, ngẩng lên nh́n bầu trời đêm, hai mắt mờ lệ: "Nhị thúc, người chẳng lẽ bỏ con đi rồi sao?"

Lâm Vũ lẩm nhẩm tự nói, cũng không ḱ vọng có người hồi đáp, hai mắt nhắm lại, nước mắt chảy dài trên má. Đêm 15 tháng 2 năm 782, dưới t́nh huống Tử Xuyên gia tộc vẫn chưa phát giác nhưng bọn họ v́ ngộ hội mà đă giành được thắng lợi vô cùng to lớn. Nhân vật thứ hai của Lưu Phong gia, đệ đệ của gia trưởng đương đại Lưu Phong Tây Sơn, Tổng tham mưu trưởng Lưu Phong quân đội kiêm Tư lệnh Viễn Kinh vệ thú quân, Đại đốc quân Lưu Phong Lộ, khi theo Lưu Phong Sương bí mật tiềm nhập Tử Xuyên gia để tiến hành thực địa trinh sát, đột nhiên tao ngộ cao thủ thần bí đánh lén, táng mạng trong Đế đô thành. Cùng bỏ mạng với lăo c̣n có mười ba cao thủ trong vệ đội của Lưu Phong Sương. Không những như thế, chiến tích huy hoàng của Tử Xuyên gia đêm nay c̣n bao gồm đánh trọng thương địch nhân hàng đầu của Tử Xuyên gia, người được xưng là đệ nhất danh tướng, chính là Lưu Phong Sương.

Lưu Phong Sương lạc trong huyễn cảnh, không biết bên ḿnh rốt cuộc đă sơ hở ở điểm nào? Hai cao thủ thần bí đó, bọn họ rốt cuộc là ai? Bọn họ v́ sao truy cản bên ḿnh? Cho dù Lưu Phong Sương trí tuệ tuyệt luân, cũng không thể nào lư giải được chuyện này. Nàng chấn kinh, lần này hành tung xâm nhập Tử Xuyên gia vô cùng cẩn mật, thế mà lại bị người phục kích, c̣n có kẻ đuổi giết ḿnh v́ mười vạn tiền thưởng. Là ai lớn gan dám hạ độc thủ với ḿnh như thế?

Nếu như ḿnh chết đi, kẻ nào sẽ có lợi nhất? Lưu Phong Sương tuy không thể lư giải toàn bộ sự t́nh, nhưng nàng hiểu, ngoài Tử Xuyên gia, phía sau nàng c̣n ẩn tàng địch nhân đáng sợ. Manh mối duy nhất của nàng đó là: người này tất nhiên có địa vị cao ở Lưu Phong gia, bằng không từ đâu biết được hành tung của nàng.

Đại ca Lưu Phong Thanh? Nhị ca Lưu Phong Minh? Hay là tam ca Lưu Phong Ba? Trong đầu Lưu Phong Sương nhất nhất bài trừ, cảm thấy đều không giống. Nàng biết, ba người bọn họ đều hận nàng, bản thân là nữ tử nhưng lại có tài hoa quân sự hiếm có, nhưng bọn họ càng sợ nàng, nàng nắm trong tay thực chiến quân đoàn cường đại nhất Lưu Phong gia, quyền thế kiêu nhân, một khi sự t́nh bại lộ th́ kẻ chủ mưu chắc chắn mất mạng. Bọn họ phải biết, bản thân nàng không có quyền thừa kế, không tạo thành uy hiếp với bọn họ, hơn nữa bọn họ vô luận là ai kế thừa tổ nghiệp đều cần nàng giúp đỡ củng cố chính quyền, chống cự sự uy hiếp của Tử Xuyên gia từ phía đông. Mạo hiểm lớn để làm một việc không có lợi, ba người bọn họ đều không ngu đến thế. Nhưng cũng khó nói, có lúc ngu xuẩn của người ta khó mà dùng lư để suy luận.

Phụ thân lâm bệnh nặng, không thể xử lư sự vụ, trong Viễn Kinh thành, ba ca ca ai cũng có thực quyền, minh tranh ám đấu, trong Viễn Kinh thành lúc nào cũng căng thẳng. Mỗi lần tranh đấu đến không thể thu tay, đều là thúc thúc Lưu Phong Lộ đứng ra điều giải. Hiện tại thúc thúc mất rồi, ai sẽ đóng vai người ḥa giải đây?


Lần trước lúc về Viễn Kinh, nàng thấy phụ thân nằm trên giường bệnh, tinh thần nàng bị đả kích rất lớn. Phụ thân trước mặt nàng đă ốm đến mức không giống con người, chỉ c̣n lại da bọc xương, mỗi lần phụ thân nhắm mắt th́ chẳng khác ǵ người chết. Phụ thân suy nhược tựa đầu giường khuyên dụ ba con trai cường tráng: "Phải đoàn kết, Lưu Phong gia tộc phải đoàn kết nhất trí mới có thể sinh tồn. Các ngươi là huynh đệ cốt nhục thân sanh, thủ túc không được tương tàn, Lưu Phong gia phải dựa vào nỗ lực của mọi người. Vô luận ai nắm quyền cũng được, muội muội các ngươi là trụ cột của Lưu Phong gia, phải tin nó..."

Chứng kiến t́nh cảnh đó, Lưu Phong Sương xúc động khóc ṛng. Đây là phụ thân sao? Tám năm trước, phụ thân c̣n suất lĩnh một đội quân nhỏ, từ Đa lôn hồ đánh thẳng đến dưới Đế đô thành, mạo hiểm muốn diệt Tử Xuyên gia khiến thế giới chấn kinh. Hiện tại lăo nhân hơi thở yếu ớt này, thật là đại danh tướng phong hoa hùng khí, tinh minh mạnh mẽ, được mệnh danh "Lưu Phong hồ li" năm xưa sao?

Nhưng tâm tư của phụ thân không được đám con trai thấu hiểu, ba huynh trưởng của nàng ngồi nghe mà biểu t́nh đều mất kiên nhẫn. Trong mắt bọn họ, đây bất quá là một lăo già sắp chết, đầu óc hỗn loạn, ăn nói hoang đường mà thôi.

Bọn họ đáp ứng cho xong chuyện: "Biết rồi!" Sau đó vội vă xách đít đi, bỏ lại một nữ tử cùng một lăo nhân sắp chết ngồi nh́n nhau, nước mắt chảy dài.

Phụ thân thật đă già rồi, Lưu Phong Sương nghĩ, cục diện phải định thôi. Trong ba ca ca, tuy không có ai là nhân tài ưu tú, nhưng chọn ra một người để nắm đại quyền th́ vẫn tốt hơn cứ để ba người tranh đấu lẫn nhau. Nàng đă tính toán, trước khi đại cử tiến công Tử Xuyên gia, nàng và nhị thúc phải tranh thủ về Viễn Kinh một chuyến, nói rơ với phụ thân, vô luận là chọn ai nắm quyền, nàng cũng trung thành phụ trợ người đó, hy vọng như thế sẽ khiến phụ thân hạ quyết định. Nhưng không ngờ vào thời điểm này, nhị thúc lại mất mạng một cách kỳ lạ ở Đế đô.

Kế hoạch của Lưu Phong Sương bị đảo loạn, mỗi lần bản thân xuất chinh đều do nhị thúc liệu định hậu phương. Nhị thúc tuy không có tài hoa quân sự bạt tụy nhưng thúc ấy làm việc cẩn thận, quan trọng hơn nữa đó là thúc ấy làm người chính trực, bối phận cao, rất có uy vọng trong tộc, có thúc ấy trấn ở hậu phương, mấy ca ca đều ngoan ngoăn hơn nhiều. Nhưng hiện tại không c̣n thúc ấy, quân b́nh thế lực trong nội bộ Lưu Phong gia đă bị phá vỡ, biến động lớn cũng sẽ xảy ra, nếu như không trừ diệt địch nhân ẩn nấp đằng sau, bị một mối nguy ŕnh rập ở bên, nàng thật vô pháp xuất binh tấn công Tử Xuyên gia.
truyện từ
"Hỏng bét rồi..." Lưu Phong Sương bất giác than thở.

Vệ sĩ duy nhất may mắn c̣n sống trong đêm này là Cơ Văn Địch, thấy tiểu thư than thở, không nhịn được lên tiếng an ủi: "Sự t́nh vị tất quá xấu, trong mười bốn cái cáng đó nói không chừng có thi thể của hai kẻ địch, có khả năng Đại đốc quân đánh bại bọn chúng, sau đó...sau đó..."

Cơ Văn Địch không nói tiếp được, đă qua nửa canh giờ, nếu người bên ḿnh có thể đào thoát, tự nhiên sớm đă đến tập trung ở nơi bí mật này. Bọn họ đến hiện tại c̣n không đến, chỉ có hai khả năng, một là toàn bộ đă chiến tử, hai là đă bị bắt, mà với thân phận của Lưu Phong Lộ, bị bắt sống c̣n thảm hơn chiến tử.

"Đại nhân, thân thể ngài tôn quư, không thể mạo hiểm ở đây, chúng ta lập tức trở về đi! Nơi này quá nguy hiểm, cao thủ trong Đế đô thành quá nhiều, ngài đă thụ thương, một ḿnh tôi không nắm chắc bảo vệ an toàn cho tiểu thư. Chúng ta lập tức ra khỏi thành hội hợp cùng quân ḿnh! Ở đó có hai vị đại nhân Tịch Á và Anh Mộc Lan, có thể bảo đảm an toàn cho ngài. Đại nhân, ngài...ngài có nghe tôi nói không?"

"Cộc cộc cộc" Hai người đồng thời quay đầu nh́n, ngoài cửa vang lên tiếng gơ cửa ngoài ư liệu, đầu tiên là ba tiếng, ngừng một chút lại có hai tiếng, đúng là ám hiệu bọn họ ước định.

"Đi mở cửa, Cơ Văn Địch!" Lưu Phong Sương phân phó, tay phải đă cầm kiếm.

Cơ Văn Địch cẩn thận ra mở cửa, cửa vừa mở thân h́nh lui nhanh như chớp, kiếm cũng rời vỏ.

Hai nam tử mặc hắc y bước vào nhà, nh́n thấy Lưu Phong Sương, một nam tử cúi người thi lễ: "Đại nhân". Tuổi người này c̣n trẻ, vai rộng eo thon, thân thể tráng kiện, động tác linh hoạt, vừa nh́n đă biết là cao thủ. Y là Vệ đội trưởng Anh Mộc Lan của Lưu Phong Lộ. Người c̣n lại chỉ tùy tiện gật đầu, hờ hững chào: "Đại nhân", hắn thuộc dạng thấp, cằm lơ thơ vài sợi râu, hai mắt đen ng̣m lạnh lùng, mái tóc lù xù dày rậm, dáng đi uyển chuyển như mèo không phát ra tiếng động. Hắn nh́n Cơ Văn Địch có vẻ nhạo báng nhưng không lên tiếng, không biết sao, Cơ Văn Địch rất ghét tên khốn này, nh́n thấy hắn là thấy đáng ghét. Hắn gọi là Tịch Á, là cao thủ số một của tổ chức bí mật Thập tự quân do Lưu Phong Sương sáng lập.

"Không biết đại nhân nửa đêm triệu tập chúng tôi đến, có ǵ phân phó?"

"Lộ đại nhân đă chết rồi". Lưu Phong Sương nói dứt khoát.

"Cái ǵ?" Anh Mộc Lan vô cùng kinh hăi: "Chuyện này không thể...A, xin lỗi, đại nhân, nhưng..." Lưu Phong Sương vẫy tay ra hiệu cho Cơ Văn Địch thuật lại sự t́nh vừa phát sinh.

Anh Mộc Lan đổ lệ: "Hạ quan thất chức rồi, không thể bảo vệ đại nhân...thỉnh đại nhân trách phạt". "Ngươi không có sai," Lưu Phong Sương cảm thương nói: "Người sai lầm chính là ta".

Gió thổi ù ù qua cửa sổ, thổi vạt áo trắng của nàng bay lất phất, nàng đứng trước song cửa, thân ảnh nhỏ nhoi phảng phất như bị bóng đêm nuốt chửng. Mấy bộ hạ của nàng không ai lên tiếng, nh́n sau lưng Lưu Phong Sương, trong thoáng chốc, bọn họ lần đâu tiên cảm thấy, đại nhân kiên cường của họ hiện quá tiều tụy, quá mệt mỏi rồi. Trong truyền ngôn, nàng hào xưng là quân sự gia cùng thống soái kiệt xuất nhất của Lưu Phong gia, là nhân vật gần như truyền ḱ, nhưng thực tế, nàng dù sao cũng là một nữ tử yếu ớt, gánh nặng trên vai nàng quả thật quá trầm trọng.

"Tịch Á, Thập tự quân đến bao nhiêu người?"


Tịch Á không lên tiếng đáp, im lặng đi đến cửa đưa tay mở cửa, Cơ Văn Địch kinh hăi hô khẽ: "A!"
Trên con đường trước cửa, hơn bốn mươi hán tử đứng nghiêm chỉnh bốn hàng, bọn họ có cao có thấp, phục sức khác nhau, có người mặc áo tơi, có người khoác áo choàng, có người đội nón rộng vành đi tuyết, có người giả dạng b́nh dân phổ thông. Nh́n h́nh dáng bên ngoài, bọn họ không có điểm nào khác biệt khiến người ta chú ư. Tuy nhiên, giữa bọn họ lại có một điểm thống nhất: mỗi người đều đứng rất thẳng, mặt không biểu t́nh nh́n về phía trước, ánh mắt vừa sáng vừa lạnh, sự trầm ổn lạnh lẽo đó khiến người ta hăi sợ. Cho dù bên ngoài tuyết đang đổ dày, chỉ cần thêm một bước là có thể tiến vào dưới mái ngói chắn được tuyết, nhưng mặc cho gió lạnh thấu xương, tuyết phủ trắng cả người, vẫn không ai di chuyển. Cửa nhà mở ra, trưởng quan của bọn họ xuất hiện nhưng bọn họ vẫn không có phản ứng, không có động tác chào hay mở miệng hô, phảng phất trước mặt bọn họ không có ǵ phát sinh. Lưu Phong Sương nh́n bọn họ, trong ánh mắt lộ ra nét tán thưởng. Đây là Thập tự quân do chính nàng huấn luyện, lănh nhược băng sương, vững như bàn thạch, nàng gật gật đầu, Tịch Á không nói năng ǵ tự động bước tới đóng cửa lại.
Lưu Phong Sương nh́n Anh Mộc Lan: "Anh Mộc Lan, lần này lại khổ cho ngươi rồi".
Anh Mộc Lan khom người: "Đó chính là vinh hạnh của hạ quan, thỉnh đại nhân cứ phân phó".
Lưu Phong Sương từ cửa sổ xoay người lại: "Lưu Phong gia đă chết một người, lấy máu trả máu, Tử Xuyên gia cũng phải chết một người".
"Tiểu thư!" Cơ Văn Địch kinh hô. Tổng trưởng phủ của Tử Xuyên gia có trọng binh trú thủ, pḥng vệ sâm nghiêm, hơn nữa đại doanh Trung ương quân ở gần đó, có chủ ý ám sát Tử Xuyên Tham Tinh th́ chẳng khác ǵ t́m chết. Nàng không dám lên tiếng ngăn cản, Lưu Phong Sương một khi đă quyết định th́ tuyệt không thay đổi.
Anh Mộc Lan cũng chấn kinh, nh́n qua Tịch Á, phát hiện biểu t́nh Tịch Á vẫn băng lănh bất biến, tṛng mắt đen lộ nét trào phúng, phảng phất hỏi: "Sợ rồi sao?"
Y trầm ổn hồi đáp: "Đế đô là đại bản doanh của địch nhân, đại nhân ngài gánh vác hưng vong của tộc ta, hạ quan không yên tâm để đại nhân ở đây cùng số ít hộ vệ. Thỉnh đại nhân đi trước một bước, việc giết Tử Xuyên Tham Tinh để báo cừu cho Đại đốc quân cùng huynh đệ, xin giao cho hạ quan làm". Lưu Phong Sương mỉm cười: "Có đảm sắc, không hổ là người đi theo thúc thúc. Ngươi sai rồi, ta không hề tính chuyện sai ngươi đi giết Tử Xuyên Tham Tinh. Đế đô tổng trưởng phủ pḥng vệ chu mật, mấy người các ngươi đi chỉ là mất mạng vô ích".
"Đại nhân, ý của ngài là..."
"Ngoài Tử Xuyên Tham Tinh, c̣n có một người có huyết thống thuần chánh Tử Xuyên gia, hơn nữa chỗ người đó không có pḥng vệ". Lưu Phong Sương nh́n mây đen che kín trời, cảm giác lồng ngực nóng hừng hừng, hệt như có ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong.
Nàng ho khẽ một tiếng, đưa tay chùi khóe miệng, ḷng tay dính máu đỏ tươi.
Nàng im ĺm dấu bàn tay vào ống tay áo, quay người nói với Tịch Á: "Dẫn theo người của ngươi theo ta".
* * *
Tuyết cứ im ĺm lúc đổ lúc ngưng, trong căn gác tránh tuyết bên cửa thành, binh sĩ thủ thành rất kinh hăi nh́n một dạ khách khắp người trắng tuyết, vừa kiểm tra chứng minh thư của gă, vừa nh́n gă nói: "Nghe nói ngươi từ Ngơa Luân về, tuyết lớn thế này, đường nhất định rất khó đi phải không?"
Tử Xuyên Tú vỗ vỗ tuyết bám trên áo tơi, mỉm cười hồi đáp: "Vẫn đi ổn!" Thông qua kiểm tra của vệ binh, gă chầm chậm đi trên nhai đạo Đế đô. Đế đô nhai đạo trắng xóa trong tuyết, cảnh vật tiêu điều, các cửa tiệm đă sớm đóng cửa, người đi đường vô cùng thưa thớt, cả cảnh sát Trị bộ thiếu tuần đêm cũng lười biếng rúc đầu vào áo ấm ngồi bên đường, chẳng ai thèm nh́n Tử Xuyên Tú đến hai lần. Ai mà nghĩ được, người khoác áo tơi thong thả đi trên đường tuyết giữa khuya lại là tội phạm được treo thưởng cao nhất ở Tử Xuyên gia.
Nh́n nhai đạo quen thuộc tuyết trắng phau phau, bậc cấp thân thiết khi nhỏ không biết đă chạy nhảy bao nhiêu lần, cảnh xưa khiến tâm t́nh Tử Xuyên Tú bồi hồi, như vui như buồn, tả không ra tư vị.
Gă thoải mái đi một hồi, nh́n thấy bên đường có một lữ quán nhỏ c̣n mở cửa liền vào thuê một căn pḥng. Rất nhanh, gă lại đi ra, trên người đă thay đổi y phục, bộ đồ nhuốm bụi đường xa đă được thay bằng trường sam trắng tinh khiết, bên ngoài vẫn khoác chiếc áo tơi đi tuyết cũ, đầu đội nón rộng vành che kín mặt.
Đi khỏi cửa lữ quán, gă trước hết đi t́m Tư Đặc Lâm. Trên cánh cổng nhà Tư Đặc Lâm c̣n dán "Bạch đầu đáo lăo, bách niên hảo hợp".
Đôi liễn hồng đă phai màu. Tử Xuyên Tú cảm khái: Tạp Đan gả cho Vân Thiển Tuyết, Tư Đặc Lâm cuối cùng cũng kết hôn rồi. Ông trời cứ thích trêu chọc người có t́nh, chỉ là không biết tân nương tử của Tư Đặc Lâm có phải Lư Thanh không? Tức th́, cảm giác thế sự tang thương biến ảo lại xộc lên đầu gă.
Gă do dự một chút, gơ cửa nhà Tư Đặc Lâm. Gơ một lúc mới có một lăo đầu da mặt nhăn nheo ra mở cửa, khi nh́n thấy thân ảnh xa lạ khoác áo tơi đứng ngoài, lăo lộ biểu t́nh cảnh giác: "Cậu t́m ai?"
Khi trước đến nhà Tư Đặc Lâm chưa từng gặp lăo già này, Tử Xuyên Tú mỉm cười lộ ra hàm răng trắng: "Xin hỏi Tư Đặc Lâm đại nhân có nhà không?" Gă cố ư biến đổi giọng nói thành khàn khàn, mô phỏng thần thái ṭ ṃ lẫn khiếp sợ của người thôn quê lần đầu đến thành thị. Lăo đầu đó liền lộ thần thái ngạo mạn, sẵng giọng: "Ngươi là ai?"
"Tôi là bà con ở quê...là con trai của mẹ vợ ông anh họ con bà bác Tư Đặc Lâm đại nhân..."
Không đợi gă nói xong, lăo đầu đó đă đóng cửa "ầm", bên trong cửa vọng ra tiếng lăo: "Lăo gia không có nhà!" Tử Xuyên Tú giật ḿnh lùi một bước, cái mũi sém chút đă bị cánh cửa dập trúng. Gă mắc cười quay người bỏ đi, không có chứng kiến cảnh tượng phát sinh sau đó.
Lư Thanh vận đồ ngủ bước ra: "Vương bá, có chuyện ǵ?"
Lăo đầu quay người lại, cung kính hồi đáp: "Tiểu thư, là bà con xa ở quê lăo gia. Mấy người này cũng thật quá phận, lăo gia ở đây cũng đă quá nhiều chuyện nhức đầu rồi..." Vương Bá là người hầu lâu năm của Lý Thanh, Lý Thanh gả cho Tư Đặc Lâm, lăo cũng theo về nhà Tư Đặc Lâm, cho dù Lư Thanh đă gả chồng rồi nhưng lăo vẫn quen gọi nàng là tiểu thư.
Lư Thanh khẽ nhíu mày: "Vương bá, trời hôm nay tuyết lớn, ông đuổi khách nhân của đại nhân như thế, đại nhân biết được sẽ tức giận. Mau đi gọi trở lại".
Vương Bá không t́nh nguyện đáp lời: "Vâng". Mở cửa ló đầu nh́n nhưng chỉ thấy màu trắng mênh mông, không c̣n thấy tung ảnh người khách đó đâu nữa. Lăo lại đi vào hồi báo: "Tiểu thư, người đó đă đi rồi!" Lý Thanh hơi kinh ngạc: "Đi rồi?" Nàng nghĩ lại, Tư Đặc Lâm xuất thân là nhà quân quan thế gia ở Đế đô, nàng kết hôn với y đă một năm, chưa từng nghe nói có bà con ở quê.
Nàng tập trung suy nghĩ, thanh âm vừa năy nghe có chút quen thuộc, nhưng nghĩ hoài vẫn không nhận ra là ai.
"Vương Bá, người đó h́nh dáng thế nào? Lớn tuổi chưa?"
"Tiểu thư, người đó khoác áo tơi, nón che mặt nên tôi cũng không nh́n rơ diện mạo. Răng rất trắng, thanh âm khàn khàn nhưng rất trẻ, ước chừng chỉ ngoài hai mươi. Thân thể vừa cao vừa gầy, đại khái" Vương Bá vung tay miêu tả: "Đại khái cao cỡ này!" Lăo lại biện giải: "Bộ dáng của hắn có chút mập mờ, lén lén lút lút, xem ra không phải người tốt!"
Lư Thanh nhíu mày: hành tung thần bí, tuổi trẻ, cao gầy, đến t́m Tư Đặc Lâm...Nàng bỗng đứng bật dậy, sắc mặt biến động, nàng nhớ thanh âm này rồi! Đây là đại phản tặc, gă lại dám trở về Đế đô, thật là lớn gan! Phản ứng đầu tiên của Lư Thanh phải là lập tức đến Tổng trưởng phủ, nhưng nàng lại do dự, trượng phu nàng cùng gă t́nh như thủ túc, nàng lại có giao t́nh thâm sâu với Tử Xuyên Trữ...Nhưng nếu không báo, bản thân lại hổ thẹn với tín nhiệm của tổng trưởng.
Đứng yên suy nghĩ một lúc lâu, Lư Thanh cuối cùng hạ quyết tâm, gọi: "Vương Bá!"
Nh́n thấy thiếu năi năi thần sắc khẩn trương, lăo người hầu không dám hó hé, đứng thẳng nghe lệnh, miệng hô vang: "Nghe!"
"Đi đun nước rửa chân, ta muốn ngủ!"
Rời khỏi nhà Tư Đặc Lâm, Tử Xuyên Tú lại định đi t́m Đế Lâm, nhưng c̣n cách nhà lăo đại Đế Lâm một đoạn th́ đă bị hiến binh tuần đêm cản lại: "Đúng lại! Phía trước là chỗ cấm, ngươi là ai, đi t́m ai?"
Tử Xuyên Tú chỉ đành cười khổ, đáp: "Xin lỗi, tôi đi lộn đường". Đi một đoạn xa gă vẫn cảm giác có nhiều ánh mắt hoài nghi đang dơi theo ḿnh. Làm sao đây? Tử Xuyên Tú đứng trên đường xoay xoay cái nón đội đầu.
Gă lần này về Đế đô, mục đích chính là lương thực, c̣n có dược phẩm và vũ khí, mấy thứ này đều thuộc dạng bị cấm trao đổi mua bán. Đoạn thời gian chiến đấu với ma tộc đă khiến Khởi nghĩa quân có rất nhiều thương binh, thuốc men hiện rất cần thiết. Không có thuốc chữa thương, trại bệnh binh nào cũng vang tiếng kêu rên thảm thiết. Nghĩ đến t́nh cảnh đó, tâm Tử Xuyên Tú như bị đao cắt, biện pháp duy nhất là nhờ hai vị huynh đệ có thế lực ở Đế đô trợ giúp. Không ngờ đi kiếm bọn họ lại khó khăn như thế, những lần trước c̣n là Phó thống lĩnh tiền hô hậu ủng th́ không thấy ǵ lạ, giờ là b́nh dân không quyền không thế, gă lập tức nếm trái đắng của kẻ thấp kém.
Hiện tại chỉ c̣n một đường, t́m người trung gian giúp đỡ, nhanh chóng truyền tin cho Tư Đặc Lâm và Đế Lâm. Bất quá người trung gian này không phải dễ t́m, thứ nhất phải tin cậy, thứ hai có địa vị cao có thể tiếp xúc Tư Đặc Lâm và Đế Lâm.

Tử Xuyên Tú nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ nghĩ được một người: Tử Xuyên Trữ. Ḱ thật lúc đầu gă đă nghĩ đến nàng, chỉ là ngập ngừng không hạ quyết tâm, bản thân ḿnh đang nhếch nhác, gă không muốn gặp nàng trong bộ dạng này. Lại nói, sau khi biết tin gă phản biến, Tử Xuyên Trữ liệu có tin gă? Lúc gặp mặt, nàng sẽ lấy thái độ ǵ để đối xử với gă? Sâu trong ḷng, gă hơi sợ hăi, không dám đối diện sự thật này, nếu có khả năng, gă thật không muốn thời khắc gặp mặt giữa gă và Tử Xuyên Trữ xảy ra sớm.
Nhưng hiện tại, bản thân gă đă không c̣n lựa chọn.
Tử Xuyên Tú thở dài, cất bước đi nhanh. Lúc gă đến trang viên của Tử Xuyên Trữ th́ đă là nửa đêm. Gă nh́n tiểu lâu của Tử Xuyên Trữ yên lặng trong màn tuyết, trong ḷng cảm giác bi ai. Gă nhớ lúc c̣n nhỏ, gă vẫn hay nằm trên mái tiểu lâu, ngẩng đầu ngắm sao, đón ngọn gió mang theo mùi hoa thơm nhàn nhạt dưới vườn bay lên. Tiểu lâu khi đó như một ngôi thành nhỏ, cảm giác leo được lên mái sau một hồi vật vă bám cái cột trơn lẵng thật tuyệt vời. Hiện tại với thân thủ của gă, có thể dễ dàng nhảy lên rồi, nhưng cảm giác ấu thơ th́ vĩnh viễn không thể trở lại, cảm nhận ấu thơ vĩnh viễn đă bay theo những làn gió ngày xưa.
Hiện tại tiểu công chúa thế nào rồi? Nàng đă t́m được bạch mă hoàng tử cho ḿnh chưa? Tử Xuyên Tú lắc đầu, đẩy lui những suy nghĩ vơ vẩn. Gă không kinh động người giữ cổng, dùng thân thủ nhảy qua tường rơi vào vườn hoa. Gă rất quen thuộc địa h́nh trang viên này, dựa theo sự che giấu của bóng đêm, nhẹ nhàng tiến về phía tiểu lâu ba tầng của Tử Xuyên Trữ. Đến trước tiểu lâu quen thuộc, Tử Xuyên Tú hơi chần chừ lẫn chút kích động, nữ hài tử trong ḷng gă đang ở trước mặt. Gă nhớ Tử Xuyên Trữ ở lầu hai, lầu trên cùng là khách pḥng, gă định lẻn lên khách pḥng ngủ đêm nay, sáng sớm mai t́m gặp Tử Xuyên Trữ. Quan sát xung quanh, trong trang viên chỗ sáng chỗ tối, không nh́n thấy có người, Tử Xuyên Tú nhún người bay lên lầu hai, mũi chân điểm nhẹ lên lan can, mượn lực vọt lên mái ngói lầu ba, thoát khí nhẹ nhàng hạ xuống, chuỗi động tác như hành vân lưu thủy, Tử Xuyên Tú vô cùng hài ḷng, biết vơ công đang hồi phục nhanh. Tử Xuyên Tú đứng trên mái ngói, bàn chân cảm giác được hơi lạnh của lớp tuyết bám trên ngói, quan sát cả không gian trang viên đang ch́m trong giấc ngủ, thấy bản thân như đang phiêu đăng trong không trung, bay lên trăng sao, bay vào khoảng không vô tận. Tử Xuyên Tú nhắm mắt, thân thể thả lỏng, từng tế bào chậm răi hưởng thụ cảm xúc.
Không biết qua bao lâu, một trận âm thanh do y phục di chuyển trong gió tạo ra truyền vào tai gă, Tử Xuyên Tú tỉnh táo mở mắt: ở bên khu rừng mà gă vừa qua khi năy, lúc này xuất hiện một lượng lớn bóng đen đang nhanh chóng tiếp cận trang viên, đội ngũ tản rộng h́nh thành ṿng vây cả khu trang viên. Ở bên hông đám người này khi di động có ánh sáng kim loại chớp chớp, bọn chúng khom người di chuyển hết sức nhẹ nhàng, từ đội ngũ toát ra sát khí đáng sợ.
"Ḿnh bị phát hiện rồi!" Đây là phản ứng đầu tiên của Tử Xuyên Tú, gă lập tức nằm xuống mái ngói, chỉ ló đầu lên quan sát đối phương, cảm thấy rất ḱ quái, bản thân sau khi về Đế đô chưa hề lộ ra sơ hở, với cảm giác linh mẫn của bản thân cũng không phát hiện có người bám theo, không có khả năng có người biết gă đang ở nhà Tử Xuyên Trữ. Như vậy, đám người này là ai, dám tùy tiện xông vào nhà Tử Xuyên Trữ? Chẳng lẽ là cường đạo?
Nhưng Tử Xuyên Tú lập tức loại bỏ suy nghĩ này, xă hội đen của Đế đô tuyệt đối không dám trêu chọc vào Tử Xuyên Trữ, vườn của Tử Xuyên Trữ đêm nay mà mất một cánh bướm th́ Trị bộ thiếu ngày mai e là sẽ lật tung Đế đô thành để kiếm. Đám xă hội đen lớn nhỏ đều bị tóm cổ, tất cả đổ trường, kỹ viện sẽ bị lục soát khỏi làm ăn, đám du đăng đầu đường xó chợ e là cũng chẳng biết v́ sao ḿnh bị tóm. Tổn thất lớn như thế, xă hội đen Đế đô không ngu dại ǵ mà chọc vào Tử Xuyên Trữ để phải trả giá, chỉ cần biết có kẻ có ý quấy rầy Tử Xuyên Trữ, bọn chúng lập tức sẽ báo cáo với Trị bộ thiếu hoặc thầm ra tay ngăn cản.
Mà đám người trước mắt tốc độ rất nhanh, chỉ một cái nháy mắt bọn chúng đă lướt qua vài mét đường tuyết, thân thủ tốt như thế, trong xă hội đen e là chẳng có.
"Một, hai, ba...Năm, sáu, bảy...mười một, mười hai, mười ba..." Tử Xuyên Tú lẩm nhẩm đếm số lượng đối phương, giống như có cảm ứng, ba hắc y nhân đi đầu đột nhiên đồng thời ngẩng đầu nh́n về hướng tiểu lâu. Tử Xuyên Tú vội rúc đầu xuống lớp tuyết trên mái, áp chế khí tức toàn thân, không dám thở mạnh, không dám quan sát tiếp, toàn bộ đối phương đều bịt mặt, ánh mắt sắc bén như ưng chứng tỏ toàn là cao thủ nhất lưu.
Hiện tại, đă không cần hoài nghi, đối phương che mặt đến, khẳng định là có ư xấu đối với Tử Xuyên Trữ. Người như thế, cho dù là lúc vơ nghệ toàn thịnh, muốn ứng phó cũng tốn nhiều sức lực, hà huống hiện tại vơ công bản thân c̣n chưa hồi phục, bọn chúng lại có đến mấy chục người, làm thế nào mới có thể bảo vệ an toàn của Tử Xuyên Trữ? Gă c̣n chưa kịp nghĩ biện pháp, một tràng âm thanh thảm khiếu thê lệ đă vang lên: "A A A!"
Tử Xuyên Tú vô cùng nóng ruột, không nhịn được cẩn thận ló đầu lên quan sát...
Một hàng năm cảnh vệ cầm đèn đi qua hoa viên, tên cảnh vệ đi cuối hàng nghe tiếng gió động, quay người giơ đèn hét hỏi: "Kẻ nào trong đó?" Ánh mắt của gă chăm chú nh́n vào chỗ lùm hoa rậm rạp trong hoa viên.
"Ha ha, ngươi quá nhạy cảm rồi..." Đồng bạn đi phía trước quay người nói, nhưng hắn lập tức kinh hăi há to miệng, từ chỗ hoa cỏ rậm rạp đó xuất hiện nhân ảnh hắc y. Chỉ nghe tiếng y phục lất phất, vô số thân ảnh vô thanh vô tức nhanh chóng tiếp cận, trước sau trái phải đều có hắc y nhân. Trong tuyết vụ mông lung, hắc sắc nhân ảnh mờ ảo, cũng không biết bao nhiêu người, h́nh thành thế bao vây bọn cảnh vệ.
Đám cảnh vệ tuần đêm ào ào rút vũ khí, trong ḷng kinh hăi. Nhiều năm qua, tuy Đế đô động đăng bất an nhưng trang viên của Tử Xuyên Trữ luôn yên b́nh, cho dù khi xảy ra cuộc phản loạn của Dương Minh Hoa, trang viên cũng chưa từng bị xâm phạm, đám thủ vệ binh bọn họ căn bản không có kinh nghiệm thực chiến. Trong lúc gấp gáp, ngón tay út của tên đội trưởng bị đao cắt một đường sâu nhưng hắn vẫn không phát giác, cổ tay cầm đao run rẩy khiến thanh đao cũng đong đưa. "Ai!" Ngữ âm vừa dứt, trong hắc ám có một hắc sắc nhân ảnh nhảy tới, tên đội trưởng hét một tiếng, đao vung lên chém vào hắc y nhân đó. Hắc y nhân nghiêng người né đao, thuận chân đá một cước trúng tay cầm đao của hắn, thanh đao rời tay văng ra cắm xéo xuống đống tuyết trên đường.
"A a!" Chỉ nghe tiếng vũ khí chạm nhau mấy tiếng cùng tiếng kêu thảm của binh sĩ trúng thương, tiếng phẫn nộ chửi mắng...Trận chiến kết thúc rất nhanh, mọi thứ lại im ĺm. Tên đội trưởng đau đớn ḅ dậy, khóe miệng chạy máu, hắn thất hồn lạc phách nh́n thi thể bộ hạ nằm trên đất, trong hắc ám, một thanh âm khàn khàn hỏi: "Tử Xuyên Trữ ở đâu?"
Đội trưởng ngẩng đầu: "Các ngươi là..là ai! Đây là...trang viên của Trữ đại nhân, các ngươi không sợ...không sợ mất đầu sao?"
Một hắc y nhân từ trong bóng tối hiện ra, thân thể y không cao nhưng từ trên người phát ra sát khí âm sâm, áp lực đáng sợ khiến người ta không dám khinh thị y. Tay phải y vung lên, một thanh trường kiếm sắc lạnh chỉ vào yết hầu tên đội trưởng, kiếm phong áp chế khiến hắn không thở nổi. Hắc y nhân hỏi từng chữ: "Nói, Tử Xuyên Trữ ở đâu?"
Tên đội trưởng gật đầu, hắc y nhân thu hồi trường kiếm, hắn lập tức ngă quỵ xuống đất, há miệng thở hổn hển. Hắc y nhân mất kiên nhẫn đá hắn một cái, dục: "Mau nói!"
"Ta nói, ta nói..." Tên đội trưởng vừa thở dốc vừa nói: "Trữ tiểu thư ở..." Hắn đột nhiên rống lớn: "Báo động! Có thích khách..."
"Xích" một tiếng khẽ, hắn không thể la tiếp được, trường kiếm băng lănh đă đâm xuyên yết hầu hắn, hắc y nhân rút kiếm ra mang theo một ṿi máu tươi. Tên đội trưởng hai tay ôm cổ phát ra thanh âm kḥ khè, máu tươi không ngừng theo kẽ tay chảy xuống, một lúc sau lảo đảo ngă xuống đất, thân thể giống như bị lạnh co rút lại. Hắc y nhân đó chính là Tịch Á lạnh lùng thổi nhẹ lên trường kiếm, thổi những giọt máu c̣n bám trên kiếm lăn khỏi lưỡi kiếm.
Anh Mộc Lan bước tới, nhẹ nhàng lật thi thể tên đội trưởng lại, hai mắt hắn mở tṛn, phảng phất như đang chú thị vào một điểm ǵ đấ tháo khăn che mặt xuống, than một tiếng đưa tay vuốt mắt người chết, ngẩng đầu nói: "Một nữ hài tử c̣n chưa thành niên, có bản lĩnh ǵ khiến người khác cam tâm t́nh nguyện chết như thế chứ?" Không có người hồi đáp, tiếng rống của tên đội trưởng trước khi chết đă kinh động cả trang viên, các cửa sổ xa xa lần lượt sáng đèn. Có người tḥ đầu ra khỏi cửa ngó nghiêng, có người la hét, những cảnh vệ c̣n lại đang ngủ giật ḿnh thức giấc, vội vă chạy khỏi pḥng. Có tiếng bước chân đạp trên tuyết, Cơ Văn Địch cũng vận y phục đen từ sau đi tới: "Tịch Á, các người xử lý không khéo, kinh động cảnh vệ đội rồi!" Nàng huưt sáo một tiếng vang, theo đó, trong bóng đêm liền có hồi ứng.
Rất nhiều hắc y nhân từ trong chỗ tối hiện ra h́nh thành ṿng bảo vệ. Lúc này Lưu Phong Sương xuất hiện, nàng không vận y phục thường, trên người khoác giáp nhẹ, bên ngoài khoác hiếu phục trắng, mặt che rèm đen, khăn tang trắng trên đầu bay bay trong gió, trường kiếm đeo bên eo.
Nàng từng bước đến gần, gió bắc lạnh lẽo thổi vạt áo nàng tung bay, bàn tay phải đặt trên chuôi kiếm, ánh mắt nh́n thẳng, bước chân vững chăi. Nàng tuy là phận nữ lưu nhưng khí thế uy nghiêm chẳng kém thiên quân vạn mă. Đội h́nh hắc y sát thủ thu nhỏ lại bảo vệ sát bên nàng.
Thấy nàng đến, đám hắc y nhân tán thán cảm động: đây là phong thái của đương đại đệ nhất danh tướng, là chủ nhân mà bọn họ bán mạng đi theo. V́ nàng, chết không hối!
Trong mắt Cơ Văn Địch lộ vẻ mê mang, lúc này Lưu Phong Sương đă mất đi dáng vẻ nữ tử yếu nhược khóc người thân, rốt cuộc đă trở lại với một Lưu Phong Sương chân chính mạnh mẽ.
"Đại nhân, hết sức xin lỗi, chúng tôi lỡ tay rồi..."
"Không cần nói". Lưu Phong Sương ngắt lời xin lỗi của Cơ Văn Địch, hạ lệnh rất rơ ràng: "Cải biến kế hoạch, chuyển ám sát thành cường công. Nhă Tư Nặc, ngươi dẫn người phụ trách thu xếp đám cảnh vệ gác cổng, sau đó giám thị cổng ra vào, yểm hộ đại đội triệt thối. Nhất định phải giữ vững cổng trong mười lăm phút. Cách La, ngươi phụ trách càn quét lực lượng cảnh vệ c̣n trong trang viên. Chú ư, phong tỏa không cho kẻ nào sống sót lẻn ra ngoài!"
"Vâng!" Nhă Tư Nặc và Cách La đồng thời bước lên ưỡn ngực ứng đáp, tiếp đó quay đầu hét khẽ: "Lôi tổ, đi theo ta!" "Phong tổ, đi theo ta!"
Nh́n một lượng lớn hắc sắc nhân ảnh lao vào khu lầu trong trang viên, trong mắt Lưu Phong Sương xuất hiện thần t́nh phức, nhưng lập tức hồi phục vẻ b́nh thường: "Anh Mộc Lan, Cơ Văn Địch, Tịch Á, các ngươi đi theo ta". "Đại nhân, chúng tôi c̣n chưa xác định chỗ ở của Tử Xuyên Trữ..."
Lưu Phong Sương nh́n Cơ Văn Địch, sải bước đi về phía trước.
Cơ Văn Địch vội đuổi theo: "Đại nhân?"
"Cơ Văn Địch, phải học cách quan sát". Lưu Phong Sương vừa đi vừa nói: "Quan sát bố cục cả trang viên, kiến trúc chỗ kia là có phong cảnh đẹp nhất, an tĩnh lại tinh tế, rất dễ đoán ra là chỗ ở của chủ nhân". Nàng chỉ tay về phía ṭa tiểu lâu ba tầng, tiểu lâu không phải là ṭa nhà cao nhất trong quần lâu nhưng lại rất tinh tế, đối diện với vườn hoa, cảnh vật xung quanh đều có một cự ly rất đều với nó. Lưu Phong Sương chậm răi nói: "Nếu như ta là Tử Xuyên Trữ, ta nhất định chọn nơi đó".
Xung quanh có tiếng kêu thảm của nữ tử truyền đến, "Cứu mạng". Đang là nửa đêm, một ṭa trang viên mỹ lệ yên b́nh bỗng nhiên biến thành một tu la trường. Khung cảnh cực ḱ hỗn loạn, người bị tấn công kêu la thảm thiết, kẻ đang ngủ thức giấc chưa tận t́nh sự việc cũng hoảng loạn kêu gào, thanh âm chấn thiên động địa. Đám hắc y nhân như hung thần ác sát, phá cửa xông vào, gặp người là giết, truy đuổi đám người hầu và cảnh vệ trong trang viên.
Bọn chúng đột nhiên xuất hiện trong bóng đêm, hung dữ như ác quỷ, nhân số không nhiều nhưng thập phần hung hăn, một hắc y nhân có thể đấu với bốn hộ vệ, lại lănh khốc tàn bạo, cho dù là hài tử và nữ nhân cũng bị chém chết, đây đúng là một trận đồ sát, máu chảy khắp nơi.
Nh́n thân ảnh hoảng loạn khắp nơi, thanh âm kêu cứu thê lệ, Anh Mộc Lan năy giờ im lặng chợt lên tiếng: "Đại nhân, thứ cho tôi mạo muội, nhưng đồ sát thế này chẳng có ư nghĩa ǵ". Đồng bọn của y xung quanh giận dữ nh́n y, nhưng y vẫn tiếp tục nói: "Tôi cảm thấy, hành động đêm nay hoàn toàn chẳng cần thiết".
Lưu Phong Sương bất động thanh sắc: "Anh Mộc Lan, ngươi quên huyết cừu của Đại đốc quân rồi sao?" "Đại nhân, tôi lúc nào cũng nhớ báo cừu tuyết hận cho đại đốc quân, nhưng, xin thứ cho, đến lúc này chúng ta vẫn chưa xác định được cái chết của Đại đốc quân có phải là âm mưu của Tử Xuyên gia hay không. Cho dù đúng như thế, có đại tướng vô địch như đại nhân cùng quân đội cường mănh của Lưu Phong gia chúng ta, chúng ta có thể đường đường chính chính đánh bại Tử Xuyên gia trên chiến trường, bắt chúng phải trả giá, không cần phải hành động thế này...Nửa đêm lén lút tấn công vào nhà một cô gái, đồ sát người b́nh thường. Đây là hành vi ti tiện, xin thứ lỗi nhưng tôi không thể không nói, loại hành vi này tổn hại đến danh vọng và uy nghiêm của đại nhân. Hành động ám sát khủng bố đê tiện này, đặc biệt là đối với một cô nhi chưa có tham gia hoạt động chính trị, đúng là quá ghê tởm".
Xung quanh chợt im lặng, Lưu Phong Sương b́nh tĩnh nh́n Anh Mộc Lan, trong bóng tối, nhăn thần của nàng sáng rỡ nghiêm khắc, Anh Mộc Lan bất giác thối lui một bước.
"Ta đồng ý cách nghĩ của ngươi". Lưu Phong Sương nói: "Hành động ám sát là ti bỉ, nhưng ta có lư do để làm như thế. Lấy tư cách là chỉ huy quan tối cao của Lưu Phong gia, ta hạ lệnh ngươi làm như thế, Anh Mộc Lan, ngươi có phục tùng mệnh lệnh hay không?"
Anh Mộc Lan tái mặt, hành lễ: "Đại nhân, tôi phục tùng mệnh lệnh".
Lưu Phong Sương khẽ gật đầu, nhanh chóng đi về phía trước. Nàng đi nhanh như thế, là v́ nàng không dám đối diện với Anh Mộc Lan, nàng sợ quyết định của ḿnh bị dao động. Đây là một người chính trực, nhưng y không minh bạch sự t́nh, sau khi nhị thúc chết, thế lực quân b́nh của Lưu Phong gia đă bị phá, nàng cũng không thể để kẻ khác lợi dụng đả kích ḿnh: "Đó là v́ Lưu Phong Sương lớn gan làm càn mới khiến nguyên lăo tộc ta mất mạng..."
Muốn tu bổ sai lầm đó, cách tốt nhất là giết chết một người có huyết thống Tử Xuyên gia, như thế, nàng có thể đường đường chính chính biện giải: nhị thúc chết, nhưng Tử Xuyên gia cũng chết một người. Biện pháp này có chút hoang đường, nhưng nó lại có tác dụng làm giảm nộ hỏa của đám người Lưu Phong gia.
Thành viên Lôi tổ sau khi giải quyết bọn cảnh vệ gác cổng th́ cử người đến báo với Lưu Phong Sương: "Bẩm cáo đại nhân, đă tra ra chỗ ở của Tử Xuyên Trữ, đó là tiểu lâu đối diện hoa viên đằng kia!"
Tức th́ có tiếng tắc lưỡi tán thán vang lên, Cơ Văn Địch tâm phục khẩu phục: "Đại nhân anh minh, liệu sự như thần".
Lưu Phong Sương mỉm cười, ḷng nghĩ nếu như cả chút phán đoán này cũng không có th́ ta há suất lĩnh quân đội được. Do Lưu Phong Sương dẫn đầu, đám hắc y nhân bày thành đội h́nh cánh quạt, thần tốc tiến về tiểu lâu của Tử Xuyên Trữ.
"Không ổn, thích khách đến rồi!" Trong tiểu lâu có tiếng kêu hoảng loạn, nha hoàn thân cận đẩy cửa tiến vào pḥng Tử Xuyên Trữ, lay Tử Xuyên Trữ thức giấc.
Tử Xuyên Trữ đang ngủ rất ngon, miệng ú ớ nhưng chưa tỉnh, nha hoàn lấy nước lạnh vuốt mặt Tử Xuyên Trữ, Tử Xuyên Trữ giật ḿnh nhổm người, kinh ngạc nh́n nha hoàn: "Ngươi làm ǵ thế?"
"Tiểu thư, không hay rồi! Có thích khách!"

"Thích khách..." Tử Xuyên Trữ lẩm nhẩm, nước từ mặt nàng nhỏ xuống. Mấy phút sau, nàng bỗng hét lên: "Thích khách!" Từ trên giường nhảy xuống, hô: "Mau thông báo cho cảnh vệ!" "Không kịp, tiểu thư!, bọn chúng đă đến bên này rồi!" Thanh âm của nha hoàn đó đă sụt sịt muốn khóc.
Tử Xuyên Trữ nhảy xuống giường, chân trần chạy đến bên cửa sổ. Hé cửa sổ nh́n ra, ẩn ẩn nghe được thanh âm "Cứu mạng" thê lệ cùng tiếng rên la thảm thiết. Nàng từ cửa sổ nh́n xuống, lập tức rút đầu lại, trong ḷng hoảng hốt: trên khoảng sân đầy tuyết trước tiểu lâu, một đám hắc y nhân sát khí đằng đằng đang lao về phía này, bọn vệ binh c̣n sót vội vă kết thành pḥng tuyến cuối cùng. Hắc y nhân xung phong, vệ binh liều mạng chống đỡ, trên sân ánh đao bóng kiếm loang loáng, tiếng kêu gào xé rít màn đêm, máu tươi đổ trên tuyết từng cụm đỏ tươi như những đóa hồng. Cảnh vệ càng lúc càng mất người, đám hắc y nhân ép bọn họ lùi dần về sát tiểu lâu.
Tử Xuyên Trữ mặt trắng nhợt, nàng là lần đầu tiên chứng kiến trường chém giết tàn khốc huyết tinh như thế, một bức tranh hoàn toàn trái ngược với cảnh phong hoa tuyết nguyệt nàng đang thụ hưởng, trong thoáng chốc, vị đại tiểu thư quen sống nhung lụa bị sự dă man và tàn khốc trong thế giới nam nhân chấn hám, nàng mất đi năng lực tư duy, đầu óc trống rỗng.
"Đại nhân, chúng ta phải lập tức triệt thoái!" Ngoài cửa truyền lại tiếng nam tử thô tráng, Tử Xuyên Trữ kinh hoảng quay nh́n. Một nam tử vạm vỡ đứng ở cửa, nửa trên ở trần, tay cầm đao, chân bị thương vẫn đang chảy máu, Tử Xuyên Trữ vẫn c̣n thất hồn thất vía, chưa nhận ra được nam tử đó chính là đội trưởng cảnh vệ của nàng.
"Đại nhân, chúng ta phải lập tức triệt thoái! Bọn chúng chém giết tới nơi rồi!" Đội trưởng nhắc lại lời nói, ngữ khí gấp rút, hô hấp cấp tốc. Nh́n bộ dạng phát ngốc của Tử Xuyên Trữ, gă giận dữ hét lớn: "Đại nhân, mau chạy đi! Các huynh đệ không chống đỡ nổi nữa rồi!"
Tử Xuyên Trữ như vừa tỉnh mộng, liền theo gă đội trưởng chạy ra cửa, nha hoàn hoảng hốt chạy sau. Trên hành lang đèn sáng trưng, c̣n có ba vệ binh cầm trường kiếm đứng ngoài, thấy Tử Xuyên Trữ chạy ra, bọn họ gấp gáp hành lễ. "Thế nào rồi?" Gă đội trưởng hỏi.
"Báo cáo đại nhân, bọn chúng đă đến sát cửa trước rồi!"
"Thích khách là ai?" Tử Xuyên Trữ chen vào hỏi.
Gă đội trưởng nh́n nàng, đáp nhanh: "C̣n chưa biết!" Thế là, Tử Xuyên Trữ liền minh bạch, hiện tại không phải là lúc hỏi vấn đề này.
"Bành bành bành!" Cửa lớn dưới lầu truyền lên tiếng đập mạnh, một thanh âm thô lỗ hét lên: "Phá cửa! Mau phá cửa!"
Tử Xuyên Trữ và bọn cảnh vệ thất sắc, địch nhân đến nhanh quá! Vệ binh pḥng thủ bên ngoài đă chết hết rồi sao?
"Chiến đấu!" Gă đội trưởng hét lên, ba vệ binh chạy xuống thủ cửa chính dưới lầu, gă đội trưởng kéo Tử Xuyên Trữ chạy xuống: "Đại nhân theo tôi!"
"Chúng ta đi đâu?"
"Cửa chính đă bị địch nhân phong tỏa, chúng ta chạy theo cửa sau!"
Nha hoàn chạy sau kêu lên: "Nhưng cửa sau nói không chừng cũng có địch nhân!"
Thân h́nh gă đội trường chợt dừng lại, quay người lạnh lùng đáp: "Chúng ta không có lựa chọn, chỉ đánh cược một lần!"
Tử Xuyên Trữ tức th́ minh bạch, lối ra từ cửa chính đă bị địch nhân vây chặt, tuy cửa chính làm bằng gỗ lim rất chắc chắn, nhưng với sự phá hoại mănh liệt của địch nhân, chắc chắn không giữ được trước khi viện quân đến. Cửa trước th́ đang bị phá hoại, cửa sau lại im ĺm, t́nh huống hiện tại ngồi đợi khẳng định là hành động ngu ngốc. Hiện tại cơ hội sống duy nhất đó là làm theo lời gă đội trưởng, đánh cược địch nhân không phong tỏa cửa sau, nếu như vận khí tốt, cửa sau không có địch nhân, có thể từ đó thoát đi, trốn vào hoa viên trong trang viện, sau đó trèo tường đào sinh.
Lúc nàng chạy xuống cầu thang tầng một, nghe tiếng phá cửa "Ầm ầm", cánh cửa sắp không chịu nổi lực phá hoại đă có chiều hướng bung ra. Ba vệ binh giữ cửa đang gấp rút khiêng bàn ghế đến chắn cửa, bọn họ trong lúc gấp gáp làm ǵ được th́ làm, ngay cả bản thân cũng chẳng biết làm như thế có hiệu quả ǵ không.
"Có giữ được không?" Đội trưởng hét hỏi.
"Chúng tôi nhất định giữ được!" Một vệ binh trẻ tuổi anh tuấn hồi đáp như chém đinh chặt sắt, ánh mắt của hắn không tự chủ nh́n sang Tử Xuyên Trữ, nở một nụ cười thật tươi với nàng. Tử Xuyên Trữ cố gắng mỉm cười với hắn, trong ḷng đau đớn, v́ yểm hộ cho nàng triệt thoái, để tranh thủ thời gian bọn họ phải thủ lại nơi này, có thể đoán được sinh mệnh của chàng trai trẻ này chỉ c̣n kéo dài vài phút nữa, thế nhưng v́ sao nụ cười của hắn lại tươi tắn như thế chứ?
Gă đội trưởng đi nhanh về phía cửa sau, Tử Xuyên Trữ và nha hoàn của nàng theo sau nhưng không bắt kịp, bị bỏ một đoạn. Gă đội trưởng hé cửa ra, quay đầu gọi: "Đại nhân, nhanh lên!"
"Đến đây!" Tử Xuyên Trữ vừa chạy vừa đáp: "Ta đến liền..."
"A", gă đội trưởng hét thảm, một thanh trường kiếm từ ngoài theo kẽ cửa hở mà gă mới mở đâm trúng ngực gă, ḱnh lực mạnh mẽ đẩy thân kiếm xuyên thấu thân thể gă.
"Ầm" một tiếng, cánh cửa mở toang, trong bóng tối bên ngoài loáng thoáng bóng người, không biết có bao nhiêu người. Một nhân ảnh hắc y nhân xuất hiện ngay cửa, đứng yên lạnh lùng nh́n Tử Xuyên Trữ, trên trường kiếm máu tươi nhỏ tong tong xuống đất.
Trong chớp mắt, thời gian như ngưng lại, Tử Xuyên Trữ phảng phất như bị đóng đinh, ngây ngốc đứng bất động. Trong nhăn thần hắc y nhân đó lấp lánh hung quang đáng sợ, chính là nhăn thần của kẻ vào chết ra sống giết người không gớm tay. Đối với một tiểu thư đài các như Tử Xuyên Trữ, nhăn thần này vượt quá khả năng chịu đựng của nàng. Tử Xuyên Trữ khắp người run rẩy, không dám động đậy.
"Tiểu thư, mau chạy đi!" Nha hoàn đă kinh tỉnh hoảng sợ gào lên. Ba vệ binh đang giữ cửa chính cũng cầm kiếm chạy ra sau, gă vệ binh anh tuấn gầm lên: "Hỗn láo!", huy kiếm chém thẳng vào mặt hắc y nhân.
Như bị kêu réo khỏi giấc mộng, Tử Xuyên Trữ đột nhiên tỉnh ngộ, quay người chạy lên lầu trên, phía sau truyền lại âm thanh giao chiến, tiếng bước chân loạng choạng, tiếng binh khí va chạm, thanh âm la hét chống cự của mấy vệ binh.
Đám sát thủ ùa vào như gió, mấy vệ binh liều chết ngăn chặn, vũ khí ánh lên trong đêm, hắc y nhân quá đông, lấy nhiều đánh ít, nhưng ba vệ binh ôm ḷng tử thủ hệt như chó điên cứ quấn lấy chúng, măi một lúc sau mới bị loạn kiếm chém trúng mà vong.
"Lên, Tử Xuyên Trử ở tầng trên!" Tịch Á là kẻ xông lên đầu tiên, cũng là kẻ giết chết gă đội trưởng khi năy, hắn đang định tăng tốc th́ bỗng cảm thấy dưới chân nặng chịch, cúi đầu nh́n th́ thấy nha hoàn bị thương ôm chặt lấy chân hắn: "Ngươi không thể đi, ta không cho ngươi đi..."
Tịch Á vùng vẫy nhưng không rút chân được, miệng quát: "Phiền phức". Trường kiếm trng tay đâm xuống, một tiếng kêu thảm vang lên, kiếm đă đâm xuyên thân thể nha hoàn đó.
"Chuyện ǵ thế?" Hắc y nhân kế tiếp đuổi kịp hỏi.
"Nha đầu này thật phiền phức". Tịch Á cúi người dùng lực gỡ tay nha hoàn đang bám chân hắn, nhưng nha hoàn ôm rất chặt, chết cũng không buông. Tịch Á gỡ một hồi không được, chỉ đành cầu trợ đồng bạn: "Cơ La, gỡ ra giúp ta!"
Hắc y nhân gọi là Cơ La thân khoác áo tơi đi tuyết, hờ hững nh́n, vung đao chém xuống, máu tươi bắn ra, hai cánh tay đă rời khỏi thân thể nha hoàn. Tịch Á cuối cùng cũng thoát được, cúi đầu nh́n máu dính trên quần, nói: "Ngươi làm dơ quần của ta rồi!"
"Là ngươi kêu ta làm", Cơ La lạnh lẽo đáp.
"Hắc, ngươi dám nói chuyện như thế với ta? Tiểu tử ngươi..."
"Chớ ồn ào, Tử Xuyên Trữ ở đâu?" Cơ Văn Địch tiến tới hỏi.
"Vừa rồi c̣n thấy cô ta, nhưng bị nha đầu này ngăn cản, ta...cô ta hiện đang lên lầu, chỉ có một lối ra, cô ta chạy không thoát đâu".
Cơ Văn Địch vung tay, mười mấy hắc y nhân từ sau xông tới, ào lên bậc lầu. Trong tiếng bước chân vội vă, nghe thấy tiếng của Cơ Văn Địch: "Lục soát từng pḥng, thấy Tử Xuyên Trữ, không cần lưu mạng, lấy cái đầu cô ta đem về là được!"
"Vâng! Đám hắc y nhân đáp vang.
Nghe tiếng bước chân rầm rầm, sắc mặt Tử Xuyên Trữ trắng bệch.
"Thế gian hiểm ác, nhân tâm nan trắc, muội với thân nữ lưu lại là chưởng quản cả Tử Xuyên gia sau này, quyền thế càng lớn th́ càng gặp nguy hiểm".
Tử Xuyên Trữ nhớ lại lời của Tạp Đan khi chia tay, không khỏi cảm khái, không ngờ lời này lại nhanh ứng nghiệm như thế. Trường cảnh đêm nay, Tử Xuyên Trữ trong lúc hoảng hốt cảm giác có chút quen thuộc, nàng nhớ lại, năm đó khi phụ thân c̣n là tổng trưởng, Đế đô bạo động, đám bạo dân hung thần ác sát xông vào nhà, đám hộ vệ bỏ trốn sạch, bản thân mới sáu tuổi chỉ biết đứng khóc.
Là ai hoành kiếm ngang ngực, giữ lấy cửa cả đêm không ngủ?
Mười hai năm đă trôi qua, nàng giờ đă là một thiếu nữ. Con đường quyền lực hung hiểm vạn phần, Tạp Đan đă nói đúng, thế nhưng người mà Tạp Đan nói sẽ bảo vệ nàng cả đời hiện tại đang ở nơi nào? Đêm nay liệu có ai hoành kiếm ngang ngực, v́ nàng mà giữ vững cửa, giống như mười hai năm trước hay không? Ở sau thân ảnh đó, vĩnh viễn mưa gió sương tuyết đều không thể ảnh hưởng đến nàng, địa ngục ma cảnh cũng không làm nàng sợ hăi. Tử Xuyên Trữ đau ḷng, điều này không có khả năng, người đó, đă là phản đồ của gia tộc, phản đồ của nhân loại, người đó không có khả năng xuất hiện, đời này kiếp này, bản thân e cũng khó mà gặp lại gă.
Thanh âm nói chuyện dưới lầu nàng đều nghe rất rơ, đám người này khẳng định là đến lấy mạng nàng, hiện tại, nàng đă không c̣n đường thoát, bọn chúng rốt cuộc là thế lực nào? V́ sao muốn giết nàng? Nữ tử nói chuyện dưới lầu là ai? Mấy điều này nàng đều không biết, quả thật chết rất oan khuất.
-o0o-


Bình Luận (0)
Comment