Tử Xuyên Tam Kiệt

Chương 57


Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển 12: Đặc Lan hội chiến.
-----oo0oo-----
Chương 3:Đại chiến cáo tiệp

Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu



Cổ Lôi bước rất nhanh về phía Tử Xuyên Tú, chế phục trên người ướt bẹp, đó là mồ hôi lẫn máu, hắn lớn giọng báo cáo: "Báo điện hạ, địch nhân đã bị tiêu diệt rồi!"

"Có bắt sống không?"

"Có một tên quân quan, chúng tôi cố ý để lại mạng hắn". Cổ Lôi quay đầu hét: "Dẫn đến đây!"

Mấy quân binh Tú tự doanh đẩy một tên tù binh ma tộc tới, hai tay của hắn bị trói ngược đằng sau, cánh tay và chân có mấy vết thương rất sâu nhưng đều không trúng chỗ yếu hại, xem ra quân binh Tú tự doanh đã hạ thủ lưu tình.

Tuy đã bị bắt làm tù binh nhưng biểu tình của hắn vẫn vô cùng hung hăng, nghiến răng ken két, hai mắt lộ hung quang, khóe miệng rỉ máu.

Lỗ Đế kinh hô: "Hắn là Gia Lãng!"

"Ngươi biết hắn?"

"Hắn là tướng tiên phong của La Tư, năm xưa khi đánh Viễn Đông, phân chia chiến lợi phẩm...Tên gia hỏa này trà trộn vào Đặc Lan khi nào? Tôi một điểm cũng không biết!"

Tử Xuyên Tú cười cười: "Nhưng ta biết". Không cần thẩm vấn Tử Xuyên Tú cũng có thể đoán ra, đây là chi bộ đội trinh sát tiền tiêu của La Tư công tước.

Lúc Lỗ Đế thất tung, Đặc Lan thành nhân tâm hỗn loạn, phòng ngự lơi lỏng, một chi bộ đội ma tộc mấy trăm người tiến vào thì không thể dẫn khởi sự chú ý.

Bọn chúng muốn không động binh động đao tiếp thu Đặc Lan, nhưng Tử Xuyên Tú đến quá nhanh, làm loạn kế hoạch của bọn chúng.

Do lực lượng của bọn chúng quá yếu, không dám chính diện chống cự, thế nên tiềm phục trong thành, đợi lúc La Tư công thành thì kích động ma tộc binh trong thành nội ứng ngoại hợp.

Lỗ Đế gằn giọng quát: "Gia Lãng, ngươi đến Viễn Đông làm gì?"

Tên Gia Lãng đó liếc xéo Lỗ Đế, đột nhiên hất mạnh đầu, một bãi nước bọt phun chính xác vào mũi Lỗ Đế, nghiến răng mắng: "Phản đồ! Hoàng kim tộc sao xuất hiện thứ nhu nhược như ngươi chứ!"

Gương mặt đen của Lỗ Đế không hề có biểu tình khác lạ, chậm rãi đưa tay chùi sạch bãi nước bọt, như không biết liêm sỉ nói: "Phản đồ? So với người chết còn tốt hơn".

Tử Xuyên Tú bất giác nhìn hắn, tên tướng quân giết người như ngóe này biểu lộ sự sợ hãi trơ trẽn trước tử vong, điều này chứng minh dũng khí và tàn bạo là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Gã nghĩ đến thống lĩnh Phương Kính chết trong tay Lỗ Đế, một người chết hiên ngang, một kẻ quỳ cầu sống, cũng đều là đại tướng quân như nhau, thế nhưng nhân phẩm giữa hai cách nhau như trời với đất.

Chiến dịch Nguyệt lượng loan thật là một chuyện cười ra nước mắt, dũng sĩ cao quý lại bị bại trong tay một tên nhút nhát bỉ ổi.


Lỗ Đế thản nhiên như thế khiến cho Gia Lãng không còn gì để nói, hắn nhìn Tử Xuyên Tú đeo diện cụ đứng kế bên, lại phun một bãi nước bọt: "Viễn Đông cẩu, ngươi nhìn cái gì!"

Tử Xuyên Tú nghiêng người né.

Mấy vệ binh đồng thời hét lớn: "Càn quấy! Dám vô lễ với Quang minh vương điện hạ!"

Gia Lãng hơi kinh ngạc, cơ mặt giật giật, ngoác mồm mắng: "Quang minh vương chó chết, ngươi chẳng qua là tên nghịch tặc phản loạn mà thôi, dám vọng xưng điện hạ! Ngươi sẽ sớm chết không có đất chôn thân!"

Tử Xuyên Tú cười khẽ, không hề tức giận, gã khoác tay, mấy sĩ binh hợp lực kéo lê tên Gia Lãng trên đất.

Gia Lãng vùng vẫy kêu gào: "Lỗ Đế ngươi cấu kết người ngoài phản bội thần tộc, ngươi không chết nhẹ nhàng đâu! Còn các ngươi, đám tiện dân Viễn Đông, đợi xem đi, bệ hạ sẽ giết sạch các ngươi không chừa một tên!"

"Điện hạ, trong ngực hắn tìm được cái này!" Vệ binh trình lên một mảnh vải lụa được xếp rất chỉnh tề.

Lỗ Đế thất thanh: "Đây là thánh chỉ của bệ hạ!"

Tử Xuyên Tú liếc hắn, Lỗ Đế tự biết lỡ lời, tự tát tai hai cái.

Tử Xuyên Tú mặc kệ hắn, mở thánh chỉ xem.

Gã giao tiếp bằng ngôn ngữ ma tộc rất tốt nhưng đối với chữ nghĩa của ma tộc thì chẳng rõ, trên tấm lụa đó có rất nhiều văn tự không hiểu, nhưng gã lại không thể để Lỗ Đế xem được, chỉ đành mơ hồ đoán: Ma thần hoàng đã biết Viễn Đông có phản loạn, Lỗ Đế khi quân phạm thượng, hạ lệnh bắt hắn cùng đồng đảng, Gia Nạp tổng đốc La Tư tiếp quản quân đội của Lỗ Đế, phụ trách tiễu trừ phản loạn, tây nam đại tướng phụ trách phối hợp.

Tử Xuyên Tú buộc miệng hỏi: "Tây nam đại tướng là ai?"

Lỗ Đế hồi đáp là Lăng Bộ Hư, giải thích là do hắn thống soái tây nam đại doanh.

Khiến Tử Xuyên Tú bất an nhất đó là câu cuối cùng trong thánh chỉ: "Bổn chỉ sao thêm một bản, bản chính do Gia Nạp tổng đốc chấp hành, bản sao chuyển đến tây nam đại doanh".

Đó cũng là nói, Lăng Bộ hư đã nhận được một thánh chỉ giống như thế? Sau khi tiếp được mệnh lệnh của Ma thần hoàng, hắn sẽ lựa chọn hành động gì?

"Nói ta biết, La Tư phái ai đi truyền lệnh cho tây nam đại doanh? Đi theo con đường nào?"

"Viễn Đông cẩu, các ngươi đừng hòng moi được tin tức trong miệng ta. Ngươi nhìn nhầm người rồi, Quang minh vương, thần tộc không phải giống như con chó Lỗ Đế kia đâu, hôm nay, để cho ngươi biết thế nào là tướng quân chân chính của vương quốc!"

"Vương quốc tướng quân sao? Thất kính rồi". Tử Xuyên Tú cười cười, khi nụ cười còn chưa tắt trên môi, gã đã xuất thủ nhanh như thiểm điện, đao quang lóe lên, máu tươi tung bay, ma tộc tướng quân đã đầu rơi xuống đất, trên mặt vẫn còn biểu tình tựa như kinh ngạc: "Đao thật nhanh!"

Mặt không biểu tình nhìn đầu lâu lăn dưới đất, Tử Xuyên Tú ra lệnh: "Tìm một cây tre, đem đầu hắn treo trên cổng thành a tộc quân thấy!"

Tử Xuyên Tú giao nhiệm vụ thu thập chiến trường cho Lỗ Đế, dẫn vệ đội quay về đầu thành.

Dưới thành, công thế của ma tộc đã ngưng, đại quân bắt đầu thoái lui.

Trong bụi đất mịt mù, từng lộ binh mã đan xen yểm hộ nhau, trật tự thoái lui như triều rút, khôi giáp và cờ xí xa dần.

Thủ quân các nơi đều có cảm giác tìm sống trong chết, người người như vứt được gánh nặng ngàn cân.

Chỉ huy quan Đức Côn luôn trực chiến hướng Tử Xuyên Tú báo cáo: "Điện hạ, thật là kì quái! Chiếu theo phân phó của ngài, chúng tôi đem đầu lâu của tên đó treo trên đầu thành, bên phía đám chó chết ma tộc lập tức náo động, sau đó bọn chúng rất nhanh triệt thoái!"


Tử Xuyên Tú cười cười, không trả lời.

La Tư không phải thằng ngốc, nhìn thấy đầu lâu của Gia Lãng, lão lập tức minh bạch kế hoạch nội ứng ngoại hợp đã thất bại, lúc này tiếp tục tiến công đã không còn ý nghĩa nữa, lão đương nhiên lui quân.



Xuất phát từ đầu thành tây, men theo vành tường phòng ngự hình e lip, Tử Xuyên Tú tuần ra một vòng, tây, nam, bắc ba cổng thành cùng những nơi trọng điểm, đâu đâu cũng thương vong thảm trọng, trận địa phơi bày thảm cảnh tàn khốc.
Ở đài tên, bậc cấp, trên lan can thành, chỗ vỡ trên tường thành, phàm là đưa mắt nhìn tới đâu cũng thấy thi thể của ma tộc binh và sĩ binh liên quân. Kẻ thì phơi xác trên bậc đám người thì nằm xải dưới đất, đôi chỗ lại có vài xác chết chất chồng, đao đâm vào ngực đối thủ, đao của đối thủ đâm vào bụng, có kẻ há miệng cắn vào yết hầu đối thủ, đồng quy vu tận.
Mấy thi thể sĩ binh Tú tự doanh ngã tựa vào lan can, giống như đang quan sát địch nhân dưới thành, thi thể cắm tên chi chít, biểu hiện đủ tư thế quái dị.
Đến đâu cũng tiếp xúc với máu, mùi máu xộc nồng trong không khí khiến người ta cảm thấy khó thở.
Một vòng thi thể bao quanh một lá cờ cắm ngạo nghễ, đó là tiêu chí của một trận địa phòng ngự của một trung đội, giờ này chỉ còn sống sót một tên quân quan và một tên lính.
Phân đội Tú tự doanh phòng thủ cổng nam thành chỉ còn lại tám mươi lăm người, ba tiếng trước, bọn họ còn có hơn năm trăm người.
Ở một nơi khác, chỗ thành tường bị vỡ do ma tộc binh công đánh mạnh mẽ, hơn ba trăm chiến sĩ Tú tự doanh bố trí thành tường người để chống đỡ một vạn bộ binh ma tộc hơn cả tiếng đồng hồ, mãi đến khi thành tường được tu bổ xong, toàn bộ chiến sĩ nhân loại cũng bỏ mạng.
Chỉ huy quan Đỗ Khắc của đội hai Tú tự doanh chiến tử, y bị đâm lủng năm lỗ trên cơ thể, huyết nhục mơ hồ, đầu lĩnh Bán thú nhân xuất thân Bố Lô thôn chiến tử, thân trúng vô số tên.
Bắc thành môn từng thất thủ một lần, sau đoạt lại được, toàn bộ quân quan thủ vệ đều chiến tử.
Đoàn sáu và đoàn bảy gần như xóa xổ, đội một và đội hai Tú tự doanh coi như toàn diệt.
Tử Xuyên Tú tuần tra khắp nơi, tâm tình bức bối đau xót, từ khi kiến lập Tú tự doanh đến nay vẫn chưa từng gặp phải thương vong thảm trọng như thế.
Nước mắt gã túa ra, đây là tinh hoa bộ đội của gã, là chiến sĩ dũng cảm trung thành nhất, thế mà hôm nay thây phơi khắp chốn, thương vong gần hết. Bản thân từng hứa mang lại cho họ vinh hoa phú quý, hứa mang lại cho họ tự do độc lập, nhưng cuối cùng, kết quả mang đến cho bọn họ lại là cái chết.
Đứng ở đầu thành nhìn ra xa, giang sơn như họa, tàn dương đỏ thẫm, ngoài thành là thi thể ma tộc đen nghịt đất, máu đẫm đất nhão thành bùn, đoạn thương tàn đao, từng đàn quạ hưng phấn nha nha khắp nơi, tiếng kêu quác quác chói tai không dứt.
Tử Xuyên Tú vô cùng hoang mang, nhất tướng công thành vạn cốt khô, con đường tranh bá thiên hạ là như thế, muốn đạt được kết quả giải phóng Viễn Đông, còn phải trải qua nhiều trận chiến thảm liệt như thế này. Người Viễn Đông vì giải phóng cố thổ mà hi sinh, còn bản thân rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Ngày 26 tháng 6 năm 782, quân đoàn chín của ma tộc vương quốc phát động tấn công cứ điểm Đặc Lan, quy mô rất lớn nhưng hiệu quả rất nhỏ, ma tộc tướng sĩ dũng cảm dùng thi thể lấp bằng hộ thành hà trước thành.
Ước chừng 12 giờ trưa, tư lệnh ma tộc quân La Tư công tước hạ lệnh đình chỉ tiến công, kì thật hơn nửa bộ đội tác chiến đã sớm tự thoái triệt, đám quân quan biện giải: "Chỉ bằng huyết nhục và dũng khí thì không thể đối phó với thành tường cao hai mươi mét được".
Ma tộc sĩ binh ở tuyến hai càng như chém đinh chặt sắt: "Mẹ kiếp! Đó chỉ là đi chết!" Mặc kệ chấp pháp đội dùng tên bắn, dùng roi quất, dùng đao chém, bọn chúng cũng không tiến tới, có một vài đội còn động thủ với bộ đội đốc chiến.
La Tư công tước vì vậy mà nhức đầu nhức óc, Viễn Đông loạn quân đến quá nhanh!
Một ngày trước còn nhận được báo cáo phản quân cách mấy trăm dặm, vậy mà trong một đêm đã bị bọn họ dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy mất Đặc Lan, thần xuất quỷ mạc như thế, ngoan cường chống cự như thế, bản thân thật không phải là đối thủ của cái tên tự xưng Quang minh vương thủ lĩnh phản quân Viễn Đông.
Sự thật đã phơi bày rất rõ trước mặt: muốn đánh hạ cứ điểm Đặc Lan, nhất định phải phá hủy được tường thành kiên cố, vậy phải cần Đầu thạch xa, Trùng kích xa, cần Nỗ tiễn tháp áp chế được trên đầu thành phản kích, cần phải có thang cao, cần phải đào hầm tiếp cận thành tường, mà trang thiết bị đó dù phải vận chuyển từ quốc nội hay là chế tạo thì cũng rất mất thời gian.
Nhưng bản thân đã lập quân lệnh trạng, trong một tháng phải giải Lỗ Đế đến trước mặt Ma thần hoàng, tính toán thế nào thì cũng không kịp.
Trời nóng như nung, trải qua nửa ngày chém giết, nhiệt độ trong trướng chỉ huy như cái lò lửa, La Tư cảm giác bản thân giống như con cá đang nằm chưng trên nồi.
Lão đi qua đi lại trong trướng, hai mày nhíu chặt tạo thành một rãnh sâu giữa mi tâm, lão tự mắng bản thân ngu xuẩn lại đi tiếp nhận cái nhiệm vụ hóc búa này.
Đó là một ngày nắng đẹp, mà nụ cười của Thần hoàng còn tươi hơn cả nắng, lão vuốt ve con liệp ưng lông đen yêu thích, cười nói thoải mái, bản thân thoạt đầu còn có chút lo lắng, nhưng sau đó hoàn toàn tự nhiên.
"Có thể khoảng thời gian sắp tới Trẫm phải rời Ma thần bảo mấy ngày. Gia Nạp à, ngươi là trọng thần của vương quốc, phải chịu khổ một chút. Tạp Đốn và A Vân bọn chúng vẫn còn nhỏ, ngươi phải chỉ điểm cho bọn chúng".
"Vi thần không dám". Được bệ hạ giao trọng trách, La Tư khẽ rùng mình, lão buộc miệng hỏi: "Không biết bệ hạ định đi đâu?"
Thần hoàng ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mặt La Tư, đôi mắt đen thâm sâu thần bí.
La Tư lúc này mới phát hiện đã phạm đại kỵ, vội quỳ xuống: "Vi thần tội đáng chết! Vi thần tuyệt không có tâm tò mò, chỉ là bệ hạ chính là vương quốc chí tôn, là chỗ dựa của muôn dân, thân phận tôn quý, xin chớ tùy tiện rời Ma thần bảo để tránh nhân tâm động đãng!"
"Khà khà!" Thân hoàng cười rất vui vẻ: "Gia Nạp khanh mau đứng lên, chớ hoảng sợ. Sự tình kì thật cũng không lớn, Viễn Đông khu vừa mới chiếm có vấn đề nhỏ, tên khốn Lỗ Đế bình thường thì ngu như bò, làm việc vô năng, giải quyết không xong rắc rối, còn lừa gạt trẫm. Trẫm quyết định phải đi xử lý hắn, tùy tiện trừng trị loạn dân Viễn Đông. Kì thật, chuyện này Tạp Đốn, A Vân hay Diệp Nhĩ Mã đều có thể làm, nhưng..."
Thần hoàng lắc đầu, ý vị thâm sâu nói: "Mấy tên bọn chúng làm việc, trẫm vẫn không hoàn toàn yên tâm".
Đương thời bản thân rốt cuộc là trúng phải bùa mê gì? Ngồi ngơ ngẩn trong trước suy nghĩ đến phát ngốc, hồi tưởng lại sự tình lúc đó, La Tư bỗng muốn khóc.
Vừa nghe có thể đoạt được tài bảo của Lỗ Đế, bản thân lập tức phát nhiệt.
Lỗ Đế đảm nhiệm tổng đốc Viễn Đông mấy năm, thủ đoạn vơ vét nổi danh, gia sản của hắn khẳng định rất khả quan, chuyện này rõ ràng rất béo bở!
Hơn nữa căn cứ truyền thống, khâm sai được phái ra ngoài tra xét đều sẽ được kế thừa chức vị của kẻ bị điều tra, Viễn Đông có hai mươi ba hành tỉnh, giàu có hơn Gia Nạp địa khu gấp nhiều lần, đoạt được Viễn Đông, cả Thát tháp tộc đều sẽ nhận được lợi ích rất lớn.
Thần hoàng vừa nói xong, bản thân lập tức lên tiếng, nói nguyện gánh vác lo lắng cho bệ hạ, mấy chuyện nhỏ này cứ để bản thân đi làm, lão xin dẫn binh mã bổn tộc đi Viễn Đông tróc nã Lỗ Đế, trừng trị loạn đảng, bảo đảm bệ hạ hài lòng.
Thần hoàng do dự, nói: "Tài năng của khanh thì trẫm yên tâm, nhưng ái khanh tuổi đã cao, quân lữ không phải chuyện tầm thường..."
Không đợi bệ hạ nói xong, bản thân liền vỗ ngực bảo đảm: "Vi thần còn chưa già! Bảo đảm trong một tháng lôi cổ Lỗ Đế đến trước bệ hạ. Còn bọn phản tặc Viễn Đông, hừ hừ, trong hai tháng sẽ giết sạch bọn chúng. Làm không xong chuyện này, vi thân xin ngửa cổ chịu chém!"
"Ái khanh thật sự muốn đi?" Thần hoàng vẫn mỉm cười, ánh mắt sắc bén như đao.
Lúc đó, bản thân phải nên có cảnh giác, đáng tiếc căn bản đã bị lợi mờ mắt, đáp ứng: "Nhất định! Nhất định!"

"Được, ái khanh đã có chiến ý như thế, trẫm chuẩn tấu. Còn về kì hạn, chiếu theo đề nghị của ái khanh. Ngoài ra, trẫm sẽ phái người thông báo cho tây nam đại tướng phối hợp hành động với ái khanh. Tự nhiên, tất cả hành động là do ái khanh làm chủ".
Bản thân cảm tạ luôn miệng, tiếp đó Thần hoàng ban phát búa cờ khâm sai và thánh chỉ bắt Lỗ Đế cho bản thân.
Ngồi trong trước hồi ức lại tình hình khi đó, mắt La Tư bỗng nhiên nháy nháy, lão phát hiện chỗ không ổn: Thần hoàng ban phát búa cờ khâm sai và thánh chỉ rất nhanh, dường như đã có chuẩn bị từ trước? Phải chăng Thần hoàng sớm đã chủ định phái lão đi Viễn Đông?
La Tư đứng dậy đi qua đi lại, nhíu mày suy nghĩ, biểu tình bất an.
Thân là thủ lĩnh Thát tháp tộc, lão tuyệt không phải hạng vô năng, chỉ là vì bị lợi che mắt mới hồ đồ, nhưng khi bình tĩnh suy nghĩ, lấy kinh nghiệm mấy chục năm minh tranh ám đấu trong trường chính trị ra suy xét, lão ẩn ước ngửi được mùi vị của một âm mưu.
Rất rõ ràng, bản thân bị lừa rồi!
Thần hoàng vì sao phải tính kế lừa lão? Lão nghĩ đến một khả năng, tay nắm bạch ngọc quyền trược bất giác run rẩy.
"Tước gia, có quân tình khẩn cấp cần báo!" Cảnh vệ ở ngoài doanh trướng cấp thiết hô hoán nhưng không dám tiến vào.
Gia Nạp bị cắt ngang suy nghĩ áp chế nộ hỏa, quát: "Vào nói!"
Vệ binh hoảng hốt tiến vào báo: "Bẩm cáo tước gia, quân tuần tiễu gởi quân tình khẩn cấp, ở trong rừng rậm tây nam Đặc Lan, phát hiện bộ đội bộ binh lai lịch bất minh đang hành quân đến gần chúng ta!"
"Tước gia, cánh trái quân ta xuất hiện bộ đội Bán thú nhân lai lịch bất minh, số lượng không rõ, nhưng quy mô cực kì lớn!"
"Tước gia, mặt sau quân ta xuất hiện bộ binh địch nhân!"
"Tước gia, bên phải tiền phương quân ta xuất hiện cung tiễn đội Xà tộc, đã bắt đầu giao chiến rồi!"
"Tước gia," Tên ma tộc truyền lệnh binh cuối cùng quỳ phịch xuống, thanh âm nức nở: "Á lộ thành ở hậu phương quân ta đã gặp phải vây công! Tất La tướng quân nói, quân đội Bán thú nhân đông như kiến cỏ, ngài ấy khẩn cầu tăng viện gấp, bằng không lương thảo trữ ở Á lộ thành sẽ gặp nguy hiểm".
"Ba" một tiếng vang khẽ, bạch ngọc quyền trượng đã bị La Tư bóp nát.
Mảnh vỡ đâm vào thịt, máu tươi nhỏ trên mảnh ngọc trắng tinh oánh, vô cùng kiều diễm.
Chân của lão phát lạnh tê cứng, ngực thì lại nóng bừng bừng như có lửa thiêu, một cục lửa từ ngực chuyển lên hầu, theo miệng túa ra, đều là mùi vị huyết tinh.
Trong nhất thời, đầu óc của lão trống rỗng, chỉ có một suy nghĩ lập đi lập lại: "Mượn đao giết người! Mượn đao giết người!"
* * *
Đêm khuya, trên đầu thành đuốc cháy sáng rực.
Trải qua một ngày chiến đấu, cho dù binh sĩ đã quá mệt mỏi nhưng vì đề phòng ma tộc quân tập kích, Tử Xuyên Tú vẫn hạ một mệnh lệnh không có tình người: trừ thương binh mất sức chiến đấu bất đắc dĩ phải li khai, những người còn lại đều lưu lại nghỉ ngơi ngay trên trận địa.
Đám binh sĩ nhận được mệnh lệnh lập tức mạnh mẽ kháng nghị, mấy Bán thú nhân gào lên: không cho nghỉ ngơi, sĩ binh cự tuyệt chấp hành mệnh lệnh.
Kết quả Tử Xuyên Tú không thể không lấy tiền thưởng mà gã đã hứa ra để mua chuộc lòng quân. Tuy nhiên, vừa nói xong thì gã nhận thấy sai lầm rồi, đám sĩ binh đại biểu chạy nhanh như khói, nháy mắt đã không còn thấy một ai.
Tiếp đó bên ngoài truyền lại tiếng hoan hô như sấm: "Quang minh vương vạn tuế! Chúng tôi yêu ngài!"
Quang minh vương được tung hô vạn tuế thương tâm muốn chết.
Gã đang đau lòng thì bỗng thấy Lỗ Đế đang trốn ở một bên.
Tử Xuyên Tú lập tức tìm được kẻ chết thế, tóm lấy hắn quát: "Trước khi trời sáng phải giao mười vạn lượng hoàng kim sung làm quân phí! Thiếu một lượng thì ta phế ngươi, cũng không cần thanh minh với ta, bằng không ta tịch thu toàn bộ gia sản của ngươi!"
Kết quả Lỗ Đế bật khóc đương trường, hắn thương tâm khóc thê thảm, cả mấy Bán thú nhân vốn hận ma tộc nhất cũng phải mủi lòng nhỏ lệ.
Nửa đêm, Tử Xuyên Tú tuần đêm vừa trở về nằm ngủ thì bị vệ binh kêu tỉnh, gã dụi mắt ngái ngủ ngồi dậy, Cổ Lôi vô cùng xin lỗi nói với gã: "Rất xin lỗi, đại nhân, nhưng bọn họ nói..."
"Không cần nói". Tử Xuyên Tú đứng lên rời bậc thềm đá dẫn lên thành.
Nãy giờ nằm ngủ cũng không biết là ai trùm lên người gã một cái áo khoác, áo đã ẩm sương đêm. Gã đặt áo khoác xuống, hai tay chà chà lên mặt, thân thể bị thấm sương lạnh run.
Gã mệt mỏi nhưng vẫn đứng thẳng băng, nhìn hai quân quan nhân loại ở sau Cổ Lôi, nhỏ giọng nói: "Ở đâu? Dẫn ta đi xem". Dưới ánh sao, tròng mắt gã trong suốt như nước.
Các quân quan lập tức kính lễ, một người trong đó báo cáo: "Đại nhân, thủ vệ ở đông thành phát hiện mặt đông có lửa cháy lớn".
Mắt Tử Xuyên Tú sáng rỡ: "Ma tộc doanh địa bị cháy sao?"
Các quân quan lắc đầu: "Không, đại nhân. Cách xa ma tộc doanh địa, khả năng là Á lộ thành".
"Dẫn ta đi xem".
Một đoàn người đi nhanh về đông thành.
Trên đường đi binh sĩ ôm binh khí nằm ngủ la liệt, tiếng ngáy khò khò vang dội, có đoạn Tử Xuyên Tú phải bước qua người đám sĩ binh đang ngủ say mới có thể đi tiếp.
Thấy bộ dáng say sưa ngủ của đám binh sĩ, gã quay đầu nhìn đám quân quan, mỉm cười tựa như xin lỗi.
Đêm hè tháng sáu, gió đêm mát mẻ lùa nhẹ thổi đi cái nóng bức ban ngày, bầu trời đêm trên đầu đen thăm thẳm giống như một cái bát khổng lồ chụp lấy đại địa, vô số vì sao nhấp nháy như kim cương. Gió mát thổi mái tóc rối bời của Tử Xuyên Tú bay bay, gã hít sâu một hơi, cảm giác nếu như không có chiến tranh đổ máu, cuộc sống quả là một thứ vô cùng tuyệt diệu.
Một đoàn người đi đến đầu thành đông quan sát về phía xa, chỉ huy quan trận địa nơi này là Bán thú nhân Đức Côn dẫn quân quan cung hầu phía sau.
Đức Côn áy náy báo cáo: "Điện hạ, rất xin lỗi đã quấy rầy người nghỉ ngơi, nhưng ngài đã có phân phó, phát sinh sự tình gì cũng phải báo cáo đến ngài nhanh nhất, vì thế..."
"Ta biết". Tử Xuyên Tú ngắt lời, sự chú ý của gã đang bị cảnh tượng ở phía xa hấp dẫn.
Không cần Đức Côn giới thiệu gã cũng nhìn thấy được, ngoài mấy điểm sáng nhỏ nhoi ngoài thành, cả ma tộc doanh địa bên ngoài thành chìm trong đêm đen mờ mịt, mà ở xa xa hướng đông vốn phải là một vùng trời tối đen thì lúc này lại xuất hiện ánh sáng hồng hồng, vùng sáng này như hắt lên trời, nhuộm hồng cả một góc trời.
Tử Xuyên Tú buộc miệng: "Cháy lớn quá! Bắt đầu từ lúc nào?"
Đức Côn lên tiếng đáp: "Đại khái mười lăm phút trước, không hề có dấu hiệu báo trước, mặt đông đột nhiên xuất hiện một vùng sáng rực, chúng tôi lập tức báo cho ngài biết".
"Ai làm?"
"Hiện tại còn chưa rõ, điện hạ, ngài xem có phải là Á lộ thành bị cháy không?"
"Thế lửa rất lớn, ngoài mười mấy dặm đều thấy, mười mấy phút đã cháy thành như thế tuyệt không phải là hỏa tai bình thường, đây là cố ý phóng hỏa, hơn nửa hiệu suất đồng đều trên diện rộng, rất có thể là quân đội làm".
Các quân quan tán đồng, ào ào nghị luận: "Hỏa quang đến từ mặt sau ma tộc quân, chẳng lẽ là tăng viện của địch nhân đến?"
"Tên khốn La Tư lại tàn sát bình dân của chúng ta!"
Nghe các quân quan nghị luận, Tử Xuyên Tú phát ngốc đứng nhìn vựng hồng quang đó, gã nghi hoặc trong lòng: Á lộ thành là một thành thị nhỏ, hiện tại còn thuộc quyền khống chế của ma tộc, ma tộc đốt thành thị của bọn chúng có tác dụng gì chứ? Cũng không nghe qua ma tộc binh có thói quen nửa đêm phóng hỏa, trừ phi...Gã nghĩ đến một khả năng, tim cuồng hỉ đập thình thình nhưng sắc mặt vẫn không đổi: "Được rồi, mọi người đi ngủ đi! Ngày mai còn phải đánh trận, phải nghỉ ngơi cho tốt, bảo trì thể lực. Đức Côn, an bài lính canh nghiêm mật giám thị động tĩnh của ma tộc".
Các quân quan kính lễ, chia nhau đi nghỉ ngơi. Đức Côn là người cuối cùng thoái lui, ngại ngùng nói: "Điện hạ, ngài cũng sớm đi nghỉ đi. Hôm nay ngài cũng quá mệt rồi".
Tử Xuyên Tú nhìn gương mặt đen đúa của Đức Côn, sự cuồng hỉ trong đầu khó mà kiềm chế nổi. Gã đột nhiên lao tới ôm lấy hắn, hun một cái lên cái đầu bờm xờm của hắn, sau đó cười khà khà bỏ đi.
Đám vệ binh chẳng hiểu mô tê gì, vội vã đi theo gã.

Các quân quan mắt trừng miệng há nhìn nhau, ào ào đưa tay sờ trán: "Sao thế? Sao thế? Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?"
"Điện hạ vì sao cao hứng như thế?"
"Điện hạ đang nghĩ gì trong đầu vậy?"
Đức Côn đứng phát ngốc tại chỗ, hắn đột nhiên kêu lên: "Ta hiểu rồi!"
Hắn rất nghiêm túc nói với mọi người, ánh mắt lấp lánh có thần: "Ta cuối cùng đã minh bạch ý tứ của điện hạ, ngài là yêu thầm ta!" Tiếp đó xấu hổ lẩm nhẩm: "Chuyện này phải làm sao đây?"
Tử Xuyên Tú đi chưa được bao xa bỗng vấp chân suýt té xuống thành, đám vệ binh vội đỡ lấy gã: "Điện hạ, cẩn thận!"
"Không sao". Tử Xuyên Tú nhìn bầu trời đêm đầy sao, trong mắt tràn ngập tiếu ý.
Mặt trời vừa nhú thải ra dương quang dìu dịu, lính canh trên Đặc Lan thành phát hiện di trạng ở phương tây trước cả ma tộc: trên đường chân trời xuất hiện bụi mù bốc cao, một sợi dây đen lấp lánh ánh kim dài ngoằn chuyển động.
Chỉ mất chừng một phút, lính canh Bán thú nhân đã hiểu phát sinh chuyện gì, hắn dùng hết sức rống to: "Tăng viện đến rồi, chủ lực quân của chúng ta đến rồi!"
Các sĩ binh đang trong mộng tức thì ào dậy chạy lên lâu thành quan sát.
Đây là một đại quân vô cùng hùng tráng, màu đen trải ngút mắt, biển người không nhìn thấy điểm cuối.
Kị binh tiên phong phi như bay, từng hàng ngũ bộ binh dập dềnh như sóng chuyển động tới trước trên bình nguyên bao la.
Tú tự doanh đi trước nhất trong đội ngũ nhưng nhân số ít hơn so với mong muốn, bởi vì phần lớn kị binh bộ đội đã bị Tử Xuyên Tú dẫn đi trước.
Đám kị binh đầu mang mũ lông hồng, thiết giáp hộ thân, hai mắt sáng ngời, áo choàng đen bay phất phới trong gió.
Theo sát sau Tú tự doanh là binh mã Viễn Đông quân lấy Bán thú nhân làm nòng cốt cùng với các hỗn hợp bộ đội chủng tộc khác.
Bán thú nhân sĩ binh đầu đeo đai đồng, thân khoác áo da thú, đầu vai vác thương và lang nha bổng đi sau kị binh. Tiếp đó là bộ binh Xà tộc đội mũ sắt nhọn và Long tộc bộ binh mặc chiến phục bạch sắc truyền thống. Ải nhân bộ binh vác chiến phủ đi sau cùng tạo thành một biển búa đen kịt.
Quân đoàn tăng viện binh đông tướng nhiều, trang bị đầy đủ, càng trọng yếu đó là, đấu chí bộ đội đang cao cực kì.
Các lộ quân đoàn nối tiếp nhau, đội ngũ chiến đấu chỉnh tề, như một tòa núi lớn không thể phá hủy đang di động, nhìn ra hậu quân thì không thể thấy được điểm cuối.
So với thời gian dự kiến thì chậm hơn một ngày, đệ nhị quân đoàn Viễn Đông đã đến được Đặc Lan địa khu, cùng đến còn có mười đoàn đội trực thuộc đại bản doanh và chủ lực của Tú tự doanh, tổng binh lực đạt gần mười lăm vạn người, ba mươi mốt đoàn đội.
Có chi bộ đội tràn trề sinh lực này đến, tình thế chiến trường liền phát sinh biến đổi rất lớn.
Đứng trên cao nhìn quanh, tay của La Tư công tước run rẩy.
Chủ lực của phản quân cuối cùng đã xuất hiện rồi! Xa xa có thể nhìn thấy tuyệt không phải là một đội quân ô hợp, trước mắt lão rõ ràng là một quân đội chính quy, sĩ tốt có huấn luyện, trang bị đầy đủ, hơn nửa số lượng binh mã còn có vẻ nhiều hơn lão.
Địch nhân tuyệt không phải hư trương thanh thế! Nghĩ đến báo cáo địch tình ở sau lưng, chứng kiến địch nhân xuất hiện ở các phương hướng khác, La Tư hoảng sợ, một cảm giác kinh hoảng chưa từng có trong cuộc đời làm tướng của lão.
Tiếng kèn trận ô ô vang khắp bình nguyên, ma tộc đại doanh lập tức hỗn loạn, các sĩ binh chui ra từ các lều bạt chạy loạn cả lên, đám quân quan hò hét không xong trở nên tức giận, dùng roi da quất đen đét lên "Đám súc sinh không có tai" khiến sĩ binh ngoác mồm la làng.
Các chỉ huy quan dưới tình huống hỗn loạn cũng trở nên thất thố, rất nhiều mệnh lệnh thậm chí mâu thuẫn lẫn nhau, thế là các đội chạy loạn tung ngã va chạm búa xua, cảnh tượng hệt như toàn quân ma tộc đồng tâm hiệp lực biểu diện một trường hỗn loạn.
Lâu thành mặt đông là trận địa gần ma tộc nhất, cũng là nơi quan sát tốt nhất, Tử Xuyên Tú và các quân quan đang thích thú quan sát địch tình.
Nhìn thấy hình dáng nhếch nhác cảu ma tộc quân, đám quân quan Khởi nghĩa quân vô cùng thống khoái, Bán thú nhân Đức Côn đắc ý nói: "Đám quỷ lông xanh, cho các ngươi đắc ý hai ngày, hiện tại ngày tàn của các ngươi đến rồi! Ta hận không thể cắt đầu lóc xương các ngươi!"
Tử Xuyên Tú liếc hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Vì sao không?"
Yên lặng năm phút, Bán thú nhân gào lên quái dị xông thẳng xuống thành lâu, lúc này mấy chỉ huy quan khác mới có phản ứng, vô số cánh tay giơ lên, chỉ huy quan nhân loại và Bán thú nhân kích động tranh giành: "Điện hạ, để tôi đi! Bảo đảm làm đẹp mắt hơn Đức Côn!"
"Điện hạ, đệ nhi quân giáo đại đội thỉnh cầu xuất kích!"
"Điện hạ, nhiệm vụ quang vinh này chỉ có bổn đội của đại bổn doanh tinh duệ nhất, kiên cường nhất mới có thể hoàn thành!"
Tử Xuyên Tú an ủi mọi người, nói Đức Côn chỉ là đánh trận đầu, tiếp theo trận chiến sẽ cần các vị anh hùng dũng cảm, cơ hội lập công còn rất nhiều!
Gã vừa lừa gạt vừa hứa hẹn một hồi mới khiến đám quân quan bình tĩnh trở lại.
Khi tăng viện đến, tín tâm của quân thủ thành lập tức dâng cao, đấu chí hừng hực, Tử Xuyên Tú vô cùng cao hứng, sĩ khí cao và dục vọng cầu chiến thường là điềm báo cho thắng lợi.
Hai ngàn kị binh Bán thú nhân vận giáp nhẹ rời khỏi cổng thành, theo cầu treo hạ xuống vượt khỏi hộ thành hà, lao thẳng đến trung quân ma tộc, sĩ binh liên quân trên thành đồng thanh cổ vũ, trợ giúp khí thế.
Lúc này, ma tộc quân đang bố trận thì đột nhiên đụng phải đột kích, đúng như Tử Xuyên Tú liệu định, bọn chúng tức thì lúng ta lúng túng.
Kị binh Bán thú nhân một đường xung sát, chém giết bộ binh địch nhân tuyến đầu đang linh tán như lạc hoa lưu thủy, đột phá đệ nhất phòng tuyến của ma tộc.
Do binh lực ít nên bọn họ không dám thâm nhập, Đức Côn hét lớn ra lệnh: "Chém trở về!"
Kị binh ào ào quay đầu, lại xông vào đội hình địch nhân vừa bị chém tán loạn, cứ vậy xông thẳng ra ngoài, tuyến đầu của ma tộc coi như bị phá nát.
Mắt thấy kị binh liên quân kiêu dũng như thế, ma tộc chủ doanh thúc kèn lệnh, phất cờ ra hiệu, hai đoàn đội bộ binh gấp rút chạy đến tăng viện cho tuyến đầu, còn có một chi kị binh đang thần tốc vu hồi, mục đích là cắt đứt đường lui của kị binh Bán thú nhân.
Tử Xuyên Tú hạ lệnh: "Thổi kèn hiệu triệt quân!"
Trên đầu thành vang lên kèn hiệu lui binh, kị binh Bán thú nhân lập tức chuyển đầu ngựa phi nhanh về phía cổng thành, vừa chạy vừa quay đầu làm mặt quỷ, gào toáng lên: "Đến, đến đi! Ngon thì qua đây!"
Ma tộc binh tức giận gào lên ngao ngao, kị binh như một đàn ong bám đuôi đuổi theo.
Thủ quân trên tường thành âm hiểm chờ bọn chúng chạy đến gần, đột nhiên hét vang: "Phóng!"
Trong nháy mắt, vạn tiễn cùng phát, ma tộc kị binh bị bắn người ngã ngựa lật, thương vong hơn nửa, số còn lại hoảng hốt quay đầu bỏ chạy.
"Ha ha, vạn tuế!" Thủ quân trên đầu thành nhất tề hoan hô, Quang minh vương đích thân xuống cổng thành nghênh đón kị binh trở về, cư dân đứng hai bên đường trong thành hoan hô chào đón nhiệt liệt, không hề giống như bị địch nhân đuổi về mà giống như Đức Côn vừa dẫn quân đánh thắng ma tộc ca khúc khải hoàn.
Hán tử Bán thú nhân thuần phác đó vô cùng đắc ý, ngồi nghênh ngang trên ngựa ngó trái ngó phải. Nhìn thấy Tử Xuyên Tú, hắn cuối cùng cũng còn chút lý trí, vội nhảy xuống ngựa kích động: "Điện hạ, Đức Côn còn giết chưa đã, cho phép chúng ta ra ngoài chém giết một trận nữa đi!"
Hắn rống to đến mức cả nhai đạo đều nghe rõ, hai chữ "Đức Côn" lại cố ý rống to nhất, đứng vênh váo vác khảm đao còn đang nhỏ máu, phảng phất không thèm nhìn ai trong mắt, nhưng khóe mắt lại len lén nhìn xem phản ứng của chúng nhân xung quanh.
Cư dân hai bên nhai đạo ồn ào tán thưởng: "Thật là một viên tráng sĩ dũng mãnh!"
Nghe được tán dương, Đức Côn càng thêm đắc ý, tay chống nạnh, ưỡn ngực vênh mặt, biểu hiện bộ dạng của một chiến sĩ "Dũng mãnh" phải có.
Ma tộc đã có phòng bị, hiện tại có cấp cho Đức Côn thêm một lá gan nữa thì hắn cũng không dám xông ra.
Tử Xuyên Tú cười thầm, đúng là hư vinh làm người ta biến thái, gã cố ý khuyên cản Đức Côn: "Mục đích xuất kích chỉ là để quấy rối ma tộc bố trận, làm dao động sĩ khí của bọn chúng, hiện tại, nhờ các vị anh dũng chiến đấu, mục đích này đã đạt được, không cần phải ngạnh chiến với ma tộc. Việc tiếp theo là chúng ta chờ Bạch Xuyên tướng quân triển khai thân thủ thôi!"
Nghe Quang minh vương nói, Đức Côn rất không cam tâm tranh biện một hồi, cuối cùng miễn cưỡng nói: "Điện hạ đã nói như thế, vậy thì vô pháp rồi, ai bảo tôi là quân nhân làm chi, chỉ đành phục tùng mệnh lệnh, hôm nay tạm thời tha cho đám quỷ lông xanh đó!"
Thần tình vô cùng ủy khuất, giống như vừa cấp cho lão đại Quang minh vương một cái nhân tình vậy, miệng lẩm nhẩm: "Đại gia hôm nay tâm tình tốt, không tính toán với các ngươi. Hừ hừ, nếu không phải nể mặt điện hạ, ta nhất định không tha cho các ngươi!"
-o0o-


Bình Luận (0)
Comment